Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 058

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 058
Trù Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Hoa đào nơi bắc địa nở muộn.

Lục Phân không đợi hoa đòa nở rộ đã khởi hành tới U Châu.

Đoàn người Mông Thác cũng mượn cơ hội này cáo biệt.

Ai ngờ Chân Định đại trưởng công chúa lại mở miệng giữ bọn họ lại, "... Không vội một lúc này, nếu giờ đi thì chính là cùng đường với A Phân.

Con đường chỉ có từng ấy, Mông tiểu gia không chê đường chật hả?"

Lục Phân....

Bàn cờ này Nhạc lão tam là người có kinh nghiệm giang hồ nên tự nhiên có thể ngửi ra mùi không đúng.

Nhưng ông ta nghĩ Chân Định đại trưởng công chúa hẳn không thể qua cầu rút ván, để Lục Phân cùng Thạch gia đối đầu đúng không? Cùng lắm thì bà ta thả Lục Phân đi ra ngoài làm bộ một chút, lấy cái danh tiêu diệt phỉ loạn để hắn ngồi ổn vị trí...

Đại trưởng công chúa lúc này mở miệng giữ lại khiến Nhạc lão tam phải thốt lên "Trưởng công chúa thật đúng là biết làm người!"

Ở trong mắt Trường Đình thì việc Chân Định đại trưởng công chúa giữ bọn họ lại cũng là có ý tốt.

Nếu cùng đi mà Lục Phân lại xảy ra việc giữa đường thì ai sẽ bị vạ lây đây? Trường Đình phỏng đoán đại trưởng công chúa kỳ thật cũng nể mặt Thạch Mãnh, nếu không theo tính cách và tâm cơ của bà ấy thì việc bắn một mũi tên trúng hai đích là tốt nhất.

Nếu bà ấy có dựa thế làm khó Thạch gia thì hoàn toàn có thể đẩy việc Lục Phân xảy ra chuyện lên đầu Thạch gia, lúc ấy Thạch Mãnh lại cứng đầu cũng chỉ có thể há miệng mắc quai.

Nhưng đại trưởng công chúa không làm như vậy.

Cái này chứng tỏ bà ta không muốn cùng Thạch gia đối địch, ít nhất bây giờ không.

Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó nên trong lòng Trường Đình vẫn có chút thiên vị.

Nói thế nào thì Thạch Mãnh cũng có ân với Lục gia, hai mạng người đổi một tòa thành trì nhìn qua thì đủ nhưng rốt cuộc về mặt tình cảm vẫn là thiếu.

Sau khi Lục Phân khởi hành, ngày tiếp theo từ trên xuống dưới của Quang Đức Đường đều chuẩn bị chuyện đi dã ngoại ở Trù Sơn.

Trong sân ngoài viện toàn là người, kẻ ôm hộp gỗ, kẻ ôm quần áo, mang đèn lồng, lư hương.

Đám tiểu nha đầu mặt mũi dạt dào, trên mặt đều là nụ cười ỡm ờ nhảy nhót.

Hồ Ngọc Nương chống nạnh đứng ở hành lang nhìn một lúc lâu mới thấy có gì đó không đúng.

Đột nhiên nàng ấy nghiêng người khiến tiểu nha hoàn San Hô đang bưng lư hương sợ tới mức lảo đảo, kinh hô một tiếng.

Theo bản năng tiểu nha đầu kia nhắm mắt lại không dám xem cái lư hương rơi trên mặt đất!

"Lạch cạch!"

Ai nha, đánh rơi hỏng là cái chắc rồi!

San Hô méo miệng, mắt đỏ hồng mở ra thì thấy Hồ Ngọc Nương hơi cong người đỡ được cái lư hương kia.

Sau đó nàng ấy ngẩng đầu cong miệng cười, đôi mắt sáng rỡ nói: "San Hô, cẩn thận một chút, bị vỡ là hỏng đó."

"Oa! Hồ cô nương, ngài còn nhớ rõ tên nô ư?!"

Tiểu nha đầu không thể tin tưởng được mà hô lên, sau đó nàng ta nhếch miệng cười, gò má ửng đỏ, sợ hãi cảm tạ, "San Hô cảm tạ Hồ cô nương... Lần tới nô sẽ mua mứt bí đao cho ngài ăn..."

Vừa dứt lời nàng ta đã đỏ mặt quay người chạy đi.

Trường Đình ngửa mặt lên trời nhìn nhìn.

Cái gì thế này.

Đến Lục Trường Anh cũng chưa từng nhận được đãi ngộ thế này từ đám nha hoàn đâu.

Mấy đại nha hoàn còn đỡ, bọn họ tu dưỡng vẫn có, tất cả đều cực kỳ ổn trọng.

Nhưng đám tiểu nha đầu phía dưới thì cực kỳ thích Hồ Ngọc Nương.

Trường Đình nghĩ đại khái cá tính Hồ Ngọc Nương sang sảng, không câu nệ tiểu tiết, ngay thẳng nghĩa khí... cái con mẹ nó ấy!

Các nàng chính là thích cái mặt của Hồ Ngọc Nương!

Nông cạn!

Quá nông cạn!

Trường Đình không câu nệ nhiều nên đám nha đầu của Nghiên Quang Lâu đều sống nhẹ nhàng.

Tiểu nha đầu không được ra cửa nên ít khi thấy các quý công tử nhẹ nhàng, còn cái cô Hồ Ngọc Nương này lại anh khí mười phần.

Cả người nàng ấy oai hùng đĩnh bạt, không mấy khi mặc váy, lúc nào cũng áo dài búi tóc, động tác tiêu sái, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.

Cho nên đám tiểu nha hoàn rất thích thân cận với nàng ấy.

Nghe Mãn Tú nói phía dưới có mấy tiểu nha hoàn vì tranh đi đưa cơm cho Hồ Ngọc Nương mà thúi cả tiền cho Hoàng a ma của nhà bếp, kẻ khác thì đấm lưng, bóp chân, một đứa thì hỗ trợ bưng trà đưa nước...

Trường Đình nghe xong thật lâu không nói gì, vào ban đêm nàng lập tức dựng ngón cái với Hồ Ngọc Nương.

"Đám nha đầu này hôm nay ăn thuốc bổ ư?" Hồ Ngọc Nương nửa dựa vào hành lang, cằm hếch lên nói: "Sao người nào cũng mang nét mặt tỏa sáng, phấn khởi đến cả người đều như bay thế này?"

Quả thật như thế.

Trường Đình đỡ đỡ trán.

Hồ Ngọc Nương là hư ảo nhưng Tạ Tuân lại là con phượng hoàng chính cống, không có tí giả dối nào.

Rốt cuộc hắn cũng là Tạ Ngọc Lang của kinh đô, danh tiếng ngần ấy năm cũng không phải nói đùa.

Mỗi khi hắn đi ra ngoài đều là đi xe không, nhưng mỗi lần về y như rằng xe như bảy sắc cầu vồng: nào là túi thơm bằng gấm, khăn tay lụa, ngọc bội, hoa tươi... cái gì cần có đều có.

"Các nàng đang hưng phấn đó." Trường Đình đáp lại Hồ Ngọc Nương, lại nhẹ nhàng tố cáo Tạ Tuân, "... Gia thế đứng đầu, cá tính ôn nhu, tướng mạo thanh tuấn, quân tử khiêm nhường như thế có ai mà không thích? Các cô nương ở kinh đô đều muốn nhìn Tạ Đại lang một cái, huống chi bọn họ.

Mặc kệ các nàng vui vẻ đi, khó có được mấy dịp."

Hồ Ngọc Nương nhíu mày, vừa gật đầu vừa hỏi, "Hắn đẹp hả?"

Trường Đình cũng vừa uống trà vừa gật đầu, "Rất đẹp, xem như lang quân đẹp nhất trong đám sĩ tộc..." Nàng vừa định nhắc tới cha và anh mình nhưng lại nhớ ra Ngọc Nương chưa gặp ai trong số họ, vì thế nàng ngừng một chút mới nói, "Là một người khiến ai nhìn cũng cảm thấy thoái mái."

Hồ Ngọc Nương lại chậm rãi gật đầu, trong đầu giống như có cái gì đó.

Mãi một lúc sau nàng ấy mới hỏi, "Thế hắn và Nhạc tam gia ai đẹp hơn?"

Trường Đình suýt thì sặc trà lên mũi.

Tiểu A Ninh ở bên cạnh cười ha ha duỗi tay ra vỗ lưng cho chị gái rồi hỏi, "A Ngọc tỷ cảm thấy Nhạc tam thúc đẹp sao?"

Mặt Nhạc lão tam toàn râu là râu, mày rậm mắt to, cả khuôn mặt như cái mâm... Nhạc Phiên chính là bản thu nhỏ của Nhạc lão tam...

Hồ Ngọc Nương ngây ra một lát sau đó gật đầu.

Lúc này thì Trường Đình sặc cả lá trà vào cổ họng.

Nàng vừa cười vừa đấm ngực.

Hồ Ngọc Nương đỏ mặt, thẹn quá thành giận, "Vậy đổi người khác đi, so với Mông Thác đi! Bọn họ ai đẹp hơn?! Tuy Mông Thác lớn lên không đẹp bằng Nhạc Phiên, mặt thì hẹp, mũi lại quá cao..."

Hồ Ngọc Nương vừa nói vừa khua tay múa chân.

Trường Đình nuốt một hơi lá trà mới trôi xuống... coi như thở được rồi... Nhưng sau một hồi lăn lộn này mặt nàng cũng chậm rãi đỏ lựng lên.

Ai đẹp ấy hả?

Vậy phải xem người đánh giá là người nào.

Hồ Ngọc Nương cảm thấy Nhạc Phiên và Nhạc lão tam đẹp, người khác thì không hiểu nổi... Trường Đình buồn bực nghĩ nàng cảm thấy Mông Thác đẹp hơn, nhưng làm sao đây?

"Tạ... Tạ Đại Lang đẹp..." Trường Đình mơ hồ nhìn ra ngoài nói, "Hai người bọn họ không thể so với nhau được... Ngươi đã thấy ai so mẫu đơn và sơn trà với nhau chưa?"

Hồ Ngọc Nương thành thật lắc đầu rồi bồi thêm một câu, "Chưa thấy, đến mẫu đơn là cái gì ta còn chưa thấy." Sau đó nàng ấy ghét bỏ nói, "Sao hôm nay ngươi toàn hỏi mấy câu vô nghĩa thế?"

Trường Đình mở to mắt nhìn nàng ấy cả buổi, cuối cùng đành nghẹn họng không nói gì.

Mọi người đều hưng phấn, Hồ Ngọc Nương và tiểu A Ninh cũng vui vẻ theo.

Ai ngờ ngày thứ hai lại thấy Lục Trường Khánh xinh đẹp đứng trước xe ngựa ngoài cổng thế là sắc mặt Hồ Ngọc Nương đột nhiên cứng đờ, rất giống ăn phải con ruồi.

Trường Đình thấy nàng kia thì cũng sửng sốt, nàng ngây người một lát mới hoàn hồn.

Lục Trường Khánh cảm thấy nàng ta càng thích hợp với Tạ Tuân hơn đúng không? Bất kể là tướng mạo hay cái gì khác thì đều thích hợp đúng không?

Trước kia nàng ta thiếu thân phận, tuy cũng là nữ nhi của Lục gia nhưng nàng ta chỉ là dòng bên, làm gì có ai bỏ qua đích nữ mà chọn nàng ta chứ? Dù sao cũng là hai nhà liên hôn, đương nhiên ai cũng muốn được lợi.

Nhưng hôm nay xuất thân của nàng ta đã khác.

Lục Trường Khánh tự nhiên sẽ sảng khoái dũng mãnh tiến về phía trước.

Dưới nắng ấm nàng ta mặc một bộ váy màu vàng hơi đỏ.

Nó sáng rỡ trong ánh nắng nhạt, giống như một cánh hoa ngày xuân.

Nàng ta quay đầu, cong môi cười với Trường Đình sau đó uốn gối hành lễ, "A tỷ, chào buổi sáng."

Trường Đình uốn gối đáp lễ sau đó nhìn nàng ta cười hỏi: "Không phải ngươi đang đóng cửa chép kinh hả?"

Lục Trường Khánh nhu mì đáp, "Tối qua ta đã chép xong 50 lần kinh Phật, vừa lúc mượn hôm nay tới dâng cho Phật Tổ." Nói tới lời này nàng ta chung quy vẫn không nhịn được mà nhướng mày nói, "Ta cũng học theo tổ mẫu, còn phải nhờ tỷ tỷ quan tâm tới A Khánh..."

"Đi dâng hương à?" Trường Đình ngước mắt nhìn nàng ta rồi nói, "Vậy thành tâm vào, phải vì người trong nhà cầu phúc và bình an."

Lục Trường Khánh còn muốn nói nữa nhưng đã thấy chỗ sâu trong hẻm có người cưỡi ngựa đi ra.

Cầm đầu đúng là Tạ gia Đại Lang Tạ Tuân, sau đó là Lục Trường Bình và vài gia tướng của Lục gia.

Trường Đình xoay người nhíu mày nhìn về phía sau.

Mông Thác và Nhạc Phiên tới làm gì?!

Chân Định đại trưởng công chúa cố chấp chuyện khác biệt sĩ tộc và thứ tộc, sao có thể để mấy người Mông Thác đồng hành với bọn họ chứ?

Hơn phân nửa bọn họ mượn danh cùng đi để bí mật bảo hộ các nàng! Nhưng đó là việc tôi tớ phải làm!

Trường Đình đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Mông Thác mẫn cảm tinh tế, vì xuất thân và kinh nghiệm trải qua nên cá tính hắn trầm mặc, nhưng thế không có nghĩa hắn không để bụng.

Nếu không để bụng thì sao có thể tinh tế như thế được.

Tạ Tuân giục ngựa đi trong nắng ấm, mặt mày như hoa sen, như gió mát thổi qua.

Cả người hắn hơi cúi xuống, áo dài lay động, giọng ôn nhu đánh gãy suy nghĩ của Trường Đình: "Biểu muội, đã lâu không thấy."

Trường Đình đột nhiên bừng tỉnh, vừa ngước mắt đã thấy Mông Thác dời mắt nhìn về phía tên kia vì thế nàng theo bản năng rụt lại, nghiêng người tránh cái lễ của Tạ Tuân và cúi đầu đáp, "Biểu ca..."

Lời vừa dứt không hiểu sao nàng lại thấy chột dạ.

Một câu đã lâu không gặp chỉ là chào hỏi thông thường, nhưng vì có người ở phía sau... Mông Thác đang ở phía sau đó...

Trường Đình đang cân nhắc từng câu từng chữ thì lại may có Lục Trường Khánh giúp phá vây.

"Tạ gia a huynh!" Lục Trường Khánh hé miệng gật đầu cười, mặt đỏ lên nói, "Ngài chỉ thấy mỗi a tỷ thôi.

A Khánh tuy không phải biểu muội ruột thịt của ngài nhưng cũng là thân thích của cô họ đó! Ngài thật bất công!"

Trần thị có một vị cô mẫu gả tới Tạ gia.

Cái này cũng dễ hiểu vì đám thế gia hơn phân nửa đều có quan hệ họ hàng, đều là anh chị em.

Nếu muốn lật phả hệ thì ai cũng có quan hệ hết.

Lục Trường Khánh nói cũng không sai.

Tạ Tuân chỉ cười không đáp sau đó nghiêng người cung kính nhường đường.

Một tay hắn giơ lên nói, "Lên xe trước đã, tuy lúc này đạp thanh nên người cũng ít nhưng chúng ta chặn cổng thế này vẫn khiến người ta sốt ruột."

Trường Đình là người thứ nhất xoay người đẩy Trường Ninh lên xe sau đó cũng cùng Hồ Ngọc Nương trèo lên xe, an phận ngồi xuống.

Xe ngựa chạy ở phía trước.

Trường Đình dựa vào vách xe nhẹ vén rèm lên liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Mông Thác cưỡi ngựa đi không xa xe ngựa là mấy nhưng lại cách Tạ Tuân và Lục Trường Bình cực xa.

Sống lưng hắn thẳng tắp, dù sao hắn cũng không thấy nàng đang nhìn trộm hắn...

Trường Đình ngang nhiên trộm nhìn hắn xuyên qua khe mành, nhưng ai ngờ Mông Thác lại như mọc mắt sau lưng mà lập tức quay người lại.

"Bá!" Trường Đình luống cuống tay chân ném mành xuống, khuôn mặt trướng đỏ bừng..

*****

Chờ Trường Đình lại vén rèm lên thì đã không thấy bóng dáng Mông Thác đâu.

Nàng là quỷ sao? Thế nào mà hắn chạy mất rồi!?

Trường Đình nín thở ngưng thần trấn định, tay nàng đặt trên đầu gối, cực kỳ an tĩnh.

Hồ Ngọc Nương nửa dựa vào nệm, miệng cười nói, "... Ngươi sao thế? Lúc thì tức lúc lại xấu hổ, giống như hát tuồng ấy."

Trường Đình ho hai tiếng sau đó quay mặt đi.

Trù Sơn cách Bình thành hơi xa, đi non nửa ngày mới tới, nếu đi từ tốn thì qua lại cũng mất hai ngày.

Đoàn người bọn họ toàn quý nhân nên không thể vội vã, vì thế bọn họ định ở lại chùa Từ Vân một đêm.

Chân Định đại trưởng công chúa tuổi già yếu mệt không thể quản lý mọi việc nên người đi theo lo liệu cho chuyến đi này biến thành Lục Nhị phu nhân Trần thị và Lục Tam phu nhân Thôi thị, vợ của Lục Tân.

Hai người này ngồi cùng một xe với Lục Trường Khánh.

Đường núi cong vẹo, nói là leo núi nhưng cả đám đều ngồi trong xe để ngựa kéo mình lên đỉnh núi.

Trụ trì của chùa Từ Vân và mọi người trong chùa đã sớm đợi trước cửa chùa.

