Khóc Tang
← Ch.077 | Ch.079 → |
Có lẽ Trường Đình sẽ không bao giờ quên biểu tình của Hồ Ngọc Nương khi ấy.
Miệng nàng ấy há hốc mồm, to đến độ có thể đủ nhét mấy quả trứng gà, cằm thì như sắp rớt tới nơi...
Trường Đình có ý tốt giúp nàng ấy khép cằm lại, sau đó nói thêm một câu, "À, ngươi cũng quen người nọ đó."
Sau đó Trường Đình không nói gì nữa, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Ngọc Nương gần như điên cuồng mà bắt đầu suy đoán. Khi thì nàng ấy trấn định phân tích, "Ta nghĩ hẳn là Tạ Tuân, các ngươi là anh em họ, lại được trưởng bối gán ghép. Tạ Ngọc Lang tướng mạo quá tốt, phong độ cũng không tồi, so với Lục ca ca không chênh bao nhiêu, hoàn toàn có thể thỏa mãn tâm lý hư danh của ngươi." Nhưng lúc sau nàng ấy lại rồ dại mà gào, "Rốt cuộc là ai?! Rốt cuộc là ai?! Chẳng lẽ là Mông Thác sao!? Hay Thạch nhị ca! Nếu là Thạch đại ca thì ta chết cho ngươi xem, A Kiều!" Rồi nàng ấy lại ôm lấy Trường Đình cầu xin, "A Kiều, nói chuyện bỏ ngang giữa chừng là không lương thiện đâu... Là ai... Là ai..."
Cả buổi sáng Hồ Ngọc Nương biến sắc mấy trăm lần...
Trường Đình ha ha cười sau đó véo mặt nàng ấy rồi ghé sát tai nói nhỏ hai chữ. Tiếng thét chói tai của Ngọc Nương lúc sau quả thực có thể thủng nóc nhà, đến phiên Trường Đình phải túm nàng ấy lại mà dặn dò, "... Không được nói với ai, kể cả Nhạc Phiên, không đúng, đặc biệt là Nhạc Phiên! Tuyệt đối không thể nói cho hắn!"
Hồ Ngọc Nương che miệng, hai con mắt quay tròn chuyển động rồi lại đỏ mặt, hít sâu một hơi giống như đang cố nén ý cười, lại như đang kích động đến nói không ra lời. Qua hồi lâu nàng ấy mới đấm lên vai Trường Đình mà nói, "Ngươi không nói sớm, giờ hắn sắp phải đi rồi!"
Trường Đình bị đánh thì lùi về sau hai bước, khàn giọng ho khan.
Sức lực của Hồ Ngọc Nương ... Thật là... Làm gì có chỗ nào giống một vị cô nương!
"Ngươi nghe ta nói một câu này: đừng để ý quá, nếu không tới lúc đó ta và hắn gặp lại sẽ không được tự nhiên. Một đường này hắn giúp chúng ta nhiều như vậy, ta lại khiến hắn không được tự nhiên thì ngươi nói xem chẳng phải ta không trượng nghĩa ư?" Trường Đình xoa xoa bả vai sau đó xoay người Ngọc Nương cho ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nói ra thì sao, không nói thì sao ngươi đều hiểu, ta và hắn không có kết quả. Đó là chưa nói đến hắn có nhìn trúng bộ dạng, tính nết và lòng dạ của một kẻ sĩ tộc như ta không..." Trường Đình mềm giọng nói, "Dù hắn biết thì thế nào? Lại như thế nào chứ? Cuối cùng vẫn phải sống tiếp, không cần vì những chuyện không cần thiết này khiến nửa đời sau của hắn không được bình an. Hắn phải đón dâu, ta cũng phải gả cho người ta, nếu nói sớm, sau này hắn... vợ hắn... Aizzz..."
Trường Đình tự xưng là dũng cảm, cũng nỗ lực sát phạt quyết đoán nhưng ở chuyện này... Cũng không phải cứ dũng cảm là có thể đủ giải quyết. Dù nàng có thận trọng từng bước cũng chẳng thể phòng ngừa chu đáo.
Đầu tiên nàng không thể xác định được Mông Thác có cùng ý nghĩ với mình hay không, vậy nàng lấy đâu ra dũng khí đi 99 bước còn lại? Nếu người kia dù một bước cũng không muốn đi thì nàng... tự tôn của nàng... phải làm sao đây?
Đúng vậy, tự tôn của nàng...
Nàng không sợ gì cả là do còn có tôn nghiêm. Hiện tại nàng chần chừ và do dự một hồi, trong lúc ấy dũng khí ngẫu nhiên sẽ xuất hiện nhưng lại giống như bọt biển, không biết khi nào sẽ biến mất hầu như không còn. Nàng vốn không phải người như vậy, nàng không phải kẻ thay đổi thất thường rồi lo trước lo sau. Nàng không thích dũng khí ngẫu nhiên xuất hiện kia thường muốn nàng từ bỏ tôn nghiêm, đồng thời cũng không thích bản thân thay đổi thất thường và không có đảm đương.
Nhưng không có ai nói với nàng rằng cái này không gọi là không có đảm đương, đây là một cô nương chân tay luống cuống và hoảng loạn một cách bình thường khi nghĩ tới tình cảm.
Ngọc Nương nghe thế thì sững sờ, rõ ràng trong lòng còn có nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng nàng ấy lại chẳng nói gì. A Kiều là một người rất thông minh, tài ăn nói cực tốt, nàng ấy làm gì cũng đều có đạo lý... Cho nên chuyện này có lẽ A Kiều làm như vậy mới đúng.
Nhưng trực giác của Ngọc Nương lại muốn phản bác.
Ngọc Nương ôm lấy Trường Đình, lại xoa nhẹ tóc nàng và nói, "Chờ một chút đi..." Hai người căn bản đã là bạn bè, lại đã từng sống chết có nhau, các ngươi đều là người tốt nên cũng đáng giá cuộc sống tốt đẹp nhất...
Bệnh tình tích góp nhiều ngày nên thế tới rào rạt, tuy Trường Đình cảm thấy đã khỏe hơn nhưng đại phu đến khám vẫn kê thuốc uống nửa tháng. Nàng khó tránh có chút đau khổ, có điều Đại trưởng công chúa lại không cho nàng rời giường và dặn "Nghỉ ngơi cho khỏe, ta đang muốn hưởng phúc an nhàn, A Kiều cũng sắp được hưởng ngày lành rồi."
Trường Đình nhìn biểu tình của bà ta vẫn cực kỳ đạm mạc thì cười cười nhéo tay bà ấy rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Đến đêm Lục Trường Anh mới tới. Bách Tước đẩy xe lăn vào đúng lúc Trường Đình đang ngồi trên giường đọc "Lương sử biệt tái" cho Trường Ninh nghe. Nàng thấy tiếng "Lộc cộc lộc cộc" thì vội gấp sách lại, xốc chăn lên đón người. Ai biết nàng còn chưa lê guốc đã nghe thấy Lục Trường Anh nói, "Đừng nhúc nhích, cứ năm đi." Trường Anh khẽ nâng tay, Bách Tước lập tức ngừng chân. Hắn tự mình đẩy bánh xe thành thạo đi về phía trước sau đó ngừng ở trước giường hỏi, "Thân thể muội yếu như thế, đêm nay đã uống thuốc chưa?"
Tiểu Trường Ninh nước mắt lưng tròng mà ngẩng đầu lên, nắm lấy góc áo Trường Anh mà khóc gọi, "A huynh!"
Lục Trường Anh ôn hòa rũ mắt, rồi nở nụ cười xinh đẹp mà xoa trán đứa nhỏ nói, "A Ninh mọc răng rồi này, lúc mọc răng có khóc không?"
Tiểu Trường Ninh chớp chớp mắt, sau đó mang hai mắt đẫm lệ mà cắn môi dưới sau đó liều mạng lắc đầu.
"Ngoan quá!" Lục Trường Anh cao giọng khen.
Trường Đình lại nhìn bàn tay phải của hắn lơ đãng để trên bánh xe lăn, trên tay đều là vết chai, hổ khẩu còn có vết thương. Nàng lại muốn khóc, cả người đổ về phía trước, duỗi nhẹ tay ôm anh mình mà nhỏ giọng nói, "Lần trước muội không đợi được ôm huynh đã ngất đi rồi."
Lục Trường Anh ôn nhu cười, như gió xuân lướt qua mặt, "A Kiều là đại cô nương rồi đó, có biết xấu hổ không?"
Trường Đình lập tức rớt nước mắt, nàng cũng không nói gì mà chỉ mặc nước mắt rơi sau đó há miệng thở dốc. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với Trường Anh, muốn cáo trạng mấy kẻ tiện dân muốn đánh chủ ý lên các nàng. Đồng thời nàng cũng muốn được khen ngợi, một mình nàng mang theo A Ninh an toàn trở lại, rồi nàng lại muốn oán trách vì sao anh trai lại về muộn như thế. Dù vậy những lời này cuối cùng chỉ biến thành một câu: "Ca ca, A Kiều rất nhớ huynh..."
Nói xong lời này nàng đã hoàn toàn nức nở.
A Ninh ôm đùi Lục Trường Anh ngửa mặt khóc, Ngọc Nương thì xoay người lau mắt. Mãn Tú cố nén nước mắt rồi ra hiệu cho đám tiểu nha hoàn đi ra. Ai biết cuối cùng vẫn còn thừa Bách Tước đứng đó. Bạch Xuân nhìn Mãn Tú một cái, Mãn Tú lại nhìn thoáng qua Ngọc Nương. Nàng kia tức khắc nổi trận lôi đình, anh em nhà người ta gần một năm mới đoàn viên, nàng kia đứng đó là muốn cái gì? Đúng là không hiểu chuyện!
Ngọc Nương duỗi tay lôi kéo Bách Tước. Bách Tước ngây ra nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đi ra ngoài.
Rèm châu động đậy, trên vai Lục Trường Anh ôm một đứa em gái, chân kéo một đứa em gái khác. Lúc nghĩ tới sau này hai nha đầu này đều sẽ lần lượt gả ra ngoài thế là lòng hắn dâng lên cảm giác của người làm cha.
Lục Trường Anh vỗ lưng cho Trường Đình, lại cong người ôm Trường Ninh lên giường, "A Ninh, mặt đất lạnh, muội ngồi lên giường khóc nhé?"
Trường Ninh vừa khóc vừa ngao ngao nhưng vẫn không quên gật đầu. Con bé nửa híp mắt, tay sờ sờ lên giường phía sau rồi bò lên, miệng vẫn khóc đến nấc.
Trường Đình nghe nghe thấy thế thì cười rộ lên, nàng lôi khăn ra lau mặt sau đó rót một chén nước ấm cho con bé, "Uống một ngụm to, nuốt bảy lần."
Lúc còn nhỏ Trường Đình cũng thích khóc, Lục Xước gọi nàng là "con quỷ thích khóc". Khóc nhiều sẽ nấc, đây là cách cha dạy nàng hết nấc.
Lục Trường Anh điềm đạm mà nói như than thở, "... Thạch Mãnh nói ta không hiểu em gái mình, lúc ấy ta cũng không cho là đúng." Trường Ninh khóc đến nỗi thành mặt mèo, Lục Trường Anh thấy thế thì duỗi tay giúp con bé lau mặt và nói, "Gừng càng già càng cay, Thạch Mãnh xem người quả là rõ ràng, Lục Trường Anh ta tự than bản thân không bằng."
Trường Đình cũng cười, rõ ràng trong mắt là nước mắt còn vương thế nhưng nàng lại vẫn cười được: "Nếu ca ca về muộn hơn thì A Kiều nhất định sẽ trao cho huynh một Bình thành sạch sẽ."
Trường Đình nói một cách kiêu ngạo, Lục Trường Anh thì vẫn cười, trong mắt lại lấp lánh. Hắn nói, "Ca ca biết. A Kiều làm rất tốt, Thạch Mãnh cứ cười mãi, nói là ta có hai đứa em gái rất ngoan: một đứa ngây thơ một đứa là lương thần."
Trường Đình chờ câu khen ngợi này đã lâu lắm rồi.
Lục Trường Anh vừa lật tay lên đã bày ra một đống vết thương chồng chất. Những vết thương đó có cái do đao kiếm, có cái do cọ qua đất đá, đa phần đều là vết thương cũ đã qua lâu, nhưng vẫn đan xen chút vết thương mới còn đỏ máu.
Trường Đình nhìn những vết thương đó rồi nhỏ giọng hỏi, "Ngày ấy người đi chính là A Mậu a huynh đúng không?"
"Đúng vậy." Lục Trường Anh thấy cổ nghẹn lại, "Ta và A Mậu ở cùng một xe ngựa, hắn tiến vào tránh gió còn ta thì bị sốt đã lâu. Lúc kẻ địch đột kích cha lập tức cho người sắp xếp để ta làm ve sầu lột xác, lại để A Mậu thế thân. Lúc ấy ta đã sốt đến mơ hồ nhưng vẫn túm thành xe không chịu đi. A Mậu lúc ấy chỉ nói..." Lục Trường Anh như rơi vào hồi ức, "Hắn nói nếu ta không đi thì sẽ không ai đi được, nếu ta chết thì mọi hy sinh đều vô nghĩa. Chúng ta đều họ Lục, đều là con cháu Lục thị Bình thành, mặc cho ai sống sót đều đại biểu cho cả dòng họ chứ không chỉ có bản thân."
Trường Mậu là người kiệm lời lại chất phác...
Trường Đình ôm lấy Trường Ninh.
Sau khi Lục Trường Anh tỉnh lại cũng chưa từng nói tới việc đêm đó, hắn sẽ không mở miệng với Thạch Mãnh, cũng không nói với Bách Tước. Bất kỳ kẻ nào đều không có tư cách biết được những hy sinh và mất mát đêm đó.
"A Mậu không được hưởng thụ sự tử tế và rộng rãi của tông tộc như ta, nhưng lại chết đi một cách đường đường chính chính như một người Lục gia. Ta quả là hổ thẹn." Trường Anh cúi đầu nói, "Ngàn tướng sĩ vì một kẻ dã tâm bừng bừng mà táng thân nơi tha hương, đây cũng là ta hổ thẹn. Lục gia nội loạn, mọi người mang ý xấu, Lục Trường Anh ta thân là con cháu Lục thị lại chưa thể vì gia tộc vinh danh hiển hách đã gặp tập kích đó là ta hổ thẹn. Bình thành chướng khí mù mịt, quan lại các huyện trấn bỏ rơi nhiệm vụ, lớp người già tác oai tác phúc, tiếp tay cho giặc cũng là ta hổ thẹn."
Liền xong bốn cái hổ thẹn hắn cũng tỉnh táo lại. Cuối cùng hắn hé miệng nói tiếng xin lỗi.
Trường Đình báo thù là vì tình cảm, còn Lục Trường Anh trở về lại là để chấn chỉnh tông tộc cùng đạo nghĩa.
Lục Trường Anh chống tay lên trán im lặng không nói gì, qua hồi lâu hắn mới nhẹ giọng nói, "Chờ A Kiều khỏe lại huynh muội chúng ta sẽ tới trước linh đường thắp nén hương."
Trường Đình nhẹ giọng đáp, "Được."
Bọn họ muốn thắp nén hương cho cha, cho Phù thị để bọn họ có thể an giấc ngàn thu.
Lục Phân đã chết, Trường Anh trở về, núi sông Bình thành vẫn còn đó, dân chúng vẫn an ổn.
Hai anh em không hề nói một đường này bọn họ làm sao mà sống sót, cũng chưa nói tới những chua xót cùng giãy giụa. Mỗi câu mỗi chữ nói ra đều sẽ khiến đối phương khó chịu, vì thế bọn họ đơn giản không nói tới, dù có nhắc tới cũng chỉ nói qua loa.
Một đêm rất dài, hai anh em nói rất nhiều. Trường Đình nói đến chén cháo mồng 8 tháng chạp, đến pháo hoa ở Thanh Diệp trấn, rồi tiểu cô nương A Tuyên của Thạch gia và tiểu A Ninh cực kỳ ăn ý. Lục Trường Anh nghĩ nghĩ sau đó cười nói, "... Gà rừng đắp bùn nướng quả thực ăn ngon, lúc trước Bách Tước chưa tới Lục gia cũng là con nhà nông, nàng ấy cũng biết đun quả dại với nước tuyết để uống, cũng biết nướng đồ ăn."
Trường Đình nghe thế thì thuận tiện hỏi luôn về Bách Tước: "... Đêm đó nàng không về xe ngựa nên muội cho rằng nàng đã chết. Lúc ấy Mông Thác báo đã tìm thấy huynh, bên cạnh còn có một vị cô nương tên Bách Tước. Ban đầu muội còn không nhớ ra, bây giờ thật sự thấy là nàng."
"Ta dắt ngựa về phía nam, không dám đi về phía Dự Châu hay U Châu. Vừa lúc trên đường ta dừng lại trong rừng, đợi mọi chuyện qua đi ta quay lại đường cũ, đến nơi chúng ta bị tập kích thì gặp nàng ta. Lúc ấy nàng ta sắp chết, thế là ta mang theo nàng ta. Sau đó ta hỏi muội và A Ninh đâu nhưng nàng ta nói đêm đó rối loạn, nàng ta chưa kịp lên xe ngựa." Trường Anh nhàn nhạt nói, "Trời băng tuyết, nếu ta để nàng lại đó thì chính là giết người vì thế ta cải trang tới y quán bốc lung tung mấy thang thuốc cho nàng ta uống, sau đó nàng ta cũng cố nhịn qua. Lúc sau chúng ta một đường đồng hành, lúc tới ngoại thành Ký Châu thì chúng ta gặp phải lưu dân, ta suýt nữa táng mệnh nơi ấy. Là nàng ta vẫn luôn dắt ngựa đi về phía trước thì chúng ta mới có thể thoát khỏi rừng già. Hiện giờ đã trở lại muội có muốn Bách Tước quay lại Nghiên Quang Lâu làm việc không? Nếu vẫn muốn thì ta sẽ bảo nàng ta tới đây."
Trong lúc sống chết dễ sinh tình nhất, Trường Đình cực kỳ hiểu điều này. Nhưng nghe xong nàng mới biết mệnh của Bách Tước là Lục Trường Anh cứu, hắn lại mạo hiểm sống chết đi bốc thuốc cho nàng ta, lúc đối mặt với lưu dân loạn phỉ cũng là hắn liều chết mà chắn. Dọc đường này anh nàng đã làm hết trách nhiệm của một nam nhân, nhưng Bách Tước lại không làm tròn nhiệm vụ của một thị nữ.
Trường Đình vốn tưởng rằng Lục gia thiếu Bách Tước ân tình, hiện tại nghe xong mới thấy rõ ràng là anh nàng bảo vệ nàng ta. Nhưng một đường này đồng hành lại vẫn có tình nghĩa vào sống ra chết —— Lục Trường Anh cũng không thiếu Bách Tước cái gì, vì thế Trường Đình hy vọng Bách Tước cũng đừng ảo tưởng rằng Lục Trường Anh thiếu nàng cái gì. Chỉ dựa vào phần tình nghĩa sống chết này Bách Tước hẳn cũng có thể sống rất khá.
"Cũng phải xem Bách Tước có nghĩ giống huynh hay không." Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó quyết định thay đổi biện pháp để hỏi, "Hiện tại nàng là thị nữ của huynh à, hay huynh coi nàng là bạn bè cùng hoạn nạn? Hay... Bách Tước tưởng mình có thân phận gì? Nàng muốn ở lại Lục gia hay để chúng ta chuẩn bị của hồi môn cho nàng vẻ vang gả ra ngoài?"
"Nàng không muốn ra ngoài." Lục Trường Anh không hề do dự đã đáp, "Lúc ta trở về đã hỏi nàng ta, nhưng nàng vẫn muốn ở lại Lục gia làm việc. Đây cũng là bình thường, Lục gia sẽ càng ngày càng hiển hách, nàng ở bên cạnh ta lâu như vậy thì cũng sẽ được thơm lây, nàng không muốn rời đi cũng hiểu được. Còn ta coi nàng ta là gì..." Trường Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối, miệng ôn nhu cười và nhìn Trường Đình nói, "Lý trí và bình tĩnh là căn bản của một chính khách, muội có thấy đời này cha từng thất thố bao giờ chưa? A Kiều, ta cực kỳ rõ ràng về vị trí và tình cảnh của mình."
Trường Đình duỗi tay cầm lấy tay hắn, "A Kiều cũng không hy vọng ca ca giống cha, nhưng bất kể huynh làm gì thì muội đều ủng hộ tuyệt đối."
Lục Trường Anh là do một tay Lục Xước dạy tới giờ, giống Lục Xước, giống toàn hộ sĩ tộc trong thiên hạ này, hắn không giỏi biểu lộ tình cảm của bản thân. Qua một nạn này, cá tính của hắn càng thu lại, tính tình ôn hòa bình thản hơn nhiều. Khí khái vân đạm phong khinh của lang quân sĩ tộc cao ngạo càng thêm hiển hiện trên người hắn.
Nhưng một người như thế lại vẫn nắm lấy tay Trường Đình, một tay kia lại ôm tiểu A Ninh vào trong lòng.
"Chỉ cần các muội vui vẻ là được." Trường Anh lặp lại một lần, "Chỉ cần muội và A Ninh vui vẻ thì ca ca đã mãn nguyện rồi."
Trong lòng Lục Trường Anh hiện giờ có lẽ chỉ có ba nguyện vọng: một là hai đứa em gái sống thật tốt, hai là Lục thị Bình thành ngày càng thịnh vượng, ba là hắn vĩnh viễn không phụ người của mình. Từ từ hắn sẽ thực hiện được mọi việc, đời này của hắn không phải chỉ của mình hắn mà còn thuộc về Trường Mậu.
Hắn chỉ có ba nguyện vọng này, vì chúng dù phụ thiên hạ cũng chẳng sao.
Hai anh em không ai nói rõ nhưng ai cũng hiểu đối phương muốn nói gì.
"Tiểu thúc mẫu cùng Trường Bình và Trường Hưng..." Trường Đình nhẹ nhàng mở miệng.
"Được làm vua thua làm giặc. Ta không cho rằng ta đang báo thù, ta chỉ tự vệ. Ta không chỉ trích Lục Phân sau lưng thọc đao, ta chỉ khinh thường hắn đến chút việc nhỏ này cũng làm không thỏa đáng, Tần Tương Ung, Chu Thông Lệnh, nhà cũ ở Bình thành... Ba nơi này không có chỗ nào thuận lợi, hắn căn bản không thắng được. Lục Phân chỉ có chút dũng khía, sau khi làm xong việc giết anh thì dũng khí ấy cũng hết, hắn cũng xong đời, Nhị phòng cũng thế. Muội lấy Trường Bình ra uy hiếp Trần thị là quá mạo hiểm. Biện pháp này chỉ có tác dụng với Trần thị bởi vì nàng ta chỉ có lòng dạ đàn bà, nếu đổi thành Đại trưởng công chúa thì cách này chẳng có ích gì, thậm chí còn khiến bản thân thua thêm. Trần thị bức vua thoái vị nhưng vẫn luôn do dự, căn bản không nghĩ được sau đó phải làm thế nào. Lúc gặp nguy hiểm thì thứ nàng ta nghĩ tới đầu tiên là con mình chứ không phải đám tướng sĩ mình triệu tập đến. Nàng ta không phải một người đứng đầu đủ tư cách. Thậm chí nàng ta căn bản không đảm đương nổi vị trí dẫn đầu, chẳng qua nàng ta chỉ mà một người mẹ lòng tràn đầy mềm yếu lại mang tâm lý được ăn cả ngã về không."
Đây là Lục Trường Anh đang dạy Trường Đình, dạy được một nửa hắn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của em gái thì dần dừng lời. Hắn ho nhẹ một tiếng rồi chuyển đề tài, "Cái này muội nghe một chút là được, không cần để ý quá mức. Chuyện Nhị phòng ta sẽ xử lý, máu để ca ca dính muội cứ nghỉ ngơi cho tốt. Qua thời gian để tang muội sẽ 17, 18 rồi, A Ninh cũng sẽ 11, 12 tuổi, đều không còn nhỏ, cần luyện đàn, luyện chữ, dưỡng thân thể, rồi còn phải..."
Sau đó Lục Trường Anh lại chuyển qua chuyện khác, hoàn toàn biến thành lải nhải của đám thẩm thẩm ngày thường hay nói chuyện với nhau.
Đêm rất dài, nhưng người đoàn viên lại không ngại.
Còn Nhị phòng đến tột cùng là ở nơi nào?
Qua mấy ngày Trường Đình mới biết —— nàng rất buồn bực, đám nha hoàn của Nghiên Quang Lâu đều do một tay nàng chọn lựa đề bạt. Sao Lục Trường Anh vừa tới thì đám cô nương ngày thường rất thông minh đã lập tức biến thành kẻ điếc, người mù và người câm chứ? Hỏi gì bọn họ cũng nói không biết, nói gì cũng không đồng ý, kẻ to gan nhất là Mãn cũng chỉ nói mơ hồ, "Đại lang quân không cho cô nương nghe mấy thứ này, việc quan trọng nhất mỗi ngày của ngài là gì? Là uống thuốc! Uống xong thuốc ngài lại còn muốn làm gì?"
Hiện tại còn có cả kiểu đối đáp thế này à!?
Trường Đình nhìn Mãn Tú với ánh mắt chờ mong, trong lòng thì đã rất muốn đánh người.
"Ai da! Ngài xem ngài đó, sao lại quên rồi! Ngài phải đi quanh viện hai vòng! Vì sao ngài lại bị sốt? Còn không phải vì thân thể ngài quá yếu ớt sao? Ngài tự nhìn mình đi, cả người cao lên, nhưng cân nặng có tăng không? Hồ cô nương cường tráng lắm, ngài phải học tập người ta đi..."
"Ai con mẹ nó nói lão tử cường tráng! Ngươi con mẹ nó mới cường tráng! Ngươi cả đời đều cường tráng!"
Hồ Ngọc Nương đang nỗ lực mặc quần áo, hiện tại nàng ấy cực kỳ bài xích kẻ nào nói mình cường tráng hay khỏe mạnh gì gì đó. Rốt cuộc nàng ấy mới bị Nhạc Phiên đả kích, sau đó nàng lập tức vung khuỷu tay đáp trả. Cũng phải thôi, có cô nương nào thích nghe lang quân nói mấy lời âu yếm linh tinh kiểu "Ta thích đùi của ngươi, có thể một chân đá lật cả cái ghế đá"...
Có lẽ đã tới lúc trần ai lạc định, Lục Trường Anh đại phát từ bi mà cho Nghiên Quang Lâu cơ hội trút giận.
"... Vẫn ở Đông Uyển." Mãn Tú vừa hầu hạ Trường Đình uống thuốc vừa để San Hô chọn một đĩa trái cây tới cho nàng ăn át vị đắng, "Đáng tiếc Đông Uyển đã bị người ta niêm phong, mọi thứ đều bị tịch thu vào kho chung, chỉ còn lại hai căn phòng nhỏ. Nhị phu nhân và Khánh nhị cô nương ở một căn, hai vị lang quân ở một căn. Tiểu lang quân ngày ngày khóc, khóc đến mức sinh bệnh thế là Đại lang quân gọi người ôm Trường Hưng lang quân đến thôn trang ở Thông Châu, những người khác thì vẫn ở Đông Uyển. Đại lang quân nói tạm thời không vội, bọn họ cũng chẳng thể làm được gì nữa."
Lục Trường Anh sẽ tính sổ.
Trường Đình hé miệng ăn trái cây, cảm thấy cả miệng đều ngọt ngào.
Dựu cảm của nàng luôn đáng tin, tháng 6 còn chưa qua mà trong ngoài Dự Châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. thủ đoạn của Lục Trường Anh đúng là thiết huyết, hắn trừng trị từng kẻ một, chỉ cần là người dính tới chuyện đêm đó thì bất kể quan chức lớn hay nhỏ. Chỉ cần ngươi không phải binh đều sẽ bị cách chức, tám vị đốc sử đều bị xét nhà chém đầu, trẻ con dưới 10 tuổi và nữ nhân thì biếm thành nô, nam đinh thành niên đều bị chém eo. Ngươi hỏi Lục Trường Anh lấy đâu ra binh lực và thực quyền để làm những chuyện này ư? Thực dễ dàng, 16 đốc sử của Dự Châu có 8 kẻ bị chém, vậy chẳng phải còn 8 kẻ sao? Giết hết mấy kẻ kia thì chẳng phải ngươi sẽ có cơ hội thâu tóm lãnh địa của hắn hả? Việc quản lý thuế má và lao dịch của một tòa thành béo bở lắm chứ, nay lại có thêm một tòa nữa thì có ai không ham?
Lục Trường Anh chẳng bỏ ra cái gì, một binh một tốt cũng chưa tốn. Hắn chỉ ra lệnh đã giảm số đốc sử của Dự Châu xuống còn 8.
Ngươi làm sao diệt trừ những kẻ kia là được, ta mặc kệ. Chỉ có một điều kiện: thứ dân vô tội, binh sĩ vô tội, thương nhân vô tội, những người này ngươi không được đụng vào nếu không còn có bảy đốc sử khác đang chờ thâu tóm quyền lực của ngươi đó.
Trường Đình đơn giản tính toán thì 16 thành của Dự Châu tổng cộng chết gần 3000 người, chả trách mấy ngày gần đây trong không khí của Bình thành cũng có mùi máu tươi. Bọn họ chết cũng không oan uổng, ngươi đã chọn sai chủ thì đừng oán kẻ khác mượn cớ giết ngươi. Được làm vua thua làm giặc, đây là quyền thế đấu đá thôi.
Nên đến linh đường thắp hương rồi.
Trường Đình dắt tay tiểu Trường Ninh đi vào linh đường của Lục Xước, bên trên có bài vị của cha nàng và Phù thị. Trường Đình ngửa mặt nhẹ giọng dặn Mãn Tú, "Đi dẫn tiểu thúc mẫu tới đây, ta có lời muốn nói với nàng. Mà nàng hẳn cũng nên dập đầu với cha."
*****
Mãn Tú cúi người đáp "Vâng" sau đó đi ra ngoài.
Cờ trắng bay cao, hai dải lụa trắng xoắn vào với nhau mãi, gió thổi qua khiến chúng càng thêm xoắn chặt.
Trường Đình nhón mũi chân, duỗi tay nhẹ nhàng kéo hai dải lụa.
Trước cửa linh đường, Trần thị đi khá nhanh, lúc nàng ta xốc mành đi vào thì Trường Đình đang nghiêng người đứng trước linh đường đốt hương. Nàng quay đầu nhìn nàng ta sau đó hơi gật đầu chào hỏi.
Trần thị giật mình, không tự chủ được lùi nửa bước, giọng lại cao vút, "Các ngươi đưa Trường Hưng đi đâu?! Các ngươi mang Trường Hưng đi chỗ nào?! Các ngươi lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế! Trước tiên xúi giục ta để Trường Khánh lại Trù Sơn, sau đó mang nàng ra uy hiếp ta! Sao các ngươi có thể như vậy?!" Trần thị nói đến lúc này thì đã khóc rống lên, "Mau trả Trường Hưng cho ta, cầu xin các ngươi... Hắn còn nhỏ..."
"Phụt"
Hương tóe lửa.
Khói bốc lên.
Mới bao lâu nhỉ? Không đến một tháng đi? Trần thị lại già nhiều đến thế này, chẳng lẽ con người ta một đêm có thể bạc đầu ư? Có lẽ thế, nếu đứng một đêm dưới trời tuyết mà không che ô cũng không lau tóc thì hẳn sẽ bạc trắng. Nhưng trong một tháng người ta có thể già tới mức ánh mắt cũng vẩn đục sao? Có, Trần thị chính là bằng chứng. Một tháng này có lẽ Trần thị cũng sống không tốt, binh biến bại trận, trưởng nữ hận nàng ta, con út lại bị người ta ôm đi. Không chỉ loạn trong giặc ngoài mà tương lai đen nhánh cũng đè lên lưng nàng ta, khiến nàng ta mờ mắt, khóe miệng cũng rũ xuống.
Trường Đình đốt sáu nén hương phân làm hai sau đó duỗi tay đưa cho Trần thị ba nén. Nàng nhìn người kia, giọng bình thản nói: "Thím, mau thắp nén hương cho Quốc Công gia."
Trần thị vung tay lên, "Bang" một tiếng, ba nén hương rơi trên mặt đất mà dập nát.
"Ta không kính hương!" Trần thị xanh mặt, "Được làm vua thua làm giặc! Ta nhận! Cùng lắm thì đi xuống dưới kia cùng Nhị gia! Ta tuyệt đối không kính hương!"
Trường Đình liếc nhìn Trần thị một cái sau đó chụm ba nén hương trong tay mình lại. Nàng quỳ gối trên đệm hương bồ, an tĩnh kính hương sau đó vịn tay Mãn Tú đứng lên. Trần thị vẫn xanh mặt dựa vào cây cột, bên người nàng ta đã không còn nha hoàn. Không có người đỡ nàng ta nên nàng ta cứ vậy trượt dần xuống.
"Thím, A Kiều hy vọng ngài đừng đừng mất quy củ như thế trước mặt linh vị của cha ta." Trường Đình rũ mắt nhẹ nói, "Việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô ích, A Kiều chỉ muốn biết một chuyện." Trường Đình ngừng lại rồi hỏi "Ngài biết chuyện cha ta chết thảm kỳ thực là do Lục Phân ra tay từ lúc nào?"
Đã nhiều ngày nhiều đêm Trần thị chưa ngủ ngon, tròng mắt nàng ta đều là tơ máu. Nàng ta đang đợi thanh đao kia bổ xuống, nó lại cứ treo trên đầu nàng ta không buông. Dường như nó đang treo trên một sợi tóc mà lay động, lắc rồi lắc qua lại trên đỉnh đầu nàng ta mỗi ngày.
Nàng ta biết mình sẽ không giữ được mạng, dù Lục Trường Anh muốn giữ thanh danh thì Chân Định Đại trưởng công chúa cũng sẽ không cho nàng ta sống!
Nhưng nàng sợ sau khi mình chết đi bọn họ vẫn sẽ không tha cho con cái của nàng ta!
Vì sao Lục Trường Đình muốn biết cái này?!
Trần thị đỡ cây cột sơn son cả người run lên, mình biết từ lúc nào? Buổi tối Chân Định Đại trưởng công chúa mang theo Trường Đình và Trường Ninh trở về... Lục Phân thỏa thuê đắc ý... Chân Định chất vấn Lục Phân... Lúc ấy mình cũng ở đây, cho nên mình mới biết... Không, không, không, nói như vậy kỳ thật cũng không đúng, mình biết từ khi nào? Có lẽ lúc tin tức Lục Xước chết truyền tới Bình thành mình đã nhận ra rồi... Nhưng mình cũng không dám tin... Đồng thời trong lúc ấy mình cũng khó mà nói chưa từng cảm thấy chút may mắn ở trong lòng...
Trần thị hít hít mũi sau đó nhìn Trường Đình hỏi, "Nếu ta nói thì có chỗ tốt gì..."
"Ta sẽ tận lực bảo hộ Trường Hưng không chết." Trường Đình khẽ nâng cằm, "Lục Trường Đình ta luôn nói là làm, một lời nói tựa ngàn vàng."
Trần thị đột nhiên hít một hơi, nàng ta không rõ vì sao Trường Đình lại hỏi cái này nhưng Trường Hưng...
"Buổi tối các ngươi trở về!" Trần thị cuối cùng cũng mở miệng, sau đó lại cao giọng lặp lại, "Buổi tối các ngươi trở về Đại trưởng công chúa tranh chấp với Nhị gia, ta ở bên cạnh mới biết!"
Sau khi xác định là Lục Phân xuống tay Trần thị còn có thể cùng nàng và A Ninh nói cười từ ái, còn có thể mang theo vài vị cô nương lên Trù Sơn thắp hương, còn có thể vuốt bím tóc của A Ninh rồi dùng giọng ôn nhu ấm áp mà trấn an nàng "Người chết đã đi rồi." Nàng ta còn dám mặt dày cầu tình cho một nhà Ngũ thái thúc công trước mặt nàng... Thậm chí nàng ta còn có thể không hề áy náy nói ra những lời trách tội kia, đúng lý hợp tình mà làm ra những chuyện này... giả vờ chưa có việc gì xảy ra, vẫn giữ bộ dạng hiền thục lương thiện...
Thật đáng sợ.
Trường Đình hơi rũ mắt nhìn Trần thị rồi hít sâu một hơi.
Tính nết của nàng thực kỳ lạ, thanh cao lại mẫn cảm đồng thời nghĩ nhiều. Nàng không chịu nổi người khác nói nàng không có mẹ, vừa lúc ấy Trần thị lại xuất hiện. Trần thị có cá tính nhu hòa, luôn xoa đầu nàng gọi A Kiều. Lúc quỳ thủy tới lần đầu nàng đã rất sợ, cũng là Trần thị dạy nàng phải làm thế nào...
Có lẽ thật sự nên để Trường Anh làm những việc này.
Trường Đình ngửa đầu, tay nhẹ bóp mũi, qua hồi lâu nàng lại đi tới trước bài vị đốt ba nén hương sau đó cong người đưa cho Trần thị, "Mời thím thắp hương cho cha ta."
Hương vẫn bốc cháy, tro tàn rơi xuống dưới, chỉ cần có người đi qua thì hương tro sẽ theo gió bay lên.
Đèn dầu cháy vững vàng, Trần thị sửng sốt một lát, sau khi lấy lại tinh thần nàng ta lại nâng tay lên, ba nén hương lại rơi xuống đất gãy nát.
"Lục Trường Đình! Ngươi đừng có làm nhục ta!" Trần thị thở hổn hển, "Bại thì bại! Làm sao ngươi phải vì việc nhỏ này vô cớ làm nhục người khác! Hương ta chắc chắn sẽ không kính! Nếu ta kính ba nén hương này thì Nhị gia ở dưới kia sẽ chết không nhắm mắt!"
Đây là... việc nhỏ ư?
Trường Đình rũ mắt, trong lòng như tuyết lạnh kèm sóng to gió lớn. Nàng cười khẽ hai tiếng, sau khi cười xong nàng mới chậm rãi nói, "Từ trước tới nay A Kiều nói là làm, một lời đã định sẽ không đổi." Trường Đình vừa nói vừa khom lưng nhặt ba nén hương bị gãy kia sau đó nói tiếp, "Ngay từ đầu ta đã nói với thím." Hương đã tắt, nàng nắm chặt chúng trong tay, giấu hết mọi thứ sau đó nhìn người trước mặt, miệng chua xót nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, "Đêm qua A Kiều nói với mình rằng nếu thím chịu cung kính thắp hương cho cha thì A Kiều sẽ đảm bảo Trường Bình được yên ổn về sau."
Trường Đình nói cực kỳ nhẹ nhàng, xong một câu này nàng ngừng thật lâu mới nói tiếp: "Đáng tiếc, thím lại vứt hương những hai lần."
Sắc mặt Trần thị từ xanh biến thành trắng rồi lại xanh, nàng ta sửng sốt thật lâu sau đó mới hoàn hồn mà kêu rên một tiếng. Nàng ta bổ nhào tới trước mặt bài vị, bàn tay run run đi lấy hương. Trường Đình an tĩnh nhìn nàng ta, cổ họng như nghẹn cái gì đó khiến nàng không thở nổi. Tay Trần thị vẫn luôn run, đến hương nàng ta cũng cầm không xong, cứ thế đánh rơi trên mặt đất.
Thật chật vật lại đáng thương.
Trường Đình lại chỉ đứng xem, sau đó hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu xách váy đi ra ngoài. Qua hành lang nàng dừng bước, chân vẫn đứng ở chỗ cũ, trong đầu nghĩ tới quá khứ. Nàng cố gắng gạt hết cảm xúc ra khỏi đầu nhưng chung quy vẫn nhớ tới gương mặt cười hiền từ của Trần thị trước đây.
"Ngài lại không nghe lời."
Một giọng trầm thấp khiến người ta giật mình vang lên.
Trường Đình đột nhiên ngẩng đầu thì thấy Mông Thác.
"Mọi chuyện Đại lang quân đều sẽ giải quyết, ngài cần gì phải nhất định tự mình làm hết chứ?" Mông Thác đứng bên ngoài hành lang, dưới bậc thang, tay chắp sau lưng, giọng mang theo chất vấn, "Rõ ràng lần nào ngài cũng giãy giụa vậy cần gì phải cố ôm vào người."
"Ngươi cũng tới thắp hương cho cha ta ư?" Trường Đình lau mặt, cố gắng ổn định tâm tình.
"Phải, ngày gần đây ta cảm thấy tâm tình buồn bực nên muốn tới thắp hương cho Lục Công để bản thân tĩnh tâm lại. Ai biết ta mới tới ngài đã đi vào, sau đó là Nhị phu nhân. Yên tâm đi, nơi này ngoài ta cũng không có ai dám nghe lén đâu." Mông Thác nghiêng người nhường đường nói, "Đi thôi, ta đưa ngài về viện."
Rồi thuận đường nói chuyện với ngài.
Những lời này đương nhiên Mông Thác sẽ không nói ra miệng.
Tới thắp hương cho cha để bản thân bình tâm lại ư... Trường Đình ngửa đầu nhìn Mông Thác, biện pháp tu thân dưỡng tính này cũng rất đặc biệt.
Tà váy to rộng, Trường Đình xách váy đi qua, sau đó cả hai cùng trầm mặc đi về phía trước. Mông Thác không thích nói nhiều, vì thế luôn là nàng nói nhưng hiện giờ nàng không muốn nói. Không khí giữa bọn họ cứ thế hoàn toàn trầm mặc.
Dọc con đường này mấy lần Mông Thác muốn nói lại thôi, lời ở trong lòng lăn lộn vài vòng mới nói ra được: "Cũng không phải ta oán trách ngài... Giọng điệu của ta không tốt lắm, ngài chớ để trong lòng."
Ý chỉ ba chữ "Không nghe lời" kia sao?
Trường Đình lắc đầu, vẫn im lặng.
"Nhị phu nhân chẳng có nửa phần áy náy, lòng nàng ta chỉ có thắng thua, đã gần như điên cuồng rồi... Ngài không cần..."
Lời sau đó hắn không nói nữa nhưng cả hai đều hiểu.
Mông Thác đương nhiên hiểu lý do vì sao Trường Đình nhất định bắt Trần thị phải dâng hương. Chẳng qua nàng muốn trả lại cho cha nàng một tiếng xin lỗi muộn màng. Hắn hiểu nàng, tự nhiên cũng biết chỉ cần biểu hiện hôm nay của Trần thị có chút áy náy và hối hận, chỉ cần nàng kia ý thức được nghiệp chướng mà Lục Phân đã phạm phải thì hẳn nàng ta sẽ còn một cơ hội sống sót.
Có người nói kẻ bị buộc nóng nảy sẽ không còn là mình nữa.
Cũng không phải.
Chỉ có người bị buộc nóng nảy mới thể hiện bản chất rõ nhất.
Mông Thác nhìn Trường Đình, tiểu cô nương này chơi đòn tâm lý rất khá. Trần thị sẽ hỏng sớm, nàng ta sẽ để tuyệt vọng áp sụp chính mình, còn nàng chẳng qua chỉ nói vài câu. Nhưng nàng cũng cực kỳ cố chấp, bướng bỉnh muốn Nhị phòng trả cho cha mình một câu xin lỗi, muốn Nhị phòng hối hận trước Lục Xước. Nàng hy vọng nhìn thấy Trần thị áy náy, nhận sai, hối hận, ít nhất cũng chứng tỏ nàng kia còn chút lương tri —— rốt cuộc ngoài tranh chấp lợi ích thì chung quy bọn họ vẫn là máu mủ.
"Ngài quá để ý chuyện nàng ta có hổ thẹn hay không."
Mông Thác than thở, đây là lời trần thuật chứ không phải câu hỏi. Trường Đình chớp chớp mắt, lúc này mắt nàng đã đỏ bừng nhưng nàng cũng không muốn khóc. Nàng cũng không kinh ngạc việc Mông Thác chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu mình.
"Ta chỉ để ý tới lòng người."
Trường Đình nói như vậy.
Sắp đến đêm nhưng Trường Đình vẫn còn chưa ngủ. Lúc này Mãn Tú mang theo thần sắc vội vàng tới báo.
"Nhị phu nhân... hoăng... là tự treo cổ..."
← Ch. 077 | Ch. 079 → |