Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Kiều - Chương 079

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 079
Giữa Mùa Thu
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Đại Tấn từng lưu hành một trò chơi —— người ta đặt một cái đĩa sứ trên mặt nước sau đó cầm hòn đá nhỏ ném về phía đó, ai khiến cái đĩa kia chìm xuống thì kẻ đó thua.

Lời Trường Đình nói không thể nghi ngờ gì chính là viên đá nhỏ cuối cùng đè lên người Trần thị.

Cho nên Nhị phu nhân Trần thị đã chết.

Thắt cổ tự vẫn.

Lại thêm một hồi lễ tang.

Đám người bán đồ tang của Bình thành đúng là vui tới độ miệng ngoác ra. Không tới một năm mà đã có năm đám tang cực kỳ long trọng diễn ra —— đúng vậy, Trần thị thắt cổ tự vẫn mà chết, với người ngoài thì lý do là tuẫn táng theo Lục Phân. Tốt xấu gì nàng ta cũng coi như có cá tính, người Đại Tấn thích nhất người có cá tính. Về công về tư thì đám tang của Trần thị đều phải làm long trọng.

Lễ tang của Trần thị Trường Đình không đi, chỉ nghe Mãn Tú nói Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình ở linh đường khóc đến hổn hển, suýt thì không thở nổi.

Trường Đình hiểu rõ vì sao Trần thị lại thắt cổ tự vẫn, đương nhiên là để bảo vệ ba đứa con của mình. Lục Trường Anh cũng hiểu, sau bảy ngày hắn sai người dọn dẹp xử lý toàn bộ Đông Uyển, Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình tạm thời không bị đụng tới. Lục Trường Khánh giống như lớn lên qua một đêm, nàng ta không khóc không nháo, còn Lục Trường Bình thì lại nói rất nhiều lời tàn nhẫn kiểu như "Ta không tin mẹ cữ thế mà đi, phải điều tra cho rõ, ta muốn hung thủ phải đền mạng cho mẹ ta." Hắn bị Lục Trường Khánh che miệng, nàng kia chỉ nhờ người nói một câu cho Trường Đình, "Xin cho Trường Hưng được sống, đây cũng là di nguyện của mẹ ta." Sau đó nàng ta không nói gì nữa.

Dường như trong đại trạch của Quang Đức Đường chưa từng có tiếng nói của bọn họ.

Làm một người câm ít nhất còn tốt hơn mất mạng đúng không?

Lục Trường Anh vẫn luôn rất bận, công việc lớn bé của tông tộc đều hỏi đến hắn, mà hắn cũng thực sát phạt. Hắn cho truyền lời, "Trong sạch của Lục gia là của mọi người, ai dám hắt nước bẩn thì cút ra khỏi Dự Châu cho ta, đừng mang họ Lục nữa."

Một thiếu niên lang nhẹ nhàng phong lưu nhưng lời này vừa nói ra lại khiến tất cả giật mình. Lại cách ba năm ngày Lục Trường Anh bớt thời giờ bắt giam tất cả những kẻ lúc trước nói xấu Lục gia Đình đại cô nương có cá tính hung hãn. Hắn rõ ràng mà cho thế nhân thấy Quang Đức Đường từ đây không còn là nơi toàn cô nhi quả phụ khiến kẻ khác bắt nạt. Nam nhân nhà bọn họ đã trở lại, nếu ai muốn động tới nữ nhân của Quang Đức Đường, bất kể là Đại chưởng công chúa hay hai vị tiểu cô nương thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi.

Chuyện của Ngũ thái thúc công đã bại lộ, mọi gia nghiệp đều bị tịch thu giao cho một nhà Lục Thập Thất xử lý. lục Trường Anh lệnh bọn họ chuyển ra ngoài ngoại thành của Dự Châu, kỳ thực là lưu đày bọn họ. Cả nhà bọn họ lập tức thu thập hành trang mà rời đi ngay trong đêm.

Trong binh biến kia tuy một nhà bọn họ nhìn như không dính dáng nhưng cũng ngầm gây sự không ít. Sự tình một khi bị khui ra thì chỉ sợ cả nhà đó cũng chẳng có trái cây ngon mà ăn. Bọn họ coi như đã không tồi, chỉ bị thu mất tổ nghiệp và gia sản cùng chút vàng bạc trang sức. Nếu còn không chạy nhanh thì đợi tới khi nào?

"Ông ta cho rằng mình đã có cơ phát tài, ai ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh hoa trong gương, trăng trong nước." Chân Định Đại trưởng công chúa đang cúi đầu gọt lê. Nga mi duỗi tay muốn cầm nhưng bà ta nghiêng đi ý bảo nàng ta không cân đụng, "Nội trạch chỉ thì giam lỏng, bên ngoài sát phạt quyết đoán, Trường Anh đúng là không biết giống ai. Không giữ Ngũ thái thúc công được, ông ta chính là tai họa của Lục gia..."

Sau khi gọt xong một quả lê bà ta duỗi tay đưa cho Trường Đình, "Sắp tới giữa thu rồi, ăn nhiều lê vào."

"Ca ca sẽ không bỏ qua một nhà bọn họ. Chẳng qua thời gian này Bình thành nhiều tang sự quá rồi, tốt xấu cũng nên đợi một chút."

Quả lê kia quá lớn, Trường Đình cảm thấy một tay không cầm được hết nên muốn bổ nửa chia cho tiểu A Ninh, ai biết nàng còn chưa cầm dao đã bị Chân Định Đại trưởng công chúa ngăn lại.

"Lê không thể chia, ngươi ăn đi, ta lại gọt quả khác."

Bà ta ngồi xếp bằng trên giường ấm, sau lưng có thảm nỉ bằng lông thêu hai chữ phúc. Trong sương phòng ấm áp, có đàn hương, bà ta cũng như một lão nhân an ổn nhập định. Không đúng hiện giờ bà ta chính là một lão nhân yên ổn nhập định, cái gì cũng không quản. Tử sĩ nắm trong tay, mạch máu của Lục gia, chìa khóa nhà kho bà ta chẳng giữ cái gì. Có lẽ bởi vì như thế nên bà ta cũng không cần giữ kẽ mà cùng Trường Đình nói lời nhàn thoại.

"Ngọc Nương năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"A Ngọc lớn hơn cháu ba tuổi, đã 18." Trường Đình cắn miếng nhỏ mà ăn lê.

"Vừa lúc lớn Tần gia tiểu tử kia ba tuổi. Nữ hơn ba ôm gạch vàng, hai người đó rất xứng đôi." Chân Định vừa gọt lê đưa cho Trường Ninh vừa nói, "Ngươi không phải nói nàng cũng chỉ có chú thím còn sống sao? Chú thím nàng mặc kệ mà để chúng ta quản. Nàng có hiếu chúng ta đều biết, ông nội nàng cũng biết, không cần câu nệ để tang ba năm. Cách một thế hệ thì chỉ cần để tang chừng một năm là đủ, nàng cũng là đại cô nương rồi nên phải nắm chặt thời gian. Nếu không để nàng gả từ chỗ chúng ta đi? Ta sẽ lấy đồ trong kho để nàng làm của hồi môi."

Tần gia tiểu tử là ai?

Tần Đổ à?

Trường Đình suýt thì bị nghẹn lê không thở được. Bà ấy rảnh rỗi là lại bắt đầu loạn điểm uyên ương rồi hả? Lúc trước chẳng phải bà ấy tận tình khuyên bảo nàng và tiểu A Ninh tránh xa Ngọc nương một chút sao? Là ai nói thế, chẳng lẽ không phải bà ấy ư?

"Ngài đừng quan tâm tới cái này." Trường Đình xua xua tay, "Lòng cháu hiểu rõ, A Đổ và A Ngọc... không phải người chung đường. Huống chi trong nhà A Đổ cũng phải để tang đủ ba năm cơ mà? Đến lúc đó A Ngọc đã 21!"

Chân Định lập tức vỗ trán, "Ta quên mất trong nhà Tần tướng quân cũng đang có tang, đúng là già rồi!"

Trường Đình vỗ vỗ ngực, tiểu Trường Ninh cũng đi theo mà vỗ vỗ ngực.

Trường Ninh mau miệng, một lát đã đi mách Hồ Ngọc Nương về chuyện này. Nàng kia nhất thời sững sờ tại chỗ, "Ta... Ta không thích A Đổ... Tên ấy tí thì đỏ mặt, ta không thích nổi hắn đâu... Đại trưởng công chúa đừng như vậy... Ta sợ hãi..."

Ngươi còn ở đó mà sợ!

Ta mới sợ đó!

Ta sợ Nhạc Phiên tìm ta liều mạng đó!

Trường Đình lại vỗ vỗ ngực sau đó vuốt lưng cho Ngọc Nương và nói, "Ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, dù sao cũng phải nghĩ tới chuyện này. Ngươi đã 18 rồi có gả hay không? Gả cho ai? Khi nào gả? Bản thân ngươi ít nhất cũng phải có chút ý tưởng chứ? Nói xem, đến tột cùng ngươi nghĩ thế nào?"

Kỳ thật Chân Định đại trưởng công chúa nói cũng không sai, đại cô nương 18 mà còn không nóng nảy thì gả cho ai đây? Chẳng lẽ nàng ấy sẽ nghe theo chú thím của mình làm mối mà tùy tiện gả cho một lão già nào đó trong thôn hả? Thế thì nghẹn khuất quá.

"Ta nghĩ cái gì đâu! Lúc trước ta chỉ muốn ngươi giải quyết xong chuyện với Nhị thúc của ngươi! Hiện tại đã giải quyết xong thì ta phải về tìm chú thím của mình." Ngọc Nương vốn đang nằm bò lập tức đứng lên, "Không phải ngươi đã sớm tìm được bọn họ sao? Hiện tại bọn họ còn ở Dự Châu không?"

Ai nói tới chú thím nàng ấy chứ? Chẳng lẽ nàng phải huỵch toẹt tên Nhạc Phiên ra thì nàng kia mới hiểu à?!

Trường Đình "Sách" một tiếng, nàng nói đông Ngọc Nương lại nói tây, nàng ấy ngây thơ mờ mịt nào có giống người 18, rõ ràng mới có 8 tuổi thì có.

Không đúng, Trường Ninh tám tuổi còn có chính kiến hơn nàng ấy!

"Ai bảo ngươi đi? Ta căn bản không yên tâm ngươi sống với chú thím kia của ngươi!" Trường Đình còn nhớ rõ lúc trước hai vợ chồng họ Hồ kia đã hỏi cái gì? Bọn họ chỉ hỏi đất, gia nghiệp, gia sản, không có một câu nào hỏi Hồ gia gia và Hồ Ngọc Nương. Với tính tình này Ngọc Nương không bị bọn họ ăn chết thì cũng là nàng nổi đóa đập chết bọn họ, dù sao cũng không ổn.

"Ta hỏi ..." Trường Đình vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt trong vắt của Ngọc Nương. Nàng lập tức nghẹn họng, cô nương ngốc này chẳng biết gì lại vẫn sống đến thống khoái thế này.

"Kệ đi, không có việc gì." Trường Đình cười một cái sau đó vung tay lên nhét một quả nho vào miệng Ngọc Nương.

Mông Thác nói không sai, nàng đúng là mệnh ôm đồm, Ngọc Nương còn chưa tỏ mà nàng ở ngoài ngõ đã tường. Người ngoài cuộc tỉnh táo, hai người bọn họ một đường này trêu chọc nháo nhào mà không thành một đôi thì nàng cũng không tin tưởng cái gì mà tĩnh nghĩa vào sinh ra tử.

Trường Đình cân nhắc tìm một thời cơ thích hợp thăm dò Nhạc Phiên nhưng mãi vẫn chưa có lúc nào thích hợp.

Cuối cùng phải cảm tạ đêm Trung Thu, cảm tạ Tạ Tuân biểu ca —— Lục Trường Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để Trường Đình mang theo Tạ Tuân dạo thành cổ Bình thành. À, tâm nguyện này giống như đúc tâm nguyện của Chân Định Đại trưởng công chúa lúc trước. Hiện giờ Tạ Tuân chuẩn bị cáo từ trở về Tạ gia, Lục Trường Anh lúc này ít nhất cũng phải làm tròn chức trách chủ nhà, dẫn hắn đi dạo một vòng Bình thành của Dự Châu mới phải. Cuối cùng Tạ Tuân cũng đồng ý.

Lục Trường Anh nói với Trường Đình cái này một cách rất mơ hồ, "... Khách sắp đi thì chủ nhà chẳng lẽ không cần giữ lại một phen sao? Lúc này đúng vào giữa thu, ta cũng không muốn gặp đám người già đến da nổi cục của Lục gia. Vừa lúc có Tạ gia Đại Lang giải vây, vậy chúng ta mời Tạ Tuân, cũng mời Nhạc tam gia tới làm khách cugf nhau dạo một vòng..."

Chẳng qua là muốn nhìn xem nàng và Tạ Tuân có hợp nhau không...

Trường Đình nhướng mày đáp "Được".

Lục Trường Anh lại giống như nhớ ra cái gì và nói thêm, "A Kiều nhớ rõ nhắc nhở ta đặc biệt gửi thiệp cho A Thác. Mệnh này của ta là do hắn cứu, tới lui cũng đều là hắn tận lực tận tâm. Hắn không nhiều lời nhưng rất đáng tin cậy, ý tưởng cũng nhiều. Nói ra thì Thạch nhị có A Thác làm trợ thủ đắc lực vậy Thạch gia khó mà thoát khỏi tay hắn."

Đánh giá cao như vậy sao?

Trường Đình nỗ lực nén lông mày càng nhướng cao hơn, Mông Thác đương nhiên là rất rất tốt.

Trường Đình khẽ nhếch miệng mà cao giọng đáp "Được". Một chữ này không hiểu sao lại còn vang hơn chữ trước. Nhưng trong giây lát hưng phấn của nàng lại dần tan đi, được cái rắm ấy, nàng đều đã lùi bước rồi.

Mùa thu Bình thành, bầu trời như cao hơn nhiều, màu xanh thẳm tươi thắm giống như ngọc thạch chưa tạo hình.

Mười lăm tháng tám, Trung Thu, cả nhà đoàn viên, ngắm trăng, tiếng cổ cầm vang lên liên miên, có cả băng đăng khắc hình ngộ nghĩnh... Từ sớm đến tối giống như đều có thứ để chơi.

Chẳng qua là mượn cớ đoàn viên để mọi người có thể nghỉ ngơi thôi.

Hành trình là do Trường Đình cân nhắc định ra, đây là lần đầu nàng chính thức làm việc này. So với giết người cướp của thì kỳ thực nàng thấy khẩn trương hơn. Sau khi viết ra sổ nàng lại đưa cho Chân Định Đại trưởng công chúa sửa mọt lần mới rốt cuộc định ra hành trình hôm đó.

Sáng sớm bọn họ đi dạo cổ tháp của Bình thành, giờ ngọ dùng bữa trên hồ, chờ trời tối lại đi tửu lầu bên bờ sông ngắm cảnh, cuối cùng là đi thả đèn và dạo chợ đêm.

Vào ngày ấy Mông Thác tới sớm nhất, sáng sớm hắn đã chờ bên ngoài.

*****

Trời sáng, không khí trong lành, thời tiết khó có lúc đẹp thế này.

Phía sau Mông Thác là Nhạc Phiên, sau đó là Tạ Tuân.

Cho nên lúc Trường Đình đẩy xe cho Trường Anh, còn Ngọc Nương nắm tay A Ninh ra khỏi cửa thì thấy một cảnh tượng khiến người ta cực kỳ xấu hổ —— Nhạc Phiên dựa lưng vào ngựa, miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó rồi ăn không ngồi rồi nhìn ngó xung quanh. Tạ Tuân thì mặc áo dài màu xanh, tay chắp phía sau mà đứng, mắt nhìn về Trù Sơn ở nơi xa. Còn Mông Thác thì mặc một thân áo nâu, tóc vấn cao đội phát quan, tay dắt cương ngựa đứng thẳng tắp. Ba kẻ này không ai nói gì, Nhạc Phiên có lẽ cũng muốn nói chuyện với Mông Thác nhưng nếu hai người vui vẻ trò chuyện thì mình Tạ Tuân đứng cô đơn ở kia sẽ càng thềm kỳ quái...

Trường Đình cảm thấy trong không khí tràn ngập hơi thở xấu hổ nói không nên lời.

Tạ Tuân... và hai kẻ này hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.

"... Trường Anh a huynh có suy nghĩ thật là ly kỳ, Tạ Đại lang quân cũng thế. Lần trước không phải hắn chỉ trích A Kiều không quý trọng thanh danh ư? Thế mà giờ hắn lại nguyện ý cùng mấy thứ dân hàn môn cùng nhau ra cửa. Này này, đúng là tủi thân cho hắn mà..." Ngọc Nương thấp giọng ghé vào bên tai tiểu A Ninh mà nói lời sinh động như thật.

"A Ngọc, ta nghe được rồi đó." Lục Trường Anh cười vang nói.

Ngọc Nương tặc lưỡi một cái sau đó vui tươi hớn hở mà gào lên, "Ai u! Nếu a huynh không nghe được thì cáo trạng này của ta có phải công cốc rồi không!"

Tiểu nương tử Hồ Ngọc Nương, còn chưa đầy mười tám nhưng ham mê hiện tại chỉ có nói xấu Tạ Tuân trước mặt Lục Trường Anh. Hơn nữa nàng ấy đã nói xấu liên tiếp ba ngày, bám riết không tha, cực kỳ siêng năng —— đối với lời chỉ trích của Tạ Tuân về Trường Đình nàng ấy cực kỳ để tâm, thậm chí còn để ý hơn lúc có người nói bản thân nàng ấy "không được dạy dỗ" rồi "không cùng đẳng cấp. Theo lời Ngọc Nương nói thì, "Ta quả thực không cùng đẳng cấp với Lục gia, đây là thật. Nhưng tiếng tăm hung ác của ngươi lại không phải là thật! Nếu là kẻ quân tử thì sẽ không chỉ nghe lời từ một phía!"

Đối với việc này Lục Trường Anh hoàn toàn không có ý kiến. Trường Đình cho rằng hắn sẽ đích thân hỏi nàng nhưng đợi ba ngày vẫn không thấy động tĩnh gì...

Qua hành lang này là ra tới ngoài cửa.

"Chào buổi sáng." Lục Trường Anh ôn nhu cất giọng phá vỡ yên lặng rồi mỉm cười nói, "Hôm nay toàn là mấy người trẻ đi với nhau, không cần câu nệ. Quân tử vốn phải quảng đại, hào phóng, ngày trước chưa gặp nhau vậy hôm nay tụ tập một phen cũng không phải chuyện xấu." Trường Anh vừa nhấc tay đã giới thiệu Tạ Tuân, "... Tạ Tuân, Đại lang quân của Tạ gia." Sau đó hắn nhìn về phía Mông Thác: "Ký Châu Mông Thác, cháu ngoại của thứ sử Thạch Mãnh, là thiếu niên anh hùng." Cuối cùng hắn mới nói tới Nhạc Phiên, "Con cả Nhạc Phiên của Nhạc tam gia..."

Tạ Tuân cười sau đó chắp tay thi lễ: "Mông đại nhân là người mỗ có quen, lần trước ở Trù Sơn Mông lang quân lấy một quân Thiên Nguyên mà thắng mỗ cả bàn cờ. Lần ấy mỗ thua tâm phục khẩu phục, nếu Mông đại nhân có tâm thì hôm nào đó lại cùng mỗ đánh thêm một ván nhé?"

Mông Thác khom người nhường nhịn, cũng không lên tiếng.

Trời ạ, không khí càng thêm xấu hổ.

"A Tuân đừng chỉ ham thắng thua, ván cờ không phải nơi tìm danh và tiếng đâu." Lục Trường Anh giải vây mà nói.

Mọi người lại thêm một phen chắp tay hàn huyên, cuối cùng đoàn xe mới xuất phát. Trường Anh ngồi xe lăn nên không thể cưỡi ngựa mở đường, hắn và đám nữ quyến cùng đi một chiếc xe ngựa. Hắn vén rèm nhìn ba người cưỡi ngựa phía ngoài, vó ngựa tung bay. Lúc sau hắn mới chỉ ba người đó và nói, "Mông tướng quân có tư thế cưỡi ngựa tốt nhất."

Lục Trường Anh không hề để ý chuyện chân mình có tật, giống như hắn hoàn toàn không quan tâm.

Trường Đình hứng thú bừng bừng mà cười sau đó cũng nhìn qua mành xe ra ngoài. Những con phố rộng rãi, những con hẻm dài dòng in bóng Mông Thác. Lúc này hắn hơi cong lưng, roi ngựa vung cao, cả người như hòa với ánh mặt trời. Quả thực tư thế cưỡi ngựa của hắn là đẹp nhất.

"Nếu ca ca có thể đứng dậy sớm thì tư thế cưỡi ngựa của huynh kỳ thực cũng rất đẹp." Tiểu A Ninh ngửa đầu nói.

Lục Trường Anh cười xòa sau đó xoa đầu A Ninh ôn nhu hứa, "Được, ca ca sẽ nỗ lực."

Nói thật ra thì Bình thành cũng không có gì để ngắm nghía hay vui chơi. Cả tòa thành vuông vức, phố xá cũng vuông vức, những nơi giăng đèn kết hoa, trang hoàng xinh đẹp đều để phục vụ tiệc rượu vui chơi lúc đêm xuống. Chân Trường Anh bị tật, hắn không tiện len lỏi trong những con ngõ kia. Trường Đình vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, bọn họ qua loa dạo vài vòng cuối cùng cũng chậm rãi tới buổi tối. Cổng chào của Lục gia ở bờ sông Giáng Hà, nơi ấy địa thế tốt, lại cao nên nhìn được xa. Lúc này đúng hoàng hôn, bờ sông Giáng Hà náo nhiệt cực kỳ, đèn đuốc sáng trưng giống như Bình thành chưa từng trải qua kiếp nạn nào, thế đạo cũng chưa từng biến đổi vậy.

Những người trẻ tuổi đều đang đi về phía bờ sông, Lục Trường Anh ngồi xe lăn nên không tiện đi mà đành để người khác đi trước dẫn đường, "... A Kiều, muội là chủ nhà nên muội mang mọi người đi chơi đi, để ý tới A Ninh." Trường Đình đáp "vâng" sau đó tay trái dắt A Ninh, tay phải dắt Ngọc Nương đi xuống dưới. Không có Lục Trường Anh nên mấy thiếu niên lập tức phân chia theo nhóm, Nhạc Phiên khoác vai Mông Thác, Tạ Tuân thì đi cách bọn họ một khoảng không gần không xa.

Phố xá sầm uất ồn ào, trên đường nơi nơi đều là người một nhà hoặc các đôi cặp cùng nhau dạo chơi. Nữ tử Đại Tấn cũng coi như không quá câu nệ, bọn họ cũng có thể đánh mã cầu, lúc lên phố cũng có thể bày quán buôn bán, so với mấy triều đại trước thì cuộc sống hiện tại đỡ hơn nhiều. Vì thế nên trên đường có rất nhiều tiểu cô nương mặc váy hoa xinh xắn rồi cười đùa chạy đuổi nhau. Trong lúc nhất thời tà váy tung bay, cực kỳ tưng bừng. Chợ đêm có đủ mọi thứ, thậm chí có cả xiếc ảo thuật phun lửa, lại bán đủ loại đồ chơi mọi kiểu dáng, bán hoa đăng, bánh nắm. Tiểu A Ninh liên tục hô nhỏ, trong lúc nhất thời con bé ngừng bước trước quầy hàng bán đậu phụ viên. Chỉ thấy bên trong lều có khói bếp bay ra mùi hương thơm nức, mỗi người đều bưng bát ăn đậu phụ viên thơm ngào ngạt nóng hầm hập. Tiểu A Ninh quay đầu kéo kéo góc áo Trường Đình, mắt trông mong mà cầu xin, "A tỷ..."

Thật ra Trường Đình luôn không cho tiểu cô nương ăn quá nhiều đồ ăn vặt thượng vàng hạ cám —— dạ dày của A Ninh còn nhỏ, ăn nhiều đồ linh tinh thì sẽ bỏ cơm.

Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Mông Thác đã tiến lên đưa 5 đồng Ngũ Thù cho người bán hàng và bưng một bát đậu phụ viên tới đưa cho Trường Ninh.

"Nhiều nhất chỉ ăn hai miếng thôi nhé?" Mông Thác nhìn Trường Đình và nói, "Nếu không ta cũng không tiện nói gì với chị ngài."

"Nhiều nhất là hai cái thôi!" Tiểu A Ninh ngửa đầu hưng phấn đáp.

Mông Thác cười rồi ngồi xổm xuống tiện cho con bé ăn. Đứa nhỏ vùi đầu vào bát chọn chọn, nước canh bắn đầy lên mặt Mông Thác thế là con bé cười ha ha, còn hắn ngây ra sau đó cũng hé miệng cười.

"... Mông đại nhân có vẻ rất thân quen với chị em muội." Tạ Tuân nhẹ nhàng thong dong nói.

Trường Đình vốn đang xem hai kẻ đang cười kia, vừa quay đầu lại thấy Tạ Tuân thì nụ cười của nàng cũng nhạt đi. Nàng gọi một tiếng "Biểu ca" sau đó lại nói, "Chúng ta rất thân, A Ninh gọi hắn là A Thác a huynh. Một đường này hai chị em ta đều phải dựa vào Nhạc tam gia và Mông đại nhân, nếu không có bọn họ thì ta và A Ninh chỉ sợ cũng chẳng về được nhà..."

Nơi này nhiều người, dòng người chen chúc xô đẩy, nàng vốn đứng ở bên đường lại bị đám đông chen tới đứng giữa đường. Tạ Tuân cũng bị chen chúc tới chỗ ấy, nàng vừa quay đầu thì thấy bên cạnh chỉ có mình hắn, Mông Thác và A Ninh đã sớm không thấy đâu.

Thấy thế nàng lập tức "Ai u" một tiếng sau đó quay đầu chen ngược lại nhưng bị Tạ Tuân túm chặt lấy nói, "A Kiều, theo dòng người đi, chờ đằng trước thoáng hơn chúng ta sẽ quay lại."

Đương nhiên chủ ý này đúng.

Có Mông Thác ở đó thì A Ninh quả thực rất an toàn.

Trường Đình mỉm cười với Tạ Tuân, người xung quanh quá nhiều, mọi người đều sung sướng vui vẻ tươi cười, không khí cực kỳ tốt. Trong không khí ấy nàng cũng không tự chủ được mà vui vẻ cao giọng hỏi, "Có phải biểu ca chưa từng đứng ở nơi có nhiều người như vậy không?"

Tạ Tuân cũng nở nụ cười nói, "Đúng vậy! Quần áo của ta bị chen đến nhăn nhúm rồi!"

Trường Đình ha ha cười.

Đám sĩ tộc này đúng là!

Ngày hôm trước áo ngoài của Trường Anh bị cuốn vào bánh xe lăn nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là đau lòng cái áo mới!

"A Kiều! Xin lỗi!" Tạ Tuân đứng bên người nàng nhưng hắn vẫn phải cao giọng mới đảm bảo nàng có thể nghe thấy, "Ngày đó ta không nên chỉ trích muội! Chẳng qua ta nghe người ta nói, lòng ta chỉ nghĩ vì sao danh dự của muội lại đột nhiên hỏng rồi! Ta muốn tạ lỗi với muội từ lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội..."

Giọng Tạ Tuân bé dần, đến sau cùng nàng cũng không nghe rõ hắn nói gì, chỉ biết hắn xin lỗi nàng.

Nàng và Tạ Tuân là bà con thân thích, cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ. Tình nghĩa thanh mai trúc mã này nói ra chính là như thế, nếu bỏ qua mọi quan hệ thân thuộc, chỉ tính tới tình cảm mười mấy năm thì chỉ trích của Tạ Tuân khiến Trường Đình có chút bực mình lại không biết phải cãi lại từ chỗ nào.

Đèn đã điểm, trăng trung thu tròn vành vạnh.

Trường Đình lớn tiếng đáp lại, "Nếu ta chính là người như vậy thì phải làm sao đây?"

Nếu nàng chính là một kẻ sát phạt quyết đoán lại hung hăng thì Tạ Tuân sẽ làm thế nào đây?

Tạ Tuân nghe thấy thế thì mày nhíu lại, áo dài bị đám đông ồ ạt quét qua. Dưới ánh trăng hắn nhìn khuôn mặt nàng nhẹ giọng nói, "Đại khái ta sẽ cố thay đổi muội."

Thay đổi nàng, biến nàng thành bộ dạng nữ tử sĩ tộc chân chính, để nàng trở thành một đối tượng thích hợp cho vị trí chủ mẫu của Tạ gia, cũng là bộ dáng Lục Trường Đình hẳn phải có trong lòng hắn —— dịu dàng, nhu thuận, ngây thơ lại đáng yêu. Nếu không thể chọn thế gia khác vậy phải thay đổi tính cách của người được chọn. Ngày qua ngày hẳn nàng sẽ biến thành bộ dạng mà hắn thích, cũng là bộ dạng thích hợp với hắn.

Trường Đình không nghe thấy mà chỉ "A" một tiếng.

Tạ Tuân xua xua tay, giúp Trường Đình chắn rất nhiều người đang chen về phía bọn họ. Mặt mày hắn trong sáng, thanh cao mà nói, "Kệ đi! Không có việc gì! Nơi này quá nhiều người, chúng ta tới đầu phố sau đó vòng trở về nhé?"

Trường Đình đương nhiên gật đầu đồng ý.

Vì đi đường vòng nên khoảng cách khá xa. Bình thành vuông vức, phố cũng thế, lúc này Tạ Tuân đi đằng trước, Trường Đình rơi xuống phía sau. Cả quãng đường Tạ Tuân ôn nhu hỏi rất nhiều mà nàng cũng trả lời hết, "... Bình thành được xây dựng từ thời Xuân Thu, tổ tiên xây dựng con đường giao thương với người Hồ, cho tới giờ việc làm ăn vẫn qua lại ổn thỏa. Bình thành cũng không quá phồn vinh, so với Ký Châu thì không bằng. Đi trên đường phố Ký Châu có thể thấy đủ loại người bày hàng bán quán. Bởi vì Thứ Sử Ký Châu là Thạch Mãnh không chỉ sáng lập con đường giao thương mà còn sáng lập chợ, hơn nữa cũng không ngăn cấm mua bán. Chỉ cần là người, chỉ cần là hàng đều có thể vào chợ!"

Trường Đình cười rất vui vẻ. Rất nhiều người khi vui vẻ thì chính mình sẽ không tự chủ được mà cười.

"Ông ta cũng chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi." Tạ Tuân trả lời, "Không dựng trạm gác để ông ta có thể thu nhiều thuế má hơn, như thế ông ta cũng càng có nhiều thuế ruộng và có nhiều tiền. Thạch Mãnh làm mọi việc đều vì tiền, chưa thể đạt tới trình độ quốc thái dân an."

"Chỉ cần có thể an cư lạc nghiệp thì bất kể ở đâu cũng coi như quốc thái dân an." Trường Đình trả lời thật sự nghiêm túc, nhưng chỉ đổi được một tiếng cười khẽ của Tạ Tuân.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-178)