Không thích ăn
← Ch.191 | Ch.193 → |
"Có ý gì?" Những người ở đây có lẽ không biết tình hình, mở miệng hỏi.
"Ý trên mặt chữ, Hình phó đường chủ cùng người Nhật thông đồng, giả vờ thăm dò tôi, trên thực tế lại dẫn đường chủ đến bến tàu. Làm cho đường chủ bị người Nhật khống chế, sau đó thuận tiện bắt tôi, muốn vu oan cho tôi, chỉ là ông ta nghìn tính vạn tính lại tính sai một bước, đó chính là tôi được cứu ra." Côn Sơn cảm giác mình nói lời này rất rõ ràng dễ hiểu.
"Mày ngậm máu phun người, không có chứng cớ!"
"Tôi chính là chứng cớ." Tổng đường chủ gỡ xuống mũ, tháo bỏ lớp ngụy trang, châm chọc nhìn xem hắn: "Cái này đủ chứng cớ chưa?"
"Tổng đường chủ!"
"Tôi không chết, cậu thật bất ngờ a! Tiểu Chung uổng công tôi tín nhiệm cậu như thế, còn muốn đem Trí Đường giao cho cậu, cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Buông tay chịu trói đi!" Hắn không muốn tốn nhiều miệng lưỡi.
"Không, tôi không có tội. Tôi không có giết ngài, là người Nhật muốn giết ngài!"
"Cậu là đồng lõa." Đối với hắn ngụy biện, Tổng đường chủ thản nhiên nói. Sau đó thêm hai chữ giúp hung bang, chủ ý định hắn trọng tội, cấu kết người Nhật, ám toán Tổng đường chủ, mưu đồ soán vị, mỗi một tội đều là trọng tội.
"Đúng vậy! Vị trí này vốn về sau cũng thuộc về tôi." Nhưng hắn đợi không được, Tổng đường chủ mới hơn 40 tuổi, đợi Tổng đường chủ rút lui, có thể hơn mười mấy hai mươi năm sau rồi, hắn cũng không còn trẻ, không có khí lực đợi, cho nên hắn nghĩ cách mau chóng đăng vị, hơn nữa người Nhật cho hắn mười vạn đồng bạc, còn đồng ý giúp hắn lên làm Tổng đường chủ, hắn vì cái gì không làm?
"Dục tốc bất đạt." Côn Sơn tiến lên một phen túm lấy súng trong tay hắn, sau đó một cước đạp hắn ngã xuống đất, liếc mắt ra hiệu, A Thiếu tiến lên đè Hình phó đường chủ lại.
Bên này vừa giải quyết, A Thiếu nghe thấy tiếng động, phát hiện một người đang định chuồn đi, đối với A Hổ nói: "Bắt lấy hắn!"
A Hổ một phát bắt được, là Chấp đường đại gia.
Chấp đường đại gia thấy đại thế đã mất, vội vàng quỳ xuống, đối với Tổng đường chủ khóc lóc kể lể nói: "Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ không nên nhẹ dạ tin lời phó đường chủ, đem tâm phúc của hắn đều thăng chức."
Tổng đường chủ đi lên trên đài, ngồi xuống vị trí vốn thuộc về mình, đối với Hình đường đại gia ở một bên nói: "Còn không đem những người này dẫn đi, giao tất cả cho cậu xử lý."
Hình đường đại gia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng sai người đem phó đường chủ cùng vị Chấp đường đại gia dẫn xuống, sau đó nói: "Nếu Lục đường chủ đã không phạm tội, thuộc hạ lập tức thông cáo cả nước, bỏ lệnh truy nã."
"Cái này đương nhiên, mặt khác công bố thêm, từ nay Lục Côn Sơn, điều đến Tổng đường tiếp nhận chức vụ Chấp đường đại gia."
Tổng đường chủ tiên trảm hậu tấu, thoáng một cái tuyên bố, Côn Sơn muốn chối từ, nhưng Tổng đường chủ mở miệng ngăn lại: "Côn Sơn! Đây là em đáng có được, em đã cứu mạng anh, đủ để chứng minh năng lực của em, có công phải nhận thưởng. Nếu em lại cự tuyệt, chính là không nể mặt anh."
Côn Sơn nói: "Thuộc hạ sẽ cố sức, chỉ là thuộc hạ ở Quảng Châu và Hồng Kông còn có có rất nhiều chuyện nhất thời sợ đi không được."
"Làm việc không nhất định phải ở Thượng Hải, làm người đừng quá khô khan, em có thể báo cáo qua điện thoại, thời điểm có việc em tới triển khai cuộc họp." Bởi vì cứu mạng hắn, cho nên hắn đối với Côn Sơn đặc biệt bao dung.
"Nhưng như vậy có thể sẽ chậm trễ thời gian của mọi người hay không?"
Tổng đường chủ mở miệng, hơn nữa Lục Côn Sơn xác thực có công, mọi người nào dám có ý kiến gì, Tổng đường chủ bây giờ vừa mới trở lại vị trí, quan mới đến đốt ba đống lửa, nếu ai phản bác, có thể sẽ đắc tội Tổng đường chủ, mọi người cũng không có phát biểu ý kiến gì.
