Sóng gió
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Phải đau thì mới biết sự quí giá của điều mà mình đã đánh mất, phải hận thì mới hiểu được tình yêu, phải tuyệt vọng thì mới biết được giá trị của hạnh phúc, phải bị lừa dối, phản bội thì mới thấy cái giá của niềm tin.... Và phải biết thứ tha thì hạnh phúc mới trọn vẹn"
Sáng hôm sau...
Ngủ một giấc dậy, nó chào bình minh ngày mới bằng một cái vươn vai đầy hứng khởi, hôm nay, nó đi chơi cùng Bảo Quân. Hôm qua nghĩ lại nó cũng thấy mình hơi quá đáng. Dù sao hắn cũng giúp em nó mà, là tại nó nghĩ quá nhiều thôi, chẳng phải đã hứa là sẽ tin hắn sao?
.
.
.
Nó vui vẻ ra khỏi nhà và đến công viên trước định trên đường đi tiện mua cái gì đó coi như quà xin lỗi hắn. Lượn lờ qua mấy hàng nó vẫn chả chọn được gì.... Trời ạ, biết mua gì cho hắn bây giờ, cái tên đó, ai mà biết hăn thích gì chứ? Mà cũng có thấy hắn thiếu gì đâu. Nghĩ lại mới thấy dường như nó chả biết gì về hắn ngoài một cái tên, khuôn mặt, hồ sơ lí lịch trên giấy tờ, và hắn là một play boy chính hiệu...đến hắn thích cái gì nó cũng không biêt nữa.........haizzzz.... sao nó lại có thể vô tâm như thế chứ nhỉ?
Đang đi lững thững trên đường, bỗng nó thấy đằng sau mình đâu nhói...xung quang bỗng nhiên trở nên tối đen.
*****
Sao ồn ào quá vậy?...... nó đang ở đâu? Sao đau đầu quá thề
Lục lọi lại trí nhớ của mình, chỉ nhớ được rằng nó, có lẽ đã bị đáng và ngất đi, sau đó thì chắc được đưa về đây chăng? Vậy là nó bị bắt cóc à, mà ai bắt mới được chứ?
Bỗng một tên đá nó làm nó bật lên tiếng kêu khe khẽ
-Chị hai, con nhỏ tỉnh rồi-một tên lên tiếng
Chị hai? Là ai vậy? Sao tay chân nó vướng víu thế này, bị trói à? Hay chưa? Xem ra bà chị hai này không hề có tí thiện cảm nào với nó đây mà.
Một thân ảnh nhẹ nhàng bước đến gần nó, túm tóc nó giật mạnh mặt nơ ngẩng lên
-Nhớ tao không cưng?
Quên sao được chứ, cái khuôn mặt ấy, giọng nói ấy
-Mai Khôi-nó lên tiếng.
-Ra là cưng vẫn còn nhớ chị à? Tốt lắm. Tưởng cưng quên chị rồi chứ-cô ả nhếch mép.
Ả đưa mặt gần sát lại nó, rít lên
-Nhìn thấy cái gì đây không, cô em?
Nó mở to mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp của bà chị, dù đã được che đi khá khéo bằng phấn nhưng ở trên má vẫn còn vết sẹo mờ...
-Sao chị...?-Chưa kịp nói hết câu thì CHÁT - nó đã lãnh trọn cái tát của Mai Khôi, bên má nó bỏng rát
-Tại mày, tất cả là tại mày con đ*. Mày đã cướp những thứ vốn là của tao. Vì mày mà hắn đã tặng tao vết sẹo này, bây giờ tao sẽ giết mày.
Mai Khôi đôi mắt vằn đỏ máu, lấy hai tay bóp cổ nó, gương mặt nó từ đỏ bừng chuyển sang tái xám dần lại, hơi thở khó khăn đứt quãng. Đến khi nơ như sắp lả đi thì bỗng nhiên lực siết tay lỏng ra, nó cố hớp mấy ngụm không khí, nó ho sặc sụa...
Mai Khôi đứng thẳng lên nhìn nó đầy khinh miệt
-Không, nếu giết mày thì dễ dàng cho mày quá. Đó không phải là phong cách của Mai Khôi này. Dù có chết thì tao cũng khiến mày chết không toàn thây, dám đụng tới tao ư? Nhìn lại xem mình là ai đi.
Ả quay gót ngồi vào chiếc ghế sofa, gác chân lên làm cái váy vốn đã thiếu thốn nay gần như hoàn toàn biến mất sau cặp giò của ả. Với tay lấy một lon bia, ả nhâm nhi
Nhìn Mai Khôi nó tự hỏi mình đã làm gì đụng tới ả? Tất nhiên là không. Còn vết sẹo kia, là ai tặng ả mà ả gặp nó đòi nợ chứ? Không lẽ là.... không đâu, chắc không phải hắn đâu-nó cố tình phủ nhận, hắn nói là đã giải quyết xong với ả này rồi mà. Nó tin hắn.
Mai Khôi nhấp ngụm bia, đều đều lên tiếng
-Hắn vốn ghét nhất là người khác đụng vào đồ của mình.... -cười lạnh-vậy hắn sẽ phản ứng thế nào nếu biết búp bê của mình không còn nguyên vẹn nhỉ?
Nó bắt đầu thấy ớn lạnh sống lưng, không khó để nhận ra ẩn ý của ả trong câu nói kia, vậy "hắn" mà ả nói tới thật sự Bảo Quân sao?
Nó liếc nhìn xung quang căn phòng, cửa chính chắc chắn là khóa rồi, cửa sổ đóng kín, buông rèm, trong phòng mấy tên đầu trâu mặt ngựa đang đưng quanh Mai Khôi, còn nó, tay chân bị trói chặt vào ghế, đến cử động còn không nổi chứ nói gì đến việc thoát khỏi chỗ này để mà đi tìm Bảo Quân chờ giải thích kia chứ
Nhìn gương mặt đã có phần tái đi của nó, Mai Khôi nhếch mép cười đắc ý, ả khẽ ra hiệu với tên đứng bên cạnh, gã cùng vài tên khác bắt đầu tiến lại nó.
-Mấy người, biến ra chỗ khác không tôi la lên bây giờ
-Cưng có la lên thì cũng chả ai nghe đâu, tốt nhất là cưng nên ngoan ngoãn đi, bọn anh sẽ nhẹ nhàng-1 tên vuốt mặt nó kèm theo sau đó là một tràng cười man rợ.
Mai Khôi đứng lên ra lệnh
-Bọn mày làm cho gọn vào, rồi chị sẽ có thưởng-hất mặt về phía một tên-nhớ chụp ảnh rồi đem đến cho chị, bây giờ chị có việc phải đi trước.
Ả liếc xéo nó thêm cái nữa rồi bỏ đi. Mấy tên bắt đầu xúm lại nó. Nó hét lên
-Mấy người tránh xa tôi ra.
Đáp lại nó chỉ là những tiếng cười khả ố, man rợ...
XOẸT-tiếng xé vải vang lên
Thế là hết, hết thật rồi, nước mắt nó bắt đầu chảy ra, nó cắn chặt môi để không bật lên tiếng khóc....
RẦM-tiếng đạp cửa vang lên làm lũ kia dừng những động tác ******* của mình lại, quay ra phía cửa. Đứng trước cửa là một anh chàng với ánh nhìn tóe lửa và nắm tay siết chặt.
Một tên khệnh khạng lên tiếng.
-Mày là thằng nào mà dám vào phá đám chuyện tốt của bọn ông?
-....
Một tên khác lại nói
-Thôi, nể tình chú em mặt mũi sáng sủa, ngồi đấy đợi đi, lúc nào bọn anh chơi xong thì sẽ cho chú mày hưởng ké.
Sau đấy bọn chúng ** lên đầy man dại, cậu ta nhìn cô gái nhỏ đang bị trói, khẽ liếc những tên xung quang rít lên:
-LŨ CHÓ MÁ.
Cậu nhảy vào giữa đám, tung toàn những đòn hiểm vào chúng, lúc sau, tất cả đều nằm co quắp ở dưới. Cùng lúc một đám người tiên vào, cúi đầu với cậu
-Cậu chủ.
-...
Cậu ta mặc kệ những người kia, tiến lại phía nó, bàn tay chạm nhẹ khẽ gạt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, ánh mắt tràn đầy sự bi thương và căm phẫn. Cậu lấy chiếc áo khoác mặc lên người nó rồi bế nó lên, lướt qua những người kia
-Những tên này thì làm thế nào ạ?
-Con chó nào là chủ của chúng?
-Bọn chúng khai là ả tên Mai Khôi ạ
-Đập què chân chúng đi rồi đưa về cho chủ chúng
"Hừ, may là cô ấy không sao chứ không là tao giết sạch cả nhà chúng mày"-cậu khẽ lẩm bẩm
Ôm cô gái nhỏ bước ra khỏi đó, vừa lúc một tốp người khác kéo tới. Cậu đưa đôi mắt đầy khinh miệt của mình với người con trai đang hướng ánh nhìn đầy giận dữ về phía cô gái cậu đang ôm trong lòng.
-Cô ấy có sao không?-hắn cố giữ giọng bình tĩnh.
-Không sao. -cậu đáp cụt lủn rôi ra hiệu cho người của mình đỡ lấy nó.
BỐP-cậu thụi mạnh một cú vào bụng hắn, những người đằng sau định chạy lên nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cậu nên chợ khựng lại
-ĐỒ KHỐ*-cậu rít lên
-.... Đưa cô ấy cho tôi, tôi mới là bạn trai của cô ấy(t. g:đến đây thì mọi người đoán ra ai với ai chưa?)
-Anh còn dám nhận mình như vây à? Không thấy hèn sao? Anh biết ai là người làm cô ấy ra như vậy không? Là ả bạn gái yêu dấu của anh MAI KHÔI đấy
-...Mai Khôi lại cô ta-hắn đấm mạnh xuống nền nhà
-Đến bạn gái mình mà anh cũng không bảo vệ nổi thì tốt nhất anh nên buông tay cô ấy đi, cứ thế này, sẽ có ngày cô ẩy trở thành một cái xác vì anh đấy.
Nhật Huy nói rồi nhận lấy nó từ tay người phía sau rồi rời đi, để lại Bảo Quân ngồi gục ở đó cùng câu nói
-Nghĩ xem rốt cuộc anh làm được gì cho Bảo Anh mà dám tự nhận mình là bạn trai cô ấy?
----------Flash back------------
Bảo Quân đứng trước cửa công viên, sốt ruột nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn gần 1 tiếng rồi mà chả thấy nó đâu cả, gọi điện thoại thì tối qua đến giờ không thưa, không biết lại giận gì nữa rồi. Hay là đã xảy ra chuyện gì, nếu nó không đến được thì đã phải gọi điện thông báo chứ....
Nỗi bất an ngày càng dâng lên trong lòng hắn, không hiểu sao hắn có linh cảm không tốt về điều này chút nào.
.
.
.
Hắn lo lắng gọi điện liên tục nhưng lần nào cũng không liên lạc được, rốt cuộc thì cô nàng đang ở chỗ quái nào vậy chứ? Hắn sắp phát điên lên rồi đấy
Bỗng có người đập vai hắn.
-Nhật Huy cậu làm quái gì ở đây?-hắn khó chịu
-Bảo Anh bị bắt cóc rồi-Nhật Huy lên tiếng
-Bắt cóc? Ai bắt?
-Không biết, lúc nãy đi qua người của tôi nhìn thấy cô ấy bị lôi vào xe oto nhưng trong lúc đuổi theo thì bị mất dấu rồi. Người của tôi không đủ...biển số xe là 14N-****
-Được rồi, tôi hiểu rồi. -Bảo Quân gật đầu rồi vội vào xe, hắn thề nếu cô nàng bị làm sao thì hắn sẽ giết hết.
Hắn gọi điện
-Cử toàn bộ người đi tìm cái xe có biển số 14N-**** cho tôi, có phải lật tung cái thành phố này này lên cũng phải tìm cho ra.
Chưa bao giờ hắn lại thấy nóng ruột tới vậy
CHÓ THẬT
Hắn đập mạnh tay vào vô lăng. Bảo Anh, đừng để bị làm sao đấy, đợi tôi đến
Hai chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc hướng về hai hướng khác nhau nhưng lại cùng chung một mục đích...
.... và hắn đã tới muộn hơn 1 bước...
————End Flash back————
* * *
Mùi thuốc sát trùng sộc vào cánh mũi khó chịu khiến nó khẽ cựa mình, mở mắt nhìn xung quanh, tường trắng, rèm trắng, cửa trắng, tất cả chỉ một màu trắng đơn điệu đến nhàm chán...chứng tỏ hoặc nó đã chết hoặc là đang ở trong bệnh viện
-Tỉnh rồi à?-Nhật Huy lên tiếng khi thấy nó khẽ động đậy
-Uhm.... tôi đang ở đâu đây?-đầu óc nó vẫn còn ê ẩm vì cú đánh ban sáng
-Bệnh viện-cậu đáp gọn
Đúng là đang ở bệnh viện thật....
-Làm sao tôi vào được đây?-nó vừa nói vừa có ý muốn ngồi dậy, nhưng không được, toàn thân như kiệt sức, chân tay như chẳng còn là của bản thân nữa...đầu choáng nhẹ
-Nằm yên đi-Nhật Huy đỡ nó-bác sĩ bảo cậu chưa dậy ngay được đâu.
Nó chấp nhận nằm yên, vô ý nhìn xung quanh phòng
-Là cậu đưa tôi vào đâu sao?-nó hỏi
-Đừng nhìn nữa...hắn không tới đâu-Nhật Huy không trả lời câu hỏi của nó mà nói một câu thẳng vào tim đen của cô nàng.
Nó khẽ giật mình.
-Gì chứ?... tôi...tôi...-vội vàng thanh minh nhưng biết nói gì đây.
-....
Sự im lặng bao trùm khiến bầu không khí như trở nên đông đặc lại tới nghẹt thở. Nó chưa bao giờ thấy khuôn mặt Nhật Huy lạnh lùng và vô cảm đến thế. Điều này làm nó thấy khó chịu, bứt rứt-cảm giác như nó chính là nguyên nhận của cái sự bất bình thường của cậu bạn, một cảm giác tội lỗi xen lẫn đôi chút sợ sệt chợt dâng lên trong lòng mặc dù chính nó cũng không hiểu cái cảm giác đấy từ đâu mà ra? Trong lúc nó ngất đã xảy ra chuyện gì sao?
-Này-nó khều cậu bạn-đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao tôi vào được đây?
Cậu thở dài
-Sáng nay cậu bị người ta bắt cóc?-cậu nhướn mày hỏi, chờ đợi phản ứng của nó
Khuôn mặt nó khẽ biến động nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, nó nở nụ cười nhợt nhạt
-Uhm...phải-nó gật đầu xác nhận, Nhật Huy hỏi thế nghĩa cậu đã biết tất cả
-Vậy cậu biết người bắt cậu là ai không?-bắt đầu mất bình tĩnh
-.... Mai Khôi-nó nói khẽ
-Phải, chính là ả đấy. Ả hết lần này đến lần khác hại cậu là vì cái gì?-cậu nói gần như gắt lên
-.......
-Đừng cố tình phủ nhận Bảo Anh ạ.... cậu biết, tôi biết tất cả là vì hắn...vì tên khố* nạn đó.... cậu thấy như vậy là đáng sao? Lần này nếu tôi không đến kịp thì.... -Nhật Huy bỏ lửng câu nói, mệt mỏi ngồi xuống ghế
Cậu tiếp tục
-Sau những gì hắn làm cho cậu, thì những gì cậu phải chịu vì hắn liệu có xứng không? Hắn có biết gì về cậu không? Thật sự cậu có cảm thấy tin tưởng hắn không?
-..........
Bảo Anh không trả lời gì cả vì thật sự là cô nàng không biết phải nói gì lúc này nữa...dường như mọi lí lẽ nó đặt ra để bảo vệ mối quan hệ của mình và Bảo Quân đều lung lay trước những lời nói của Nhật Huy...có khi nào nó đã tự huyễn hoặc chình mình, tự mình lạc trong giấc mơ của chính mình không?
Xoẹt
Cánh cửa mở ra và Tuyết Ly nhanh chóng chạy vào. đến bên giường bệnh
-Chị à, chị bị thế nào vậy? Là ai làm chị ra nông nỗi này? Sao họ ác thế? Hức...hức-Tuyết Ly vừa nhìn nó vừa chảy nước mắt, khóc tức tưởi như thể nó mắc bệnh nan y sắp chết đến nơi.
Nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của cô em, nó thấy ấm lòng lại
-Đừng khóc nữa, trẻ con quá. chị có bị làm sao đâu. -nó trấn an cô em
Hức...hức...-Tuyết Ly vẫn chưa ngừng khóc.
Bảo Quân lặng lẽ vào sau Tuyết Ly, hắn nhìn xoáy vào nó làm nó thấy không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt hắn nhìn nó sâu thăm thẳm, phức tạp và đầy khó hiểu...
Bỗng Nhật Huy lên tiếng
-Tuyết Ly, bác sĩ bảo không nên ở đây đông người không tốt cho sức khỏe người bệnh, em cùng tôi ra ngoài mua chút gì cho Bảo Anh đi, chắc cô ấy đói rồi.
Cậu cố tình tạo không gian riêng cho hai người kia, Tuyết LY miễn cưỡng gật đầu rồi rời khỏi phòng cùng Nhật Huy
-Vậy em đi mua chút đồ cho chị nhé. Chị thích ăn gi để em mua
-Uhm...gì cũng được-nó cười
Cạch.
Cánh cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng
***** Bên ngoài phòng bệnh*****
Vừa bước khỏi cửa phòng được vài bước, Nhật Huy đấy mạnh Tuyết Ly vào tường hành lang khuất, cậu chống tay vào hai bên khiến cô nàng không thể thoát ra ngoài
-Cô thôi ngay đi cho tôi-cậu nói với âm điệu lạnh lùng pha chút đe dọa
-Anh...nói gì, em không hiểu-Tuyết Ly mặt bắt đầu tái nhợt ngu ngơ hỏi lại
-Cô còn hỏi tôi đang nói gì à?-nhếch mép-tôi không ngờ chỉ số IQ của cô lại chỉ ngang tầm một con chó như vậy đấy.
-Anh...
-Tôi nhắc lại lần nữa, nếu cô còn đụng tới Bảo Anh một lần nữa thì dù cô có là con gái thì tôi cũng không tha đâu.
-Tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Bảo Anh là chị tôi...tôi làm gì chị ấy chứ?-cô nàng bắt đầu phản ứng
Nụ cười nhếch mép của Nhật Huy vụt tắt thay bằng một giọng nói lạnh lẽo và một ánh mắt tràn đầy lãnh khí và cực kì tàn nhẫn
-Hừ...cô đừng cho rằng không ai biết người thông báo cho cô ả Mai Khôi là sáng nay Bảo Anh ra khỏi nhà từ sớm chính là cô. Cô đã cho người điều tra cả về chị của mình và hợp tác cùng ả kia thì chắc chắn cô cũng biết Bảo Quân là bạn trai của chị cô, đúng chứ?
Tuyết Ly giật mình, làm sao hắn biết. Chuyện này thần không biết. quỉ không hay vậy sao hắn lại biết? Chả lẽ con nhỏ Mai Khôi đã lừa nó? Không biết nó có nói với Bảo Anh gì không? Con chó cái. Đúng là loại vô dụng, có chút chuyện mà cũng làm không xong...
-Làm sao anh....
-Biết chứ gì? Muốn người ta không biết tốt nhất là không làm
-........
-Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn tiếp tục làm những trò bỉ ổi như thế với Bảo Anh thì tôi sẽ đích thân tiễn cô sang thế giới bên kia đấy, Trần Tuyết Ly. Lúc đấy kể cả cô có trốn dưới 18 tầng địa ngục thì tôi cũng lôi cô lên bằng được.
-....... Anh nghĩ mình làm gì nổi tôi chứ?-Cô ả cố nói cứng mặc dù trong lòng đã vô cùng run sợ.
Nhật Huy lại nở nụ cười nửa miệng
-Cô chứ thử xem tôi có thể làm gì cô? Tốt nhất cô nên tin tôi là kẻ nói được thì sẽ làm được.
Cậu quay người định bỏ đi, nhưng chợt dừng lại quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ đầy giả dối kia bằng đôi mắt khinh miệt
-Tôi sẽ không nói với Bảo Anh những việc bẩn thỉu mà cô làm nên cô hãy biết điều đi, đừng khiến tôi phải ra tay.
Nhật Huy đi thẳng mặc kệ cô gái đứng như phỗng ở bức tường, mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lấy lại dáng vẻ ngây thơ, kiêu sa thường ngày....Tiếc thật, mất một anh chàng đẹp trai như vậy... cô ả vốn định để anh chàng này làm dự bị nếu thất bại với Bảo Quân thì vẫn còn hắn, Nhật Huy cũng đâu kém cạnh gì Bảo Quân là bao.... nhưng không ngờ tên này lại phát hiện ra khuôn mặt thật của cô nàng quá sớm, vậy là mất đi một mục tiêu, hắn quá nguy hiểm... Để thắng cuộc chơi này, kiểu gì cô ả cũng phải loại được hắn...tuy nhiên tạm thời chưa cần lo tới hắn, chắc chắn để cô chị yêu quí không đau khổ hắn sẽ không phun ra những gì hắn biết làm sụp đổ hình ảnh đẹp đẽ của ả...
Lấy lại nụ cười trên môi, cô ả quay lại phòng bệnh
***** Trong khi đó ở trong phòng bệnh *****
Nhật Huy và Tuyết Ly ra ngoài làm không khí trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại...sự im lặng từ cả hai bên làm mọi thứ trở nên thật ngột ngạt, bức bối...
Bảo Quân nhìn vết sưng còn mờ nhẹ trên gương mặt nó mà không khỏi xót xa...chắc chắn nó đau lắm, hắn không kìm được mình muốn vuốt nhẹ chỗ sưng ấy...cánh tay vô thức đưa lên nhưng dừng lại giữa không trung...chơi vơi.... rồi hắn thở dài...lại bỏ tay xuống
Bảo Anh hướng mắt nhìn bầu trời cao xanh bên ngoài...những đám mây hờ hững trôi dường như không hề bận tâm gì đến sự đời... Hình ảnh những khuôn mặt những tên đầu trâu mặt ngựa gớm ghiếc kia chợt lần lượt hiện qua đầu nó đầy rõ nét...kèm theo đó là những tiếng cười man dại của chúng vang lên văng vẳng.... và câu nói của Nhật Huy như xoáy sâu vào tim nó "Cậu có thật sự tin tưởng hắn không?"
Phải chính nó cũng tự hỏi chính mình liệu có thật sự tin con người kia hay không? Liệu lòng tin của nó dành cho hắn có đủ để chấp nhận lời giải thích mà hắn sẽ đưa ra hay không? Nó nghi ngờ về chính lòng tin của bản thân... nói thật ra, nó sợ...sợ rằng mình sẽ không tin hắn, sợ hắn sẽ không cho mình được lời giải thích thỏa đáng, sợ rằng hắn sẽ không giải thích.... vậy nên nó không dám hỏi...Niềm tin của nó với hắn như quả cầu pha lê đẹp nhưng mỏng manh dễ vỡ...nó không muốn tự mình làm vỡ nó để rồi các mảnh vỡ găm vào tim...đau nhói...
-Không sao chứ?-Bảo Quân lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này.
-Uhm...không sao-nó gật nhẹ
Lại im lặng.
Một bức tường vô hình dường như được dựng lên giữa hai ngườ...ngồi ngay cạnh nhau như hình như lại chẳng biết nói gì với nhau cả...hoặc cả hai đều không dám nói sợ đánh mất điều gì đó mơ hồ nhưn vô cùng quan trọng...
.
.
.
-Em không có gì để nói với tôi sao?-Bảo Quân tiếp tục
Nó quay ra nhìn hắn....
-Tôi đã hứa là sẽ tin tưởng anh, vậy nên tôi sẽ tin tưởng...hãy nói tôi biết mọi chuyện khi nào anh thấy thoải mái và cần phải nói.
-....
Bỗng điện thoại của hắn reo vang, hắn nghe rồi đứng dậy khỏi ghế
-Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.
Nói rồi hắn đứng lên quay đi...
"Bảo Quân .... Tôi đã lựa chọn trốn chạy, không đối mặt với sự thật mà tiếp tục tin anh dù có hơi mù quáng...hi vọng rằng tôi niềm tin của tôi không bị phản bội và cảm giác xấu này của tôi là sai.... Đừng làm tôi thất vọng, hãy cho tôi thấy mình đã lựa chọn đúng"-nó nhìn bóng Bảo Quân khuất dần sau cánh cửa thầm nghĩ.
>>>>>o0o
Khép cánh cửa phòng bệnh lại, Bảo Quân mệt mỏi đứng tựa vào tường, cô nàng đã lựa chọn tin hắn, đáng lẽ hắn phải thấy vui mới phải chứ? Tại sao lại thấy bất lực như thế này? Bất lực với chính mình.... Cô nàng đã tin hắn vô điều kiện nhưng đúng như Nhật Huy nói những gì hắn mang lại cho nó chỉ là những vết thương chồng chất.
Hắn đấm mạnh vào tường khi nghĩ đến cảnh nó bị ức hiếp mà hắn chẳng thể làm gì, chỉ trơ mắt đứng nhìn người khác băt nạt nó rồi lải để tuột tay cho người khác cứu nó.... Khốn thật.... hắn thấy mình thật vô dụng.... cô nàng ở bên cạnh hắn chẳng hề được an toàn vậy mà vẫn tin hắn...Tên Nhật Huy đó nói đúng, hắn đến thật sự đến người mình yêu còn không bảo vệ được thì liệu hắn còn có thể làm gì?
.... Nhưng buông tay cô ấy à? Đừng hòng...
Đúng lúc ấy, Nhật Huy đi lại, Bảo Quân bỗng nhiên thụi mạnh một cú vào bụng cậu
-Đây là tôi trả nợ cú hôm trước-hắn nói đều đều-và đừng nghĩ rằng tôi nhường cô ấy cho cậu, tôi chỉ nhờ cậu trông chừng cô ấy hộ tôi một thời gian thôi, con nhỏ đó cứ rời mắt ra khỏi là y như rằng dính vào rắc rối.
Nhật Huy đứng dậy, cười
-Đừng dậy đời tôi, cậu nên về dạy dỗ lại người của mình đi thì hơn.
-....
Bảo Quân đi lướt qua hắn....
"Bảo Anh, dù bất kì chuyện gì xảy ra thì cũng hãy tiếp tục tin tôi được không?
Tin tôi ngay cả khi tôi đập tan niềm tin em dành cho tôi?"
>>>>>o0o
Sáng hôm sau, kiểm tra tổng quan xong nó được cho xuất viện. Nhật Huy nhận đưa nó về...
Không thấy hắn đâu cả...-thở dài-... lại bận gì sao?
Mệt mỏi do mới ốm dậy cộng với suy nghĩ nhiều làm nó không nhận ra thái độ của cô em mình với Nhật Huy trở nên khác hẳn. Cô nàng luôn lẩn tránh khi thấy xuất hiện cậu.
-Cảm ơn cậu nhé, Nhật Huy. -nó cười đầy mệt mỏi khi về đến nhà
-Không có gì, nghỉ sớm đi.
.
.
.
Mấy ngày trôi qua sức khỏe nó hồi phục hoàn toàn nhưng sự bất an cũng ngày càng tăng lên. Suốt từ hôm ấy Bảo Quân không hề gọi điện hay nhắn tin cho nó, gọi điện cũng không thèm thưa trong khi đó hắn lại có vẻ chủ động tiếp cận Tuyết Ly nhiều hơn. Con bé suốt ngày ra rả về Bảo Quân làm nó thật sự khó chịu. Linh cảm xấu ấy càng ngày càng sâu sắc.... nó lờ mờ đoán ra đã có chuyện gì đó...nhưng là gì mới được chứ?
Nếu muốn chia tay, thì hắn cũng sẽ nói thẳng chứ không bao giờ chơi trò Love in silence như thế này, hắn rất quân tử, không bao giờ chơi bẩn-đây không phải là phong cách của Vương Bảo Quân.
Chẳng phải đac nói là tin hắn sao? Lại nghĩ linh tinh nữa rồi-nó lắc nhẹ đầu xua đi ý nghĩ không hay. Mở cửa sổ để ánh nắng hắt vào nhà. Nó ngắm nhìn tia nắng xuyên qua tán cây nhảy nhót trên bậu cửa sổ của nó, tâm trạng khá lên một chút.
"1 new message"
Bên trong là một tấm ảnh Bảo Quân đang ôm hôn một cô nàng tóc dài và đương nhiên là không phải nó, cùng với chú thích bên dưới
"Muốn biết rõ khuôn mặt thật của hắn thì đến ngay khách sạn XXX số phòng 124"
Số lạ, lại gì nữa đây?
Liệu có nên đến không?Nếu đến thì chẳng phải là không tin hắn sao? Nếu không đến thì cái tin nhắn kia giải thích làm sao?Liệu người nhắn cái tin kia có nói thật không?Hay là muốn chơi nó? Những ý nghĩ giữa đi và không đi chồng chất trong đầu nó, nửa thì nó muốn đi xem thực hư thế nào, nửa thì lại sợ khi biết được sự thật thì sẽ phải thất vọng...
Nó đi loanh quang khắp phòng nhìn đến muốn rách bức ảnh ra và đọc tới hàng trăm lần dòng tin nhắn ngắn ngủi.
Cuối cũng có vớ lấy chiếc áo khoác và chạy ra khỏi nhà...nếu hắn thật sự trong sạch thì cây ngay không sợ chết đứng, nó sẽ xin lỗi hắn sau
← Ch. 10 | Ch. 12 → |