Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Kiều - Chương 085

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 085
Thảo Phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Lục Trường Anh hận sắt không thành thép, "Cho nên ca ca mới phải giúp muội lấy mồi ra nhử! Trên người hắn trúng hai đao mà vẫn đội mưa to chạy tới Nghiên Quang Lâu thì ta tin hắn có tâm. Một đường tới đây hắn đối đãi với mọi người thế nào ta cũng không phải không biết gì hết, cũng tin hắn cố ý. Hắn làm việc ổn thỏa, chắc chắn lại không mất đi nhạy bén, chứng tỏ hắn có đầu óc. Cửa của Quang Đức Đường luôn rộng mở, ta không đóng lại nhưng nếu hắn muốn cưới muội về nhà thì phải lấy bản lĩnh ra cho ta xem."

Cửa ải thứ nhất là hôn ước, thứ hai là Thạch gia, thứ ba... thôi đi, Lục gia không có dị nghị gì.

Lục Trường Anh nói rất rõ ràng, muốn cưới cũng được, hắn đồng ý, nhưng cưới thế nào thì đừng hy vọng Lục gia đứng ra giúp Mông Thác, nếu không Lục gia thành cái dạng gì?

Hôn ước, Thạch gia, hai ngọn núi lớn này làm sao mà phá? Mông Thác ỷ lại vào Thạch gia mà sống, nếu làm không tốt, một không cẩn thận sẽ khiến Lục gia đắc tội Tạ gia. Ở trong tình huống ấy Lục gia còn có thể đón nhận Mông Thác sao? Quá mềm không được, quá cứng cũng không được, lặng lẽ không được, quang minh chính đại lại càng không được. Lục Trường Anh đã nói rồi, Lục gia sẽ không giúp, nếu cưới được thì Lục Trường Anh hắn sẽ chuẩn bị của hồi môn mười dặm mà gả em gái qua. Còn cưới không được thì Lục Trường Anh vẫn chuẩn bị của hồi môn mười dặm để gả em gái đến nơi khác.

Trường Đình gật gật đầu nói, "Mông Thác chưa bao giờ nói không giữ lời, một khi đã quyết giết người phóng hỏa thì nhất định hắn sẽ làm được. Hắn đã nói ra miệng thì muội tin hắn."

Lục Trường Anh nheo mắt.

Sao lúc ấy hắn không hạ độc Mông Thác cho rồi!

Nếu lúc ấy nhẫn tâm hạ dược thì Lục Trường Đình cũng sẽ không có cơ hội làm hắn tức thế này!

"Nếu... Mông Thác sai một nước cờ, cứ thế bỏ lỡ thì A Kiều phải làm thế nào?" Lục Trường Anh im lặng một lúc lâu cuối cùng vẫn trầm giọng hỏi.

Trường Đình hé miệng cười nói: "Trời đất là lò, gió mạnh là đao, yêu hận cũng chỉ như muối bỏ biển..." Sau đó nàng phì cười, giọng thay đổi, chân lộ ra khỏi làn váy đá đá nói, "Vậy muội sẽ thay một đôi giày vải đế dày, cùng lang quân lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, mai danh ẩn tích, lưu lạc thiên nhai!"

Tiểu cô nương nói rất thoải mái, biểu tình xinh xắn đáng yêu, lời cũng dũng cảm.

Ừ, nếu Lục Trường Anh biết những lời này lấy từ thoại bản lưu truyền nơi phố phường thì nhất định cũng sẽ khẩn cầu Hồ Ngọc Nương đừng đọc thoại bản nữa mà nói chuyện cho đàng hoàng.

"Muội dám!"

Lang quân như trích tiên khó có lúc dựng mày, hung thần ác sát hăm dọa, "Nếu muội dám thì ta sẽ đánh gãy chân Mông Thác!"

Trường Đình ngửa mặt cười ha ha.

Được, trái tim treo cao của nàng cuối cùng cũng đã rơi xuống. Anh nhà nàng tuy không đồng ý nhưng cũng không phản đối!

Không có dấu hiệu cũng là dấu hiệu tốt!

Trường Đình cười đến nấc lên, Lục Trường Anh thở dài nhận mệnh mà hỗ trợ vỗ lưng thuận khí cho nàng nhưng lại nghe thấy nàng nhẹ giọng nói, "Mông Thác sẽ không phụ muội. Hắn nói sẽ không để muội phải thất vọng. Muội tin tưởng hắn, cũng mong huynh tin tưởng hắn.

Những ngày sau này là gian nan hay nghèo khổ, là ăn nhờ ở đậu hay nén giận muội đều đã nghĩ tới tình huống tệ nhất. A huynh có biết không, dù muội có nghĩ tới tình huống tệ nhất thì trong kế hoạch của muội vẫn có hắn." Trường Đình quay mặt lại nhìn Trường Anh, "Sau khi cha qua đời muội rất khó tin tưởng người khác. Đến cả bà muội cũng vẫn có cảnh giác, không thể hoàn toàn tin tưởng. A huynh, muội có mắt, cũng có tâm, huynh đừng lo cho muội."

Lục Trường Anh vỗ lưng cho em gái, một lúc lâu sau hắn mới nói, "Lần tới gặp Mông Thác phải bắt hắn bồi thường mới được."

Trường Đình "A" một tiếng.

Lục Trường Anh lập tức chỉ tay về phía trước, "Trước khi hắn đi đã làm vỡ kiện đồ cổ bằng men sứ màu xanh để ở cửa hiên. Hoàng kim có giá, ngọc lại vô giá, đồ cổ còn quý hơn ngọc. Lần tới gặp nếu hắn không thể đền cho ta một cái giống như đúc thì đến cửa Quang Đức Đường ta cũng sẽ không cho hắn vào."