Tuy là Chấp đường, nhưng Chấp đường Tổng đường không kém với bất kỳ tổng đường chủ ở phân đường Nhất cấp nào, mọi người nhao nhao đối với hắn chúc mừng, đây quả thực là đột nhiên giết ra một hắc mã, ngày hôm qua vẫn là tội phạm truy nã, hôm nay biến hóa nhanh chóng trở thành Chấp đường đại gia của Tổng đường.
Rất tốt vẫn còn phía sau, đợi mọi người tản ra, Tổng đường chủ gọi Tọa đường đại gia và Côn Sơn vào phòng làm việc của mình, ngồi đối diện đường nói: "Lần trước nói muốn mua vũ khí, còn chưa nghĩ mua của ai, vậy thì mua của Côn Sơn a! Để cho hắn cung cấp hàng, chúng ta cũng thử vũ khí tiên tiến của nước Mỹ xem thế nào."
Côn Sơn vốn không muốn dùng vũ khí của mình, đối phó người Trung Quốc.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận đánh người Trung Quốc xấu cùng người ngoại quốc có gì khác nhau, vì vậy quyết định bán.
Cùng Tọa đường đại gia bàn họp đồng buôn bán, lúc từ Tổng đường đi ra, trời đã tối rồi.
Chiều ngày hôm sau, Côn Sơn mang theo Bảo Châu về Quảng Châu, đối với bên ngoài Côn Sơn chỉ nói là cố ý lười nhác, đi ra ngoài chơi, không nghĩ tới trên đường gặp cường đạo, mới bị thương, được Bảo Châu chiếu cố đã tốt hơn nhiều, mọi người lúc này mới an tâm một ít.
Nhà máy Côn Sơn và Thẩm Kỷ Lương hợp tác, buôn bán không tệ.
Nhưng còn chưa có mở ra thị trường hoàn toàn, Thẩm Kỷ Lương mở một buổi thương hội, mời tất cả những người trong và ngoài nước có tài chính đối với sản phẩm của bọn họ có hứng thú đến.
Buổi tiện không thể thiếu Côn Sơn và Bảo Châu, Côn Sơn và Bảo Châu với tư cách cổ đông tự nhiên phải dự họp.
Lúc Côn Sơn đang lôi kéo Bảo Châu xã giao với đồng nghiệp, Diệp Dung Thanh ăn mặc theo kiểu tây mà cô tự cho là rất đẹp đi tới gần Côn Sơn, cùng hắn chào hỏi: "Nhị thiếu gia, đại thiếu gia kêu tôi thay hắn tới tham gia."
"Được, mời cô tự tiện." Côn Sơn chỉ gật đầu, sau đó lại cúi đầu xuống kẹp một đũa rau vào trong đĩa Bảo Châu: "Không cho phép kiêng ăn."
"Em không muốn ăn rau!" Cô không thích ăn vật kia.
"Vậy buổi tối cũng không cho ăn kẹo, anh có mua râu rồng xốp giòn em thích nhất, em không ăn, anh cho Tiểu Hoàng." Côn Sơn cố ý hù dọa cô.
Bảo Châu rất không có cốt khí, cô không sợ súng không sợ pháo, chỉ sợ không có kẹo ăn, lập tức nhăn nhó: "Em sẽ ăn rau, không được tịch thu kẹo của em."
"Bảo Châu, nghe lời."
Nếu như Bảo Châu thực sự nghe lời thì tốt rồi, cô cùng Côn Sơn ở chung lâu rồi, có đôi khi cũng giảo hoạt, chỉ vào một chỗ khác hô to: "Oa, Côn Sơn anh xem, ngoài cửa sổ có cái bánh rơi xuống."
Côn Sơn sủng nịch làm bộ nhìn ngoài cửa sổ: "Ở đâu hả hả?"
Bảo Châu lập tức đắc ý cúi đầu xuống, đem rau trong đĩa chuyển tới trong chén Tiểu Hoàng, sau đó vui vẻ ngẩng đầu nói: "Côn Sơn, em đã ăn xong!"
"Tiểu nha đầu, lại bắt nạt Tiểu Hoàng!" Côn Sơn nhìn thoáng qua rau giá chồng chất trong chén Tiểu Hoàng, quả thực vô cùng thê thảm.
Tiểu Hoàng hướng phía Côn Sơn nhìn lại, làm ra bộ dáng, tôi rất đáng thương.
Bảo Châu cưỡng từ đoạt lý: "Em là quan tâm Tiểu Hoàng."
"Tiểu Hoàng a! Không cho phép kiêng ăn, nếu không cưng lớn lên sẽ không cao." Bảo Châu một bên cầm thìa đập đầu Tiểu Hoàng, một bên đem mấy thứ mình không thích ăn đều đặt vào trong chén Tiểu Hoàng, khi dễ Tiểu Hoàng cơ hồ đã trở thành thú vui của cô.
Tiểu Hoàng ủy khuất nhìn thoáng qua Bảo Châu, sau đó nhận mệnh ăn miếng dưa chuột Bảo Châu không thích ăn, kỳ thật nó cũng không thích ăn đâu.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |