Vay nóng Tinvay

Truyện:Manh Hậu - Chương 05

Manh Hậu
Trọn bộ 38 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Lazada


Bàn tay Mộ Dung Khuê không kiềm chế được nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ bé của Đỗ Mạn Thanh, nơi tay cầm mềm mại không xương, trái tim "thịch" một tiếng đập dồn dập, rất nhanh hắn đã buông tay ra, giả vờ như không có chuyện gì, đứng lên nói: "Trời cũng không còn sớm, mẫu hậu nghỉ ngơi đi! Nhi tử cáo lui!"

Đỗ Mạn Thanh gật đầu, nhìn Mộ Dung Khuê lui ra, cúi đầu suy nghĩ một số chuyện.

Nếu chuyện xuyên qua đã không thay đổi được, cũng chỉ có thể cố gắng thích nghi với nơi này. Ừ, làm thái hậu thật ra cũng không tồi.

Mộ Dung Khuê trở về Dưỡng Tâm điện, nằm trên giường mà tay cứ nắm lấy góc chăn, hắn chợt nhớ đến bàn tay nhỏ bé của Đỗ Mạn Thanh, không thể giải thích nổi cảm giác này nên có chút khó ngủ. Vào lúc này, hắn bắt đầu rà soát lại suy nghĩ của mình, đúng vậy, chính mình tự tay tiếp nhận nữ thần, trong lòng hắn thật hy vọng nữ thần chỉ là nữ thần, không phải là mẫu hậu.

Mộ Dung Khuê mới suy nghĩ đến điều này, lập tức ý thức được mình đang khinh bạc nữ thần, vội vàng dẹp bỏ ý nghĩ, không dám nhớ đến nữa. Hắn trở mình mãi vẫn không ngủ được, quyết định đứng lên đọc sách, nhất thời gọi Lạc công công vào, thuận miệng hỏi: "Ngự thiện phòng có biết mẫu hậu thích ăn món gì không?"

Lạc công công vội vàng đáp: "Thái hậu nương nương gắp món ăn nào, ngự thiện phòng đều nhớ kỹ. Theo tổng quản ngự thiện phòng nói, thái hậu nương nương cũng không kén ăn."

Mộ Dung Khuê gật đầu, tưởng tượng ra một khung cảnh, trong khung cảnh đó Đỗ Mạn Thanh đang gắp các loại đồ ăn vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ hồng, làm bộ uống trà, che dấu sự xấu hổ, chỉ phất tay cho Lạc công công lui xuống.

Đỗ Mạn Thanh nơi này, tỉnh tỉnh mơ mơ, tỉnh lại trong giấc mộng trở nên buồn phiền, không trở về được sao?

Sáng sớm, Đỗ Mạn Thanh tỉnh dậy, rửa mặt rồi dùng đồ ăn sáng, sau đó gọi Thu Tình mang giấy và bút mực tới bắt đầu luyện chữ.

Khi còn bé Đỗ Mạn Thanh sống ở gần cảng, khi bắt đầu viết chữ phồn thể cũng không cảm thấy khó, vả lại khi đó cũng học qua thư pháp, khổ công học tập cũng đạt được giải thưởng thư pháp của thanh thiếu niên, hiện nay có bút tốt cầm trên tay, viết chữ cũng có thần hơn.

Diệu Tâm và Thu Tình ở bên cạnh mài mực, hai người đều biết chữ, nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh viết thơ thì đọc qua một lần.

Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao

Chẳng hay trên đây cung khuyết

Đêm đó nhằm năm nao?

Rắp định cưỡi mây lên đến

Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

Cao ngất lạnh lùng sao?

Đứng múa vời thanh ảnh

Trần thế khác chi đâu.

Xoay gác đỏ

Luồn song lụa

Rọi tìm nhau

Chẳng nên cừu hận

Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau

Người có buồn, vui, ly, hợp

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

Tự cổ vẹn toàn đâu

Chỉ nguyện người trường cửu

Ngàn dặm dưới trăng thâu.

