Đại Loạn
← Ch.083 | Ch.085 → |
Mưa tháng sáu thường tới ào ạt nhưng đi cũng nhanh. Trận mưa này lại khác, mưa rơi cả đêm, buổi sáng mới nhỏ lại. Bầu trời cũng theo đó trong xanh hơn, chuối tây của Nghiên Quang Lâu được mặt trời chiếu sáng thì có vẻ càng thêm xanh mượt xán lạn. Mương máng bên ngoài hành lang uốn lượn, ở giữa là dòng nước thật nhỏ cùng bụi cây xếp theo hàng lối. Bà tử cong eo duỗi tay túm lấy đống cỏ dại mọc xen kẽ, vừa làm vừa do dự nhìn về phía hành lang. Bà ta lại không dám nhìn kỹ, chỉ ngượng ngùng cười nói, "Đại cô nương... nơi này bẩn lắm, ngài đừng nhìn nô cười nữa... Nô..."
Nô... cũng hoảng quá rồi...
Đúng vậy, tuy nói lúc trước đến mặt của Đình đại cô nương bà ta cũng chưa thấy, hiện giờ cái người tôn quý kia đang nhìn bà ta cười thì bà ta hẳn phải thấy đủ.
Nhưng mà!
Dù có lầ thiên tiên nhưng cứ nhìn ngươi cười khanh khách thì ngươi cũng sẽ hoảng!
Cả buổi sáng nay Đình đại cô nương cứ dán bên hành lang, ánh mắt nhìn về phía này không hề xoay chuyển. Lúc thì nàng ấy nhìn chuối tây, lúc nhìn bà ta. Sau khi bà ta tu bổ xong đống mương máng và các thứ vụn vặt khác quay đầu lại vẫn thấy Đình đại cô nương đang nhìn mình cười! Không biết nàng ấy cười cái gì! Bà ta lau mặt, quả thực đâu có dính bùn đất gì đâu!
Trường Đình hoàn hồn thấy bà tử kia đang nhìn mình hoảng sợ thế là nàng ho nhẹ ba tiếng, tay áo rộng vung lên, "Ngươi làm rất tốt! Lát nữa tới tìm Bạch Xuân lĩnh tiền thưởng đi!"
Bà tử kia nhìn một bụi cỏ dại còn chưa nhổ hết, lại nhìn Đình đại cô nương càng lúc càng đi xa thì chỉ cảm thấy bầu trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân cực lớn, lúc cắn một cái mới phát hiện, úi giời, lại còn là bánh nhân thịt!
Sáng sớm nay Đình đại cô nương có chút bận, vừa an ủi một bà tử làm vườn, lại trấn an tiểu nha hoàn dọn dẹp hòm xiểng sau đó nghiêm túc khen San Hô pha ấm trà Phổ Nhị đắng đắng kia thực ngon. Qua buổi trưa Bạch Xuân đang kiểm kê sổ sách vừa quay đầu đã thấy cả phòng mênh mông toàn là người được Đình đại cô nương bảo tới lĩnh tiền thưởng...
Tâm tình của Đình đại cô nương đúng là tốt, Bạch Xuân sờ sờ túi tiền nhẹ tênh thì cảm thấy trời đất u ám. Nàng ta chỉ có thể cắn răng hung hăng viết từng khoản lên sổ sách.
Không đến một ngày toàn bộ người của Quang Đức Đường đều biết tâm tình của Đình đại cô nương tốt, đến độ không khác gì Tán Tài Đồng Tử đi khắp nơi vung tiền.
Ngươi có biết cảm giác vui đến nỗi uống trà cũng ngọt là cái gì không?
Ngươi có biết cảm giác nhìn lá chuối tây mà cũng cảm thấy nó đang sáng lên là thế nào không?
Ngươi biết vui mừng đến độ luôn phải nhéo xem bản thân mơ hay tỉnh là thế nào không?
Hiện tại Trường Đình đều biết hết.
Một đêm này nàng cũng không ngủ. Vừa ngủ dậy nhìn vào gương nàng chỉ thấy bản thân đang vui tới độ mắt cũng cười.
Hồ Ngọc Nương nói nàng "được như ước nguyện". Rồi nàng ấy lại nói ngày thường nàng luôn giả bộ "Trời đất là lò lửa, gió mạnh là đao. Yêu hận chẳng qua như muối bỏ biển", nhưng thực tế nàng cũng không thoát được kiểu làm ra vẻ ta đây của tiểu cô nương, cũng "vui mừng vì thấy lang quân đến, vừa lúc gặp chỉ thấy ngày như mùa xuân".
Không sai, mấy ngày nay Hồ Ngọc Nương đang xem thoại bản và du ký. Nàng ấy tương đối si mê mấy truyện này, tất cả đều là chuyện xưa của đám tiểu thư khuê các.
Trời biết. mọi người đều không thể khiến Hồ Ngọc Nương ngoan ngoãn ngồi xuống đọc sách, nhưng chỉ mấy cuốn truyện ký bình thường lại có thể làm được...
Vào buổi tối Trường Đình tới Vinh Hi viện dùng bữa tối với Chân Định đại trưởng công chúa, vừa lúc Lục Trường Anh cũng ở đó. Vừa gác đũa ăn xong Lục Trường Anh đã nhấp trà và cười nói với Trường Đình, "Đình đại cô nương, muội có định cho ca ca chút tiền thưởng không? Tốt xấu gì cũng coi như ta khổ công làm việc, không dám nói càng vất vả thì công lao càng lớn nhưng cũng coi như tận tâm tận lực phải không?"
Trường Đình bật cười nói, "Thưởng năm đồng! Lát nữa tới chỗ Bạch Xuân lĩnh tiền!"
Lục Trường Anh cười ha ha xoa mái tóc của tiểu A Ninh rồi vui vẻ nói, "Được! Ca ca lĩnh tiền thưởng sẽ mua kẹo cho tiểu A Ninh ăn nhé!"
Tiểu A Ninh ngửa mặt há miệng cười, mắt cong cong không thấy cái gì nữa.
Trong nhà ấm áp, thơm hương, mọi người hài hòa.
Chân Định đại trưởng công chúa tay cầm xuyến Phật châu, trong lòng lại rất vui vẻ. Những chuyện tiếc hận nhất trong lòng cứ coi như cục đá, để chúng chìm xuống đáy lòng đi. Hy vọng quyết định của bà chính xác, bà không muốn đám cháu của mình cả đời đều vì ân oán mà chậm trễ vô vị, ân oán của đời trước để bà ta giải quyết dứt khoát là được.
"Đưa cả A Cù và Trường Hưng tới Vinh Hi viện đi." Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giọng mở miệng nói.
Buổi chiều hôm qua người của Thạch gia hộ tống Phù Cù đã tới Bình thành. Hiện giờ hắn vẫn đang ở vùng ngoại ô cùng với Lục Trường Hưng.
Lục Trường Anh quay đầu lại, mặt mày nhạt nhẽo, tay tùy ý đặt trên tay ghế, giọng ôn tồn nói, "Tuổi bà đã lớn, hai đứa nhỏ mới chỉ 4, 5 tuổi, một đứa thân thể yếu đuối, một đứa hiếu động nghịch ngợm, sao có thể để hết ở Vinh Hi Viện chứ? Huống chi thân thế của A Cù khó xử, hắn phải lấy thân phận gì để vào Quang Đức Đường đây? Bà, ngài cứ tĩnh dưỡng cho tốt." Lục Trường Anh nhìn Trường Đình và cười cười, "Nếu ngài không chịu ngồi yên thì đại lễ trao đổi thiếp canh của A Kiều để ngài hỗ trợ xử lý một phen đi thôi."
Trường Đình chỉ thấy lòng mình cứng lại, tươi cười cũng nhạt đi.
Chân Định đại trưởng công chúa xua xua tay nói, "Không phải ta không chịu ngồi yên mà là các ngươi cũng quá mệt mỏi rồi. Trường Bình đã là thiếu niên, đã trưởng thành nên khó mà thay đổi. Có thể tùy ý đưa hắn tới chỗ nào trong Lục gia đều được, giữ hắn trong thành, để hắn áo cơm vô lo là xong. Nhưng Trường Hưng còn nhỏ, ngươi đặt hắn ở thôn trang không phải vì còn đang do dự sao?" Chân Định đại trưởng công chúa gác Phật châu trong tay lên bàn nói, "So với để ngươi khó xử thì còn không bằng ném cho ta, ta biết phải dạy dỗ hắn như thế nào. Còn A Cù..." Chân Định thở dài, "Nói hắn là tiểu lang quân nhà mẹ đẻ của ta, thân rơi vào loạn thế nên tới nương tựa bà trẻ là ta đây. Cái này cũng là bình thường, chẳng qua họ Phù... đại khái là không giữ được cái họ này nữa rồi..."
Chân Định gả vào Lục gia đã lâu nên người khác đã sắp quên bà ta cũng họ Phù. Nhưng giang sơn này là của nhà bà ấy, và nó quả thực đang loạn.
Trường Đình hé miệng nhẹ giọng nói, "Sống sót càng quan trọng hơn."
Chân Định đại trưởng công chúa vỗ vỗ mu bàn tay của Trường Đình sau đó nhìn về phía Lục Trường Anh, "Cứ thế đi, thu xếp chỗ sơn trang rồi tìm một ngày đón hai tiểu lang quân trở về. Phù Cù... sửa một cái tên cho hắn, mẹ ta xuất thân Ngô thị ở Thanh Trì, may mà hậu cung của Cảnh đế toàn là nữ tử gia thế tầm thườngg, nếu gia nghiệp lớn thì giả bộ cũng khó..."
