Truyện:Người Yêu Của Ác Ma - Chương 12

Người Yêu Của Ác Ma
Trọn bộ 13 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trước cửa phòng 124

Nó đứng trước cửa căn phòng...ngập ngừng không biết có nên vào hay không, có điều gì đó mách bảo nó rằng bên trong có thứ gì đó mà nó không nên xem, nếu nhìn thấy thì nó sẽ mất đi thứ gì đó thật quan trọng. Tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cố ghìm cảm giác bất an xuống, nó đẩy cửa vào

Xoạch

Cánh cửa bật mở.

Nó đứng ngây người...trơ mắt nhìn hai con người trên giường kia.... hàng loạt cảm xúc lướt qua nó trong một phần nghìn giây...kinh ngạc.... đau khổ.... tuyệt vọng...tất cả đến làm quá nhanh làm nó thật sự không phản ứng nổi

Nó dám tin vào mắt mình nữa...hai kẻ kia...một kẻ là người mà nó đã tin tưởng đến khi nó bước vào đây, còn kẻ còn lại là kẻ mà chỉ vài hôm trước đã muốn cho người làm nhục nó

Thật sự là tàn nhẫn mà

Hai kẻ không biết liêm sỉ ôm nhau trên giường trong tình trạng gần như lõa thể. Bọn chúng nhìn nó kinh ngạc rồi ả Mai Khôi đứng dậy quấn chiếc chăn quanh mình tiến lại chỗ nó, hét lên

-Bọn mày đâu, sao để con nhỏ này vào đây?

Ngay lập tức có vài tên tiến từ đâu ra nắm lấy tay nó, nhưng nó cũng chả bận tâm nữa rồi, ánh mắt nó nhìn như xoáy vào tên đang nằm trê giường đầy phẫn uất, bi phẫn...vậy ra đây là kẻ mà nó đã dành lòng tin cho ư? Mắt nó đúng là để cho chó ăn rồi. Bỗng nó mỉm cười chua chát

Làm sao nó lại quên hắn là Vương Bảo Quân nhỉ? Gì chứ? Chỉ là một thằng đểu không hơn. Hắn cũng nhìn nó chằm chẳm ánh mắt phức tạp nhưng tuyệt không hề có một tia nào gọi là ân hận hay muốn giải thích cả, chỉ đơn giản là nhìn xoáy vào nó.

-Mày thấy căn phòng này quen không, Bảo Anh?-giọng nhỏ Mai Khôi vang lên

Nó nhìn quanh phòng....

Ha, thì ra là phòng khách sạn lần trước mà tên khốn kiếp kia cùng ả mây mưa rồi gửi ảnh cho nó, biết chọn địa điểm quá nhỉ?

-Buông tôi ra-nó lạnh giọng

Mấy tên kia nhìn hắn. Hắn gật đầu

Nó đi lại gần chỗ hắn. Bây giờ nó chỉ cảm thấy bực mình và hận. Sự đau đớn vì bị phản bôi lòng tin, sự tuyệt vọng lên tới đỉnh điểm tất cả chỉ còn lại hận thù. Nó lại gần giường, thản nhiên giương mi nhìn hắn

-Có gì để giải thích không?

-.......

Nó nhắm mắt hít một hơi dài

Nó nhếch mép lấy côc nươc bên cạnh bàn và

Rào-cả cốc nước đổ lên đầu hắn

-Game over. Không ngờ khẩu vị của anh lại thấp vậy đấy Bảo Quân ạ.

Ánh mắt nó nhìn hắn vô cảm nếu có thì chỉ là sự khingh miệt đến lạnh lùng.

Nhỏ Mai Khôi ** lên

-Mày làm gì...

-Bà chị câm mồm đi, điếc tai quá-nó quay ra-không ai thèm giành với bà chị đâu, phục vụ hắn tốt đi, có khi hắn thích bà chị thật đấy.

Mắt ả long lên muốn nhảy xổ vào mà bóp chết nó, mặc kệ, nó cứ thế đi. Bảo Quân lắc đầu nên mấy tay bảo vệ biết ý để nó đi.

-Anh Quân.... -ả xà vào lòng Bảo Quân nũng nịu-nó...

-Thôi nào người đẹp, em biết là anh không thích ai đụng vào đồ của anh mà, dù có là đồ cũ, mà bây giờ anh về với em rồi gì

-Em biết trước sau gì anh cũng về với em mà, nhưng mình đang vui mà nó đến phá hoại

-Vậy anh đền cho em nhé

-Hm

Nó nắm chặt bàn tay bước ra khỏi phòng...nó chạy đi thật nhanh...bao nhiêu sự tức giận phẫn uất trong kia chợt tan biến chỉ để lại nỗi đau tới xót lòng, tê tái

-Không được khoc, không việc gì phải khóc vì một thằng như hắn-nó tự nhủ

Nhưng nước mắt tự không ngừng chảy ra mà nó không biết làm sao cho ngừng được, nó rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng, nó không biết tin ai nữa...trời đang nắng cũng bỗng nhiên đổ mưa xối xả hòa cùng tâm trạng với nó, đau đớn quặn thắt, tê tái. hình ảnh hai kẻ kia cứ như đâm hàng loạt nhát dao vào tim nó, đau đến không thở nổi nữa, Nước mắt hòa cùng nước mưa mặn chát và xót xa

-Nhật Huy à...đón tôi.. tôi đang ở...

Không thể như thế này ở đây được, không thể để họ nhìn thấy mình đau đớn-đó là tất cả những gì nó nghĩ được và nó nhớ đến Huy.

Cậu phóng xe như điên giữa trời mưa, nghe giọng cô nàng cậu biết chắc đã xảy ra gi đó, hình ảnh cô gái đứng ngước nhìn trời giữa con mưa to như muốn nhấn chìm cô sao thật cô đơn, xót xa làm người khác đau lòng. Cậu dừng xe bên nó, ôm nó vào lòng mặc cho mưa làm cả hai ướt nhẹp

-Tôi xin lỗi-Nhật Huy lên tiếng

-Đưa tôi ra ...khỏi đây-nó nói trong tiếng nấc

Chiếc moto phóng đi giữa màn mưa dày...dần dần mất hút

"Liệu em còn có thể tin anh nữa không????????"

Trời tạnh mưa sau một hồi dai dẳng nhưng không có những ánh nắng ấm áp sau mưa, không xuất hiện cầu vồng rực rỡ. Bầu trời sau mưa vẫn chỉ là một màn ảm đạm với tầng tầng lớp lớp những đám mây dày, nặng nề như phủ kín tất cả, che đi những tia nắng từ mặt trời. Bầu trời âm u chỉ chực tiếp tục mưa bất kì lúc nào

Lúc này, nó đang đứng ở nơi cao nhất thành phố, tưởng như chỉ cần với tay một chút là có thể chạm đến bầu trời cao. Gió táp vào mặt từng cơn vừa như làm khô đi những giọt nước mắt còn lại vừa ngăn đi những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi... Ước gì gió cũng có thể cuốn đi mọi thứ... xóa nhòa tất cả... đem mọi nỗi đau... nỗi nhớ... sự ngọt ngào và những kỉ niệm ra đi...

Khẽ nhắm mắt lại, những hình ảnh đầy ám ảnh kia lại hiện lên... ánh mắt của hắn... gương mặt hắn... những lời hắn nói như bóp nghẹt trái tim nhỏ bé của nó.... QUÊN ĐI... CÓ THỂ QUÊN HẾT ĐI ĐƯỢC KHÔNG? NÓ KHÔNG MUỐN NHỚ NỮA... KHÔNG MUỐN ĐAU NỮA...

-AAAAAAAAAAA!-nó bất chợt hét lên, hét đến khản giọng. Những giọt nước mắt cố kìm nén nay lại bướng bỉnh chảy ra không thể dừng lại

Nhật Huy nãy giờ đứng sau nhìn cô bé im lìm thì cũng không biết nói gì, cậu không biết phải an ủi như thế nào khi cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy, cậu chỉ lờ mờ cảm nhận được nguyên nhân có liên quan tới tên ******* Vương-Bảo-Quân. Ngay lúc này đây, nhìn nó phải khổ sở vì hắn mà cậu muốn đấm cho hắn một phát. Từ lúc cậu đến nó chỉ im lặng, ánh mắt cô hồn, trống rỗng... nhìn thật đau lòng

Nghe thấy nó hét, cậu vội chạy lại, ôm nó vào lòng

-Ổn rồi, có tôi ở đây. Sẽ không sao đâu.

-Hu... hu.... hức... hức... -nó níu chặt lấy lấy áo Nhật Huy mà khóc, nép mình vào lòng cậu... gió lạnh quá... nó cần một chút ấm áp...

Ai đó làm ơn cho nó cảm nhận nó vẫn đang sống đi...

Nhật Huy ôm nó chặt thêm chút nữa như thể chỉ cần cậu thả lỏng vòng tay một chút thôi thì nó sẽ bay mất cùng những cơn gió kia

>>>>>o0o

Khóc một hồi đã đời, nó lại im lặng nhìn bầu trời đang tối dần, những ngôi sao dần xuất hiện và sáng yếu ớt, chúng gần như mờ nhạt hẳn so với ánh sáng rực rỡ của đèn điện của phồn hoa đô thị. Thấy nó có vẻ đã phần nào bình tĩnh lại, Nhật Huy lên tiếng hỏi

-Thế nào, bây giờ nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?

-..........

Nó không trả lời câu hỏi của cậu mà đi tới gần lan can và... trèo lên đó. Nhật Huy có phần hoảng sợ, đây là tầng 70 đấy... đang định chạy lại kéo nó xuống thì nó bỗng lên tiếng

-Khi ở trên cao người ta cảm thấy như chỉ cần với lên là có thể chạm tới những vì sao... nhưng những thứ ở ngay trước mắt thì lại xa tận chân trời.... ngôi sao ở ngay kia mà lại không bao giờ có thể chạm tới... tưởng rằng đã nắm giữ được rồi chợt nhận ra nó đã vụt mất... tưởng rằng biết rõ mà thật ra chẳng biết gì....

-.... . Là liên quan đến hắn phải không?-Cậu hỏi mà chẳng cần câu trả lời

- Thật ra bầu trời cũng chẳng đẹp như người ta nói, lung linh thật đấy, huyền ảo thật đấy, nhưng khi lại gần thì THẢM HẠI. -nó vẫn không trả lời câu hỏi của cậu mà tiếp tục nói gần như độc thoại. -đôi khi thật muốn thử cảm giác ở trên cao như những vì sao thì sẽ như thế nào, càng cao thì sẽ không ai có thể chạm đến mình, vậy thì sẽ không đau phải không?

-.... . Cậu không định tự tử đấy chứ?-Nhật Huy hỏi. Thật sự nhìn cảnh nó ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 70, ngước mắt nhìn trời đầy biểu cảm thì chắc ai cũng nghĩ một là nó muốn chết hai là nó điên hết thuốc chữa rồi

Nó quay ra nhìn cậu, cười

-Đương nhiên là không... tại sao tôi lại muốn tử tự chứ?

Cậu nhún vai không nói

-Hắn là một thằng đểu-nó cất giọng đều đều, nó biết cậu thật sự quan tâm đến mình, cậu nên biết vả lại... nó cũng không muốn bị coi là một con điên-Hắ@#$%^xyz... thế đấy. -nó nhún vai, nói như thể đang kể một chuyện chẳng hề liên quan gì tới mình.

Nhật Huy ngạc nhiên, cậu thật sự không hiểu tại sao hắn làm vậy... hay hắn thật sự xem nó là trò chơi như những kẻ khác.... xem ra cậu đã nhìn nhầm tên Bảo Quân này rồi.

-Cậu không sao chứ?-cậu nhìn nó, thật sự nó đã bị shock rất lớn sau chuyện này vậy mà nhìn nó bây giờ lại như không, điều này làm cậu có chút rờn rợn cái gì đó mơ hồ

-Sao là sao? Tôi vẫn đang sống nhăn răng ra đây chứ đã chết đâu. Có chết thì cũng sẽ không chết trẻ thế này đâu. Ham sống là bản năng của con người mà.

-.......

-Thôi, về đi. Muộn rồi.

Nói rồi nó đứng dậy, phủi phủi quần áo...

-Này, vậy là cậu và hắn kết thúc rồi sao?

Nó khựng lại một chút rồi không quay đầu lại, gật nhẹ

Kết thúc?Thật sự là hết rồi sao? Hai chữ bật ra Nhật Huy bật ra thật nhẹ nhàng lại nặng như hàng ngàn cân với nó. Lòng bỗng nhiên nặng trĩu, buồn man mác, vẫn biết là không đáng nhưng tại sao vẫn không thể nào quên đi...

Phải rồi. hết thật rồi.

>>>>>o0o

Dừng lại trước cửa nhà, cố gắng lấy lại khuôn mặt bình thường nhất để bước vào nhà, cố sắm lấy nụ cười gượng gạo trên môi. Đến chính nó cũng chẳng hiểu mình tại sao lại có nói với Nhật Huy chuyện đó một cách bình thường đến thế dù mỗi câu nói ra trong lòng tưởng như chết đi, đến bây giờ lại có thể tiếp tục trưng ra cái điệu bộ điềm nhiên vô cảm, tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra để mà bước vào nhà... không hiểu nó có còn là người không nữa?

-Chị về rồi đây. -nó nói vọng vào vì thấy đèn phòng khách đang sáng, chắc cô em đang đợi nó.

Bước vào phòng... lần thứ hai trong ngày lòng tự trọng của nó bị tổn thương sâu sắc bởi cùng một người.... Tuyết Ly không phải đang chờ nó mà đang ngồi nói chuyện với cái kẻ mà nó muôn ngàn lần muốn không muốn gặp. Vương-Bảo -Quân.

TÊN KHỐN KIẾP. Sáng nay hắn dở trò đó vậy mà bây giờ hắn lại diềm nhiên ngồi cười nói với em gái nó ngay ở trong nhà nó... sao da mặt hắn dày thế nhỉ? Sự tức giận bắt đầu dâng lên trong nó.... Lại còn ngồi sát với em nó đầy vẻ thân mật thế kia?

WHAT THE HELL?

Sáng nay đá nó rồi tối nay đến tán gái là em gái nó công khai trong nhà nó luôn hả?Tên này bị bại não rồi chắc...

Thấy chị mình đứng ngây người nhìn Bảo Quân, ánh mắt rực lửa đầy căm hận và khinh miệt, Tuyết Ly lên tiếng

-Chị... chị...

Nghe cô em gọi, nó hơi giật mình, bắt gặp ánh mặt Bảo Quân nhìn mình đầy giễu cợt. Nó cố kìm ước muốn cầm dao rạch nát khuôn mặt ấy ra(t. g tội lỗi, tội lỗi), hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nó quay lên cô em đang nhìn mình đầy khó hiểu

-Ly... nhà mình hết dầu gội đầu rồi.... chị hơi mệt nên quên mua rồi, em đi mua hộ chị cái-nó cố tình đẩy cô em ra ngoài với cái lí do không thể nào chuối hơn được

-Nhưng...

Bắt gặp ánh mắt hình viên kẹo đầy ngọt ngào của chị gái, cô nàng hậm hực đi... không gian bỗng trở nên căng thẳng và khó chịu...

Bảo Quân vẫn giữ trên môi điệu cười nhếch mép quen thuộc, tiến lại ôm nó từ đằng sau:

-Sao nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống nhau thế baby?-hắn tì cằm lên vai nó, thổi vào tai nó luồng hơi lạnh làm nó thấy hơi buồn buồn và rùng mình...

Trong giây lát đầu óc nó như trống rỗng không thể suy nghĩ được gì, mùi hương bạc hà như bùi mê quẩn lấy xung quanh nó làm nó không thể thoát ra nhưng rồi những hình ảnh sượt qua đầu nó làm tim nó nhói đau...

-Buông ra trước khi tôi tát anh-nó lạnh giọng.

Bảo Quân nhún vai rồi buông nó ra... nó chợt quay lại và tặng hắn một cú đấm vào bụng... vâng, không phải cái tát trời giáng vào mặt như thường lệ trên phim, mà là một cú đấm vào bụng vì nó không muốn cô em nghi ngờ

-Thế nào... em phải đuổi cả cô em ra ngoài để chúng mình có gian riêng à? Anh cảm động đấy-hắn vẫn tiếp tục mỉa mai

-Anh mà nói thêm câu nữa thì dù anh có là Chúa trời thì cũng đừng hòng nhìn thấy được Mặt trời ngày mai.

-Haha... em đang dọa anh đấy à? Đừng thế chứ anh sợ đấy.

Bụp-nó thúc mạnh cùi chỏ vào bụng hắn khiến hắn nhăn mặt vì đau.

-Tôi không rỗi để đùa với anh.

-Thế em muốn sao nào?

-Tôi yêu cầu anh tránh xa Tuyết Ly ra.

-Tại sao chứ?

-... Nó là em gái tôi và tôi không muốn nó dính vào một thằng đểu như anh.

-Em hi sinh cho em gái quá nhỉ... nhưng làm sao đây? Có vẻ con bé khá thích anh đấy.

-Nó không phải là đồ chơi của anh.

-Tất cả đều là đồ chơi của anh, nếu anh muốn cưng à. Kể cả em cũng thế thôi.

Nói rồi hắn đột ngột đè môi mình xuống môi nó, hôn ngấu nghiến đầy vẻ chiếm hữu và bá đạo, mặc kệ nó đấm, cào thậm chí là véo hắn nhưng dường như không tác dụng, bực mình nó cắn mạnh vào môi dưới của hắn, máu chảy ra cùng tim nó rỉ máu.... cái hi vọng mong manh rằng ít nhất hắn không coi là một trò chơi đã bị chính hắn đập tan bởi chính nụ hôn này... một giọt nước mắt mặn chát rơi từ khóe mắt...

Không đời nào... không ai có quyền chạm vào lòng tự trọng của nó.... ai cho hắn cái quyền được xúc phạm nó kia chứ... nó không phải là đồ chơi hay con rồi để cho người khác sử dụng, dùng chán rồi thì vứt... hắn nghĩ hắn là ai? Có là Chúa thì cũng đừng hòng

Chát-trước khi nó kịp nhận thức được mình đã làm gì thì trên gương mặt của Bảo Quân đã in hằn hình bàn tay của nó... và tay nó cũng bỏng rát sau khi tặng hắn cái tát trời giáng ấy....

Hắn nhếch mép đưa tay gạt đi chút máu ở khóe môi, bình thản lên tiếng

-Em dữ quá đấy, baby, nhưng anh thích em bây giờ hơn... lúc giận nhìn em rất... uhm... quyến rũ.

Nó vung tay lên định cho hắn cái tát nữa cho đều... quá lắm rồi đấy... cái gf cũng có giới hạn của nó thôi chứ... đừng khiến nó phải đau nữa.... đừng bắt nó phải khóc nữa... sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.... rốt cuộc nó đã làm gì để phải chịu như vậy chứ.... nó không muốn khóc trước mặt hắn.... không muốn hắn nhìn thấy nó khóc vì hắn... những giọt nước mắt rơi vì hắn là không đáng... mà cho dù có đáng thì hắn cũng không phép nhìn thấy....

Nó mím chặt môi cố kìm nước mắt đang chực chảy ra...

Bàn tay nó vung lên giữa không trung thì bị hắn tóm được, hắn siết chặt cổ tay mảnh dẻ của nó khiến nó khẽ nhăn mặt lại vì đau

-Buông ra-nó gắt

-Tôi không thích bị người khác đánh đâu, nhất là đồ chơi của tôi... cho dù tôi cũng khá thích em nhưng cũng đừng làm quá...

-Tôi không phải đồ chơi hay búp bê của anh. -nó là người chứ không phải đồ vật, đừng có xúc phạm nhau như thế.

-Haizzzzzzzz.... . em bướng thật đấy-hắn buông mình xuống ghế-trong số những búp bê của anh thì em là bướng nhất đấy, sao em không ngoan ngoãn một chút như cô em của em nhỉ-hắn hếch mặt ra phía cửa-chưa gì mà cô nàng đã để cho anh ôm eo và hôn rồi đấy...

Nghe thấy vậy, sự căm phẫn của nó đã lên tới cực điểm, nó thản nhiên giương mi nhìn hắn với ánh mắt sát nhân hàng loạt

-Tôi cảnh cáo anh, tránh xa em tôi ra... -nói gằn từng chữ

-Tránh xa nó ra à?em nghĩ anh sẽ nghe em sao?

-Đương nhiên là không rồi.

-Bingo-hắn vỗ tay-em thông minh lắm.

-Anh muốn gì, ra điều kiện đi.

-Tất nhiên anh sẽ không tránh xa cô em của em... -nhếch mép-nhưng anh có thể cho nó một bạch mã hoàng tử hoàn hảo... galang.. tốt bụng... quan tâm đến bạn gái... đúng như cô ta thích.... vậy được không?

-....

-Em suy nghĩ đi... hay em muốn em gái ngủ với anh.... cứ tình hình này thì chuyện đấy sẽ chỉ là vấn để anh thích lúc nào thôi......

-Tôi cấm anh... -nó rít lên, Bảo Quân-anh đừng có mà ép người qúa đáng-... anh-muốn-gì?

Hắn nhếch mép, con mồi đã vào bẫy

-Tiếp tục làm búp bê thủy tinh của tôi, thế nào?

-Tôi chưa bao giờ là búp bê của anh cả.

-Vậy thì bây giờ làm đi. -hắn nhún vai đầy vẻ what ever loser.

Nó đột ngột dí sát mặt mình vào hắn:

-Anh tốt nhất nên diễn cho đạt vai bạch mã hoàng tử của anh đi, nếu anh dám gì em gái tôi thì tôi thề tôi-sẽ-giết-anh đấy.

-Yên tâm đi, em có thể tin tôi mà baby.

-........."Loại như anh thì chó cũng không tin được"-nó lẩm bẩm

Tin anh sao? Họa nó có mất trí nhưng bây giờ thì nó cũng đâu có được lựa chọn.

Bỗng nhiên hắn ôm gằn nó vào lòng và bắt đầu ngấu nghiến đôi môi nó... im lặng... không đẩy ra nhưng cũng chẳng hề đáp trả... chỉ đơn giản là mặc xác cho hắn hôn... một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào tim... đau nhói...

-Em làm sao thế?-hắn hơi bực

-Làm đúng công việc của một con búp bê thủy tinh-nó thản nhiên

Đau đến nỗi không còn cảm thấy gì luôn nữa sao? Hay lòng nó đã chết thật rồi... không biết mà cũng không muốn nghĩ nữa

-Việc của em là làm theo những gì mà tôi nói. -hắn gần như hét lên

-Tôi làm búp bê chứ không phải robot

-Em...

Hắn định nói gì đó nhưng cánh cửa bật mở...

-Diễn cho đạt vai của anh đi.

Nó nói rồi đứng lên đi vào trong.

Tuyết Ly vào nhà thì thấy Bảo Quân đang ngồi xem tivi còn chị mình thì vừa đi vào phòng. Cô nàng mỉm cười đầy tính nghệ thuật với Bảo Quân rồi đi vào trong phòng chị

-Chị, em mua rồi này. -cô nàng giơ lọ dầu gội ra

-Uh. em để đó đi. tí chị cất-nó nói vọng ra.

Cô nàng để đồ lên mặt bàn rồi đi ra. Ngồi xuống bên cạnh Bảo Quân. hắn nhanh chóng quàng tay qua vai cô nàng như thể hai người yêu nhau say đắm lắm rồi

-Khi nãy em đi anh với chị em nói chuyện gì thế?-Cô nàng đưa tay nghịch nghịch cái cúc áo sơ mi của Bảo Quân

-Cũng chẳng có gì...vài chuyện linh tinh thôi mà. -hắn nghĩ lại mà khuôn mặt tự nhiên vẽ lên một nụ cười nhếch mép.

-Chắc hai người lại nói xấu em chứ gì?-Tuyết Ly bắt đầu làm nũng

-Đâu có. -Bảo Quân hờ hững phủ nhận, tay trượt nhẹ xuống eo cô nàng.

Hắn thừa biết nó đang nhìn từ trong phòng, phải, hắn lại nhếch mép, cái điệu cười quen thuộc... nó làm đúng viêc của một con búp bê à? Vậy thì hắn sẽ cho nó thấy làm một con búp bê là như thế nào?

Hắn đột ngột cúi xuống sát gương mặt của Tuyết Ly, đưa tay nâng nhẹ cằm cô nàng lên và đặt môi mình xuống môi Tuyết Ly...không tiến sâu hơn...chỉ đơn giản là đặt môi mình lên môi cô ả...một nụ hôn nhạt thếch...chẳng có cảm xúc gì...không yêu thương...không chiếm hữu...thậm chí còn không có cả dục vọng.... chỉ đơn giản là một nụ hôn mang đậm tính trình diễn nhưng Tuyết Ly hoặc đã quá ngạc nhiên hoặc phấn khích vì đạt được mục đích mà không nhận ra điều đó...

Công việc của một con búp bê thủy tinh là gì chứ? Chính là để người khác nâng niu gìn giữ rồi sau đó đập tan khi không còn cần thiết nữa mà.... Nhưng búp bê thì còn có thể vỡ nhưng nó dù bên trong có vỡ vụn...có tan nát thì vẫn phải trưng bộ mặt búp bê thủy tinh trong suốt vui vẻ ra người ta ngắm...một giọt nước mắt không biết là đau khổ.. tuyệt vọng hay giận dữ chợt lăn dài trên gương mặt.

Tưởng đã chết rồi chứ...tưởng rằng đã không còn cảm nhận được gì rồi nữa chứ thế mà tại sao lại vẫn đau như thế này?Vương Bảo Quân...tôi hận anh....

Đau quá rồi...nó không muốn nhìn nữa...nhìn nữa thì tim nó không chịu nổi mất...Nó nhắm mắt đầy mệt mỏi, trượt người ngồi tựa vào cửa phòng, cố ngăn mình không bật ra tiếng khóc để khỏi ảnh hưởng đến hai con người đang hạnh phúc ngoài kia... để lại bên trong nó một trái tim đầy vết thương và đang rỉ máu...

Hệ quả tất yếu từ mồm thiên hạ là sau bữa trưa hôm đó, chuyện nó và Bảo Quân chia ta đã được nâng lên một tầm cao mới. Nó từ kẻ bị đá, được thương hại thành kẻ phá đám, con đỉa bám lấy Bảo Quân không chịu buông vì ngày nào nó cũng ngồi cùng bàn ăn với hắn và đương nhiên là cả cô bồ được hắn đổi theo ngày, mỗi ngày thấy khoác eo một em, hắn lại trở lại là Bảo Quân trước đây rồi, play boy toàn diện.

Mỗi cô bồ lại dành cho nó cái nhìn cái mặt, mãi rồi thành quen. Bảo Quân-anh rất biết cách hành hạ người khác đấy nhỉ? Nhưng nó là búp bê mà đâu có quyền gì mà lên tiếng chứ.

Nhật Huy cứ gặng hỏi nó tại sao nó làm thế, tại sao nó làm như thế nhưng nó chỉ biết lắc đầu cười buồn...Chả nhẽ lại nói "tôi làm búp bê của hắn nên phải chịu à?" Lòng tự trọng của nó không cho phép điều đó.

