| ← Ch.015 | Ch.017 → |
Cận Châu không nghĩ rằng chuyện này lại được cô nhắc đến chỉ sau bốn ngày, vốn dĩ anh đã chuẩn bị một cách tiếp cận khác rồi.
Mọi cảm xúc lắng xuống trong đôi mắt sâu thẳm của anh, anh nhìn vào mắt cô, trả lời không chút do dự: "Tất nhiên là thật."
Nếu là thật...
An Chi Dư thả lỏng khóe môi đang mím chặt: "Vậy nếu bây giờ tôi đồng ý với anh---"
"Chiều nay em có thời gian không?"
Lời nói phía sau bị anh cắt ngang, khóe môi An Chi Dư đang khẽ 𝖍.é 〽️.ở chợt mím lại, đôi mắt cô ngơ ngác và đầy nghi hoặc, sau đó cô nghe thấy anh nói---
"Nếu có thể, chiều nay chúng ta có thể đi đăng ký kết ⓗô𝖓_."
Anh cứ nghĩ mình sẽ rất kiên nhẫn, nhưng trong khoảnh khắc này, thậm chí anh không muốn chờ đợi thêm nửa ngày nữa.
Anh không muốn cho mình thời gian để cảm thấy bất an, cũng không muốn cho cô cơ hội thay đổi ý định.
Chỉ là sự nóng lòng của anh khiến trên mặt An Chi Dư hiện rõ vẻ bất ngờ: "Chiều, chiều nay à?"
Biểu cảm ngỡ ngàng trên khuôn mặt cô khiến Cận Châu vội vàng giải thích: "Chủ yếu là hai ngày tới tôi đều không rảnh, nên..."
Đúng lúc này, thang máy mở ra, vừa đúng lúc mà lại cũng không đúng lúc.
Cả hai đều đứng bên ngoài thang máy mà không vào.
Cận Châu cúi đầu nhìn cô, đồng thời cũng chờ đợi câu trả lời của cô, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại.
An Chi Dư ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đầy sự quyết tâm và dũng khí không lùi bước: "Được, vậy thì chiều nay."
Ngay khi cô vừa dứt lời, Cận Châu lập tức nắm tay cô quay người lại.
Không quay trở lại văn phòng trên tầng, Cận Châu nắm tay cô đi thẳng qua sảnh tầng một.
Ngoài cửa, Từ Hoài Chính vẫn đang lớn tiếng trách mắng mẹ mình, hai bóng người nhanh như gió lướt qua bên cạnh anh.
Không còn sự chậm rãi như trước khi cố chiều theo nhịp bước của cô, An Chi Dư gần như phải chạy chậm để theo kịp anh...
Chiếc xe đậu ở bãi đỗ ngoài trời, Cận Châu mở cửa xe cho cô, đến khi An Chi Dư ngồi vào ghế phụ, anh mới thả tay cô ra.
Không biết có phải vì vừa chạy chậm hay không, nhưng khi anh buông tay ra, An Chi Dư mới nhận ra lòng bàn tay có chút ẩm ướt, chỉ là không phân biệt được đó là của ai.
Trong khoảnh khắc thất thần, dây an toàn đã được kéo ngang qua người cô.
Một tiếng "cạch" vang lên cùng nhịp với nhịp tim, An Chi Dư ngước nhìn anh.
"Sổ hộ khẩu có ở nhà không?" Giọng anh, nếu nghe kỹ, có thể nhận ra sự г.𝖚.𝓃 𝐫.ẩ.ⓨ nhẹ.
An Chi Dư chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cằm không nghe theo điều khiển mà gật đầu, chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã đóng lại.
An Chi Dư nhìn anh đi vòng qua đầu xe, bước vào ghế lái chính.
"Sếp Cận..."
Niềm vui đến quá đột ngột, ngay cả cơn gió lạnh bên ngoài cũng không thể làm trái tim anh bình tĩnh lại, nhịp tim dồn dập của anh gần như át cả giọng của người bên cạnh.
Nhưng anh biết, dù anh có nóng lòng đến đâu, cũng phải cho cô cơ hội xác nhận lại ý định của mình.
Ánh mắt anh từ đôi tay cô nắm chặt trước ⓝ·ⓖ·ự·𝒸 chuyển lên khuôn mặt cô, Cận Châu xác nhận lại với cô: "Em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
Biểu cảm nghiêm túc của anh, giọng nói trịnh trọng, khiến An Chi Dư không thể không suy nghĩ lại về câu hỏi của mình.
Đó không phải là một quyết định được cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng trong lòng cô lại có sự quyết tâm chấp nhận mọi hậu quả của sự bốc đồng này.
Thấy cô mãi không trả lời, Cận Châu mở lòng mình: "Kết ⓗ●ô●п là chuyện rất nghiêm túc, đối với anh, cả đời chỉ có một lần."
Cả đời chỉ có một lần...
Cô từng nghĩ rằng anh chỉ vì không muốn bị mẹ thúc giục chuyện ♓ô·𝖓 nhân nên mới vội vàng tìm một người để kết ♓ô*𝖓*.
Trước khi mở miệng, cô thậm chí còn nghĩ rằng cuộc hô_𝖓 nhân này liệu có một thời hạn nào đó hay không.
Thấy cô mãi không lên tiếng, lòng Cận Châu càng thêm hoảng hốt, sự dịu dàng trong mắt anh không thể che giấu được nỗi lo lắng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn chứ?"
Bị đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm, An Chi Dư vô thức gật đầu.
Bên tai vang lên tiếng động cơ xe khởi động.
Hai tiếng đồng hồ, không dài, nhưng cũng không ngắn.
Cận Châu đưa cô về nhà để lấy sổ hộ khẩu, sau đó đưa cô về khu nhà của mình lấy sổ hộ khẩu của anh, rồi họ ghé qua một tiệm chụp ảnh.
Khi ánh đèn flash từ ống kính chiếu lên khuôn mặt họ, tim An Chi Dư cũng đập mạnh một nhịp.
Cô thậm chí không biết mình đứng dậy khỏi ghế như thế nào, chỉ biết rằng tay mình vẫn luôn nằm trong tay anh.
Tay anh rất lớn, có thể bao trọn lấy tay cô.
"Không cần chỉnh sửa, rất đẹp rồi."
Ánh mắt cô rời khỏi mu bàn tay anh, từ góc nhìn của cô, cô có thể thấy lưng anh hơi khom xuống và làn da sau tai anh...
Khi ảnh vừa in ra, chủ tiệm còn chưa kịp lấy để cắt tỉa thì Cận Châu đã nhanh chóng lấy tấm ảnh lên, nhìn kỹ vài giây, sau đó đưa cho An Chi Dư: "Rất đẹp."
Đúng là rất đẹp, nhưng so với nụ cười nhẹ nhàng của anh, biểu cảm của cô lại có chút gượng gạo.
"Chủ tiệm, " An Chi Dư ngước lên hỏi: "Có thể chụp lại một tấm không?"
Chủ tiệm ngạc nhiên: "Không đẹp sao?"
An Chi Dư mím môi: "Không phải... chỉ là..."
"Vậy làm phiền anh giúp chúng tôi chụp lại một tấm." Cận Châu đặt bức ảnh chưa được cắt vào túi áo vest.
Khi hai người cùng ngồi lại trên chiếc ghế cũ, An Chi Dư khẽ vuốt lại mái tóc dài bên tai, đột nhiên nhớ ra mình chỉ thoa một lớp son dưỡng không màu.
Nhưng lại ngại ngùng khi bôi son trước mặt anh.
"Sẵn sàng chưa nào. ---"
"Khoan đã!" An Chi Dư vội vàng đứng dậy: "Chủ tiệm, ở đây có phòng vệ sinh không?"
Chủ tiệm ngẩng đầu lên: "Trên lầu có, nhưng bồn cầu bị hỏng, hơi bẩn."
Tâm tư của cô gái, Cận Châu không hiểu hết được, nhưng vì yêu, nên anh mới để ý, mới suy nghĩ.
Anh đứng lên, giọng hơi trầm xuống: "Hay là để anh đưa em ra ngoài tìm?" Anh mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng không chắc chắn nên không hỏi thẳng.
An Chi Dư lắc đầu nhẹ nhàng: "Không, không cần đâu."
Cô vừa định ngồi xuống, thì tay lại bị Cận Châu khẽ kéo lên, lần này, anh không chỉ trầm giọng mà còn cúi người, ghé sát vào tai cô, hỏi nhỏ: "Có cần thoa thêm một chút son không?"
Từ đôi mày hơi nhíu lại và vẻ bối rối trên mặt cô, Cận Châu quay lưng lại phía cô: "Chủ tiệm, chờ một lát rồi chụp tiếp."
Nói xong, anh không quay lại ngay, hai tay đú·ⓣ vào túi quần tây, đứng lặng vài giây, nghe thấy tiếng kim loại mở ra sau lưng, anh mới cúi đầu, nụ cười trên khóe môi anh càng thêm rõ rệt.
Dù nghe thấy tiếng kim loại đóng lại lần nữa, Cận Châu vẫn không vội quay lại.
Cảm giác có ai đó kéo nhẹ tay áo, lúc này anh mới xoay người lại.
Không chỉ đôi môi cô đã có sắc đỏ nhẹ nhàng, mà ngay cả đôi má cô cũng phớt lên một lớp hồng mờ.
Cận Châu ngồi xuống bên cạnh cô, nâng tay, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc trên má cô ra sau tai bằng ngón trỏ, một hành động có vẻ 🌴·𝒽â·ռ ɱ·ậ·𝐭, nhưng lại không khiến An Chi Dư cảm thấy chút ngại ngùng hay khó chịu nào.
Thật kỳ lạ...
Chủ tiệm cũng đoán được lý do cô khách hàng này không hài lòng với bức ảnh trước đó, nên lần này ông không quên nhắc vài câu.
"Hai người có thể sát lại gần hơn một chút... Đúng rồi... Cười một chút nào, đúng rồi, cười tươi thêm chút nữa..."
Giọng nói hào hứng của chủ tiệm khiến An Chi Dư không nhịn được, khóe môi cô nhếch lên, để lộ một chút răng.
Hình ảnh được giữ lại trong khoảnh khắc.
Chủ tiệm phấn khích búng tay một cái: "Hoàn hảo!"
An Chi Dư cũng hài lòng với bức ảnh lần này, suốt đường đến cục dân chính cô không ngừng ngắm nó, nhìn chăm chú qua lớp màng nhựa mỏng.
Dường như, lần này, bức ảnh trên giấy tờ là lần cô cười rạng rỡ nhất từ trước đến giờ.
Cận Châu không quay đầu, nhưng ánh mắt anh luôn chứa đựng bóng hình người bên cạnh qua góc nhìn của mình.
Chỉ mất khoảng mười phút để đến cục dân chính, Cận Châu đỗ xe vào chỗ, tắt máy, cởi dây an toàn, rồi nhẹ nhàng nhắc cô: "Đến nơi rồi."
Giọng nói của anh khiến An Chi Dư bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức lẩm bẩm: "Nhanh quá..."
Cửa xe bên ghế phụ do Cận Châu mở, vừa đặt chân xuống đất, anh đã chìa tay ra cho cô.
Anh không hỏi cô, chỉ dùng hành động để nói với cô rằng, liệu cô có muốn nắm lấy...
Liệu cô có muốn nắm lấy...
Liệu cô có muốn nắm lấy...
An Chi Dư không biết mình có nên đưa tay ra không, đến khi cô nhận ra, bàn tay cô đã nằm gọn trong tay anh, rồi cô cúi đầu nhìn xuống, chân cô đã bước lên bậc thang.
Số thứ tự do Cận Châu lấy, một hàng các quầy làm thủ tục kết 𝐡-ôⓝ-, trước mỗi quầy đều có một đôi nam nữ ngồi đối diện với nhân viên cục dân chính, mặc đồng phục, trên môi nở nụ cười...
An Chi Dư nhìn thấy nhân viên cục dân chính hai tay trao hai quyển sổ đỏ nhỏ cho đôi trước mặt, còn chúc mừng họ...
Tim cô bất ngờ thắt lại, cô nắm chặt cánh tay Cận Châu, ánh mắt dán chặt vào quầy làm việc gần cô nhất, đôi mắt cô г·⛎·𝖓 𝖗ẩ·🍸.
Bàn tay đang nắm chặt tay cô 𝖘ïế·t 🌜·𝐡ặ·𝐭 hơn một chút: "Đừng lo lắng."
Nhưng cô lại rất lo lắng.
Cô không biết hành động bốc đồng của mình là đúng hay sai, hai chân cô như muốn lùi lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cận Châu quay người lại, không hề buông tay cô ra, anh cũng rất căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn cả An Chi Dư. Chính xác hơn mà nói, anh đang bối rối, lo sợ cô sẽ giằng tay anh ra, sợ cô sẽ bỏ chạy.
Nhưng anh không thể é·🅿️ 🅱·υộ·🌜 cô.
Không thể é●𝓅 🅱️υ●ộ●↪️ cô...
Anh cứ lặp đi lặp lại điều này trong lòng mình.
Nhưng anh vẫn cho cô một cơ hội để hối hận: "Nếu em chưa nghĩ kỹ, chúng ta có thể lần sau quay lại."
Lần sau...
An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh.
Lần sau, có lẽ cô sẽ không còn dũng khí như hôm nay nữa.
Tiếng cười nhạo và giọng nói mỉa mai của Từ Hoài Chính bắt đầu vang lên bên tai cô, trước mắt cô là sự nhục mạ cao ngạo của mẹ Từ khi đến nhà cô, còn có người phụ nữ tên Tưởng Hân, và đứa con trong bụng cô ta...
Từng khuôn mặt, từng giọng nói đang đạp lên lòng tự tôn của cô một cách tàn nhẫn.
Dựa vào đâu?
Chỉ vì Từ Hoài Chính là một quản lý nhỏ nhoi của phòng kỹ thuật số 6 thuộc tập đoàn Cận Thị sao?
Điều này trở thành lý do để mẹ anh ta lên mặt, và để người phụ nữ kia không từ thủ đoạn nào để kết ♓ô*ռ với anh ta sao?
Vậy nếu cô kết ⓗ.ô.п với chủ tịch tập đoàn Cận Thị thì sao?
Liệu cú đánh này có vang dội hơn không?
Lý trí và cảm xúc của cô đang đấu tranh mãnh liệt...
An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh.
Vẫn là đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng trong sự thâm trầm ấy, nhưng lúc này, dường như có thêm chút bao dung.
Anh vội vàng tìm một đối tượng kết hô-п để thoát khỏi sự thúc giục của mẹ anh, liệu điều đó có nghĩa là cô có thể yêu cầu bất kỳ điều gì không?
"Sếp Cận, tôi có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Cuộc 𝖍_ô_ռ nhân này của chúng ta, chỉ duy trì trong một năm, được không?"
Cô không biết yêu cầu này có quá đáng hay không, nếu đúng như anh nói, rằng ♓·ô·𝐧 nhân với anh chỉ có một lần trong đời, thì yêu cầu này thực sự là quá đáng.
Nhưng cô không yêu anh, thậm chí giữa họ không hề có chút tình cảm nào, nhưng cô thật sự rất muốn dùng "sự thật" để đáp trả lại Từ Hoài Chính!
Dù cô biết rằng sự trả thù này cuối cùng sẽ làm tổn thương chính bản thân mình, nhưng những lời Từ Hoài Chính nói vào ngày cưới rõ ràng là muốn nhìn cô bị cười chê trong tương lai.
Bàn tay đang nắm tay cô từ chặt chuyển sang lỏng rồi lại sï●ế●𝖙 𝖈𝒽ặ●†...
An Chi Dư không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh qua cử động của bàn tay anh.
Bởi vì cô cúi đầu xuống quá thấp, nên Cận Châu chỉ có thể nhìn thấy hàng mi khẽ 𝓇⛎_𝖓 г_ẩ_𝖞 của cô, và một chút đầu mũi...
Cổ họng anh nghẹn lại, tất cả cảm xúc đều được anh thu gọn và giấu kín trong ánh mắt. Dù trong lòng anh vô cùng không muốn đồng ý, nhưng vẫn cất tiếng chấp nhận: "Nếu một năm sau, em muốn chấm dứt mối q*ⓤ🅰️*п 𝖍*ệ này, anh sẽ để em đi."
Chỉ là một lời đồng ý bằng miệng, nhưng giọng nói anh nhẹ nhàng, chắc chắn.
Dễ dàng xoa dịu sự bất an và lo lắng trong lòng cô.
An Chi Dư đưa tấm ảnh trong tay cho anh: "Vậy sau này em có thể không gọi anh là sếp Cận nữa không?"
"Tất nhiên, gọi là Cận Châu, hoặc là..." Đoạn sau anh không nói ra: "Chỉ cần em muốn, thế nào cũng được."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trình dẫn dắt sau 𝐡●ô●п nhân chính thức bắt đầu nhé!
Bình luận sẽ có lì xì~
| ← Ch. 015 | Ch. 017 → |