Có lẽ Chân Định đại trưởng công chúa đã nghĩ kỹ và quyết định đón lấy hai củ khoai lang bỏng tay này.
Lục Trường Anh rũ mắt nhẹ giọng nói, "... Nếu bà cảm thấy quá vất vả thì cứ nói thẳng với cháu." Sau đó hắn như nhớ tới cái gì mà nói, "Chuyện thôn trang sợ là tạm thời chưa thể xử lý, Mông tướng quân của Ký Châu bị thương nên đang ở đó nghỉ ngơi. Hai tiểu lang quân mà rời đi thì cũng phải chờ Mông tướng quân khỏe lại đã."
Mông Thác bị thương ư!?
Bị thương chỗ nào?!
Hôm qua không phải hắn mới trèo tường vào Nghiên Quang Lâu sao!?
Trường Đình đột nhiên nhớ tới nhiệt độ cơ thể cực nóng của Mông Thác. Sao nàng lại có thể vô tâm như thế?! Sao có thể để hắn đội mưa trèo tường vào, lại khiến cảm xúc hắn bị ảnh hưởng lớn như vậy?! Hắn... chẳng lẽ hắn mới bị thương, vất vả đi tới Bình thành đã vội tới Nghiên Quang Lâu sao...
Trường Đình quay đầu nhìn Lục Trường Anh rồi lại ngước mắt nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, trái tim treo lên, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng, "Là Mông tướng quân đưa Phù cù tới Bình thành sao? Thế nào mà lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
Mấy câu hỏi liên tiếp bật ra, nàng thầm nghĩ liệu có lộ liễu quá không, vì thế nàng vội cúi đầu uống ngụm trà sau đó nhẹ nhàng giải thích, "Gần đây có phải nhà chúng ta đi lại với Thạch gia quá thân thiết hay không? Chuyện của Phù Cù không lớn không nhỏ, nhưng nếu Thạch gia trở mặt không nhận người thì nhà chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người mắng..."
"Nếu không có Mông Thác thì sợ là Phù Cù khó mà về được Bình thành."
Lục Trường Anh trầm ngâm đáp lại, "Một đường tới đây có bao nhiêu kẻ đánh lén muội biết không? Thời cuộc hỗn loạn, lương dân vào rừng làm cướp, kẻ cắp nhân lúc loạn làm việc xấu. Một mình Mông Thác cưỡi một con ngựa đi cả quãng đường, lại không mang theo bất kỳ công văn thông quan nào để tránh đầu sóng ngọn gió. Cả quãng đường hắn vượt năm ải, chém sáu tướng đến Kiến Khang tiếp ứng Phù Cù, lại mang đứa nhỏ về đây. Trên đường gian nguy trùng trùng, trước ngực hắn trúng hai đao, lúc đến Bình thành vết thương đã thối, hiện tại sốt cao mãi không lui."
Lục Trường Anh ngẩng đầu lên, không nhịn được than thở, "Mông Thác tính tình kiên nghị lại dũng mãnh vô song, Thạch Mãnh có mãnh tướng như thế này thì tương lai chẳng cần lo không thể nhất thống thiên hạ!"
Ta thèm vào quan tâm ông ta có nhất thống được thiên hạ hay không!
Ta chỉ lo Mông Thác bị thương thôi!
Trường Đình vẫn muốn hỏi tiếp lại nghe thấy Chân Định đại trưởng công chúa chuyển qua chuyện khác, nói tới sau khi kết thúc để tang sẽ làm lễ trao đổi thiếp canh.
"... Vậy cứ để Mông tướng quân dưỡng thương đi, mọi dược liệu cùng lang trung giỏi nhất đều phải cung cấp, nên trị thế nào thì trị. Ngươi vừa nãy có nói tới lễ trao thiếp canh sau khi kết thúc để tang, ta nghĩ vẫn để ta quản lý việc này. Lễ kết thúc hiếu kỳ làm ở linh đường, sau khi dâng hương xong các ngươi sẽ được đổi quần áo, mọi thứ cũng không có gì phức tạp. Nhưng lễ trao thiếp canh thì cần phải nghĩ cho cẩn thận chu đáo. Lễ cập kê của A Kiều vì có tang nên không thể làm, hiện tại lễ trao thiếp canh là việc lớn, Lục thị ở Bình thành mấy trăm năm cũng chưa từng co vòi rụt cổ. Chẳng qua mấy năm nay mọi việc quá tệ, chúng ta cần mượn chuyện tốt này xua đi điềm xấu, lại cho người khác thấy vận số của Lục thị Bình thành vẫn còn dài lắm."