Thấy mọi người xuống xe bà ta nở nụ cười hiền từ hàn huyên với Trần thị, "... Đã lâu không thấy Nhị phu nhân, ngài có mạnh khỏe không?"

Sau đó bà ta thấy Tạ Tuân ngồi trên lưng ngựa thì lần Phật châu hỏi, "Vị này hẳn là Tạ gia ngọc lang của kinh thành đúng không? Đúng là phong thái khác hẳn, danh bất hư truyền, danh bất hư truyền..."

Các tiểu cô nương theo thứ tự xuống xe ngựa, ánh mắt trụ trì lúc này lại sáng ngời nói, "Các vị cô nương Lục gia càng trưởng thành nhiều, lần trước ta gặp Lục đại cô nương ngài còn chưa tới eo bần ni, hiện tại ngài đã tới đầu vai của ta rồi... Nhị cô nương càng thêm xuất chúng, rất có phong thái của Nhị gia và Nhị phu nhân..."

Ừm...

Vị này khen từ cô nương tới lang quân, từ nữ quyến đến nam quyến.

Bà ta đúng là nhiệt tình, nhưng lại chỉ chọn nhặt mà hàn huyên với một vài người.

Bên cạnh Tạ Tuân còn có Lục Trường Bình, bên cạnh Trường Đình còn có một Hồ Ngọc Nương lớn lên cực nổi bật, bên cạnh Trần thị còn có Tam phu nhân Thôi thị...

Nhiều người như vậy nhưng bà ta chỉ thấy vài người.

Đến cả người xuất gia lục căn thanh tịnh cũng biết được mánh khóe nịnh hót của kẻ phố phường.

Không biết là thế đạo này thay đổi lòng người hay lòng người vốn hiểu rõ quyền thế so với Phật Tổ thì càng hữu dụng hơn.

Trụ trì khom người đón người đi vào trong điện dâng hương.

Đại Hùng Bảo Điện thờ phụng Thích Ca Mâu Ni, thân tượng được dát một tầng lá vàng, mặt trang nghiêm nhưng hiền từ.

Đây là do Phù thị quyên khi về Bình thành tế tổ đầu năm... Khi đó Trường Đình mới 10 tuổi, nói cách khác Lục Xước trì hoãn ba năm mới để Phù thị tới Bình thành nhận tổ quy tông.

Hương nhang an tĩnh thấm lòng người.

Trường Đình quỳ gối trên đệm hương bồ, trên tay là ba nén thương cháy lượn lờ, trong lòng thở dài.

Phù thị... Nàng, Lục gia và cả cha nàng đều ... vĩnh viễn thiếu nợ bà ấy...

Trường Đình cúi người thật sâu mà quỳ lạy.

Lục Trường Khánh và Trường Đình song song quỳ.

Trường Đình vùi đầu quỳ lạy lại nghe thấy người bên cạnh cố nén tiếng hô.

Nàng đảo mắt qua thì thấy hương trong tay Lục Trường Khánh bị cắt một đoạn rơi trên mặt đất.

Lục Trường Khánh ngây ra, sững sờ tại chỗ.

Phật Tổ... Không cần nàng ta dâng hương...

Đây chính là điềm xấu!

Tạ gia sẽ muốn một nữ nhân không cát tường vào cửa sao!?

Sĩ tộc nhà cao cửa rộng thường phải dâng hương.

Hương thông thường đều được hong khô, cố gắng thể hiện sự cát lợi.

Lục Trường Khánh lặng ra một hòi mới nhìn thẳng về phía Tạ Tuân.

Trong chớp mắt nàng ta nhanh trí chuyển ánh mắt qua bên người Trường Đình!

Trường Đình nhăn mày nghĩ cái này liên quan gì tới nàng?

"Làm phiền sư phụ lấy thêm ba nén hương tới." Trường Đình không nhìn Lục Trường Khánh mà ngẩng đầu nhờ vị tiểu ni cô đứng ở một bên, "Có lẽ hương bị ẩm nên nhất thời bị gãy.

Phật Tổ lòng mang từ bi, sao có thể cùng phàm nhân so đo đây?"

Tiểu ni cô vội đáp lời sau đó khom người đi vào trong.

Trên tay Trường Đình vẫn cầm ba nén nhang cháy rực, nàng nghĩ nghĩ sau đó bước lên cắm hương vào trong lư đồng rồi lấy từ trong tay áo ra một nén bạc quăng vào hòm công đức.

Hồ Ngọc Nương đi theo phía sau Trường Đình cũng học theo.

Trường Đình vừa mở đầu thì mọi người mới phản ứng lại.

Tiểu ni cô cầm ba nén hương tới, đến cuối cùng chỉ còn mình Lục Trường Khánh còn quỳ gối trên đệm hương bồ.

Tiểu ni cô nhón chân châm hương sau đó đưa tới cho nàng ta.

Lục Trường Khánh cũng nơm nớp lo sợ mà đón lấy, môi mím lại, đôi mắt đẹp lướt qua đầu hương cháy sáng sau đó bình tĩnh cong eo lễ bái.

Nhưng hương lại bị gãy, rơi thành ba mảnh trên mặt đất.

Trần thị kinh hồn, Lục Trường Khánh thì kinh sợ đến độ mặt trắng bệch.

Tạ Tuân chắp tay phía sau, bình tĩnh nhìn.

Đại điện an tĩnh, Trường Đình liếc Trần thị một cái.

Lúc này bà ta vội nhẹ kéo con gái mình đứng dậy rồi nói, "... Hôm nay còn chưa tính cát hung mà đã tùy tiện đến dâng hương, đúng là thất kính.

Ngày mai mời sư thái lại vất vả giúp chúng ta dâng hương cho Phật Tổ để bồi tội."

Lời bà ta nói ra cũng không tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng coi như bậc thang để mọi việc hòa hoãn trở lại.

Trong mắt người bên ngoài thì Trần thị chính là phu nhân Tề Quốc Công tương lai, là đương gia phu nhân của Lục gia.

Vì thế trụ trì vắt óc tìm mưu kế hàn huyên, lại cố gắng khiến cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn: "Con người đều ăn ngũ cốc, thân cuốn trong bát quái, hoặc hôm nay hung, hoặc sáng ngày mai cát đều là việc không thể đoán trước.

Nhị cô nương..."

"Là đại cô nương, sư thái."

Tiểu A Ninh ngẩng mặt, cười ha hả lộ cả răng cửa đang sún nói, "A Ninh mới là nhị cô nương, nhị phòng và đại phòng không được tính một chỗ, tự nhiên cũng không tính thứ bậc."

Trường Đình kéo em gái ra phía sau nói, "Ấu muội còn nhỏ, vô tình đánh gãy lời sư thái."

Trụ trì cười gật đầu với Trường Đình, cũng không cãi mà biết nghe lời phải và nói, "Đợi bần ni đoán một quẻ hung cát rồi cô nương lại dâng hương cầu phúc..."

Trụ trì đoán hung cát gì nàng không biết nhưng Trường Đình chỉ nhìn ánh mắt Lục Trường Khánh đã thấy toàn hung.

Nàng ta tưởng nàng động tay động chân hả?

"A tỷ, nếu A Khánh có cái gì mạo phạm thì A Khánh sẽ sửa... A Khánh sửa còn không được sao..." Lúc sắp đi ra khỏi đại điện, chân còn chưa bước qua ngạch cửa Lục Trường Khánh đã đỡ cạnh cửa nhỏ giọng nghẹn nào nói với nàng, "A Khánh không cần bàn trang điểm khắc hoa, cũng không cần vào ở Nghiên Quang Lâu nữa.

Ta sẽ thành thật chỉ mong a tỷ có cái gì cứ nói.

Đều là tỷ muội trong nhà, nếu cứ nghẹn khó chịu trong lòng thì khó tránh khỏi có chỗ không phải..."

Trường Đình nhìn xuyên qua vai Lục Trường Khánh thấy Tạ Tuân đang đi tới.

Đúng rồi.

Có thể và không thể, có hiệu quả hay không cũng phải đánh cuộc một lần.

Trường Đình nhìn Lục Trường Khánh một cái, lại nhìn Tạ Tuân.

Cả hai người này nàng đều không muốn ở cùng một chỗ, một kẻ khiến nàng ghê tởm, một kẻ khiến nàng lo lắng.

Trường Đình cúi người nhẹ nói với nàng kia, "Vì sao ngươi bị phạt cấm túc ngươi biết, ta biết, thúc phụ cũng biết.

Có phải ngươi muốn biểu ca cũng biết luôn không?"

Lục Trường Khánh cứng đờ.

"Ngươi không quan tâm đến Lục gia, nhưng ta để ý.

Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài, ngươi không ngu nên ta không muốn nói nhiều."

Trường Đình vừa gật đầu gọi "biểu ca" với Tạ Tuân vừa nhẹ nhàng dựa sát vào Lục Trường Khánh mà nói, "Biểu ca thích trà Kim Tuấn Mi, hoa đào và trà đạo, thích chơi cờ.

Chỉ cần có thể cùng hắn chơi cờ thì không lo hắn không coi ngươi là bạn..."

Tạ Tuân đến gần, cười nhạt rồi gật đầu đáp lễ, "A Kiều..."

"Ngươi suy nghĩ xem có quan hệ gì không phải bắt đầu từ bạn bè chứ?"

Trường Đình nhanh chóng nói một câu này sau đó lại thẳng người.

Nàng nhìn dáng vẻ cực kỳ nổi bật trong cảnh xuân của Tạ Tuân thì cảm thán đúng là thiếu niên mặt mày như họa.

Nàng cười cười nói, "Phòng còn chưa dọn dẹp thoả đáng, A Kiều phải về phòng trước, đợi buổi trưa phẩm trà A Kiều sẽ cùng biểu ca nói chuyện được không?"

Tạ Tuân đời này chưa từng nói không, đương nhiên là hắn đồng ý.

Trường Đình nhìn Lục Trường Khánh một cái sau đó xoay người rời đi.

Tạ Tuân có tốt không? Hắn thực tốt, gia thế hiển hách, môn đăng hộ đối, tướng mạo xuất chúng lại là thanh mai trúc mã của nàng.

Nhưng hắn tốt thì có nghĩa lý gì? Nàng không thích hắn, mà Tạ Tuân cũng không phải không có nàng không được.

Đã nhìn thấy sống chết, lại nhìn tới tình cảm trên thế gian khiến Trường Đình cảm giác như đã cách mấy đời.

Nhân sinh ngắn như vậy, nếu còn phải chắp vá với một người khác để sống qua ngày thì... có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa gì hết.

Cuộc đời này sống không phải vì chắp vá, không phải vì nhường nhịn, không phải vì tính toán lợi và hại.

Có lẽ những người hiểu nhân sinh này yếu ớt thì sẽ dung túng bản thân yêu cầu xa xôi một chút.

Vào giờ trưa phòng nào ở nguyên phòng ấy dùng bữa.

Thức ăn chay cực ngon, Hồ Ngọc Nương ăn no tới nỗi xoa bụng ợ một cái.

Sau khi nghỉ trưa bọn họ đi thưởng hoa đào.

Lúc này Hồ Ngọc Nương lại ôm cột hành lang mà nấc, dù buồn ngủ nhưng vẫn vớt Trường Ninh dậy.

Chùa yên tĩnh, thi thoảng có tiếng động vật kêu.

Nơi ngắm hoa ở trên đình cao, lúc ba người Trường Đình đi tới đó thì Tạ Tuân đã đến.

Có một cây đàn đặt ở đó, lò nhỏ đang đun trà xanh khói bốc lên.

Tạ Tuân mặc trường bào ngồi bên cây đàn, thần sắc chăm chú, cằm hơi hếch lên.

Hồ Ngọc Nương ngẩn ngơ, thò người qua nhỏ giọng nói, "Ta đã hiểu ngươi nói đẹp tức là thế nào rồi..." Nàng ấy cố đè giọng nói, "Xác thật là đẹp!"

Trường Đình gật đầu cười cười, góc áo vừa động đã thấy sau lưng bóng cây um tùm có người đi tới.

Nàng híp mắt nhìn thì thấy là Mông Thác.

Thị vệ của đại sĩ tộc... Chính là như vậy...

Bọn họ sẽ trốn ở chỗ kín, không để chủ nhân nhìn thấy mình, vừa làm tròn chức trách lại không khiến gia chủ khó chịu...

Trường Đình thấy tim mình đau, nàng quay đầu đi tới gần Tạ Tuân cười và chỉ về phía lùm cây sau đó nói: "Bên kia có người..."

Tạ Tuân nghiêng mắt nhìn chỗ đó rồi nói, "Là hộ vệ, nếu A Kiều không thích thì bảo bọn họ tránh xa một chút."

Đúng là phản ứng điển hình của sĩ tộc.

Tay Trường Đình nắm chặt lại, nàng muốn nhếch miệng cười nhưng không nổi.

Nàng nói: "Bọn họ không phải thị vệ của Lục gia mà là người của Thạch gia Ký Châu.

Bọn họ có quân hàm, có tên trong danh sách quan lại... Không thể để bọn họ phải đứng đó được..."

"A Kiều muốn gọi bọn họ đi ra sao?" Tạ Tuân hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã khôi phục như cũ nói, "Nếu A Kiều muốn thì mời mấy vị đại nhân kia tới uống một chén trà nhỏ nhé?"

Hắn đang dò hỏi ý nàng.

Trường Đình nhíu mày, đột nhiên nhớ tới trên đường chạy trốn có lần Nhạc lão tam chơi cờ với Nhạc Phiên thế là nàng ra lệnh: "Lại bày một bàn cờ đi." Sau đó nàng cười cười nói, "Mông đại nhân cực thích chơi cờ."

Mông Thác thính tai nghe thấy thế thì trong lòng buồn bực.

Con mẹ nó, hắn thích chơi cờ khi nào!?.

*****

Lục Trường Khánh đi theo phía sau Mông Thác.

Qua giờ ngọ nàng ta đã thay quần áo, dù vẫn ăn mặc đơn giản để giữ đạo hiếu.

Đó là một bộ váy màu nguyệt bạch, áo ngắn bên ngoài, dải lụa có viền màu xanh nhạt.

Lúc này thời tiết lúc ấm lúc lạnh, nếu mặc quần áo mùa đông sẽ bị béo thế nên nàng ta phải bỏ áo choàng to để phô được dáng người, bên trong chỉ có một bộ váy đơn...

Uh, thôi thì như thế cũng không có gì, nhưng ánh mắt Trường Đình lại nhìn vòng eo thon của nàng ta sau đó âm thầm suy nghĩ.

Mông Thác phát hiện phía sau có người nên nghiêng đi tránh đường cho nàng ta.

Đợi Lục Trường Khánh đến gần Trường Đình mới để ý tới mấy đóa hoa trên đầu nàng ta.

Đó là ba đóa hoa đào được cắm ở ba độ cao, thấp dần xuống.

Trường Đình nhớ rõ ở cửa chùa có mấy cây đào, hẳn nàng ta đã vòng cửa sau tới đó hái hoa.

Cũng phải, trong sương phòng có Trần thị nhìn chằm chằm nàng ta làm sao dám cắm hoa lên tóc khi còn đang ở trong lúc để tang thế này.

Đã thế đây còn là hoa đào đỏ tươi diễm lệ nữa chứ!

Lục Trường Khánh đi qua rồi Mông Thác còn cố ý cách năm bước, đi tít tận phía sau.

Lục Trường Khánh liếc Tạ Tuân một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Khuôn mặt nàng ta đẹp như hoa đào, nhưng vừa mở miệng thì đã chả còn tí động lòng người nào nữa, "Sao lại cho cả tôi tớ tiến vào trong đình thế này?" Sau đó nàng ta nhìn nhìn Mông Thác cõng đao sau lưng thì giận dữ nói, "Sao còn mang theo đao? Hộ vệ thì phải đứng xa một chút, cả người đều là mồ hôi, thối chết..."

"Không phải tôi tớ."

Tạ Tuân dời mắt khỏi mấy đóa hoa trên tóc Lục Trường Khánh, bộ dáng nhàn nhạt đi tới đón Mông Thác, "Bọn họ là tướng sĩ của Thạch đại nhân ở Ký Châu chứ không phải tôi tớ..." Nói xong hắn ngừng một lát mới nói, "Đã lâu Tuân không thấy cô nương, hiện giờ vừa gặp cô nương cũng không còn bộ dáng ngày trước nữa."

Bộ dáng ngày trước của Lục Trường Khánh sao?

Trường Đình cũng không thích, nhưng ít nhất không giống như bây giờ, thật quá chán ghét.

Có lẽ nàng ta cho rằng việc dọn vào ở Quang Đức Đường dễ như trở bàn tay nên mới thế.

Người ta vừa đắc ý thì đã vội hiện nguyên hình.

Ngữ điệu của Tạ Tuân trước sau bằng phẳng như một thế nên người ta không nghe ra vui buồn.

Lục Trường Khánh nghiêng đầu không tỏ ý kiến, nhưng Trường Đình lại biết Tạ Tuân đang cực kỳ không vui.

Hắn là người trọng lễ nghĩa, mẹ đẻ hắn lại đi sớm, còn cha hắn chỉ biết múa bút theo đuổi phong nhã.

Nhưng thường phong nhã lại đi với phong lưu vì thế hậu viện của ông ta chưa từng được yên ổn.

Thứ đệ của Tạ Tuân uống rượu mua vui trong hiếu kỳ của mẹ cả, trong cơn giận dữ hắn đã lấy thế sét đánh trục xuất kẻ kia về nhà cũ, phân cho một trang viên nhưng không bao giờ cho về kinh thành nữa.

Mấy đóa hoa Lục Trường Khánh đang cài không khác gì cái gai trong mắt Tạ Tuân.

Lúc này hạ nhân đã dọn xong bàn cờ, Mông Thác vốn tuấn tú đĩnh đạc nên Tạ Tuân cười hỏi: "Ngươi ở dưới trướng Thạch Mãnh Thạch đại nhân giữ chức quan gì?"

"Tham tướng." Mông Thác không ngẩng đầu mà chỉ nói, "Ở Ký Châu ta giữ chức tham tướng của thành đông."

Tham tướng là chức quan cao, trong tay nắm binh phù.

"Mông đại nhân là cháu bên nhà phu nhân của Thạch Mãnh, mẫu thân là Ung Châu Dữu thị, cũng là đại tộc." Trường Đình nhẹ giọng bổ sung: "Mông đại nhân đã cứu ta hai lần, đao trong tay hắn uy vũ cực kỳ.

Hắn là người đã từng lên chiến trường giết kẻ địch."

Mông Thác nhếch miệng, có chút buồn cười.

Có lẽ nam nhân luôn có khát khao và tò mò cực lớn với đại đao và chiến trường nên trong giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Tạ Tuân nàng nghe thấy chút hứng thú.

"Phải không? Mông tham tướng tuổi trẻ tài cao, đúng là anh kiệt." Tạ Tuân tránh qua một bên rồi nói: "Chơi cờ cũng như đánh trận, mỗ hy vọng có thể áp dụng 36 kế ở trong này, hy vọng ngươi không ngại."

Đến Nhạc lão tam và Nhạc Phiên đều có thể chơi cờ không tồi vậy đại khái... Mông Thác cũng sẽ không kém đúng không?

Trường Đình kinh hồn táng đảm nhìn Mông Thác chậm rãi đi vào trong đình, lại phất vạt áo ngồi xuống sau đó cầm một quân cờ đen đặt ở điểm Thiên Nguyên giữa bàn cờ.

Trường Đình nhíu mày, cờ đen được đi trước nên chiếm ưu thế, đây là cử chỉ quân tử của Tạ Tuân.

Nhưng quân cờ đầu tiên đã đặt ở Thiên Nguyên thì chỉ là một quân cờ bỏ...

Lục Trường Khánh kêu lên một tiếng, rất không kiên nhẫn.

Nàng ta trộm đánh giá Mông Thác vài lần sau đó mới nhướng mày nhẹ giọng nói: "Vị Mông đại nhân này... lớn lên không giống lang quân khác..."

Nói thật ra thì Mông Thác lớn lên không quá giống người Hồ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có mũi cao, mắt sâu hơn người Hán.

Thậm chí con ngươi của hắn cũng có màu khác.

Trường Đình quay người đi, không để ý tới nàng ta.

Đằng trước còn đang đánh cờ.

Tạ Tuân cầm quân trắng đặt ở một góc sát bên phải.

Mông Thác cũng chẳng nghĩ mà lập tức đặt một quân đen ở góc bên trái.

Cứ thế, Tạ Tuân đặt cờ ở chỗ nào thì hắn đặt cờ ở chỗ đó nhưng ở phía đối xứng...

Trường Đình híp híp mắt, lại nhìn điểm Thiên Nguyên ở trung tâm, nơi đó là một quân cờ đen.

Vừa nhìn nàng đã muốn bật cười.

Mông Thác có ngốc không!?

Hắn không ngốc tí nào!

Điểm Thiên Nguyên ở giữa bàn cờ, người cầm quân đen vốn dĩ đã chiếm ưu thế.

Nếu cứ đi theo từng bước của đối phương thì hẳn sẽ phá được cục diện.

Hơn nữa quân đen đi trước nên luôn có một quân cờ đứng giữa bàn cờ vững như núi Thái Sơn!

Bất kể thế nào thì quân đen đều sẽ thắng!

Mông Thác chơi quá xấu rồi!

Đúng là kẻ vô lại!

Dù sao cũng là ăn vạ, là la lối khóc lóc lăn lộn mà, ta không biết đánh cờ nhưng ta biết chơi xấu...

Dù sao trong đánh cờ cũng không có quy định không được đi giống đối phương...

Dù sao Tạ Tuân cũng chưa từng cảnh giác...

(Chắc tác giả chưa đọc Hikaru, nếu đọc rồi sẽ biết với cao thủ mà nói thì cái trò đi nhại lại này của Mông Thác chẳng có tác dụng gì:))))).

Có vẻ tài chơi cờ của Tạ Tuân cũng chẳng ra sao)

Trường Đình cười cười sau đó dựa vào bên người Hồ Ngọc Nương.

Mà một khi nàng đã phát hiện ra thì Tạ Tuân không thể không thấy.

Nhưng hắn vẫn hạ cờ như cũ, mà nếu cứ thế thì bàn cờ này sẽ tràn đầy sớm thôi...

Tạ Tuân trở tay không kịp, trong lúc hốt hoảng lại tự vây hai quân cờ của mình, không khác gì tự đào mồ chôn bản thân.

Trường Đình nhìn thấy thế thì bật cười nghĩ đi thế nào cũng chỉ phí công.

Hắn đi giống hệt ngươi, hơn nữa hắn chỉ nghĩ tới chuyện thắng, dù chỉ một quân cũng được, không quan trọng.

Trường Đình tự nhiên cảm thấy vinh dự lây.

Động tác trên tay Mông Thác giống như đúc với Tạ Tuân.

Tạ Tuân nghẹn một hơi ở ngực, lòng bàn tay cầm quân cờ trắng một lúc lâu vẫn không biết nên hạ xuống chỗ nào.

"Được rồi, ta thua." Tạ Tuân giãn mày, thả quân cờ trắng lại chỗ cũ, sau đó ngước mắt bật cười, "Mông..."

"Tên hắn chỉ có một chữ Thác." Trường Đình tốt bụng giới thiệu.

Tạ Tuân lập tức sửa miệng gọi, "Một chiêu ấy của A Thác thực là thông minh..." Hắn hé môi cười rộ lên, dù ngồi xếp bằng vẫn cực kỳ ôn nhã.

Sau đó hắn mở miệng nói: "Nhưng thế này không đạo nghĩa cho lắm, cũng không phải cờ nghệ chân chính."

Lời của hắn không thấy có chút oán trách và không cam lòng nào.

Tạ Tuân thật sự là quân tử.

"Người thắng mới là chính nghĩa." Mông Thác trầm mặc rũ mắt thu từng quân cờ và nói, "Đại lang quân hy vọng nhìn thấy cảnh chém giết giống như ở trên chiến trường thì chính là thế này.

Ở nơi ấy mọi người bất chấp thủ đoạn, không để ý tới chi tiết, mặc kệ dùng đao hay chủy thủ, chỉ cần giết chết được kẻ địch thì chính là công lao.

Nếu không thì người chết sẽ là mình."

"Vô lại chính là vô lại, làm gì phải nhắc tới sống chết."

Phía sau vang lên tiếng động nhỏ, là Lục Trường Khánh khẽ cáu mắng, "Không biết chơi chính là không biết chơi, dốt thì nói là dốt.

Đằng này ngươi lại chơi thủ đoạn hại người, thật khiến người ta coi thường..."

Trường Đình quay qua thấy Lục Trường Khánh đang thay Tạ Tuân bất bình nói, "Đám thương nhân người Hồ ở kinh đô mua bán luôn trước sau nói hai giá khác biệt, đã thế đồ thường không tốt, chẳng lẽ đám người Hồ vốn dĩ đều là cái hạng này hả?"

Đánh người còn không được vả mặt đâu!

Trường Đình trầm mặt, liếc Mông Thác một cái thật nhanh.

Tính hắn xưa nay trầm ổn bình tĩnh, từ sắc mặt không thể nhìn ra cảm xúc nhưng nàng biết hắn để ý!

"Làm càn!"

Trường Đình còn chưa mở miệng nói gì thì Tạ Tuân đã cất lời.

"Lục cô nương hà tất phải nói lời tổn thương người khác! Như thế này chẳng có thể thống của đại thế gia chút nào! Ký Châu Thạch đại nhân là lương đống của triều đình, Mông tham tướng lại là người có quan hàm, vì nước giết địch, là công thần cũng là người tài ba! Đại Tấn từng có ba vị người Hồ làm việc ở lục bộ, nếu lời này của Lục tiểu cô nương truyền đến tai bọn họ thì sợ là Lục thị Bình thành sẽ phải hổ thẹn vì ngươi!"

Tạ Tuân động tay, sắc mặt trầm xuống.

Trường Đình hơi ngẩng đầu nói, "Nhị muội quá mức tùy tiện rồi!"

Nói xong nàng ngồi xuống giúp Mông Thác dọn dẹp bàn cờ, lại nhẹ giọng dặn dò, "Mãn Tú, ngươi đi báo việc ngày hôm nay cho thím, Mông đại nhân vô duyên vô cớ bị ta liên lụy nên đây là lỗi của ta.

Đợi báo thím xong ta sẽ nhận lỗi với Mông đại nhân!"

Trường Đình thực hối hận vì đã gọi Mông Thác tới!

Mãn Tú nghe lời mà đi nhưng còn chưa rời khỏi đình đã nghe thấy Lục Trường Khánh đỏ mặt quát, "Ngươi dám đi!" Chóp mũi nàng ta mấp máy, cằm hơi cúi, lộ ra đóa hoa bên thái dương, "Tạ biểu ca... A Khánh biết sai rồi, tuyệt không dám tái phạm... Việc hôm nay đừng để mẫu thân muội biết có được không?"

Đào hoa lóe mắt, Tạ Tuân phất ống tay áo rộng, không mở miệng cản người.

Lục Trường Khánh bị hắn chất vấn thì đã xấu hổ đến không chịu nổi.

Trường Đình nắm chặt quân cờ trong tay, môi chu ra dùng khẩu hình nói "Xin lỗi" với Mông Thác.

Hắn nhìn thấy thế thì nở nụ cười nghĩ một tiểu cô nương như nàng lại vọt tới phía trước bảo vệ hắn cơ đấy...

Cái này mới gọi là không ra thể thống gì.

Mãn Tú đi nhanh, chỉ chốc lát đã dẫn lão ma ma bên cạnh Trần thị tới.

Vừa thấy trâm hoa Lục Trường Khánh cài bên tai còn chưa gỡ xuống bà ta đã kinh hoảng, vội hành lễ với Mông Thác nói sẽ tạ lỗi sau rồi nhanh chóng cúi người kéo Lục Trường Khánh về phòng.

Vì trò khôi hài này mà mọi người cũng chẳng còn hứng thú ngắm hoa nữa.

Tạ Tuân lại xin lỗi Mông Thác sau đó mọi người cũng tan.

Màn đêm buông xuống, Trường Đình dùng xong bữa tối thì thấy Bạch Xuân từ ngoài trở về, mặt mày vui vẻ nhẹ giọng báo với nàng, "... Trụ trì vừa thấy eo bài của Chân Định đại trưởng công chúa thì cái gì cũng đồng ý, ngày mai nhất định mọi việc sẽ trôi chảy."

Trôi chảy thì tốt, chỉ sợ vác đá nện chân mình giống như Lục Trường Khánh thì dở.

Đôi khi tính kế người khác chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là tốt nhất.

Lục Trường Khánh không chịu hạ mình, cũng không chịu động não thì dựa vào cái gì nàng phải vội vàng nói rõ những thứ Tạ Tuân yêu thích cho nàng ta nghe? Tạ gia là nhà ngoại của nàng, cho dù không muốn gả tới đó nàng cũng không thừa hơi đẩy một tai họa lớn như Lục Trường Khánh vào đó!

Bữa tối ăn hơi nhiều nên Hồ Ngọc Nương muốn đi một vòng quanh sân tiêu cơm.

Ai biết cơm không tiêu nàng ta đã cùng tiểu ni cô thắp đèn tụm một chỗ nói chuyện phiếm.

Trường Đình dẫn Mãn Tú đi phía trước, lúc ngang qua rừng trúc Mãn Tú chỉ tay về phía trước.

Nơi đó có bóng người, Trường Đình vừa thấy đã vui sướng.

Có duyên!

Có duyên thì thế nào cũng gặp mặt!

"Mông đại... Mông Thác!" Trường Đình hạ giọng gọi.

Mông Thác lập tức quay đầu, nương ánh đèn hắn thấy rõ người tới nên cũng cười đáp, "... Bây giờ đến phiên ta trực đêm."

Đây coi như lời giải thích vì sao hắn lại ở chỗ này.

Trường Đình lập tức nở nụ cười vừa ôn nhu lại thẹn thùng..


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)