Vay nóng Tima

Truyện:Manh Hậu - Chương 06

Manh Hậu
Trọn bộ 38 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Shopee


Tin tức trời ban Thái hậu, mới qua một ngày đã truyền khắp kinh thành, những người tận mắt nhìn thấy đều trở về kể lại cảnh tượng lúc đó cho người nhà nghe, thở dài nói: "Lúc đó chúng ta đang tế bái, hoàng thượng quỳ ở giữa, đột nhiên ánh sáng lóe lên, thái hậu nương nương xuất hiện, thoáng cái đã rơi vào trong lòng hoàng thượng..."

Hoàng cô Mộ Dung Phỉ nghe phò mà Lý Cảnh nói lại, đầu tiên là không dám tin, tiếp theo nhảy dựng lên, nhéo cánh tay Lý Cảnh nói: "Chàng nhìn thấy tận mắt sao?"

Lý Cảnh bị đau, lông mi dựng ngược đè tay Mộ Dung Phỉ không cho nàng nhéo xuống phía dưới, gật đầu lia lịa nói: "Không chỉ có ta nhìn thấy, các đại thần đi theo đến từ đường cũng chắc chắn đây không phải là hoa mắt, đúng là thái hậu nương nương đột nhiên xuất hiện, không thể nào là giả được."

Mộ Dung Phỉ bĩu môi nói: "Ta mới ra khỏi thành một chuyến trở về đã nghe tin đồn như vậy, tưởng là tin đồn giả thôi, không ngờ..."

Mộ Dung Phỉ là muội muội cùng mẹ với tiên đế Mộ Dung Khuông, được phong là Văn Hoa công chúa. Ngày trước nàng cũng từng chăm sóc Mộ Dung Khuê, vì vậy Mộ Dung Khuê vừa kế vị, đối xử với người cô ruột này cũng có nhiều ưu ái.

Mộ Dung Phỉ đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng thở dài nói: "Ta muốn vào cung diện kiến thái hậu nương nương, ta muốn gặp nàng ta một chút!"

Lý Cảnh nói: "Nói đến chuyện này, nàng là tiểu cô, cũng nên đi gặp một chút."

Một lát sau, Mộ Dung Phỉ liền tiến cung, đầu tiên là đến cung của Mộ Dung Bội gặp nàng ta trước.

Mộ Dung Bội vừa thấy hoàng cô tới thì hỏi thăm: "Hoàng cô không phải là ra ngoài thành sao?"

Mộ Dung Phỉ nói: "Ta sáng nay mới trở về, nghe được mấy chuyện lạ mới vội vàng tiến cung." Rồi kéo Mộ Dung Bội nhỏ giọng hỏi: "Thái hậu nương nương nàng..."

Mộ Dung Bội nhìn cung nữ, thấp giọng nói với Mộ Dung Phỉ mấy câu.

Mộ Dung Phỉ nghe xong, nhỏ giọng nói: "Hoàng huynh năm đó mang theo Hoàng hậu đi nam tuần, khi trở về Hoàng hậu ôm theo một đứa trẻ, đứa trẻ đó chính là đương kim hoàng thượng. Lúc đó chỉ nói mẹ đẻ là Đỗ mỹ nhân, do sau khi sinh không được điều dưỡng mà bệnh chết ở Giang Nam, bởi vậy người gặp qua Đỗ mỹ nhân cũng không nhiều. Lại nói chuyện cách đây cũng đã 20 năm, người năm đó gặp qua nàng, bây giờ cũng chưa chắc đã nhớ rõ tướng mạo của nàng."

Mộ Dung Bội nói: "Bây giờ Đỗ Bá Ngọc một mực chắc chắn nữ thần trời ban kia là tỷ tỷ của hắn, nữ thần này và bức tượng trong từ đường giống nhau như đúc, việc này hình như là thật rồi."

Mộ Dung Bội nói xong mới đưa bức tranh chữ của Đỗ Mạn Thanh cho Mộ Dung Phỉ xem: "Hoàng cô nhìn đi, chữ viết và bài thơ này như thế nào?"

Mộ Dung Phỉ cầm bức tranh nhìn thử, đọc bài thơ thì cực kỳ kinh ngạc: "Do ai viết đây? Bài thơ rất hay! Nhưng chữ viết này rất bình thường, nét bút không có lực lại muốn viết cho đẹp, như là người mới học viết chữ vậy, thật khó coi."

Mộ Dung Bội ngẩn người, lúc nàng biết chữ này là do nữ thần viết, vừa nhìn thấy đã tự cho rằng chữ viết này thật đẹp, cách viết chữ là độc nhất mà bỏ qua khuyết điểm, bây giờ nghe Mộ Dung Phỉ nói, nhìn kỹ một chút mới thấy đúng là chữ viết thật khó coi.

Mộ Dung Phỉ thấy biểu hiện của Mộ Dung Bội lập tức đoán ra, kinh ngạc nói: "Chữ này, không phải là do thái hậu nương nương viết đó chứ?"

Mộ Dung Bội gật gật đầu nói: "Là do Thái hậu nương nương viết. Diệu Tâm lấy được bức tranh chữ này mang đến cho ta, ta đưa cho hoàng huynh xem, nào ngờ hoàng huynh muốn giữ lại treo trên tường trong ngự thư phòng. Thật vất vả mới lấy lại được từ trong tay hoàng huynh, để hoàng huynh tự đi xin thái hậu bản khác đẹp hơn.

Mộ Dung Phỉ rất thích bài thơ này, đọc đi đọc lại mới thấp giọng nói: "Ta cũng cầu thái hậu nương nương ban thưởng một bức tranh chữ thật đẹp."

Hai người nói xong thì cùng nhau đi đến Khôn Ninh Cung cầu kiến Đỗ Mạn Thanh.

Diệu Tâm thấy hai người tới, vội vàng vào bẩm báo cho Đỗ Mạn Thanh: "Thái hậu nương nương, Văn Hoa công chúa và trưởng công chúa cầu kiến!"

Hôm qua Đỗ Mạn Thanh từ miệng Thu Tình biết được Mộ Dung Khuê còn một vị hoàng cô Mộ Dung Phỉ, phong hào là Văn Hoa công chúa. Nàng vừa nghe Diệu Tâm bẩm báo thì nói luôn: "Mời các nàng vào đi!"

Mộ Dung Phỉ vừa vào điện, thấy trong điện có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, mặt mày như vẽ, trên đầu tựa như còn có vầng hào quang thì biết đây là nữ thần, nàng vội vôi vàng vàng quỳ xuống nói: "Thỉnh an thái nhậu nương nương!"

"Miễn lễ, ban ngồi!" Đỗ Mạn Thanh gọi Diệu Tâm đỡ Mộ Dung Phỉ ngồi xuống.

Mộ Dung Bội cũng bái kiến Đỗ Mạn Thanh, ngồi bên cạnh Mộ Dung Phỉ.

Chờ Diệu Tâm dâng trà lên, Mộ Dung Phỉ uống trà, tâm trạng kích động khi gặp nữ thần mới bình phục một chút, mở miệng nói: "Thái hậu nương nương có thể trở về, là phúc của Nam Chu quốc, phúc của hoàng thượng."

Đỗ Mạn Thanh nghe nói Mộ Dung Phỉ và Mộ Dung Khuê tình cảm cô cháu rất tốt, bây giờ lại thấy Mộ Dung Phỉ mặc dù đã qua tuổi 40, nhưng có khuôn mặt tròn tròn nhìn rất ngây thơ, có vẻ dễ gần, nàng tự nhiên cũng sẽ dùng thái độ ôn hòa, đứng lên cười nói: "Trong cung vắng vẻ, nếu ngươi rảnh rỗi thì vào cung nói chuyện với ta!"

Mộ Dung Phỉ vội vàng đáp ứng, nhất thời cũng thả lỏng một chút, bắt đầu nói chuyện nhà với Đỗ Mạn Thanh, kể lại mấy chuyện hồi bé của Mộ Dung Khuê.

Thân là mẫu hậu, đối với chuyện của hoàng đế nhi tử khẳng định là hứng thú vô cùng, rất rất muốn biết chuyện. Đỗ Mạn Thanh ngoại trừ có tâm lý bà tám ra, cũng tự cho là mình cần hỏi thăm các loại chuyện của Mộ Dung Khuê là bình thường, có lý do như vậy nên hỏi rất tỉ mỉ.

Mộ Dung Phỉ biết gì trả lời nấy, còn nói đến chuyện Mộ Dung Khuê kiêng kỵ: "Năm hoàng thượng 12 tuổi, đi theo tiên hoàng đến am cầu phúc, có người nói ở am bị bọ cạp cắn một cái, sau này bị ám ảnh, không dám nhìn thấy mấy con bọ cạp này. Còn cái khác thì không sao.

Đỗ Mạn Thanh lập tức hỏi: "Cắn chỗ nào, có nghiêm trọng không?"

Mộ Dung Phỉ nói: "Bảo là bị cắn vào ngón tay, từ am trở về đã lành rồi, ta cũng không hỏi lại nữa."

Đỗ Mạn Thanh giả vờ từ mẫu, thở dài nói: "Đứa trẻ đáng thương!"

Mộ Dung Phỉ cảm thấy vui mừng, thái hậu nương nương tuy là nữ thần, nhưng cũng có phàm tâm, có tình cảm. Nàng cuối cùng vẫn nói: "Thái hậu nương nương, hoàng thượng đã 20 tuổi, cũng nên lập hoàng hậu, vì Nam Chu quốc khai chi tán diệp, kéo dài hậu đại."

Đỗ Mạn Thanh cũng nghe nói hoàng đế khi giữ đạo hiếu cũng có ưu tiên lấy ngày làm năm. Nếu như vậy, Mộ Dung Khuê đã sớm kết thúc hiếu kì. Nhưng vì sao hắn chưa lập hoàng hậu đây?

Mộ Dung Phỉ thấy Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, nhân tiện nói luôn: "Sau khi Hoàng thượng kế vị luôn bận rộn quốc sự, vì vậy mà hôn sự bị trì hoãn. Hôm nay thái hậu nương nương trở về đúng lúc giúp hoàng thượng quyết định, cưới Hoàng hậu cho hắn. Đến lúc đó thái hậu nương nương cũng sớm được ôm cháu."

Vừa nghe hai chữ "ôm cháu", trước mắt Đỗ Mạn Thanh lập tức hiện ra một đứa trẻ đáng yêu. Này, không cần chính mình sinh, không cần chính mình mang thai, chỉ cần có hứng là có thể chơi đùa với đứa nhỏ, đứa bé kia còn có thể ngọt ngào mà gọi tổ mẫu, lớn lên còn hiếu kính chính mình, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu đây?

Thâm cung đang buồn chán, có cơ hội ôm cháu thật sự là quá tốt. Đỗ Mạn Thanh hai mắt phát sáng, hỏi Mộ Dung Phỉ: "Văn Hoa đã chọn được người nào chưa?"

Thời đại này là cha mẹ ép duyên mà? Mình thân là mẫu hậu phải có quyền chọn con dâu nhỉ? Mẹ chồng với con dâu là một vấn đề lớn, mình phải chọn một đứa con dâu thật vừa ý, để nàng sinh mấy cháu trai cháu gái xinh đẹp.

Mộ Dung Phỉ vừa nghe Đỗ Mạn Thanh đồng ý quản việc này, hưng phấn mà đứng lên, lớn tiếng nói: "Nói tới chuyện này, tiểu thư nhà Tứ đại thị lang, tiểu thư Khương thị và Nghiêm thị đều là những tiểu thư tài mạo song toàn, có thể xứng đôi với hoàng thượng. Chỉ không biết tâm tư của hoàng thượng như thế nào mà thôi!"

Đỗ Mạn Thanh âm thầm xoa tay, cười nói: "Mấy ngày nữa ta mở hội ngắm hoa, mời mấy tiểu thư này tiến cung xem xét trước rồi nói tiếp."

Đây là muốn quan sát con dâu mà! Mộ Dung Phỉ mừng rỡ, quyết định lúc đó sẽ để nữ nhi của mình Lý Đông Dao tiến cung một chuyến, nếu lọt vào mắt xanh của thái hậu sẽ trở thành hoàng hậu cũng không chừng!

Lại nói thêm mấy câu, Mộ Dung Phỉ không dám ở lại lâu, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Mộ Dung Phỉ và Mộ Dung Bội vừa đi, đã có cung nữ đến bẩm báo nói là hai vợ chồng Đỗ Bá Ngọc mang theo nữ nhi Đỗ Hàm Lan ở ngoài cung cầu kiến, đã chờ được nửa ngày.

Đỗ Mạn Thanh lúc này mới nhớ tới, theo thân phận hiện nay thì Đỗ Bá Ngọc chính là em trai, còn Đỗ Hàm Lan là cháu gái của mình.

"Mời bọn họ vào đi!" Đỗ Mạn Thanh phân phó.

Cách hơn nửa canh giờ, cung nữ mới dẫn theo vợ chồng Đỗ Bá Ngọc và Đỗ Hàm Lan đi vào.

Vợ chồng Đỗ Bá Ngọc và Đỗ Hàm Lan vừa vào điện liền quỳ xuống, không dám liếc mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, chỉ run giọng nói: "Thỉnh an thái hậu nương nương!"

"Đứng lên mà nói!" Đỗ Mạn Thanh quan sát vợ chồng Đỗ Bá Ngọc, thấy bọn họ đã hơn 30 tuổi, vì kích động mà tay chân run rẩy, giọng nói liền hết sức nhu hòa.

"Cám ơn thái hậu nương nương!" Đỗ Bá Ngọc đứng lên, lúc này mới dám nhìn Đỗ Mạn Thanh, viền mắt có chút đỏ, hô lên: "Tỷ tỷ!"

Cách 20 năm, Đỗ thị trong trí nhớ của Đỗ Bá Ngọc đã không còn rõ ràng, thế nhưng bức tranh trước đây là do hắn vẽ ra, vô tình hình dung luôn tướng mạo Đỗ thị trong trí nhớ của hắn là dáng vẻ trong bức họa, hơn nữa cảnh tượng kỳ lạ trong từ đường là hắn tận mắt nhìn thấy, mấy lý do này làm cho hắn chắc chắn Đỗ Mạn Thanh là tỷ tỷ Đỗ thị của hắn.

Nhâm thị và Đỗ Hàm Lan cũng đã nhìn thấy bức họa, lại nghe Đỗ Bá Ngọc luôn chắc chắn nữ thần trời ban chính là Đỗ thị, bây giờ nhìn thấy tướng mạo Đỗ Mạn Thanh quả nhiên giống hệt trong bức họa, nhất thời cũng kích động vạn phần.

Đỗ Mạn Thanh thấy Đỗ Bá Ngọc hai mắt phiếm hồng, như vậy mà gọi nàng một tiếng, không tự chủ được viền mắt cũng đỏ ửng đứng lên nói: "Ngươi già rồi!"

Đỗ Bá Ngọc lấy tay áo lau nước mắt, nói: "Tỷ tỷ vẫn như ngày trước." Đỗ Bá Ngọc có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi Đỗ Mạn Thanh, nhưng là cuối cùng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Đỗ Mạn Thanh biết hắn còn nghi ngờ, trước tiên để bọn họ ngồi xuống mới nói tiếp: "Khi ta rơi xuống trần gian thì đã bị mất trí nhớ, quên hết chuyện ngày trước, tại sao lại rơi xuống cũng không nhớ nổi. Cũng nhờ ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ, ta mới nhớ ra ngươi là em trai ta."

Đỗ Bá Ngọc vừa nghe liền nói luôn: "Tỷ tỷ trở về là được, chuyện xưa có nhớ hay không cũng không quan trọng."

Tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi, Nhâm thị chờ cơ hội nói chen vào: "Thái hậu nương nương, để Hàm Lan ở trong cung hầu hạ người được không!"

Khụ, trước đây xem kịch trong ti vi, thái hậu nương nương thích nhất là đem cháu gái gả cho con trai của mình. Lúc này Nhâm thị nói như vậy, chẳng lẽ là? Đỗ Mạn Thanh ngước mắt nhìn Đỗ Hàm Lan, thấy cháu gái nhà mình mặt bánh mì, eo to, vẻ mặt cũng thành thật, không khỏi bối rối, hoàng đế nhi tử nhà mình rất đẹp trai, cưỡng ép cưới một hoàng hậu như vậy cho hắn, không được tốt lắm?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-38)