*****
Chân Định đại trưởng công chúa không cho xen vào, Lục Trường Anh lại thuận nước đẩy thuyền vì thế hai việc đều rơi vào tay Vinh Hi viện.
Chân Định đại trưởng công chúa lúc này cực kỳ hưng phấn, bà hận không thể đưa ra chương trình cho mọi chuyện từ việc bố trí từ đường đến sắp xếp điểm tâm, nước trà cho khách. Trường Đình càng nghĩ càng hoảng hốt, càng nghe càng kinh hãi, những vui mừng từ đêm qua đến nay như cơn thủy triều rút xuống, biến mất hầu như không thấy.
Nàng quan tâm đến vết thương của Mông Thác, lại lo lắng đến lễ trao thiếp canh nửa năm sau.
Người Đại Tấn coi trọng lễ trao thiếp canh của hai bên. Lúc ấy hai nhà sẽ mang tờ giấy viết ngày tháng năm sinh của hai đứa trẻ ra mà so, đặt ở từ đường của mỗi nhà trong ba ngày để mong nhận được sự đồng ý của tổ tiên. Hai bên nam nữ đều có thể chủ động đưa thiếp canh tới, cái này khác với sính lễ và của hồi môn, cũng không phân nam nữ. Nói ngắn gọn lại thì có thể là Tạ gia mang thiếp canh của Tạ Tuân tới Bình thành, cũng có thể là Lục gia đưa thiếp canh của Trường Đình qua Bạch Sơn. Ai đưa ai nhận còn phải xem ai để ý tới việc hôn nhân này hơn.
Lễ trao thiếp canh là để báo cho tổ tiên, trừ phi Tạ Tuân chết, nếu không sẽ không còn đường mà quay đầu.
Hôm qua Trường Đình cũng chưa hỏi Mông Thác xem hắn định làm gì. Vì quá hưng phấn nên nàng cũng chẳng nghĩ quá nhiều.
Bọn họ nên làm cái gì đây?
Trường Đình chỉ nghĩ tới đây đã thấy đau đầu.
Chân Định đại trưởng công chúa đang vui hớn hở mà sắp xếp còn Trường Đình lại rũ mắt buồn rầu.
Lục Trường Anh có vẻ cũng hứng thú nên thậm chí còn cùng chơi mấy ván bài với bà mình, lại giả bộ thua hai xuyến tiền đồng. Chân Định đại trưởng công chúa cười vui vẻ, cả phòng như có gió xuân phất qua, tâm tình Trường Đình cũng theo đó dần bình tĩnh hơn.
Nhưng vừa xoay người thì nàng lại nóng ruột —— mới vừa về tới Nghiên Quang Lâu nàng lập tức sai người đi hỏi thăm tình hình vết thương của Mông Thác, ai biết lại không hỏi được gì. Kẻ mồm mép linh lợi như Bạch Xuân cũng không rõ tình hình thôn trang hiện tại như thế nào.
Bạch tổng quản bị hỏi thì ngây ra, chỉ nói: "Trái cây ở thôn trang sắp chín, nếu Đình đại cô nương muốn ăn thì tiểu nhân sẽ cho người hái mang tới nhé?"
Trường Đình nhẫn nhịn, ai con mẹ nó thèm ăn trái cây chứ! Đến cuối cùng nàng định đi hỏi Bách Tước nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm để lộ chuyện của nàng và Mông Thác trước mặt anh trai.
Có trời mới biết anh trai nàng sẽ nghĩ thế nào!
Nàng xác định vì nàng Lục Trường Anh dám vung đao giết người, cũng xác định anh mình mà biết nàng và Mông Thác có quan hệ thì đại khái sẽ hạ độc tên kia mất...
"Ngươi đề phòng A Anh a huynh có khác gì phòng cướp không?" Hồ Ngọc Nương vỗ vỗ lưng Trường Đình để trấn an nàng: "Ngươi đi tới đi lui ta hoa hết cả mắt, Mông Thác có thể xảy ra việc gì sao? Lúc hắn túm chặt ôm lấy ngươi không phải sức rất lớn hả? Ngươi đừng có tự mình dọa mình nữa! Nói gì thì nói ngươi và Lục Trường Anh là máu mủ, có cái gì ngươi không thể nói với anh mình chứ? Nếu ngươi không thử nói thẳng với anh trai thì cùng lắm là chờ gậy đánh uyên ương, ta và các ngươi cùng nhau bỏ đi thiên nhai là được!"
Trường Đình dừng bước chắp tay cầu xin: "Ngươi đừng đọc thoại bản nữa được không? Cầu ngươi đó."
Hồ Ngọc Nương chép chép miệng xoay người, tay gác sau đầu nói, "Dù sao thì tự ngươi cũng nghĩ kỹ đi. Anh trai ngươi là người duy nhất trên đời này sẽ không tổn hại tới ngươi. Nếu ngươi muốn bản thân tự gánh vác thì ta sẽ ủng hộ, nếu ngươi cần hỗ trợ ta cũng sẵn sàng."
Trường Đình nhìn Hồ Ngọc Nương mà mấp máy môi. Quả thực nàng sợ nói với Lục Trường Anh, nhưng không biết lý do vì sao lại như thế. Nàng cứ thế sợ hãi, giống như lúc trước đánh vỡ lư hương sợ cha phát hiện. Nàng vừa gây chuyện náo loạn thì Lục Trường Anh khẳng định sẽ khó xử, đầu tiên là không tiện giải thích với Tạ gia, sau đó chỉ sợ hắn và Chân Định đại trưởng công chúa khó mà tiếp nhận Mông Thác. Càng đừng nói tới gả nàng cho Mông Thác —— đây là quan niệm ăn sâu bén rễ của sĩ tộc. Vì sao Ung Châu Dữu thị bị nghìn người chỉ trích, không một ai trong đám sĩ tộc không khinh thường nhà bọn họ? Lý do lớn nhất chính là vì Ung Châu Dữu thị nguyện ý cưới bất kỳ kẻ nào, cũng nguyện ý gả con gái cho bất kỳ kẻ nào.
Mà Ung Châu Dữu thị chẳng qua chỉ là sĩ tộc hạng hai, còn Bình thành Lục thị lại là sĩ tộc đứng đầu, thịnh vượng mấy trăm năm.
Trường Đình ôm mặt than dài một tiếng, nghĩ nghĩ một lúc nàng cũng cởi giày bò lên giường ấm dựa vào Hồ Ngọc Nương sau đó chơi xấu: "Ta mặc kệ. Mông Thác nói nhất định sẽ không phụ ta. Vậy hắn phải cố vì ta mà chịu đựng, không những phải khỏe lại mà còn phải vẻ vang cưới ta vào cửa, lúc ấy mới coi như không phụ ta!"
Hồ Ngọc Nương cười ha hả sau đó dùng giọng điệu nhà cái mà ra giá, "Ta cược 5 đồng Ngũ Thù, theo cá tính liều mạng hận không thể ôm mọi việc vào ngực của ngươi thì ngươi tuyệt đối sẽ không cứ vậy buông tay mặc kệ!" Hồ Ngọc Nương xoay người cười tủm tỉm, "A Kiều, ngươi biết trong thoại bản cuối cùng vì sao Uyển Cơ gả được cho Thôi Sinh không?"
Trường Đình lắc đầu.
"Là do thần binh giáng xuống giúp đỡ!" Hồ Ngọc Nương đứng dậy thổi tắt ngọn nến, "Bồ Tát hiển linh lén trợ giúp Thôi Sinh được thăng quan tiến chức, như diều gặp gió lên tới chức Thừa Tướng, thế là Uyển Cơ trở thành Thừa Tướng phu nhân..."
Bồ Tát hiển linh...
Thế đạo này làm gì có Bồ Tát.
Kẻ có thể giúp mình chỉ có bản thân mình thôi!
Trường Đình dụi dụi mắt, xoay người đưa lưng về phía Ngọc Nương, trong lòng than thở cầu cho Mông Thác mau mau khỏe lại, rồi cầu Lục Trường Anh đại phát từ bi.
Nàng cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng ai biết vừa nhắm mắt đã rơi vào mộng đẹp.
Hai ngày liên tiếp nàng lặng lẽ thám thính khắp nơi, đến phòng bếp nhỏ cũng không bỏ qua. Nàng còn nghĩ tới chuyện cho người tới kho dược liệu đối chiếu sổ sách, ai biết vừa đối chiếu nàng đã khiếp sợ. Hai cây nhân sâm tốt nhất đều bị lấy đi! Còn có những thứ thuốc bổ huyết khí như hoàng kỳ, đương quy và sâm núi cũng đều bị lấy đi rất nhiều!
Thương này đến tột cùng là nghiêm trọng tới mức nào mới phải dùng tới nhân sâm?!
Nhân sâm chính là thứ dùng để giữ một hơi đó!
Trường Đình càng thêm luống cuống.
Sốt cao không lùi là chuyện không lớn không nhỏ, chỉ cần lơ đãng sẽ có thể mất mạng!
Nếu những lời Mông Thác nói ngày đó là những lời cuối cùng hắn nói với nàng thì có lẽ nàng cũng chẳng lưu luyến gì mà rời bỏ trần thế này. Trường Đình buồn hai ngày, Mãn Tú thì đi khắp nơi dò hỏi, cuối cùng cũng tìm được một nhà có con trai đang làm việc ở thôn trang. Nhà kia nói cũng không rõ ràng lắm, cái nào cũng đúng, "... Đêm hôm qua lại có vài vị lang trung đi cả đêm tới thôn trang, con trai nô gia chỉ là người làm công nên chỉ có thể loanh quanh bên ngoài. Hắn thấy mấy chậu máu loãng bị bưng ra, sau đó không còn gì nữa."
Trường Đình chỉ thấy chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng nổi.
Nàng cần phải biết tình hình hiện tại của Mông Thác!
Trong Vô Tự Trai an tĩnh không một bóng người, đám tiểu nha hoàn đi đường lặng lẽ không phát ra tiếng động. Trường Đình đẩy cửa vào thì thấy Lục Trường Anh đang múa bút vẽ tranh, hắn vẽ con trâu đang cõng ông già nông dân. Thấy cửa "Kẽo kẹt" một tiếng hắn ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng, chỉ có ánh mắt là nhìn Bách Tước nói, "Rót trà cho đại cô nương."
Bách Tước nhẹ tay nhẹ chân mang một chén trà nóng tới, Trường Đình đón lấy nhưng không uống mà cứ vậy cầm trong tay.
Lục Trường Anh lại vùi đầu vẽ hai nét rồi mới gác bút mỉm cười nói, "Vốn ta tưởng A Kiều có thể nhịn thêm hai ngày nữa, ai biết mới 5 ngày muội đã không nhịn nổi."
"Lạch cạch" một tiếng, Trường Đình run tay khiến chén trà rơi xuống đất.
*****
Bách Tước vén rèm lên một chút sau đó thò đầu vào thăm dò.
Lục Trường Anh giơ tay ngăn lại nói, "Không sao, chén trà bị rơi, lát nữa vào thu dọn cũng được." Sau đó hắn quét mắt nhìn nàng ta, giọng trầm xuống dặn, "Ngươi mang theo tôi tớ đi ra ngoài canh ở bên ngoài hiên, không có việc gì thì không được vào."
Bách Tước ỉu xìu rũ rèm châu rụt người về sau. Nàng ta ở bên cạnh Lục Trường Anh hai năm, tự xưng là cực kỳ hiểu biết tính tình của hắn. Giọng điệu này chứng tỏ hắn đang bực, khônng biết là tức giận ai. Khóe mắt Bách Tước liếc chủ cũ của mình là Trường Đình và nghĩ chắc là bực đứa em gái xưa nay hắn vẫn nuông chiều này.
Bách Tước rũ mắt lùi về sau, tiếng guốc gỗ đi xa dần.
Trường Đình thở ra một hơi, trong lòng vừa bực vừa thẹn, anh trai nàng đúng là cố ý! Cố ý bày ra cái bẫy này để nàng nhảy vào!
Cái gì mà nhân sâm! Cái gì mà máu loãng rồi lang trung đi cả đêm tới thôn trang?!
Chỉ sợ tất cả đều là giả!
Đó là để cho nàng cắn câu!
"Ca ca!"
Dù sao việc đã đến nước này nàng cũng đơn giản điều chỉnh tâm tình, cùng lắm thì bất chấp tất cả! Nàng vén vạt váy ngồi xuống trước mặt Lục Trường Anh, tay cầm chén trà của hắn mà uống. Nàng ngồi trên ghế của hắn, dùng mùi hương hắn dùng nhưng miệng lại lải nhải nói hắn không phải, "Sao huynh lại dùng mưu kế với người ngoài để đối phó với muội chứ?!"
"Đây mà là tính kế hả?" Lục Trường Anh cười rồi dịch qua cho nàng có chỗ gác chân. Tay hắn làm động tác câu cá nói, "Cái này gọi là Khương Thái Công câu cá..." sau đó hắn lại liếc Trường Đình một cái, "đợi kẻ nguyện ý tới cắn câu."
"Ca ca đã biết hết rồi ư?"
Trường Đình cẩn thận nghiền ngẫm thần sắc của Lục Trường Anh, nhưng vị công tử sĩ tộc này vẫn bình tĩnh như làn nước, không hề gợn sóng khiến nàng không hiểu hắn đang nghĩ gì. Mặt nàng cũng trấn định nhưng trong lòng lại sợ hãi. Phải, Lục Trường Anh là anh trai ruột của nàng, nhưng hắn cũng là chính khách, một người luôn nỗ lực phấn đấu và hiện tại đang bày mưu lập kế.
Trường Đình đổi một lập trường khác thì thấy nếu nàng là Lục Trường Anh nàng tuyệt đối không hy vọng em gái mình làm ra chuyện thế này ở thời điểm mấu chốt như bây giờ. Chẳng qua không hy vọng và không đồng ý là hai việc khác nhau.
Biểu tình của tiểu cô nương quá nghiêm túc, cả người căng thẳng như cây cung chỉ cần kéo một chút nữa là sẽ bắn ra mũi tên chết người. Lục Trường Anh thấy thế thì dù vẫn tức nhưng trong đầu lại cảm thấy đứa em gái đang như đứng đống lửa, như ngồi đống than này của mình có chút đáng yêu.
"Ừ, đã biết 7, 8 phần rồi." Lục Trường Anh phất tay áo rộng, thuận thế dựa lưng trước bàn, tay khoanh trước ngực. Hắn giống như trích tiên trong bức họa mà nói, "A Kiều cho rằng tử sĩ ám vệ của Lục gia nhận bổng lộc mà không làm việc sao? Mưa to như trút, Mông Thác thân bị trọng thương nhưng không trở về nghỉ ngơi lại dùng kế điệu hổ ly sơn chui vào hậu viện của Lục gia... Muội cho rằng ca ca là Mông ngốc tử kia hả? Khẳng định không phải, lòng ta còn đang cân nhắc kia kìa. Nếu hỏi rõ muội không nhất định nói thẳng, vậy không bằng chơi chút chiêu để muội chủ động tới tìm ta."
Trường Đình mím môi, dời mắt đi.
Cũng phải.
Lần đầu tiên hắn có thể trèo tường vào là vì lúc ấy Lục gia đại loạn, chưa khôi phục nguyên khí nên không rảnh bận tâm. Lần thứ hai hắn có thể lật qua là vì Lục Trường Anh còn chưa dùng tới người ở nhà cũ, lúc này ... Mông Thác lại ngựa quen đường cũ mà trèo tường, nhưng Lục Trường Anh lại không bỏ qua.
"Ca ca đừng nói Mông đại nhân là Mông ngốc tử..." Trường Đình tặc lưỡi bất mãn nói. Nàng nghĩ nếu đã nói đến nước này thì dứt khoát nhân lúc cháy nhà đi hôi của, à không, rèn sắt khi còn nóng mà hỏi lại, "Đến tột cùng là Mông đại nhân có bị thương không? Bị thương có nặng không? Hiện tại hắn còn ở thôn trang ư?"
Sắc mặt Lục Trường Anh lập tức cứng lại nói: "Ngực trúng hai đao, vết đao không sâu, quả thực lúc về Bình thành hắn đang sốt cao, nhưng thân thể hắn cường kiện, chỉ uống hai thang thuốc đã như rồng như hổ. Hiện tại hắn đã về Ký Châu. Lúc đi hắn còn ngay ngắn hành lễ với ta, nói là cảm tạ ân cứu mạng của Lục gia." Lục Trường Anh cười cười nói, "Hiện tại ta mới hiểu ân cứu mạng hắn nói là gì, đây chẳng phải ý của Tuý Ông không phải ở rượu sao?"
Trường Đình trộm liếc Lục Trường Anh lại thấy hắn cũng không tức giận thì thoáng yên lòng một nửa. Một nửa khác lại vì hắn chưa tỏ thái độ mà vẫn còn treo lơ lửng.
Vừa nói đến việc này Trường Đình lại cảm thấy yếu thế, với cả Ngọc Nương lẫn Lục Trường Anh. Không phải nàng không hối hận vì không sớm nói rõ. Nếu có thể làm rõ thì với hiểu biết của nàng với anh trai hẳn hắn sẽ giúp nàng chuẩn bị, dù có tức giận tới đâu... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước nàng và Mông Thác còn chưa thổ lộ, làm gì có cơ hội cho nàng nói ra tình hình thực tế với anh trai!
Mọi chuyện đều cần đúng thời điểm, thứ tự trước sau rõ ràng khiến người ta không biết phải làm sao mới tốt.
Bên trong Vô Tự Trai không có tranh chữ, không đồ trang trí bằng vàng ngọc, không cây cỏ hoa lá, chỉ có mấy chồng thẻ tre, sách cũ, cùng với đồ đạc đơn giản đã tạo thành trung tâm quyền lực của Lục gia —— trước khi Lục gia chưa rời đến Kiến Khang thì mọi việc liên quan tới xã tắc, tông tộc đều được quyết định ở nơi này.
Lục Trường Anh biết mình hẳn là phải cân nhắc lựa chọn lợi và hại.
Không, căn bản không cần cân nhắc.
Bọn họ đã cùng Tạ gia nói chuyện đính hôn!
Tạ Tuân đợi cưới, Trường Đình đợi gả, hai nhà Tạ và Lục là môn đăng hộ đối, kết hợp lương duyên, kéo dài qua nhiều đời.