Mỗi ngày chứng kiến hắn bên cạnh cô bồ mới, rồi lại bên cạnh em gái nó đồng thời cũng không buông tha cho nó mà vẫn vô tư ôm rồi hôn nó như thể nó mù và không hề biết hắn làm gì ngay trước mặt nó...vừaT phải thô chứ...thật sự quá sức chịu đựng của nó rồi, chúng như những mũi kim đâm vào tim nó đau nhói...tất cả dồn nén như có thể nổ tung ra bất cứ lúc nào.

Nó muốn căm thù hắn...muốn khinh bỉ hắn...muốn thôi không nghĩ về hắn nhưng không thể...hắn như thuốc độc làm mỗi lần nghĩ đến là tim nó quặn thắt nhưng lại không thể ngừng lại...đau đấy...hận đấy...nhưng vẫn yêu trong vô vọng...nó thật sự không hiểu nổi mình nữa rồi.

Tại sao nó lại chấp nhận là búp bê của hắn chứ? Là vì cô em nó sao?

Phải mà cũng không hẳn là thế.... Có lẽ ngay từ đầu nó vẫn muốn ở bên cạnh hắn nên mới chấp nhận chăng? Dù biết rằng như thế là sẽ rất đau nhưng vẫn cố chấp...Ly à, em hãy hạnh phúc nhé, hạnh phúc thay cả phần của chị nữa.


TRỐN CHẠY

"Chạy...chạy đi.... chạy khỏi nơi làm con đau khổ.... chạy khỏi người làm tim con tan nát.

Nhưng con biết mình sẽ không thể chạy thoát khỏi trái tim mình"

Mỗi ngày trôi qua nó sống trong dè bỉu, khinh miệt của trường lớp dành cho một con điế* rẻ tiền, trong sự giả dối do chính nó tạo ra, trong sự đau khổ mà nó phải chịu đựng...tất cả làm nó mệt mỏi tới muốn chết đi.

Bỗng nhiên nó muốn bay kinh khủng...những đám mây kia trôi như chẳng hề phải bận tâm về bất cứ điều gì...phiêu diêu tự tại...tất nhiên là không thể bay nhưng gần như vậy thì chắc được...

-Huy à, đón tôi được không?...uhm.. tôi muốn đi moto.

Một lúc sau, Nhật Huy với quả xe đen phân phối lơn dừng lại trước mặt nó...

-Thế nào? Muốn đi đâu đây?-cậu hỏi

-Không biết, cứ đi đi.

Lên xe và lao đi...cảm giác gió táp vào mặt thật sự rất thoải mái giống như đang bay vậy làm mọi phiền muộn như bay biến hết cùng với gió.... và cả hai dừng lại ở nghĩa trang...

-Sao lại đến đây?-nó hỏi

-Không biết, tự nhiên lái xe đến thôi-cậu trả lời

Cả hai đi vào, đến trước ngôi mội anh của Nhật Huy, người con trai có nụ cười hiền, bỗng cậu lên tiếng

-Anh à, hôm nay giới thiệu với anh 1 người bạn rất quan trọng với em...cô ấy rất xinh, đúng không anh?

-........

-Anh, em đang chuẩn bị nói với cô ấy một điều rất quan trọng...anh à, anh hãy tiếp thêm sức mạnh cho em...

Rồi bỗng cậu quay sang nó...

-Bảo Anh, tôi thật sự không chịu nổi nữa khi cứ nhìn thấy em như vậy... Tôi không quan tâm em yêu hay trong trái tim em có còn chỗ cho tôi không...Yêu tôi đi, được không?

-Cậu...đừng đùa...-nó lắp bắp

Cậu nhìn nó, ánh mắt nghiêm túc

-Em thấy tôi giống đùa lắm sao?

Cậu vừa nói vừa lấy ra một hộp dây chuyền, mặt trái tim bằng pha lê lấp lánh dưới nắng, sợi dây cậu mua từ lâu mà chưa thể tặng, hôm nay thì có thể rồi...

-Cậu sẽ nhận nó chứ?

-...

Mắt nó lại tràn ngập những giọt nước mắt rồi...mọi thứ mờ đi bởi nước mắt...xin lỗi Nhật Huy...tôi không thể làm thế với cậu...tôi không thể lừa dối cậu được

Nó lắc đầu

-Tôi xin lỗi, Huy...nhưng tôi không nhận nó được...

Nói rồi nó chạy đi, bỏ lại đằng sau tiếng Nhật Huy

-Tại sao em lại không thể yêu tôi...hắn thì có gì hơn tôi.... tôi đã nhường hắn cho em nhưng là hắn không biết giữ...hắn làm em đau khổ...vậy mà em vẫn yêu hắn sao?

Nó chạy nhanh để như để thoát khỏi cảm giác tội lỗi mà nó đã gây ra "Xin lỗi Nhật Huy...tôi không thể...không thể nào hận hắn được...không thể nào dừng yêu hắn được.. tha thứ cho tôi".

Nhật Huy không đuổi theo nó mà ngồi xuống bên cạnh mộ anh mình, cười chua chát

-Đến cuối cùng vẫn không tặng được, em that thất bại đúng không anh...cả hai chúng ta đều là những kẻ thất bại

Trời bắt đầu đổ mưa...những hạt mưa dày hòa cùng những giọt nước mắt của hai kẻ thất tình. Nó lang thang trên đường phố giữa trời mưa tầm tã, Nhật Huy thì gục mặt bên mộ anh trai và một kẻ đang lộn ruột vì không làm sao gọi được đồ chơi của mình.

Đang ngồi hứng mưa thì bỗng nhiên thấy không còn cảm giác mưa rơi nữa. ngẩng lên hắn thấy một cô gái đang che ô cho mình

-Cô là ai?-cậu hỏi

-Tôi...ưm...Hoàng Yến.

-Đi đi. -cậu chả quan tâm.

-... trời đang mưa đấy.

-Tôi nói cô đi đi-cậu nhắc lại.

-Oke. tôi để ô ở đây nhé.

Cô nàng nói rồi để chiếc ô lại thật và chạy vụt đi, Nhật Huy hơi ngạc nhiên nhìn thep bóng cô gái nhỏ khuất dần...có cái gì đó quen quen ở cô gái ấy...Hoàng Yến à? Tên hay đấy...

Còn nó chỉ lang thang ngoài trời mưa tầm tã. Nó cứ đi mà chẳng biết mình đang đi về đâu. Chuyện vừa rồi với Nhật Huy như giọt nước làm tràn ly...làm mọi thứ bùng nổ...Nó không chịu nổi nữa rồi, mệt mỏi lắm rồi...tại sao ai cũng phải hành hạ nó thì mới chịu được thế hả?

.

Bảo Quần thì coi nó như đồ chơi thậm chí không bằng

.

Nhật Huy thì dù nó giả dối, nhẫn tâm thì cũng không thể chấp nhận cậu ấy được.

.

Tại sao lại cứ phải như thế này chứ?Sao không thể yêu người yêu mình cho đỡ đau khổ?Sao không thể yêu thì nói là yêu...hận thì bảo là hận cơ chứ?

Sự giả dối và vỏ bọc làm nó kiệt sức rồi...

Ly, chị xin lỗi chị không giúp em được nữa rồi

Hy vọng khi không có chị thì hắn vẫn đối xử tốt với em..

Chị xin lỗi...nhưng hãy để chị được ích kỷ một lầm được không?

Cứ thế này thì chị sẽ chết mất...

.

.

Tạm biệt Nhật Huy.... Bảo Quân...em gái của chị.... tất cả...những người nó yêu thương và những kẻ khiến nó đau khổ...

Hãy sống tốt nhé!

Và yên tâm...nó sẽ trở về....

"Vương Bảo Quân, anh hãy đợi đấy...

Tôi sẽ quay lại để trả thù anh.... trả thù những gì anh đã mang đến cho tôi...

Cứ đợi đi và hãy cứ hạnh phúc đến khi nào anh có thể vì chính tôi sẽ đập nát cái hạnh phúc ấy như anh đã làm với tôi."

.

.

.

Nó về nhà trong tình trạng ướt sũng.... mệt mỏi bước vào.... căn nhà vắng hoe, chắc Tuyết Ly đi chơi với hắn rồi...Cũng tốt, nếu có cô em ở đây bây giờ thì chắc nó không đi nổi mất...

Vào phòng sắp xếp vài bộ quần áo...nó thóa sim điện thoại vứt đi...

Từ bây giờ Trần Bảo Anh mà các người biết đã chết rồi.

Cánh cửa đóng sập lại phía sau...nó ngắm nhìn ngôi nhà quen thuộc lần cuối....

Rồi sẽ có ngày nó trở về lại nơi này...

-Bác cho cháu tới sân bay ạ-nó nói với người tài xế

.

.

.

Nó bỏ đi...nó trốn chạy...nó để lại phía sau những hiểu lầm chưa thể giải thích...những con tim rỉ máu đang khao khát yêu thương...nó sẽ sống cho bản thân mình...sẽ không ai làm nó đau được nữa...

Crypto.com Exchange

Chương (1-13)