Diệu Tâm lúc trước hầu hạ Giải quý phí, cũng học qua thơ từ, đọc xong bài thơ này chỉ cảm thấy rất hay, hận không thể lập tức lên trời hái sao xuống, lúc này mới nhìn qua Đỗ Mạn Thanh cố ý hỏi: "Thái hậu nương nương, bản tranh chữ này có thế ban cho nô tỳ không?"

Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi thích thì ban cho ngươi, nhưng ta cũng nói trước bài thơ này không phải do ta làm, đây là do một vị tên Tô Thức làm ra."

Diệu Tâm sửng sốt hỏi: "Vậy Tô Thức Đại Nhân kia bây giờ ở nơi nào?"

Đỗ Mạn Thanh chỉ lên trên nói: "Đang ở trên trời!"

Diệu Tâm bị dọa giật mình, không dám hỏi nhiều chỉ dám nói tạ ơn, vui mừng cầm lấy tờ giấy.

Đỗ Mạn Thanh đợi cung nữ dọn dẹp giấy bút sạch sẽ, nhìn trời đang còn sớm liền gọi Thu Tình và Diệu Tâm dẫn nàng đi dạo ngự hoa viên một chút.

Thu Tình và Diệu Tâm vội vàng vâng dạ, tránh ra ngoài cho Đỗ Mạn Thanh đổi xiêm ý xong mới đỡ nàng ra ngoài.

Đỗ Mạn Thanh gạt tay Thu Tình và Diệu Tâm nói: "Tự ta đi được, không cần đỡ!"

Thu Tình và Diệu Tâm không dám trái ý, đành phải buông tay, một trái một phải đi theo bên người Đỗ Mạn Thanh, lại phân phó cung nữ và mama đi phía sau bước đi nhẹ nhàng chút, không nên quấy nhiễu Đỗ Mạn Thanh ngắm cảnh.

Đỗ Mạn Thanh bước vào ngự hoa viên, mới vòng qua cửa tròn chợt nghe thấy một giọng nói the thé nặng nề:' Có bản lĩnh làm ướt sổ sách, sao không có bản lĩnh sửa lại đi?"

Một giọng nói khác đau khổ cầu xin, nói: "Tiểu Bộ Tử không phải ta cố ý đâu, ngươi bỏ qua cho ta một lần này, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!"

Đỗ Mạn Thanh nghe được giọng nói mới biết được đây là hai nội thị một lớn một nhỏ đang tranh cãi, liền nhìn Diệu Tâm nói: "Qua hỏi một chút xem xảy ra chuyện gì?" Khụ, ta là Thái hậu nha, trong cung có chuyện xảy ra ta cũng phải hỏi thăm một chút chứ?

Diệu Tâm "dạ", đi qua hỏi. Rất nhanh đã đem hai nội thị qua chỗ Đỗ Mạn Thanh đứng.

Hai vị nội thị hôm qua mặc dù có nghe nói thái hậu trời ban xuống, nhưng chức vị quá thấp nên không được gặp Đỗ Mạn Thanh, bây giờ nghe Diệu Tâm nói thái hậu nương nương gọi bọn họ qua, nhất thời sợ đến mức hai chân mềm nhũn, mới đến trước mặt Đỗ Mạn Thanh, chưa dám đưa mắt nhìn đã quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Nô tài quấy nhiễu thái hậu nương nương, tội đáng muôn chết!"

Đỗ Mạn Thanh thấy mình lại dọa hai nội thị, âm thầm lắc đầu, chỉ nói: "Đứng lên rồi nói!"

Hai nội thị nghe được giọng nói của Đỗ Mạn Thanh ôn nhu, dịu dàng không có ý trách tội, thở phào một hơi, không dám cãi lời đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu, lưng cúi gập xuống.

Đỗ Mạn Thanh hỏi: "Các ngươi tên là gì?"

Nội thị lớn tuổi hơn có chút can đảm, giành nói trước: "Nô tài quản lý sổ sách phủ nội vụ, tên là Tiểu Bộ Tử."

