Chột dạ?
← Ch.190 | Ch.192 → |
Ván thứ ba Tổng đường chủ thua. Hắn đường đường là Tổng đường chủ, nếu như bị trang điểm mất hôn như vậy, về sau uy nghiêm ở đâu? Lập tức ngã xuống giả bộ bất tỉnh, Bảo Châu tin là thật, hắn xem như tránh thoát một kiếp.
Côn Sơn nhìn đồng hồ thấy sắp đến Thượng Hải, vừa định đứng dậy lau mặt, đột nhiên không biết từ nơi nào xông tới một đám người, lục soát lần lượt khoang xe.
Rất nhanh lục soát đến khoang xe bọn người Côn Sơn ngồi.
Đám người kia nhìn như là mấy tên côn đồ lưu manh, nhưng trong đó có vài người Nhật, bọn họ vừa đến khoang xe, đã có một người trong đó đối với mọi người vênh váo tự đắc hô: "Chúng tôi phụng mệnh đến đây điều tra hai tên tội phạm bỏ trốn, mọi người không cần kinh hoảng."
Mấy tên côn đồ bắt đầu ở trong xe lục soát, bức họa Côn Sơn và Tổng đường chủ lúc ẩn lúc hiện, những tên côn đồ đi tới đi lui, lại không có phát hiện Côn Sơn và Tổng đường chủ, chủ yếu là bọn họ trang điểm thoạt nhìn quá đặc biệt, đặc biệt xấu, làm cho người ta không muốn tới gần.
Chỉ là đứng xa xa hỏi Côn Sơn: "Tụi bây đang làm cái gì?"
"Mấy người chúng tôi là diễn viên xiếc thú, chúng ta phụ trách sắm vai thằng hề, hù dọa đến các vị, thật sự ngại quá." Côn Sơn vô cùng khiêm tốn cúi đầu, lập tức phi thường cảm tạ Bảo Châu trang điểm cái mặt này cho hắn,
Tên côn đồ rất không khách khí dựa theo lương tâm nói: "Quả nhiên rất xấu."
Sau đó bọn họ đi ra, lúc Tổng đường chủ ngẩng đầu lên đối với Bảo Châu nói ra một yêu cầu: "Em gái, vẽ cho anh khẩu vị nặng!"
Lúc sau tất cả mọi người rất may mắn dẫn theo Bảo Châu, bởi vì ở lối ra có kiểm sát viên, Bảo Châu ăn mặc một bộ dạng giàu có dẫn một đám hoặc trang điểm đậm đặc, hoặc là cúi đầu đi theo, tuy rất dễ gây chú ý, nhưng tính ẩn nấp thật sự cao.
Thời điểm bị người ngăn lại kiểm tra, A Hổ nói: "Tôi là đoàn trưởng của gánh xiếc thú Đại Hoa, chúng tôi định đến Thượng Hải trình diễn."
A Hổ nói xong có người ôm Tiểu Hoàng to lớn từ phía sau đi tới, xem xét thật đúng là như một đám diễn xiếc thú, người kiểm tra liền tin, khoát tay áo, thả bọn họ đi: "Đi qua đi!"
Một đoàn người đang định đi qua, không biết là ai bởi vì được đi qua, thở dài một hơi, kết quả rương hòm trên tay cũng buông lỏng xuống, rương hòm nện trên sàn nhà, tạo ra âm thanh chói tai nổi bật.
Côn Sơn sợ lộ tẩy, vội vàng nói: "Như thế nào có chút đạo cụ cũng mang không nổi, mau đi thôi."
Mọi người một lần nữa nâng rương rời đi, mới đi vài bước, đột nhiên bị một gã kiểm sát viên gọi lại: "Chờ một chút, các người đang nâng cái gì?"
"Chỉ là một ít đạo cụ mà thôi." A Hổ ở bên cạnh cười theo, trong lòng cũng ứa ra mồ hôi, bên trong đều là súng ống đạn dược, nếu như bị phát hiện, bọn họ còn có thể đi được sao?
"Vậy sao? Mở ra, tôi muốn kiểm tra."
A Hổ nhìn thoáng qua Côn Sơn, Côn Sơn chạm nhẹ vào ống tay áo, ra hiệu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất xảy ra chuyện, từng người bỏ chạy a! Đừng để bị bắt.
"Các người muốn xem thì xem đi!" Sắc mặt A Hổ sắc mặt khó coi mở rương ra.
Rương vừa mở ra, bên trong là một đống súng chỉnh tề.
Kiểm sát viên cùng một đám thủ hạ, lập tức kinh ngạc tròng mắt đều sắp rớt ra: "Súng ống đạn dược! Người tới đem bọn phần tử nguy hiểm này, bắt lại cho tôi?"
"Không nguy hiểm a!" Bảo Châu chỉ cảm thấy thú vị đâu có nguy hiểm gì.
"Cô xem tôi là con nít ba tuổi sao? Những vật này có thể giết người." Như thế nào không nguy hiểm, nhiều súng như vậy, lấy về chia cho các anh em, mỗi người có thể được hai cây, quá tốt rồi.
"Mạng của ông thật yếu ớt a!" Bảo Châu nói xong, tiện tay từ trong túi móc ra một khẩu súng, hướng phía bầu trời bắn một phát.
Ngay tại thời điểm mọi người bị dọa cái trán toát mồ hôi, Tiểu Hoàng rất vui sướng bay lên bầu trời, dùng miệng tiếp được đồ vật rơi ra từ nòng súng, nhai nghe rột rột.
Bảo Châu thấy Tiểu Hoàng hình như đói bụng, tiện tay lại móc ra một cây, súng trên tay trái phun ra chính là đậu xanh, tay phải phun ra chính là động phộng.
Lúc từng hạt đậu rơi trên mặt đất, mọi người căng cứng thần kinh lập tức thư giãn lại.
Bộ dạng Tiểu Hoàng trên không trung bận rộn giành ăn, chọc cho người đi đường cười ha ha.
Sau khi Tiểu Hoàng ăn no, Bảo Châu cất một cây súng, gọi Tiểu Hoàng lại sờ lên đầu của nó: "Tiểu Hoàng thực nghe lời."
"Hiểu lầm, hóa ra đều là đạo cụ, các người đi qua đi!" Kiểm sát viên cười thả bọn họ đi, một đống đạo cụ giữ lấy cũng vô dụng a!
Kỳ thật bọn họ lầm rồi, chỉ có súng trong tay Bảo Châu mới là súng đồ chơi, còn lại đều là hàng thật.
Từ nhà ga đi ra, Côn Sơn sâu sắc cảm giác được, may mắn dẫn theo Bảo Châu ra, quá hữu dụng.
Đã đến Thượng Hải sẽ không sợ nữa, tìm một quán cơm trong con hẻm nhỏ, mọi người trước ăn xong bữa cơm, buổi chiều Côn Sơn đem Bảo Châu an bài trong một khách sạn, phái mấy huynh đệ trông coi cô.
Thừa dịp cô ngủ trưa, Côn Sơn chạy ra ngoài, cùng Tổng đường chủ đi gặp tâm phúc, sau đó cải trang thành một tiểu đệ, cúi đầu tiến vào tổng đường Trí Đường.
Lúc đến đại sảnh, Côn Sơn lần đầu tiên gặp được vị Hình phó đường chủ.
Trên đầu Hình phó đường chủ đeo một miếng vải màu trắng, biểu cảm lộ ra rất bi thương, những thành viên khác cũng thế, nghi thức nhậm chức rất nhanh bắt đầu, Hình phó đường chủ giả mù sa mưa đứng ở trên đài, dùng lời lẽ đau thương nói: "Đường chủ trước kia đối với tôi rất ưu ái, đối với các vị cũng rất chiếu cố, lần này đường chủ đột nhiên bị hại, làm tôi chân tay luống cuống, tiếc hận bi thống. Hôm nay tôi tuân theo di chúc của đường chủ, trở thành Tổng đường chủ, về sau tôi nhất định sẽ cố gắng tìm ra Lục Côn Sơn tên nghịch tặc kia vì Tổng đường chủ báo thù, Tổng đường chủ ở trên trời, ngài hãy yên tâm an nghỉ! Trí Đường tôi sẽ thay ngài bảo hộ."
"Ông không cần cố gắng, tôi ở ngay chỗ này." Côn Sơn nói.
Mọi người nghe tiếng nhìn về phía Côn Sơn, Côn Sơn bỏ mũ xuống, giơ tay xé râu ria giả trên mặt ra ngẩng đầu lên đi đến trước mặt mọi người.
"Cậu là?" Ở đây phần lớn đều là người ở Tổng đường, chưa từng gặp qua Côn Sơn.
"Kẻ hèn này là Lục Côn Sơn." Hắn bình tĩnh nói.
"Cái gì mày chính là Lục Côn Sơn?" Hình phó đường chủ cả kinh, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Côn Sơn, cảm thấy bối rối, nghĩ thầm hỏng mất, nghe nói Lục Côn Sơn cùng đường chủ được người ta cứu đi, hắn vốn còn một tia hi vọng, nghĩ rằng không chừng hai người kia là bị kẻ thù của đường chủ cứu đi.
Nếu như Lục Côn Sơn ở đây, vậy đường chủ đâu?
Hình phó đường chủ đánh đòn phủ đầu, móc ra súng nhắm ngay Côn Sơn: "Lục Côn Sơn mày còn mặt mũi xuất hiện? Tao sẽ giết mày thay đường chủ báo thù."
"Thực sự muốn báo thù, thì ông tự sát đi!" Côn Sơn giơ tay lên, so tốc độ, hắn không kém Hình phó đường chủ, cơ hồ là đồng thời rút súng ra.
Hình phó đường chủ nghe vậy, có thể là chột dạ, lui về sau một bước.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |