| ← Ch.014 | Ch.016 → |
Tối nay trăng rất đẹp, cửa kính ở ban công được mở nửa chừng.
Cận Châu từ ban công quay lại phòng khách chưa được hai phút thì bên ngoài vang lên tiếng mở khóa.
Kiều Mộng vẫn ở nhà anh chưa rời đi, mắt dán vào điện thoại, bà ấy tiện miệng hỏi: "Đối diện là đàn ông hay phụ nữ?"
Cận Châu không trả lời câu hỏi đó của bà: "Ga giường và vỏ chăn ở trong tủ quần áo phòng khách, mẹ tự lấy đi." Nói xong, anh quay về phòng.
Kiều Mộng khẽ bĩu môi nhìn cánh cửa k𝐡.é.𝓅 ⓗ.ờ.
Nuôi đến lớn thế này rồi, vậy mà còn không thèm dọn giường cho mình.
Về phòng, Cận Châu nhắn tin cho An Chi Dư: [Mẹ anh vẫn đang ở nhà, có lẽ vào khoảng 11 giờ trưa mai mới đi. ]
Tin nhắn của An Chi Dư tới sau khoảng hai mươi phút.
[Không sao, mai là chủ nhật, tôi không ra ngoài. ]
Thật ra anh có thể nhắn thêm một câu "Chúc ngủ ngon" nhưng lại kiềm chế không làm vậy.
Người ta bảo bận rộn sẽ giúp quên đi những phiền muộn.
Vì thế, An Chi Dư không để bản thân rảnh rỗi, cô không thức khuya, sáng hôm sau dậy sớm dọn dẹp nhà cửa.
Căn hộ ba phòng một phòng khách được cô dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngay cả rèm cửa ở phòng khách cũng được tháo xuống giặt.
Nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng sẽ có lúc phải ngơi tay. Đến chiều tối, An Chi Dư lấy những bộ quần áo Cận Châu tặng cô từ trong tủ ra.
Chiếc áo khoác cô chỉ mặc chưa đến nửa ngày, An Chi Dư chỉ là ủi phẳng qua, nhưng chiếc áo sơ mi trắng và áo len cô mặc bên trong, cô đều giặt tay.
Khi treo chiếc sơ mi trắng lên ban công, cô lại nhớ đến câu nói của Cận Châu: "Em có muốn kết ♓ô*ռ với anh không?"
Từ hôm qua, câu nói đó cứ như một lời nguyền, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô.
Dù bận hay rảnh, mỗi khi nghĩ đến câu nói đó, tay cô lại vô thức dừng lại trong vài giây.
Cùng với câu nói đó, là hình ảnh biểu cảm của anh khi nói.
Cảm giác này trước đây cô chưa từng có, ngay cả khi Từ Hoài Chính cầu ♓.ô.𝓃 cô, cô cũng không như bây giờ.
Từ chiều đến trước khi đi ngủ, An Chi Dư cứ ở lì trong phòng khách, bên ngoài im ắng, không có chút động tĩnh nào.
Sự im lặng đó kéo dài suốt hai ngày.
Hai ngày sau, vào buổi tối khi tan làm, An Chi Dư trở về nhà, còn chưa bước vào tòa nhà cô đã phản xạ ngẩng lên nhìn về phía căn hộ trên tầng.
Ngoại trừ ánh đèn đường, cả căn hộ tối om.
Khi đến cửa tòa nhà, cô lại ngoái nhìn, chỗ đỗ xe cũng trống không.
Sáng nay khi cô rời đi, chỗ đó cũng trống.
Vậy là, hai đêm rồi anh không về nhà?
Nhưng anh là một tổng giám đốc, chắc chắn anh không chỉ có một ngôi nhà.
Nghĩ đến đây, An Chi Dư cũng thấy chẳng có gì lạ nữa.
Nhưng anh sẽ khi nào lại đến đây nhỉ?
Dù sao cô cũng phải trả lại quần áo cho anh.
Sáng hôm sau khi ra ngoài, chỗ đỗ xe của anh vẫn trống không.
Suy nghĩ mãi cả buổi sáng, cuối cùng gần trưa, An Chi Dư nhắn tin cho Cận Châu: [Dạo này anh không ở Tạ Đình Các à?]
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến mười giây, Cận Châu đã trả lời: [Dạo này anh ở công ty. ]
Ý là bận đến mức phải ở công ty sao?
An Chi Dư không hỏi thêm câu đó: [Lần trước quần áo anh đưa tôi, tôi phải trả anh thế nào?]
Cận Châu: [Tặng em mà, không cần trả lại. ]
Cả hai đều biết việc này, nhắn qua tin chỉ khiến anh từ chối. An Chi Dư không muốn nhận không, nhất là khi cô biết rõ những bộ quần áo đó thuộc nhãn hiệu rất đắt tiền.
Nhưng cô cũng hiểu, nếu qua tin nhắn, anh sẽ không đồng ý nhận lại.
An Chi Dư: [Trưa nay anh có ở công ty không?]
Lần này tin nhắn của Cận Châu phản hồi chậm hơn nhiều so với trước, và chỉ có một chữ: [Có. ]
Công ty của An Chi Dư nằm ở trung tâm thành phố, đi tàu điện ngầm đến tập đoàn Cận Thị chỉ mất ba trạm.
Nhưng ai mà ngờ được, khi vừa đến sảnh tầng một, cô đã gặp ngay mẹ của Từ Hoài Chính.
Bà Từ đang nói chuyện điện thoại, tay kia cầm theo một bình giữ nhiệt.
Thấy An Chi Dư, mắt bà Từ lập tức mở to.
Bà ta bước nhanh về phía An Chi Dư, chặn đường cô: "Cô đến đây làm gì?" Trong mắt và giọng nói của bà ta đều toát lên sự cảnh giác.
An Chi Dư cũng không ngờ sẽ gặp bà ta ở đây, nhưng sự xuất hiện của bà ta khiến cô cảm thấy như có một bóng ma không rời.
Ánh mắt của cô lướt qua bà ta mà không chút ⓖợ.𝓃 şó𝓃.𝖌, An Chi Dư vòng qua vai bà ta để tiến về phía quầy lễ tân, nhưng lại bị bà Từ nhanh chóng bước đến chắn đường một lần nữa.
Bà ta cười lạnh ra tiếng: "Có phải là đến giờ cô vẫn còn chưa buông bỏ được Hoài Chính nhà tôi đúng không?"
Đúng là đang tâng bốc cho con trai mình.
An Chi Dư nhìn bà ấy đầy giễu cợt: "Chưa buông bỏ được cái gì từ Từ Hoài Chính nhà các người? Bản chất cặn bã của anh ta à?"
Sắc mặt của mẹ Từ lập tức trầm xuống, nhưng đây là nơi con trai bà làm việc, bà ta cũng không muốn gây chuyện để bị người khác cười nhạo: "Cô nói chuyện cẩn thận cho tôi!" Giọng bà ta hạ thấp nhưng đầy cảnh cáo.
Nhận ra sự kiêng dè của bà ta, An Chi Dư liếc một cái lạnh lùng. Nhưng lần này, cô không vòng qua bà nữa: "Có thể tránh đường không?"
Có câu nói "chó ngoan không cản đường".
Mẹ Từ tự động nghĩ mình bị ám chỉ, cơn giận tức khắc bùng lên: "Cô nói ai đấy?"
An Chi Dư chưa từng gặp ai ngang ngược như bà ta: "Bà nghe thấy tôi chửi bà ở tai nào?"
Đúng lúc này là giờ nghỉ trưa, có không ít nhân viên qua lại, hai người đứng đối đầu nhau bên trong cánh cửa, thu hút không ít ánh mắt chú ý.
Mẹ Từ cũng nhận ra điều này, bà ta hất cằm về phía cửa, giọng ra lệnh: "Ra ngoài!"
Cái thái độ và giọng điệu đó, cứ như đây là địa bàn của bà ta vậy.
An Chi Dư không những không quay lưng ra ngoài mà còn tiến thêm một bước: "Nếu tôi không đi thì sao?"
Mẹ Từ chưa bao giờ thấy cô lại cứng rắn như vậy: "Thế thì đừng trách tôi gọi bảo vệ!"
An Chi Dư không hề bị bà làm cho sợ, cô liếc nhìn quanh một vòng, rồi chỉ tay về một hướng: "Bảo vệ ở kia, có cần tôi giúp bà gọi không?"
Câu nói khiến gân xanh trên trán mẹ Từ giật giật, bà tất nhiên không thể gọi bảo vệ, nếu vì vậy mà bị cười nhạo, chẳng phải lại khiến con trai mình gặp rắc rối sao!
Mẹ Từ nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
"Bỏ tay ra!" An Chi Dư vùng vẫy vài lần nhưng không thoát được.
Mẹ Từ càng 💰❗ế*✝️ 𝖈*♓*ặ*† tay hơn, vừa kéo cô về phía cửa, vừa quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn: "Hôm nay nếu cô dám lên trên, đừng trách tôi đến chỗ mẹ cô mà làm loạn!"
Giọng nói ép thấp, đầy đe dọa.
Chỉ là ngay khi bà nói dứt lời, một giọng nói vang lên từ phía sau An Chi Dư---
"Buông tay ra!"
Động tác giữ chặt cổ tay của An Chi Dư khựng lại, mẹ Từ ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang đi tới, gương mặt anh tuấn, trông vẻ hiền lành của anh lại ẩn chứa sự sắc bén khó nhận ra.
Mẹ Từ quan sát anh từ trên xuống dưới, nhìn ra khí chất cao quý của người đàn ông này, nhưng con trai bà mặc vest vào cũng không thua kém gì. Huống chi, con trai bà còn là quản lý của tập đoàn Cận Thị.
Mẹ Từ ngẩng cao đầu: "Anh là ai?"
Hai bảo vệ gần đó thấy Cận Châu đang 'xử lý' cuộc tranh cãi giữa hai người phụ nữ, nhưng không ngờ rằng khi vừa đứng vào vị trí, còn chưa kịp cất lời chào một tiếng "Sếp Cận", đã bị Cận Châu giơ tay ra hiệu ngăn lại.
Trong mắt người ngoài, Cận Châu là người như thế nào?
Phong độ như ngọc, lịch sự nhã nhặn.
Nhưng cũng tùy người, tùy chuyện, tùy hoàn cảnh.
Ánh mắt anh dừng lại ở cổ tay của An Chi Dư đang bị nắm chặt, giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ lặp lại một lần nữa: "Buông ra." Hai chữ, như phát ra từ sâu trong cổ họng.
An Chi Dư không ngờ anh sẽ xuất hiện đột ngột như vậy, ánh mắt cô hơi ngạc nhiên dừng lại trên gương mặt anh.
Không biết là sự hiện diện của các bảo vệ sau lưng anh làm mẹ Từ sinh ra sợ hãi, hay ánh mắt dừng trên cổ tay bà khiến bà hoảng loạn.
Mẹ Từ buông tay khỏi cổ tay của An Chi Dư, nhưng khí thế vẫn không giảm: "Tôi cản trở chuyện của nhà anh à?"
Cận Châu cười nhẹ nhàng với bà: "Bà là mẹ của Từ Hoài Chính, đúng không?"
Mẹ Từ thoáng giật mình.
Thấy An Chi Dư kéo tay áo người đàn ông và lắc đầu với anh, mẹ Từ nở nụ cười đắc ý: "Đúng! Sao nào, anh quen con trai tôi?"
Cận Châu quay đầu nhìn một trong hai bảo vệ, bảo vệ lập tức hiểu ý, nhấn tai nghe: "Gọi Từ Hoài Chính xuống sảnh tầng một."
Mẹ Từ liếc mắt, tự đắc trong lòng, có vẻ con trai bà rất nổi tiếng, bảo vệ cũng biết rõ.
Từ quầy lễ tân gần đó vừa cúp máy, nhìn về phía cửa, không khỏi tò mò: "Người nào mà khiến sếp Cận phải đích thân ra mặt vậy?"
Người tiếp tân khác biết sơ sơ: "Nghe nói người phụ nữ đó đã đến đây một lần vào thứ Hai, để mang canh cho con dâu."
Chỉ mất vài phút, Từ Hoài Chính đã từ thang máy chạy ra, gấp gáp như vậy là vì quầy lễ tân đã nhắc đến tên "sếp Cận" trong điện thoại.
Nhìn thấy con trai vội vã chạy đến, mẹ Từ vừa xót vừa vui mừng, nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra: "Chậm thôi, cẩn thận đấy!"
Nhưng kết quả là con trai bà lại trừng mắt nhìn bà, rồi cúi người xuống.
"Sếp Cận."
Đ-ườ-𝐧-𝖌 𝐜ⓞ-n-𝐠 trên khóe miệng mẹ Từ lập tức cứng lại.
Sếp Cận?
Sếp Cận nào?
Chẳng lẽ là...
Khi bà ta còn đang thót tim, người đàn ông trước mặt nói: "Dù bây giờ không phải giờ làm việc, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, từng lời nói và hành động của mẹ anh sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh của công ty."
Dù trên gương mặt anh không hiện ra vẻ giận dữ, giọng nói cũng rất ôn hòa, nhưng lại toát ra một sức ép vô hình, từ trong bản chất anh tỏa ra khiến người khác không thể không kiêng nể.
Trán của Từ Hoài Chính đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh ta cúi người: "Sếp Cận nói rất đúng, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cúi xuống của Từ Hoài Chính, Cận Châu không truy cứu thêm, nhận lấy túi giấy từ tay An Chi Dư.
Sảnh tầng một người qua lại tấp nập, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Cận Châu nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ từ bàn tay anh không quá nóng, vừa đủ ấm, truyền thẳng từ lòng bàn tay đến tận trái tim, An Chi Dư quay đầu nhìn anh.
Anh đứng thẳng, đôi chân dài, bước đi không quá lớn, như đang cố bước đều theo cô.
Dường như, mỗi lần cô gặp khó khăn, anh luôn xuất hiện kịp thời, giúp cô giải vây, cho cô một chỗ dựa.
Khoảnh khắc ấy, An Chi Dư bất chợt nghĩ, nếu cả đời này, bắt buộc phải kết 𝐡-ô-n với một người, vậy tại sao người đó không thể là anh?
Không biết vì sao cô lại nảy sinh một cảm giác bốc đồng kỳ lạ, bàn tay bị anh nắm khẽ siết lại.
Động tác nhỏ ấy khiến Cận Châu hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh vừa vặn chạm vào mắt cô.
Trong đôi mắt đen láy của anh, có một sự dịu dàng đầy mâu thuẫn, mỗi lần bị anh nhìn như vậy, An Chi Dư luôn cảm thấy một cảm giác bình yên được xoa dịu. Sự lo lắng trong lòng cô lắng xuống, cô lấy hết dũng khí: "Sếp Cận, lần trước anh nói về chuyện kết hô*𝖓*... có thật không?"
Bàn tay còn lại buông thõng bên người, vì câu hỏi của cô mà 💲●ℹ️●ế●t 𝖈𝒽ặ●t.
| ← Ch. 014 | Ch. 016 → |