Tiểu nội thị nghe nội thị kia trả lời, hắn cũng đánh bạo đáp: "Nô tài chuyên tưới nước cho Ngự Hoa viên, tên gọi..."

Đỗ Mạn Thanh nghe đến đây đã cắt đứt lời của hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi tên là Tiểu Lý Tử?

Tiểu Lý Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói: "Vậy ra thái hậu biết tên nô tài!"

Đỗ Mạn Thanh khụ một tiếng nói: "Ta đoán. Quản lý sổ sách gọi là Tiểu Bộ Tử, ngươi chăm sóc nơi này dĩ nhiên tên sẽ là Tiểu Lý Tử."

Đỗ Mạn Thanh vừa nói xong, Diệu Tâm và Thu Tình đã cười haha. Nụ cười của hai người làm Tiểu Bộ Tử và Tiểu Lý Tử cũng bớt căng thẳng, nhếch miệng cười.

Lúc này Đỗ Mạn Thanh mới hỏi: "Vừa nãy các ngươi tranh cãi chuyện gì?"

Tiểu Bộ Tử mồm miệng lưu loát, bẩm: "Nô tài theo lệnh tổng quản nội vụ Quách công công, kiểm tra khố phòng cung Trữ Tú ghi chép vào sổ. Đến hôm nay mới xong, bận rộn năm ngày mới ghi chép được hết. Đang trên đường mang sổ ghi chép này qua cho Quách công công, mới đến ngự hoa viên đã bị Tiểu Lý Tử đụng phải, Tiểu Lý Tử vừa mới tưới cây xong chưa kịp cất thùng chứa nước đã va phải nô tài, nên đem sổ ghi chép làm ướt hết." Nói xong mới dâng quyển sổ ghi chép lên.

Diệu Tâm nhận lấy đưa cho Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh mở sổ ghi chép ra nhìn, bên bìa ướt một mảng, trang đầu tiên bị lem mấy chữ, thật ra không có gì, rõ ràng là Tiểu Bộ Tử lo lắng thái quá. Nàng lật qua vài tờ, thấy sổ ghi chép viết theo kiểu chữ thể, từ trái qua phải ghi tên các loại đồ vật trang trí và tổng số, âm thầm lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Sổ này giao cho ta, ta làm cho ngươi một quyển sổ khác dễ nhìn hơn. Chiều ngươi qua Khôn Ninh cung lấy."

Tiểu Bộ Tử kinh ngạc, thái hậu nương nương, nữ thần giúp hắn làm sổ ghi chép nha! Hắn có chút vui mừng lại bối rối, lẩm bẩm nói: "Như vậy làm sao được, có thể làm được sao?

Đỗ Mạn Thanh không để ý đến Tiểu Bộ Tử, để Diệu Tâm cầm sổ ghi chép, cười nói: "Đi, đi dạo tiếp!"

Sau khi đi dạo xong trở về cung, lại hầu hạ Đỗ Mạn Thanh dùng ngọ thiện, chờ nàng nghỉ trưa, lúc này Diệu Tâm mới mang bức tranh chữ đi tìm Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội vừa nhìn bức tranh chữ, thấy chữ viết của Đỗ Mạn Thanh tú lệ đoan trang, thở dài nói: "Chữ tốt!" Lại nhìn qua bài thơ, ngạc nhiên nói: "Qủa nhiên là thần nữ hạ phàm, bài thơ này tiên khí mờ ảo, không giống bình thường."

Diệu Tâm liền bẩm: "Thái hậu nương nương nói, bài thơ này không phải do nàng viết, là một vị tên Tô Thức ở trên trời viết."

Mộ Dung Bội sửng sốt hồi lâu mới nói: "Qủa nhiên là thần tiên mới có thể viết ra cái này."

Một lát sau, Mộ Dung Bội mang bức tranh chữ đi tìm Mộ Dung Khuê, đem bức tranh chữ trình lên.

Mộ Dung Khuê nhìn xong cũng khen ngợi không ngớt, lại truyền Nghiêm Thừa Ân và Đỗ Bá Ngọc diện kiến, để cho bọn họ xem bức tranh chữ.

Nghiêm Thừa Ân nhìn xong, hít một hơi nói: "Qủa nhiên Thái hậu nương nương không phải là người phàm. Nhìn câu này:

"Rắp định cưỡi mây lên đến

Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

Cao ngất lạnh lùng sao? Cũng chỉ có thần tiên mới có cảm xúc này."

Đỗ Bá Ngọc hai mắt ướt đẫm nhìn tranh chữ, nhất thời dùng tay áo lau nước mắt nói: "Khi tỷ tỷ còn bé học theo gia phụ mới biết chữ, lúc đó viết chữ rất đẹp, đến gia phụ cũng từng khen ngợi. Chữ viết hôm nay đương nhiên so với ngày trước tú lệ hơn, cũng có tiên khí."

Mộ Dung Khuê sợ nước mắt Đỗ Bá Ngọc làm ướt tranh chữ, nhanh tay đoạt lại, gọi người nói: "Người đâu, đem tranh chữ đến ngự thư phòng, trẫm muốn đến đó thưởng thức."

Diêu Tâm nơi này đã trở về hầu hạ Đỗ Mạn Thanh, bởi vì dâng tranh chữ lên lại sợ Đỗ Mạn Thanh biết, có chút lo lắng bất an. Thái hậu nương nương là nữ thần đó, nếu động tay động chân không biết có bị người biết được mà xử phạt hay không?

Đỗ Mạn Thanh không chú ý nàng ta, chỉ để nàng cầm một quyển sổ trắng lại đây, lại cầm thước đo vẽ bảng làm một bản sổ sách đơn giản. Sau khi vẽ xong, liền ghi danh sách các đồ vật trang trí và số lượng vào, ghi một tờ xong thì gọi Diệu Tâm tới để cho nàng ta theo đó mà điền hết các phần còn lại.

Tới chiều, Tiểu Bộ Tử quả nhiên đến đúng hẹn, chỉ dám đứng ngoài Khôn Ninh cung cầu kiến.

Diệu Tâm nghe được hắn cầu kiến liền cầm hai bản sổ sách đi ra, trên mặt còn có vẻ kích động chỉ vào trong đó: "Đây là do Thái hậu nương nương làm ra, rất đơn giản, dễ xem, dễ nhớ. Trang thứ nhất là Thái hậu nương nương tự tay viết, những trang sau là ta viết. Ngươi đưa qua cho Quách công công đi, sau này cần kiểm tra cứ nhìn theo cái này, có thể cho các ngươi bớt chút công sức!"

Tiểu Bộ Tử nghe vậy cũng rất kích động, mở quyển sổ mới ngay trước mặt Diệu Tâm, sách vừa mở, kinh ngạc hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Ra là có thể làm sổ như vậy? Nếu biết sớm hơn, công sức năm ngày nay chỉ trong nửa ngày đã làm xong rồi!"

Diệu Tâm không nhịn được vỗ đầu Tiểu Bộ Tử một cái nói: "Ngươi có vận số tốt, được thái hậu nương nương giúp đỡ, cầm quyển sổ này về Quách công công còn không thăng chức cho ngươi sao?"

Tiểu Bộ Tử tỉnh ra, nhất thời vẻ mặt vui mừng đến đỏ sẫm, nhỏ giọng nói: "Cám ơn Diệu Tâm đã chỉ bảo!"

Diệu Tâm lại cười nói: "Mau đi đi!"

Tiểu Bộ Tử tạ ơn, cầm quyển sổ chạy như bay.

Một lúc sau, Tiểu Bộ Tử và Quách công công đã trình quyển sổ lên cho Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê vừa mở ra quyển sổ ghi chép, hai mắt tỏa sáng, nói nhỏ: "Ra tay bất phàm, quả nhiên là nữ thần của trẫm!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-38)