"Huynh cũng nói là đồ cổ mà, làm sao đi tìm cái giống hệt chứ?!" Trường Đình lập tức gào lên, "Ca ca, huynh đừng chuyển đề tài! Nếu khó quá thì muội đền! Trong kho của muội còn rất nhiều bình, đừng nói tiền triều, chính là đồ đồng thời Xuân Thu muội cũng bồi thường được! Ngày nào đó rảnh rỗi huynh tới mà chọn cái huynh thích đi!"

Trong mắt Lục Trường Anh là 5 chữ to: Hận sắt không thành thép.

Lục Trường Anh không nhắc tới chuyện Mông Thác nữa, Trường Đình tuy vẫn còn thấp thỏm nhưng cũng không muốn làm hỏng thanh danh của hắn trước mặt anh mình —— Mông Thác nói hắn làm được thì nàng cũng tin! Còn hắn có làm được hay không nàng cũng sẽ có cách, tuy nói hại người hại mình nhưng hẳn cũng có thể nửa đời sau không cần hối hận.

Lục Trường Anh không đề cập tới Tạ Tuân là bởi vì hắn căn bản không để bụng đến tâm tư của Tạ Tuân.

Trường Đình không đề cập tới Tạ Tuân là bởi vì nàng hiểu rõ Tạ Tuân cũng không nhất định phải cưới nàng. Hắn thích tiểu cô nương ngây thơ nhu thuận, không phải nàng. Nếu không có nàng Tạ Tuân còn có thể bàn một mối hôn nhân càng tốt hơn. Tạ Tuân cưới nàng một nửa là vì Tạ gia, một nửa là vì hứa hẹn, dù sao không có tí nào là vì nàng, hoặc vì bản thân hắn.

Hai anh em lải nhải nói rất nhiều, Trường Đình ăn trực một bữa cơm trưa sau đó hành lễ cáo từ. Trước khi đi nàng nghĩ nghĩ sau đó cũng nói ra miệng, "Ca ca vẫn nên trả Bách Tước lại cho Nghiên Quang Lâu đi, như vậy sau này tẩu tẩu vào cửa mới không khó xử."

Lục Trường Anh đương nhiên biết Trường Đình đang nói chuyện gì.

Lúc nãy Bách Tước chưa được gọi đã tự tiện vén mành lên thăm dò vào, với hành vi ấy đáng nhận 10 gậy. Chủ tử không gọi sao tôi tớ dám tự tiện vào nhà như thế?

Lục Trường Anh trầm ngâm một lát mới đáp, "Được, nhưng cũng không cần đưa người về Nghiên Quang Lâu của muội, để Hoàng Ẩu giúp tìm một nhà tốt và gả nàng ta đi —— nàng ta ở bên cạnh ta cũng đã đủ lâu, làm đại nha hoàn lâu như thế thì thân phận cũng đủ, muốn nghị hôn cũng không khó."

Kỳ thực Lục Trường Anh là người trọng tình trọng nghĩa.

Hắn giữ Bách Tước ở bên cạnh hai năm chỉ để giúp nàng ta tăng lợi thế khi làm mai, chứng tỏ nàng ta được gia chủ coi trọng —— một nha hoàn được Lục gia coi trọng thì ở Bình thành này cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.

Trường Đình gật gật đầu nói, "Chúng ta không phụ bọn họ là được."

Sợ chủ tớ xé rách mặt mũi khó coi vậy dứt khoát không để xảy ra việc này mới tốt.

Qua buổi trưa mặt trời chói chang treo trên cao, thời tiết bắc địa quả là khó lường. Ban đêm và buổi sáng mát mẻ, nhưng tới trưa lại nóng, Lục Trường Anh đưa em gái tới cửa hàng lang nàng đã xua quay người xua xua tay nói hắn không cần tiễn nữa, "Bên ngoài trời nắng, huynh mau về phòng đi."

Lục Trường Anh phì cười, thấy bóng dáng đơn bạc nhưng hứng trí bừng bừng của nàng thì ý cười càng sâu hơn.

Vì sao hắn lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy?

Đại khái vì đây là lần đầu tiên sau khi về Bình thành hắn thấy em gái mình cười như một tiểu cô nương.

Thời tiết giữa hè, nam bắc Dự Châu rốt cuộc cũng đại loạn, hai vị phiên vương của Phù gia cuối cùng cũng khởi nghĩa, lấy lệnh "trừ gian nịnh, phù chính quân, theo Thiên Đạo" để thảo phạt Tần Tương Ung. U Châu, Ký Châu, thậm chí Dự Châu đều im lặng không can dự nhưng lại mở thông con đường nam bắc nhường đường cho hai vị phiên vương kia.

*****

Trường đao tuốt vỏ, binh tướng sẵn sàng.

Ích vương Phù Kê quản hạt Ung Châu, trong đó thành Bán Đồng là thủ phủ. Ung Châu cực lớn, thành trì lớn bé cũng gần 50. Thành Bán Đồng sở dĩ có cái tên ấy vì hình dạng của nó như nửa vầng trăng, cũng giống nửa đồng tiền. Hơn nữa ở đây còn có một khu mỏ có thanh danh lớn, lời đồn đãi nói một nửa đồ đồng ở Đại Tấn đều là từ nơi này mà ra cho nên nó mới có cái tên như thế.

Phù Kê là con của tiên đế, Chân Định đại trưởng công chúa là cô họ của hắn. Ba đời Phù gia nắm giữ thiên hạ, thế cục rung chuyển, con nối dõi rất gian nan, nếu nghiêm túc tính ra thì Phù Kê xem như người có dòng máu gần với hoàng thất nhất.

Những đồng minh khác của Phù Kê không thể so về huyết mạch, thành trì quản hạt cũng không đáng để nhắc tới.

Trường Đình nghĩ thay vì nói là kết minh còn không bằng nói là đi theo, và sau này hẳn bọn họ sẽ bị Phù Kê nuốt vào bụng.

Lúc Ích Vương Phù Kê đi qua Dự Châu có tới bái phỏng Chân Định đại trưởng công chúa, thấy Lục Trường Anh đứng thẳng tắp đón mình thì cực kỳ kinh ngạc. Qua một lát hắn mới cười phá lên và chỉ nói một câu, "Vì chuyện Lục Công gặp nạn mà Tần Tương Ung ở Kiến Khang thuận lợi mọi bề, nhân lúc cháy nhà đi hôi của và thu được rất nhiều chỗ tốt. Chỉ sợ đời này Đại lang quân cũng khó mà quên được chuyện này đúng không?"

Hắn nói đến đám sổ sách ở trong tay Tần Tương Ung, thứ kia ghi lại giao dịch của Lục Phân và Chu Thông Lệnh.

Tần Tương Ung muốn mượn cơ hội đánh cướp Lục gia nhưng trong ba tháng đó Lục gia lại thay đổi người đứng đầu. Con trưởng Lục Trường Anh của Lục Xước trở về nắm quyền, Lục Phân chết và đống sổ sách kia cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tần Tương Ung bị đánh một cái trở tay không kịp và đành phải bỏ qua việc này. Ông ta tập trung toàn lực lung lạc Kiến Khang cùng vùng Đông Nam đồng thời bỏ qua biên cảnh phía Đông Bắc. Thứ nhất một khi sĩ tộc di chuyển thì toàn bộ Kiến Khang chính là thiên hạ của Tần Tương Ung. Đông Nam và Kiến Khang gần nhau vì thế coi như gần quan được ban lộc. Thứ hai, sĩ tộc phần nhiều xuất thân từ Trung Nguyên, chủ yếu tụ tập ven sông. Vùng Đông Nam cũng không có có mấy thế gia sĩ tộc thịnh vượng. Thứ ba Bắc cương gần đất của người Hồ, Tần Tương Ung muốn nắm giữ được giang sơn Đại Tấn trước mới đi dẹp loạn đám người Hồ.

Liếc mắt một cái chỉ thấy nếu Ích Vương Phù Khê dốc toàn lực chủ động đánh Kiến Khang thì chả khác nào dê chui vào miệng cọp.

Trường Đình cho rằng tình hình không quá lạc quan.

Nhưng nếu Lục gia nguyện ý giúp đỡ thì Phù Kê hẳn sẽ thở phào một hơi.

Lục gia như một cái bánh thơm, nhân nhiều, da dày, lại không có dã tâm —— Tiền triều chính là thiên hạ của Lục gia này, bọn họ chưa từng làm vua nhưng lại to hơn cả tông thất hoàng tộc. Quy củ này hưng thịnh gần trăm năm, ai cũng biết thế gia sĩ tộc nắm giữ triều chính càng vinh quang hơn cái kẻ thực sự ngồi lên ngai vị kia.

Phù Kê tự nhận là hắn nghĩ không thông lý lẽ này, nhưng trên đời cũng có nhiều lý lẽ hắn nghĩ không ra. Ví dụ như vì sao đám thiếu niên lang của sĩ tộc lại hút ngũ thạch tán, lại buộc tóc bằng khăn nhiều màu, ngày mùa đông nhảy vào sông bơi lội, rồi vì sao không thích mỹ nữ xinh đẹp dáng người yêu điệu mà lại thích mấy tiểu quan chỉ toàn xương sườn...

Không nghĩ ra thì kệ, ai con mẹ nó biết có phải đám sĩ tộc này ăn nhầm thuốc hay không?

Nhưng hắn luôn biết Lục Xước không giống kẻ khác, Lục Trường Anh càng không phải kẻ ngu. Lục Trường Anh mới trở về bao lâu? Chưa tới hai năm, thế mà trên dưới Bình thành mọi người đều coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Đối với một màn mưa máu gió tanh ở Dự Châu lúc Lục Trường Anh trở về hắn cũng không phải không biết gì —— rốt cuộc một trận kia khiến gió thổi từ Dự Châu tới Ung Châu đều mang mùi ngọt tanh.

Lục Trường Anh cũng chỉ nói một câu với Ích Vương Phù Kê, "Chính nghĩa thì được ủng hộ, gian ác không được ai giúp đỡ, Tần Tương Ung tự làm tự chịu. Con đường lớn của ba châu đã mở, chỉ đợi Ích Vương mang binh mã rồng rắn đi qua."

"Vậy Thạch Mãnh thì sao?" Phù Kê cười hỏi, "Chỉ mong Đại lang quân đừng coi đây là chuyện của hai người mà nói."

Lục Trường Anh hừ nhẹ một tiếng nói, "Thạch Mãnh chỉ là hạng lưu manh, ta chẳng qua chỉ cảm tạ ông ta có ơn cứu giúp nên cũng nói chút lời mát mẻ mà thôi."

Phù Kê cảm thấy vui mừng trong lòng vì thế bất giác nhiều lời hơn, "Chính nghĩa được ủng hộ, theo ý Đại lang quân thì có lẽ ta đang nắm đạo lý đúng không? Cho nên ta mới được Lục gia giúp đỡ. Nếu bình định được Tần Tương Ung rồi thì Phù Kê ta nhất định sẽ bình định được thiên hạ, lúc ấy đương nhiên sẽ tôn Chân Định đại trưởng công chúa là Trấn Quốc đại trưởng công chúa. Còn Lục thị Bình thành sẽ có được vị trí cao, không cần trộn lẫn với các thế gia khác. Ta sẽ để các ngươi như ngôi sao sáng một mình một phương thống khoái!"

Lục Trường Anh tươi cười rụt rè nói, "Trường Anh đợi tin tốt của Ích Vương."

Thạch gia và Lục gia sẽ thật sự đi được với nhau đến cùng sao?

Dù có chém tay hắn thì Phù Kê cũng không tin chuyện đó!

Có lẽ người trên đời này đều nghĩ thế. Thạch gia chẳng qua chỉ trùng hợp cứu người của Lục gia mà thôi. Lục thị sáng lập ra con đường thông thương, lại từ bỏ U Châu nhường cho Thạch Mãnh và đồng ý để Thạch Mãnh tới thắp hương đã coi như tận tình tận nghĩa. Lục gia có thân phận gì, sao có thể tự hạ thấp mình cùng kết bè với Thạch Mãnh được? Hai nhà chẳng qua chỉ duy trì quan hệ ngoài mặt thôi, Lục gia không thể nào để mắt tới Thạch gia được.

Nếu hai nhà thực sự kết đồng minh thì Trường Đình không tin còn có người nào họ Phù dám đứng ra làm chim đầu đàn.

"Cái gọi là chính khách chẳng qua chính là có một trăm cái miệng, nói một trăm lời khác nhau với những kẻ khác nhau." Lục Trường Anh mỉm cười nói.

"Dân gian nói là hai mặt." Trường Đình đơn giản nói trắng ra.

Lục Trường Anh bật cười, nhẹ nhàng như nước chảy, "Cũng không phải, đây là mượn đao giết người."

Lục Trường Anh vừa cười Trường Đình đã như cảm thấy hoa mẫu đơn của cả Bình thành đều nở rộ. Ngọc Nương vùi đầu suy nghĩ hồi lâu mới buồn rầu nói ra một câu, "Mỗi ngày ngươi đều nhìn mặt Trường Anh a huynh vậy sau này ngươi nhìn Mông Thác liệu có thấy hắn quá xấu không?"

Câu này rất hay, đến Lục Trường Anh cũng không nhịn được ngẩng lên đầu, Trường Đình thì yên lặng trợn mắt.

Phù Kê cũng chưa từng đánh thẳng vào Kiến Khang mà chỉ giằng co ở bên hai bờ sông Hoài. Tần Tương Ung chất vấn Phù Kê vì sao rắp tâm bất lương, còn Phù Kê hỏi lại Tần Tương Ung nguyên nhân ấu đế Phù Cù chết là gì. Tần Tương Ung cắn chết vẫn nói là bệnh cũ tim đập nhanh tái phát nhưng Phù Kê muốn triệu kiến thái y chẩn trị ra đối chất. Tần Tương Ung gọi người đứng đầu thái y viện tới nhưng Phù Kê lại yêu cầu được quan sát bệnh án của Phù Cù, lúc này Tần Tương Ung lập tức phất tay áo bỏ đi.

Đến tận đây thì đàm phán bị đứt gãy.

Linh cữu của ấu đế còn chưa nhập mộ, linh đường được lập trong điện Kiến Hòa và phải để đó trăm ngày. Đủ loại quan lại và triều thần đều phải tới linh đường hiến tế và dâng hương. Lúc dâng hương nhũ mẫu của Phù Cù là Phàn Linh khóc lóc quá độ, nhưng xuyên qua khe hở của linh cữu bà ta lại thấy bên trong trống rỗng, căn bản không hề có thi thể gì. Bà ta thấy vậy thì lập tức ngất đi khiến mọi người đều kinh hoảng!

Thi thể Phù Cù không có ở đây ngay từ đầu hay sau khi nhập linh đường mới biến mất!? Bất kể là thế nào thì cái này đều khiến đám phiên vương họ Phù cực kỳ xúc động và tức giận!

Phù Kê như thần hổ thêm cánh, lập tức chiếm thế thượng phong, thuận theo đó mà phát động binh lực tiến công thành Kiến Khang.

Binh lực dựa vào cái gì mà tới?

Tự nhiên là từ trong tay của đám phiên vương họ Phù đang xúc động.

Đến chút thể diện cuối cùng đối với thi thể của Phù Cù mà Tần Tương Ung cũng không giữ được, cái này chính là tát vào mặt hoàng thất họ Phù. Một cái tát này vừa nặng vừa vang dội, đủ để đám người lỗ mãng này tạm thời quấn lại thành một sợi dây. Bọn họ muốn phanh thây Tần Tương Ung trước rồi mới thảo luận chuyện phanh thây giang sơn Đại Tấn.

Một chiêu này chính là danh nghĩa xuất binh.

Trường Đình nghĩ nghĩ thì thấy kíp nổ đã cháy, một tiếng "Phốc" vang lên, pháo bắn ra.

Mảnh đất Đại Tấn này rốt cuộc cũng rơi vào chiến loạn.

Mà hiện giờ nhìn qua thì người thắng đậm nhất chính là Phù Kê, kẻ đã đi trước một bước.

Nhờ phúc của Lục Trường Anh nên Thạch Mãnh vừa vặn có thể tránh được trận chiến mở đầu này. Qua hai tháng đánh nhau kịch liệt Phù Kê đánh vào thành Kiến Khang và bắt sống Tần Tương Ung. Đêm đó hắn treo cổ ông ta ngoài điện Kiến Hòa. Đương nhiên Phù Kê đã vào được thành Kiến Khang thì không hề có ý muốn rời đi, hắn dựng trại tuyển binh, lại xuôi dòng diệt trừ thân tín của Tần Tương Ung cuối cùng dựng lên lá cờ của Phù gia trong điện Kiến Hòa.

Nể tình ba châu phía bắc yên lặng nhường đường nên Phù Kê cho người ra roi thúc ngựa từ Kiến Khang tới truyền tin cho Bình thành.

Lục Trường Anh vừa mở ra đã thấy rõ ràng đây là đống sổ sách chứng minh giao dịch của Lục Phân và Chu Thông Lệnh. Đó là một quyển thật dày, Trường Anh vừa nhìn đã thấy khuất nhục và oán hận nên lập tức đốt quách cho rồi.

Phù Kê dù sao cũng kiêng kị Thạch Mãnh nên điều 5000 quân tới đóng ở Ký Châu, bên ngoài nói là "đề phòng người Hồ nhân lúc loạn mà tấn công, lại tăng chi viện cho Thạch Thứ Sử."

Trường Đình quả thực có thể mường tượng ra sắc mặt như ăn phải ruồi của Thạch Mãnh và câu mắng của ông ta, "Mụ nội nó, muốn chi viện thì thêm lương thêm tiền không tốt sao?! Thế nào lại muốn tăng binh! Cả đám đều vây quanh Ký Châu của lão tử làm gì, sao không đi vây Trù Sơn ấy?! Trù Sơn con mẹ nó mới là chỗ người Hồ ra vào cơ mà!"

Trường Đình đoán không chệch lắm, Thạch Mãnh nghẹn một hơi rồi về tới nhà mới mắng một hồi. Có điều lúc ra ngoài ông ta lập tức lệnh cho Mông Thác ra roi thúc ngựa gửi một lá thư tới Kiến Khang.

Lá thư này là Chân Định đại trưởng công chúa đưa đến cho Thạch Mãnh.

Ngày đó Tần Tương Ung mượn việc của Lục Phân để lừa bịp tống tiền Lục gia, Chân Định đại trưởng công chúa đưa lá thư này cho Thạch Mãnh là để ông ta có một cái cớ xuất binh. Nhưng hiện giờ nó lại thành một món lễ vật mào đầu của Thạch Mãnh gửi tới Kiến Khang —— Thạch Mãnh lấy cớ giữa đường chặn được bức thư này và hiến cho "Tân đế" Phù Kê.

Thư vẫn là thư ấy nhưng Thạch Mãnh đưa đến tay Phù Kê thì đúng là bỏ đá xuống giếng, chứng thực tội gian nịnh của Tần Tương Ung. Hơn nữa ông ta cũng có thể tỏ lòng trung thành, ngoài ra còn cho Phù Kê một lý do tiêu diệt tàn dư nghiệt đảng của Tần Tương Ung. Vẫn chưa hết, nó còn ám chỉ Thạch gia và Lục gia cũng không phải quá thân mật —— lúc ấy mệnh của Lục Phân chính là treo trên bức thư này, nhưng Thạch Mãnh lại cố tình giấu thư đi khiến Tần Tương Ung có thể đánh cho Lục gia một cái trở tay không kịp. Cái này sẽ khiến người khác có cảm nghĩ thế nào? Liệu bọn họ có suy đoán rằng kỳ thực Thạch gia vẫn luôn tính kế Lục gia hay không? Hai nhà trên thực tế không quá quen thuộc đúng không?

Tần Tương Ung đã chết, đám loạn đảng còn lại của ông ta cần phải tiêu diệt thế nào? Trong lá thư kia từng nói Triệu Ký là người trình sổ sách này lên, vậy bọn họ chính là bè đảng của Tần Tương Ung. Từ Thứ Sử Triệu Ký mà lần ra thì cuối cùng Phù Kê cũng có được toàn quyền khống chế Kiến Khang và vùng Đông Nam.

Một lá thư này của Thạch Mãnh đúng là liều thuốc khiến Phù Kê cực kỳ vui vẻ, kiêng kị tuy không bớt nhưng lúc hành sự lại khoan dung hơn nhiều.

Có qua có lại, thế đạo biến ảo như khói mây, nhưng tình hình ấy lại chỉ kéo dài được ba tháng.

"Chiếu tướng."

Trường Đình đẩy một quần cờ ra, quân tượng lập tức đứng trước quân tướng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường Anh nói, "Ca ca nhường muội rồi."

Lục Trường Anh bật cười, "Là ta thua." Sau đó hắn ngừng một chút mới nói, "Thua trong tay em gái mình cũng không mất mặt."

Trường Đình nhoẻn miệng cười.

Tiểu Tần tướng quân lúc này vội vàng vén mành đi tới nhỏ giọng nói với thần sắc nghiêm trọng, "Ung Châu cử binh tới, có khoảng 2-3 vạn binh và muốn mượn đường qua Dự Châu..."

Muốn toàn quyền khống chế Kiến Khang và vùng Đông Nam mà chỉ bằng sức lực của đám phiên vương Phù gia là không được. Phù Kê sẽ không muốn làm áo cưới cho kẻ khác. Binh lực chủ chốt phải là của Ung Châu, nếu hắn muốn đua một phen thì chắc chắn sẽ đào rỗng hang ổ của mình mà triệu tập binh lực tới Kiến Khang. Ung Châu dựa sát Dự Châu, Lục gia đã tạo điều kiện cho hắn, cũng coi như cho hắn mặt mũi thì tự nhiên hắn sẽ không phải lo phía này.

Lục gia và Thạch gia không thân quen, Phù Kê cũng càng không cần lo lắng Thạch gia có năng lực vòng qua Lục gia mà đào hang ổ của hắn.

Đây chính là ý nghĩa lớn nhất của lá thư Thạch Mãnh gửi cho tên kia.

Ông ta không có ý gì khác, chỉ muốn nói với Phù Kê rằng: ngươi xem, từ đầu ta đã chặn tin của Lục gia, cũng không hòa thuận với bọn họ. Chúng ta chỉ có tình nghĩa ngoài mặt thôi, không hề có chút uy hiếp nào.

*****

Ban ngày, nắng gắt cuối thu thực chói lọi.

Quả thật Trường Đình chưa từng thấy nơi nào tới tháng 9 âm rồi mà ngày vẫn nóng như thế này. Hiện tại nàng đã hiểu vì sao mấy triều đại đều chọn Kiến Khang làm đô thành. Nơi ấy có núi non sông nước, thành cổ với hẻm nhỏ, cây cối với cành lá rũ xuống tinh tế, xuân tới thu đi, hoàng hôn lấp lánh, cực kỳ phong lưu.

"Thành Kiến Khang sợ là sẽ bị hủy hoại." Trường Đình bình thản nói, lại giúp Ngọc Nương chọn bảng chữ mẫu, "Tạ Tông Khanh vốn hiếu học, nét dọc nét ngang đều có lực. Ngươi muốn học nhập môn thì chỉ cần học theo ông ấy hẳn sẽ không hỏng. Ngươi xem có thích không?"

Ngọc Nương ôm lấy tiểu A Ninh gật đầu, "Tùy ngươi, cái gì ta cũng chẳng thèm để ý." Sau đó nàng ta lại thở dài, "Không đến mức ấy chứ. Dù sao đó cũng là đô thành, nếu bị hủy không còn gì thì hậu thế đi đâu định đô đây?"

Sau khi ngĩ nghĩ nàng ta lại cảm thấy đúng, "... Nhiều binh sĩ vào thành đóng quân như thế thì quả thực loạn, hủy hay không khó mà nói được... Đáng tiếc, quá đáng tiếc, gia gia còn từng nói Kiến Khang là nơi tiên nhân ở, nhưng ngay cả đồng tiền cũng thường thối ở bên trong."

Cho nên nơi ấy mới không chịu nổi một kích.

Đến đồng tiền đều thối thì đừng nói tới lưỡi dao sắc bén.

Bố trí phòng vệ đều thiết lập ở ngoài thành Kiến Khang, bên trong thành chỉ có cận vệ hoàng gia, cho nên Phù Kê mới đi một đường thông thuận như thế.

"Thành trì huỷ thì hủy, đất đai của Đại Tấn rộng lớn như thế, lại xây một tòa thành khác cũng chẳng sao. Chỉ thương những bá tánh bình dân tay không tấc sắt ở trong thành Kiến Khang." Trường Đình dừng một chút, "Chỉ thương thứ dân khắp thiên hạ này, thế cục mà loạn thì người gặp tao ương sẽ là bọn họ."

Trên tay nàng là bảng chữ mẫu, nó đã ố vàng, trơn trượt, trong lòng nàng cũng khó chịu.

Trong cửa son là núi thịt ao rượu nhưng ngoài đường là xác chết đói. Bá tánh bình dân mà bị bức thì sẽ phải chạy nạn, di chuyển. Dù sao bọn họ cũng phải tìm cho mình một đường ra. Mà mấy nhóm người tụ tập lại sẽ thành tai họa, khiến thế cục này càng loạn. Trường Đình đi một đường tới đây đã biết thứ dân có bao nhiêu khốn khó, một cái bánh bao bẻ làm hai nửa mà ăn, áo rách quần manh không đủ ấm. Bụng còn chưa no thì lễ nghĩa có là cái gì. Cho nên Lục Trường Anh mới mở rộng cửa Dự Châu, để dân chạy nạn tới nương nhờ. Lưu dân mang theo thẻ bài thân phận, chứng minh bản thân là người đứng đắn thì có thể vào. Mặc kệ bọn họ tới từ đâu đều có thể lãnh hai túi lương thực và nửa mẫu ruộng ở dưới chân Trù Sơn. Số lượng người vào thành mỗi ngày chỉ được 100 người. Nếu không thể vào thành thì lại phát thêm 2 túi lương thực để viện trợ.

Tất cả đều lấy từ kho lúa của Lục gia.

Lục gia vừa thông báo khắp nơi thì Thôi, Trần và Tạ thị cũng đều theo sát đó. Bọn họ muốn mượn cơ hội này đổi lấy thanh danh tốt.

Bất kể muốn lấy thanh danh hay thực lòng muốn làm chút gì đó, chỉ cần chịu bỏ đồ ra cứu trợ đã là chuyện tốt.

Trường Đình xuống tay cắt giảm chi phí, chi phí ăn mặc ở của các phòng các viện giảm còn một nửa. Cảm tạ danh tiếng hung hãn của nàng lúc trước nên lúc này không ai xen vào. Vợ của Lục Thập Thất là Nhiếp thị tới Quang Đức Đường nói chuyện với nàng xong thì lập tức mở kho lúa của nhà Lục tam thái gia. Bên ngoài nàng ta nói đây là "trợ giúp sức mọn", sau đó các nhà khác hoặc là muốn tỏ vẻ, hoặc muốn biểu thị lòng trung thành nên cũng góp một chút.

"Cô nương, Tam phu nhân và Bách Tước cô nương tới." San Hô cao giọng đứng ngoài báo.

À, ở trong Quang Đức Đường này thì tam phòng ở Tây Uyển lại chưa đóng góp gì, cũng chưa nói lời nào. Từ khi Lục Trường Anh về Bình thành, tam phòng tận mắt nhìn thấy Trường Đình hiếp bức Nhị phu nhân Trần thị vì thế bọn họ trở nên cực kỳ yên tĩnh, giống như một hồi nhảy nhót tưng bừng trước đó không phải là do bọn họ làm. Lục Trường Anh chưa từng khó xử Lục Tân, thậm chí còn phân nửa việc vặt quản gia cho hắn. Lục Tân nơm nớp lo sợ mà tiếp nhận nhưng không dám làm quá. Tam phu nhân cũng không ló mặt với Trường Đình mà chỉ gặp vào lúc thỉnh an hai buổi sớm tối. Lúc gặp nàng ta đều vội vàng, cũng chưa từng nói nhiều lời.

Mượn tam phòng rửa sạch Lục gia nhưng Trường Đình chẳng thấy xin lỗi bọn họ cái gì. Thứ nhất vì tam phòng cũng chẳng tổn thất gì. Thứ hai, tam phòng cũng không có dã tâm, dù Trường Đình có quăng mồi dài cũng chẳng câu được gì.

Nhưng sao Tam phu nhân lại cùng tới với Bách Tước?

Trường Đình chưa hoàn hồn thì rèm cửa đã bị vén lên, Tam phu nhân đi trước, Bách Tước cúi đầu đi sau. Trường Đình vừa cười vừa tiến lên đón và gọi "Tiểu thúc mẫu". Bách Tước cũng hành đại lễ thế là nàng cười cười nói, "Sao Bách Tước lại cùng tiểu thúc mẫu tới đây? Là vừa khéo gặp nhau ư?"

Thái độ của Trường Đình khiến Tam phu nhân thả lỏng hơn. Nàng ta nửa ngồi trên ghế ôn nhu mỉm cười nói, "...Chúng ta gặp nhau ở hành lang nên đơn giản cùng tiến vào. Đã lâu không gặp, Bách Tước lớn lên càng ngày càng yêu kiều. Lúc trước trong đám nha hoàn của A Kiều thì Bách Tước đã coi như đệ nhất, nay tới trong phòng Đại lang quân nàng ta lại càng được coi trọng hơn, đúng là số tốt."

Tam phu nhân Thôi thị đúng là biết ăn nói. Nhưng những lời này Trường Đình lại không quá thích nghe.

"Sao lại nói là tới trong phòng của đại ca chứ?" Trường Đình bật cười nói, "Hiện tại Bách Tước hầu hạ ca ca, nhưng nếu nói là người trong phòng thì không hay lắm. Chẳng qua nàng ta chỉ làm mấy việc như bưng trà đưa nước, nói là đại nha hoàn không phải vì hiện tại bên cạnh ca ca không có nha hoàn và bà tử hầu hạ hay sao? Tiểu thúc mẫu đừng hiểu lầm, nói ra không chỉ thanh danh của Bách Tước không dễ nghe mà thanh danh của ca ca cũng càng không dễ nghe."

Cái gì gọi là người trong phòng?

Thông phòng mới gọi là người trong phòng! Cũng đừng quên hiện giờ toàn bộ Quang Đức Đường đều đang để tang đó!

Tam phu nhân liếc nhìn Bách Tước sau đó cười khẽ ngẩng đầu đáp, "Là ta nói không rõ, coi như ta chưa nói gì!" Tam phu nhân Thôi thị rướn người về phía trước ôn nhu hỏi, "Bách Tước cô nương, ngươi nói xem ngươi tới Nghiên Quang Lâu làm gì?"

Bách Tước đứng bên dưới, ánh mắt nhanh chóng liếc Tam phu nhân Thôi thị gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hiện giờ Thôi thị lại vứt cái khó cho nàng ta!? Vì sao mọi người đều sợ Lục Trường Đình như vậy nhỉ?! Lục Trường Đình nói muốn đòi nàng ta lại thế là Trường Anh lập tức muốn đuổi nàng ta đi. Lục Trường Đình nói muốn đưa nàng ta đi thế là Trường Anh lập tức tính toán gả nàng ta ra ngoài. Lục Trường Đình nói nàng ta không giữ quy củ, không làm đúng bổn phận, thế là Trường Anh bảo Hoàng Ẩu tới dạy dỗ nàng ta. Mặt mũi nàng ta mất hết! Vì sao ai cũng phải nghe Lục Trường Đình thế?! Người cùng Lục Trường Anh vào sinh ra tử là nàng ta cơ mà! Trường Anh đối đãi với nàng ta rõ ràng không giống những người khác! Nàng ta gặp nguy hiểm, hắn không màng sống chết đi bốc thuốc, nàng ta không tin hắn không coi trọng mình! Trường Anh là người trọng tình nghĩa, nàng ta nhất định có thể đi đến cuối cùng. Nhưng vì sao mỗi lần Lục Trường Đình đều sẽ tới quấy rối?! Vì sao mỗi người đều sẽ làm theo ý của Lục Trường Đình?!

Tam phu nhân Thôi thị tuy là con vợ lẽ không được yêu thích nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối! Trưởng bối đã nói là người trong phòng vậy vì sao Lục Trường Đình không chấp nhận?! Vì sao không nhận?! Thôi thị dò xét Lục Trường Đình xong lại định buông tay mặc kệ ư? Vậy lúc trước nàng ta gọi Bách Tước cô nương thuận miệng như thế để làm chi?! Trêu đùa nàng ta hả!?

Bách Tước nắm chặt tay, cắn chặt răng đến phát đau. Trường Đình lại nhẹ "ừ" một tiếng thế là nàng ta mới hoàn hồn.

"Hồi bẩm đại cô nương, nô tỳ tới là..." Bách Tước hơi hơi ngẩng đầu nhìn thần sắc của Trường Đình, trong lòng cũng cứng lại, âm lượng nhanh chóng giảm xuống, "Đại lang quân để nô tỳ tới xem đại cô nương..." Ánh mắt Bách Tước nhìn bảng chữ mẫu và hỏi, "Đại cô nương còn cần bảng chữ mẫu tập viết sao... Vô Tự Trai mới vừa thu thập được một đám..."

"Không cần, Ngọc Nương và A Ninh mới nhập môn, dùng bảng chữ mẫu của Tạ Tông Khanh là vừa chuẩn, chữ viết quá phức tạp thì không cần." Một câu sau là nàng đang cùng cười hàn huyên với Tam phu nhân, sau đó nàng mới cười với Bách Tước và ôn nhu nói, "Hoàng Ẩu đang giúp ngươi chọn mối tốt để gả, chờ chọn được sẽ để ngươi thoát nô tịch, làm thái thái, nãi nãi nhà người ta. Của hồi môn chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ cho ngươi, buổi tối ta sẽ cho người mang danh sách sang, trong nội trạch hiện tại đang cắt giảm chi phí, ca ca nói sẽ lấy từ vốn riêng ra 100 lượng, ta cũng lấy 100 lượng tiền riêng của mình. Ngoài 200 lượng này ngươi xem của hồi môn còn cần thêm cái gì thì cứ nói với Bạch Xuân."

Hai trăm lượng là ngang với đại thương nhân gả con gái rồi. Tam phu nhân Thôi thị ngồi lù lù bất động nghĩ: bên cạnh Lục Trường Anh không có ai khác ngoài Bách Tước thế nên vốn nàng ta cho rằng Lục Trường Anh có tình cảm khó chia lìa với Bách Tước này. Sau này nàng ta sẽ thuận lợi lên làm di nương của hắn. Lúc này nàng ta chiếm lợi từ đầu, bán cho Bách Tước một cái ân tình, cũng coi như không tốn sức mà lại có thể thân cận với người bên gối của gia chủ, nghĩ thế nào cũng có lời. Ai biết Lục Trường Đình lại quản tới cả việc trong phòng của anh mình, đương nhiên nàng ta không muốn tranh cao thấp với Lục Trường Đình làm gì.

Ánh sáng trong mắt Bách Tước trầm xuống, nước mắt tràn mi, nàng ta hành lễ một cái thật sâu sau đó cáo từ.

Trường Đình và Thôi thị lộn xộn nói rất nhiều, Thôi thị nói tới việc cắt giảm chi phí, nói rất uyển chuyển, "Lục gia thịnh vượng mấy trăm năm, thứ dựa vào cũng không phải chút thanh danh này. Nội trạch chúng ta mà cắt giảm chi phí thì cắt đi đâu được? Tám món hiện tại chỉ có bốn món, nhưng cái này thì tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Đại lang quân mới lên làm đương gia, làm thế thực khiến lòng người rét lạnh. Trong Quang Đức Đường hiện tại cũng chỉ có tiểu thúc mẫu ta có thể nói với A Kiều những lời này, ta cũng chỉ một lòng một dạ vì tốt cho Lục gia."

Bởi vì nghĩ như thế nên Tây Uyển vẫn một ngày tám món, làm canh nóng, làm quần áo lụa là sao?

"Nếu cắt giảm thì một ngày có thể tiết kiệm được gần ba trăm lượng. Chưa nói tới tiền son phấn, quần áo, mở yến tiệc, chỉ nói tới thức ăn đã tiết kiệm được từng ấy." Trường Đình mang biểu tình nhàn nhạt nói, "Quần áo, trang sức, vật trang trí tiểu thúc mẫu muốn dùng đồ tốt thì A Kiều cũng mặc kệ. Nhưng lượng thức ăn cần phải tiết kiệm được, thế đạo này không phải thiếu chút tiền ấy, mà là gạo thóc. Tây Uyển hiện giờ cộng với Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình cũng chỉ có bốn chủ tử, tôi tớ trên dưới cũng chỉ hơn 50 người, theo lệ thì sao ăn hết nhiều đồ ăn như thế? Dùng không hết không phải sẽ đổ đi ư? Lấy mệnh của thứ dân tới cung phụng sự phô trương của sĩ tộc thì nhà chúng ta không làm được."

Tam phu nhân vẫn há mồm muốn nói nhưng Trường Đình đã cười xua xua tay, "Các phòng các viện mà có dị nghị thì bảo bọn họ tới tìm ta. Thanh danh hung hãn của ta sớm đã truyền ra, tiểu thúc mẫu cũng đã nhìn thấy tận mắt A Kiều có rất nhiều thời gian —— thuyết phục từng người một."

Tam phu nhân nhớ tới lúc Trường Đình bức bách Trần thị thì quyết tâm ngậm miệng không nói chuyện mà rời đi luôn.

Tam phu nhân vừa đi Trường Đình đã trầm ngâm sau một lúc lâu mới để Nga Mi đi mời Hoàng Ẩu tới hỏi chuyện hôn sự của Bách Tước. Hoàng Ẩu nhìn nàng, giọng trầm ngâm mơ hồ, "... Trong thành có người trong sạch nhưng bọn họ đều sợ Bách Tước là người của Đại lang quân nên không dám đoạt. Dù có bao nhiêu của hồi môn bọn họ cũng không dám. Sau này nô đi tra ngọn nguồn mới biết hóa ra lời này do chính Bách Tước cô nương tự nói ra."

Trường Đình dù sao cũng chưa gả nên Hoàng Ẩu cũng ngại không dám nói thẳng.

Trường Đình lại lập tức hiểu rõ. Bách Tước tự hủy danh dự để người khác tưởng là gạo đã nấu thành cơm. Nữ nhân bên gối của Lục Trường Anh thì có nhà nào ở Bình thành này dám lấy về?! Cũng không phải bọn họ ghét bỏ Bách Tước không phải hoàn bích mà sợ hãi Lục Trường Anh châm lại tình xưa sau đó tính sổ!

Trường Đình lập tức giận dữ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-178)