Lục Trường Anh buông lỏng tay khiến tay áo to rộng hơi rũ xuống. Hắn và Trường Đình đều có đôi mắt của Tạ Văn Tích, hốc mắt sâu, đôi mắt lớn, lông mi dài, lúc nhìn người khác cực kỳ chăm chú. Hắn nhẹ khom lưng nhìn vào mắt nàng, thần sắc nghiêm túc hỏi, "Vì sao lại là hắn? Hiện tại Mông Thác ăn nhờ ở đậu, mẫu thân là Ung Châu Dữu thị, thế gia bị người đời phỉ nhổ. Gia tộc của cha hắn thì đúng là không lên nổi mặt bàn, là người Hồ đúng không? Chính hắn cũng chỉ là một mãng phu, tuy nói tâm cơ và lòng dạ không tồi nhưng Thạch Mãnh đã có ba đứa con trai, thế nào cũng không tới lượt hắn kế vị. A Kiều, muội đã nghĩ tới chưa? Muội thật lòng ái mộ hắn hay đúng lúc muội cần người kéo mình một cái thì hắn xuất hiện?"
"Nếu là người khác muội sẽ cảm kích. Nhưng vì là Mông Thác nên muội mới ái mộ." Trường Đình cười cười mà nói lời thật lòng. Quả thực nói lời này với anh mình có chút phí sức, nhưng đã nói tới nước này mà nàng còn chần chừ thì chẳng phải bỏ dở nửa chừng sao?
"Nói đến xuất thân thế gia thì Tạ biểu ca, Trần gia a huynh, Thôi gia Nhị lang quân đều tốt. Lúc trước ở Kiến Khang, A Kiều còn gặp không ít thiếu niên lang quân nhẹ nhàng phong lưu của Phù gia tông thất. Bọn họ đều rất tốt, nhưng bọn họ không phải Mông Thác. Ca ca, thành thật mà đối diện với yêu hận của mình thường sẽ quan trọng hơn sự đúng đắn và thành thục. Những lời này cũng là cha nói." Trường Đình nhìn thẳng vào mắt Lục Trường Anh, "A Kiều không phải Phật, không dám nói mỗi lựa chọn của mình đều chính xác. Chẳng qua muội mong mỗi quyết định của mình đều khiến bản thân không phải hối hận."
Người nhát gan mới phải sợ hãi mà dỏng tai nghe ngóng xung quanh.
Lục Trường Anh đột nhiên nhớ tới những lời này.
Đến tột cùng hắn nên vui vì Lục gia A Kiều không phải kẻ nhát gan, hay nên sợ hãi vì lá gan của tiểu A Kiều quá lớn, chủ ý quá nhiều đây?
"Nhưng Mông Thác làm người quá mức rụt rè, còn không quả cảm bằng một tiểu nương tử như muội. Hắn không dám chủ động gánh vác trách nhiệm, cũng không dám gánh vác áp lực Lục gia mang cho hắn thế nên hắn không làm gì, mặc kệ muội và Tạ Tuân đính hôn." Lục Trường Anh nói thẳng vào vấn đề, "Ta có thể biết muội ỷ lại hắn hay hắn để ý muội, cái nào sâu hơn không?"
"Lúc đầu hắn không dám, hắn cũng đã thừa nhận với muội nên mới để tạo hóa trêu người, trời xui đất khiến. Nhưng hiện giờ hắn dám hành động, cũng không phải mất bò mới lo làm chuồng, sự tình cũng chưa quá muộn." Trường Đình lập tức thừa nhận, nhưng lại đúng lý hợp tình nói: "Thế nên cái này cũng không thể lý giải như huynh. Muội và Mông Thác không ai nợ ai, là muội để ý hắn hơn hay hắn để ý muội hơn, vấn đề này căn bản không cần trả lời. Để ý hay không chỉ là lời ngoài miệng, cũng không tính là gì, quan trọng là hành động thế nào."
Lục Trường Anh im lặng thật lâu không nói chuyện.
Ngày đầu tháng bảy trời trong sáng, Vô Tự Trai nam bắc đều thông gió, cảnh đẹp ý vui khiến lòng người cũng vui vẻ thoải mái.
Trường Đình hơi rũ mắt rồi nhẹ giọng gọi, "Ca ca..."
Lục Trường Anh lập tức cười nói, "Chuyện lớn như thế này để ta suy nghĩ một chút không được sao?"
Trường Đình "à" một tiếng, lại nhìn hắn và nói bằng giọng lấy lòng: "Vậy huynh chậm rãi nghĩ, có cần bảo phòng bếp nhỏ hầm chút canh hay không? Chúng ta dùng cơm trưa xong huynh lại quyết định. Kỳ thật A Kiều cũng không quá sốt ruột..."
"Đừng vội." Lục Trường Anh chậm rãi thẳng người nói, "Nếu Mông Thác muốn cưới muội thì hắn sẽ phải chủ động tới, Lục gia cô nương không thể mất mặt được."
"Đã mất mặt rồi..."
Hơn nữa còn mất mặt một cách triệt để...
Trường Đình nhớ tới chút ngượng ngùng nàng vốn đã không có thì nhẹ giọng lẩm bẩm.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |