| ← Ch.51 | Ch.53 → |
Lạc Thi bị Chu Duật Lễ kéo vào ngồi ở ghế sau, Chu Duật Lễ đóng cửa xe lại cho cô. Anh không lên xe ngay, mà cầm ô đứng trong mưa, quay lưng về phía cô một lúc lâu.
Hai tay Lạc Thi bối rối đan vào nhau, qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng anh, cô hiểu tình hình dường như đã trở nên có chút nghiêm trọng.
Người lái xe hôm nay là Tưởng Hồi, anh ta không lên tiếng, mà sắc mặt hơi phức tạp liếc nhìn Lạc Thi qua kính chiếu hậu.
Một lát sau, Chu Duật Lễ không ngồi cùng Lạc Thi ở ghế sau, mà mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, anh hơi mệt mỏi ra lệnh: "...Tưởng Hồi, lái xe."
Xe dừng ở gara của khu căn hộ, hai người lại không nói gì mà đi thang máy lên lầu.
Ngay khoảnh khắc cửa nhà vừa đóng lại, Lạc Thi bị Chu Duật Lễ nắm chặt cổ tay, đột nhiên kéo mạnh vào lòng. Nụ ♓ô-ⓝ che trời lấp đất mãnh liệt và cường thế ập xuống, anh ấn cô lên cửa, ♓ô●𝖓 sâu như đang trút giận.
Họ đan chặt mười ngón tay vào nhau, như thể là một cuộc cuồng hoan cuối cùng của ngày tận thế.
Cho đến khi vị gỉ sắt nhàn nhạt lan tỏa trong khoang miệng cô.
"Giải thích." Giọng nói tưởng chừng bình thản của Chu Duật Lễ vang lên bên tai cô, lại vô cớ khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, "Lạc Thi, anh cần một lời giải thích."
Trong phòng không bật đèn, Lạc Thi thấy khuôn mặt Chu Duật Lễ ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối mờ ảo, hơi thở anh dồn dập, vẻ giận dữ trong mắt sắp không giấu được.
Anh nhìn cô chăm chú, nặng nề lên tiếng: "Lạc Thi, có thể nói cho anh biết tại sao em lại liều mình như vậy không?"
"Xin lỗi, em đã làm anh lo lắng..."
Anh nhanh chóng ngắt lời cô, vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Lạc Thi, đừng nói xin lỗi với anh, em biết anh không muốn nghe lời xin lỗi của em."
Nhưng lúc này, ngoài lời xin lỗi, Lạc Thi cũng không biết nên nói gì với anh.
Sau khi trải qua một phen kinh hoàng như vậy, bên tai cô dường như vẫn còn văng vẳng những tiếng súng đáng sợ, cảm giác đó không giống như xem trên phim, chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
"Hôm nay tại sao em lại ra ngoài mà không nói cho anh biết?" Giọng Chu Duật Lễ bình thản nhưng lại có dấu hiệu Ⓜ️ấ-𝐭 𝐤-i-ể-ⓜ şoá-†, "Em có biết lúc ở công ty, khi nghe được tin tức đột xuất này và nhìn thấy tin nhắn của Quan Tuân, tâm trạng của anh như thế nào không?"
"Chỉ là em không muốn anh phải lo lắng thôi. Em ổn mà, anh xem, em thật sự không có chuyện gì cả." Lạc Thi kéo tay anh, áp lên gò má mình, cố gắng một cách vụng về để xoa dịu sự bất an đang cuộn trào trong lòng anh.
Nghe vậy, Chu Duật Lễ bật ra một tiếng cười khổ, nặng trĩu: "...Không muốn làm anh lo lắng?"
Anh buông tay cô, tuyệt vọng lùi lại một bước.
"Em có biết không? Ngay cả khi làm việc, tâm trí anh vẫn chỉ hướng về em. Anh cứ nghĩ mãi, không biết em đã ăn sáng chưa, có ngoan ngoãn hâm sữa uống không, có ở nhà một mình buồn chán không."
"Em từng nói mỗi lần anh đến công ty, em sẽ rất nhớ anh. Chính vì vậy, anh luôn muốn giải quyết công việc thật nhanh để trở về nhà với em."
"Em có biết không, trên đường về, anh lo cho em đến mức tay cầm chìa khóa cũng run lên, cuối cùng phải gọi Tưởng Hồi đi cùng vì sợ chính mình không thể lái xe nổi."
Giọng anh khàn đi, ánh mắt chất chứa nỗi thống khổ mà cô chưa từng thấy.
Lần đầu tiên trong đời, anh mới thực sự thấu hiểu cảm giác 'lòng nóng như lửa đốt' là thế nào.
"Sau khi thấy tin nhắn của Quan Tuân, anh không hề tức giận, anh biết cậu ta là người thế nào. Suốt đường đi anh chỉ nghĩ, nếu em xảy ra chuyện thì anh phải làm sao, anh biết phải làm sao bây giờ?" Cảm xúc dồn nén của Chu Duật Lễ cuối cùng vào lúc này vỡ đê, giọng nói vốn bình tĩnh và lạnh lùng cũng trở nên 𝐫u.n 𝓇.ẩ.ⓨ.
Hốc mắt anh cũng lặng lẽ đỏ lên, anh nắm lấy tay cô hỏi lại: "Còn em thì sao? Chúng ta không phải đã nói rồi sao, một mình em ra ngoài phải nói với anh một tiếng, bởi vì anh sẽ lo lắng."
Sắc mặt Lạc Thi đột nhiên trở nên tái nhợt, vết bỏng nhỏ đau đến không nói nên lời, cô vô lực đẩy anh một cái, thấp giọng nói: "Anh buông em ra trước, em..."
Chu Duật Lễ hoàn toàn không hay biết, bàn tay nắm lấy tay cô không ngừng r-u-ռ ⓡ-ẩ-𝓎, từng chữ từng chữ hỏi: "Ngoan, nói cho anh biết, em rốt cuộc đã đi đâu?"
Lạc Thi đành phải dùng tay kia lấy thứ đó từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay cho anh xem, nghẹn ngào nói: "Hôm nay em ra ngoài, là vì em ở nhà lắp ráp lâu đài xếp gỗ, nhưng có mảnh ghép bị thiếu, em tìm thế nào cũng không thấy..."
Giọng Lạc Thi về sau ngày càng nhỏ, đứt quãng khóc không thành tiếng: "Cho nên, em muốn ra ngoài mua, em muốn lắp lại nó..."
Chu Duật Lễ nhìn mảnh ghép xếp gỗ nằm trong lòng bàn tay cô, "Vì cái này?"
Lạc Thi khẽ gật đầu, "Em không cố ý không nói cho anh, em chỉ là muốn đợi anh về nhà, chúng ta lại..."
Chu Duật Lễ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi cúi người nắm lấy vai cô, "Anh đã nói, chúng ta có thể tìm thời gian lắp lại lâu đài, phải không? Thứ anh quan tâm không phải tòa lâu đài này, thứ anh quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có sự an toàn của em! Hơn nữa, những chuyện anh đã hứa với em, có chuyện nào anh chưa làm được không?"
"..." Lạc Thi bị những câu chất vấn của anh làm cho cả người rét run, nhưng thứ cô muốn rõ ràng là sự an ủi của anh, cái ôm của anh. Những tủi thân tích tụ gần đây cũng như núi lửa phun trào.
Thấy cô lại cụp mi không nói một lời, Chu Duật Lễ cười một tiếng, trong mắt anh mang theo nỗi buồn và sự tự giễu sâu sắc: "Em gặp Quan Tuân, sao em không nhắn tin cho anh, tại sao em không chịu nói gì với anh cả, đây là sự thẳng thắn giữa những người yêu nhau mà em đã từng nói sao?"
Nghe đến đây, Lạc Thi đẫm nước mắt ngẩng mặt lên nhìn anh, cô run giọng hỏi lại: "—Vậy còn anh? Đối với em thì anh thẳng thắn đến mức nào? Anh về Hồng Kông làm gì, anh có nói cho em không? Sau khi về, anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua một câu, ngày hôm sau anh đã bận rộn đến công ty, anh có nói với em chuyện gì đâu?!"
Lạc Thi khóc lóc hất tay Chu Duật Lễ ra.
Cũng lúc này Chu Duật Lễ mới dời ánh mắt đến vết bỏng trên tay cô, yết hầu anh chuyển động, anh trầm giọng mở miệng: "Chuyện này là sao? Từ khi nào..."
"Là lúc em về đến Paris, anh không ở bên cạnh em, em muốn tự nấu mì Ý sốt cà chua ăn rồi không cẩn thận bị bỏng. Nhưng đến tận bây giờ anh mới phát hiện." Nước mắt Lạc Thi cũng vào lúc này vỡ đê, từng giọt từng giọt lăn xuống, "...Chu Duật Lễ, anh nói xem tại sao em lại vô dụng như vậy? Không có anh, em thật sự không làm được gì sao?"
Chu Duật Lễ nhìn vết thương của cô, anh tự trách đến cực điểm, anh cứng đờ đứng tại chỗ, cả người như bị bao phủ bởi một đám mây đen không thể tan được.
Rất nhanh, anh lại nghe thấy cô khẽ bổ sung một câu: "Em không tin."
Cô không tin, rời xa anh cô sẽ không làm được gì cả.
Ngay khoảnh khắc Lạc Thi xoay người định đi, Chu Duật Lễ suy sụp lại một lần nữa nắm lấy cổ tay cô, "Em muốn đi đâu?"
"Em phải về—" Nhưng lời vừa nói ra, Lạc Thi mới muộn màng nhớ lại, tất cả đồ đạc của cô đã chuyển đến đây, cũng đã trả căn hộ của cô rồi.
Ngoài nơi này ra, cô không còn nơi nào để đi.
Lạc Thi khẽ nhíu mày, lau nước mắt, quật cường nói: "Chu Duật Lễ, em đã là người trưởng thành rồi, em có quyền tự do, em muốn đi đâu không liên quan đến anh, buông em ra!"
"Bảo bối đừng quậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, được không em?" Chu Duật Lễ hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, "Bên ngoài đang mưa, em muốn đi đâu?"
"Vậy thì nói ở đây đi." Lạc Thi đột nhiên bình tĩnh lại, "Thực ra anh đối với em rất tốt, em biết anh đã cho em những điều tốt nhất, nhưng hình như anh chưa bao giờ hỏi em, thứ em cần có phải là những thứ đó không? Em cũng không thể đáp lại anh những thứ có giá trị tương đương."
Chu Duật Lễ nhíu chặt mày, rất nhanh trả lời: "Anh cho đi không phải để mong em báo đáp anh."
"Vậy anh muốn gì? Em có thể cho anh cái gì."
"Anh chỉ cần con người em, trái tim em, tình yêu của em!" Chu Duật Lễ mệt mỏi lên tiếng, "Tại sao em vẫn còn hỏi anh những câu hỏi này? Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu em, yêu em một cách đơn thuần, em không nhìn ra sao? Anh chỉ muốn mua những thứ em thích cho em, như vậy anh cũng có lỗi sao?"
"Anh không có lỗi."
Anh khó hiểu nhìn cô: "Vậy rốt cuộc là vì sao?"
"Bởi vì em không có cách nào thoải mái mà nhận lấy những khoản chi tiêu như nước của anh dành cho em được! Em biết, em nói như vậy có chút làm kiêu, nhưng sau khi nhận được những món quà đắt giá đó của anh, ngoài sự vui mừng ra chỉ còn lại áp lực nặng nề."
"..."
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh." Lạc Thi lại mở miệng, "Miệng lưỡi em vụng về, cũng không cãi lại anh. Nhưng em muốn nói cho anh biết, cho dù người khác có nói bao nhiêu lời châm ngòi ly gián, em vẫn sẽ tin tưởng anh, bởi vì em rất rõ người em yêu là người như thế nào."
Lạc Thi nhìn về phía anh, "Về sự thẳng thắn, anh đã nói có chuyện gì cũng không cần giữ trong lòng, vậy bây giờ em hỏi anh, anh trả lời em."
"Được."
— "Văn Phái San có phải là vị ⓗô-n thê của anh không?"
— "Không phải."
— "Anh có một người anh trai, phải không?"
— "...Phải."
— "Nghe nói anh đã mua một chiếc nhẫn kim cương hồng, là cho em đúng không?"
— "...Phải, chỉ có em."
— "Anh yêu em."
— "Anh yêu em."
— "Mẹ anh không thích em, đúng không?"
Chu Duật Lễ đột nhiên ngẩng mắt lên nhìn Lạc Thi, nhất thời nghẹn lời không nói được.
Tuy trong lòng Lạc Thi đã có đáp án từ trước, cô nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Thôi được rồi, em vẫn sẽ có một chút buồn, mẹ anh không chấp nhận em, phải không? Một tình yêu không được ba mẹ chúc phúc, thật sự có thể đi tiếp được không?"
"Chuyện tình cảm của chúng ta không liên quan đến bà ấy, bà ấy cũng không thể can thiệp vào quyết định của anh." Chu Duật Lễ không đồng tình với cách nói của cô, "Chỉ cần chúng ta yêu nhau không phải là đủ rồi sao? Sau này chúng ta có thể đến thành phố em thích để định cư, anh chưa bao giờ nói anh phải về Hồng Kông."
Lạc Thi miễn cưỡng cười một cái, cô lắc đầu, "Như vậy không đúng."
Nước mắt của cô vốn đã ngừng lại bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, cô nghẹn ngào nói: "Em biết ⓠц_𝒶_ⓝ 𝒽_ệ giữa anh và mẹ anh rất căng thẳng, em không muốn làm anh khó xử. Mẹ anh nói không sai, quả thực em không có cách nào xử lý tốt những mối qц𝒶-𝐧 ♓-ệ đó, người anh cần không phải là một người vợ như em."
"Em đã thấy tin nhắn của bà ấy."
"Vâng."
Chu Duật Lễ có chút vô cớ cúi đầu, giọng nói thấp đến mức như chìm vào cát bụi: "Quyết định của anh sẽ không bị bất kỳ ai chi phối, anh cũng chưa bao giờ dao động. Thi Thi, em tin anh đi, cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt những chuyện này."
"Em biết, em rất tin tưởng anh, chỉ là bản thân em có chút không tự tin." Lạc Thi thấy vẻ mặt suy sụp và kìm nén của anh, giãy giụa một lúc lâu mới nhẫn tâm nói, "Em cảm thấy em cần phải bình tĩnh lại, chúng ta tách ra một thời gian, bình tĩnh lại rồi—"
Chu Duật Lễ nhìn cô, đáy mắt anh như đang ấp ủ một trận cuồng phong bão tố, nắm tay 💲-𝖎ế-t 𝐜hặ-🌴 cũng trở nên trắng bệch.
Thế nhưng, tay cô mới vừa chạm vào tay nắm cửa, lời nói thậm chí còn chưa nói xong đã bị Chu Duật Lễ cúi người một tay vác lên vai vào phòng ngủ.
Cô bị anh ném lên chiếc giường lớn 𝖒.ề.ⓜ Ⓜ️.ạ.𝐢, cô kinh hoảng thất thố nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Em nói xem anh làm gì?" Hai tay Chu Duật Lễ chống hai bên người cô, cụp mắt lạnh lùng nhìn cô, "Thi Thi, kiên nhẫn của anh có hạn, đừng nói những lời như tách ra để k*ch th*ch anh nữa, không phải em cũng đã thấy rồi sao? Trước khi chúng ta yêu nhau, vốn dĩ anh là một người có tính tình rất tệ."
Vừa dứt lời, nụ 𝖍ô·n của anh chợt như cuồng phong bão tố ập xuống, không còn sự kiềm chế và dịu dàng như mọi khi, ngược lại như đang xé toạc lớp vỏ bọc cuối cùng, một ngọn núi lửa ngủ đông đã kìm nén đến cực hạn bắt đầu bùng nổ.
Lạc Thi không ngờ sẽ nhìn thấy bộ dạng điên cuồng như vậy của anh, cô liều mạng giãy giụa chống cự, nhưng tất cả những điều đó lại càng k*ch th*ch tốc độ phun trào của núi lửa, dung nham trong khoảnh khắc có thể hòa tan hết lý trí còn sót lại.
Lạc Thi không muốn l*m t*nh trong lúc tức giận với anh dưới tình huống này, làm cho mối զ.ц🅰️.n 𝒽.ệ vốn đã lung lay càng thêm dầu vào lửa. Nhưng sức lực giữa cô và anh quá chênh lệch, căn bản không thể thoát ra được.
Lạc Thi hét lên: "Chu Duật Lễ, anh điên rồi à!"
"Đúng vậy, anh điên rồi!" Chu Duật Lễ tức giận đến bật cười, "Bởi vì anh.. con mẹ nó ... điên rồi, mới có thể bị em làm cho tức đến xoay vòng như một thằng ngốc! Trước đây em nói là anh nắm em trong tay, Lạc Thi, rốt cuộc em có trái tim không! Mở mắt ra xem cho rõ rốt cuộc là ai đang nắm ai trong tay?"
Lạc Thi thét chói tai: "Em không muốn! Anh buông em ra!"
"Anh không buông." Chu Duật Lễ giống như một con thú dữ đang phá cũi, "Thấy anh phát điên, em hài lòng chưa?"
Hai cổ tay Lạc Thi cũng bị anh dễ dàng khống chế chỉ bằng một tay, cô ⓡ⛎●ⓝ r●ẩ●🍸 hỏi: "Anh đừng đối xử với em như vậy, anh bình tĩnh lại được không? Em sợ..."
Lần này anh cũng không hề mềm lòng đau lòng như mọi khi.
Tiếng phản đối của cô rất nhanh đã bị nụ 𝐡*ô*𝖓 của anh chôn vùi, chỉ còn lại những tiếng nức nở nho nhỏ, lưỡi anh tiến quân thần tốc, ♓ô.п đến mức cuống lưỡi cô cũng bắt đầu tê dại mà vẫn chưa từng rời khỏi môi cô.
Nụ ♓ô_п chứa đầy tức giận và điên cuồng này kéo dài suốt năm phút, anh mới đột nhiên buông tay cô ra. Lạc Thi chật vật nhìn anh, cô ch** n**c mắt.
Tại sao lại như vậy?
Sao sự việc lại biến thành thế này?!
Chu Duật Lễ cứ thế nhìn cô thật lâu, nhìn thấy nước mắt của cô, ánh sáng trong mắt anh cũng từ từ tắt ngấm.
Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay với khớp xương rõ ràng một tay kéo cà vạt trên cổ xuống, giọng khàn khàn để lại một câu: "Yên tâm, em không muốn, anh sẽ không làm."
Ngay khoảnh khắc anh sắp xoay người rời đi, Lạc Thi nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, cô đưa tay ra kéo tay anh lại, cô thu lại ánh mắt bi thương, hơi ngẩng đầu hô●𝐧 lên.
Cơ thể Chu Duật Lễ thoáng chốc cứng đờ, rất nhanh anh đã phản ứng lại, càng dùng sức mà h-ô-ⓝ lại cô.
Anh trực tiếp bế cô từ trên giường lên, một tay đỡ cô, những h*m m**n âm ỉ lập tức bị cô khơi dậy, giọng khàn khàn nói: "Em đừng hối hận, lần này anh thật sự sẽ không buông tha cho em nữa đâu."
Thấy cô ngầm đồng ý, áo vest, áo sơ mi, quần tây, còn có quần áo của cô rất nhanh đã bị anh ném đầy đất.
Chu Duật Lễ ôm cô vào phòng tắm, một tay mở vòi hoa sen, trên tấm kính mờ ngăn cách rất nhanh đã in lại dấu tay của Lạc Thi, cô bị Chu Duật Lễ từ phía sau ôm vào lòng, nghe anh hết lần này đến lần khác gọi tên cô.
Lạc Thi cũng 𝓇𝐮●ⓝ 𝐫ẩ●γ trong những con sóng triều vô tận, cho đến khi cả người cô 𝖗·⛎·𝖓 ⓡ·ẩ·ÿ, bị anh lần lượt đưa l*n đ*nh rồi rất nhanh xuống đáy vực rồi lại l*n đ*nh.
"Thi Thi, anh yêu em." Anh lại ôm lấy viên ngọc ấm áp, anh hoàn toàn mất đi chút lý trí cuối cùng, lại nghiêng mặt cô sang ⓗô·𝖓 m·ô·1, từng chút một m*t lấy môi cô.
Một lúc lâu sau, anh lại thấp giọng ⓓ*ụ ԁ*ỗ cô xác nhận: "Em yêu anh không?"
Lạc Thi thấp giọng nức nở: "...Yêu."
"Vậy đừng cãi nhau nữa, được không?"
Nước mắt Lạc Thi hòa cùng nước vòi sen, cô nghe thấy những lời hèn mọn đến gần như cầu xin của anh, suýt chút nữa không nhịn được lại một lần nữa khóc thành tiếng.
Trước khi anh lại một lần nữa tiến vào, Lạc Thi nói: "Em muốn đến chỗ Diệp Oanh ở vài ngày, có được không?"
Động tác của Chu Duật Lễ dừng lại, anh không hiểu nhìn cô, đáy mắt như phủ một lớp sương tuyết, "Tại sao?"
Tâm trạng của anh như ngồi tàu lượn siêu tốc, chút hy vọng vừa được nhen nhóm lại đột nhiên bị dập tắt.
Anh đã nói, tại sao cô lại chủ động như vậy, thì ra là cô đang cho anh một lời từ biệt long trọng.
"Em cảm thấy, chúng ta vẫn cần phải tách ra để bình tĩnh một thời gian." Lạc Thi lại nói một lần nữa.
Chu Duật Lễ nghe xong bỗng chốc cười lạnh một tiếng: "Em có ý gì? Muốn rời xa anh, còn muốn l*m t*nh với anh? Con mẹ nó em coi anh là cái gì?"
Chu Duật Lễ đột nhiên có chút hối hận, anh không nên đối xử dịu dàng với cô như vậy. Anh lạnh mặt, nhanh chóng đưa tay tắt vòi hoa sen, lại một lần nữa ôm cô ra ngoài.
Lúc này Lạc Thi đã có chút kiệt sức, bị buộc phải ngẩng mặt lên.
Cô từ trong gương phòng tắm thấy được bộ dạng của mình, phần đầy đặn trước ռ🌀ự*𝒸 phập phồng dưới sự khống chế của anh, đôi mắt cũng như chứa đầy một hồ nước xuân, mái tóc đen ướt dán trên sống lưng trắng tuyết.
Chu Duật Lễ đứng phía sau cô, hờ hững cụp mắt nhìn cô, ngón tay thon dài véo cằm cô, từng chữ từng chữ chất vấn: "Em nhìn xem, rốt cuộc là làm thế nào mà dưới tình huống chúng ta đang làm chuyện này, em còn có thể nhẫn tâm nói với anh lời muốn tách ra? Hửm?"
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh lại một lần nữa m·ấ·т 𝐤·ïể·Ⓜ️ 💲·⭕á·𝖙 mà đỏ mắt, cánh tay với vân da rõ ràng nổi gân xanh, bàn tay với khớp xương rõ ràng khống chế tất cả.
Anh cũng không che giấu d*c v*ng của mình, thẳng thắn nhìn chằm chằm cô trong gương, nhìn khuôn mặt vô tội và tràn ngập cảm giác tan vỡ đó, sau một tiếng rên ngắn, chất lỏng phun ra dưới xương bướm 𝖒-ả-𝐧-ⓗ 🎋-𝐡-ản-𝒽 của cô.
Yếu tố tàn ác trong 𝐦á*⛎ đang đấu đá lung tung, anh mãn nguyện nhìn bộ dạng hiện tại của cô, giống như đã làm hỏng một con búp bê không nghe lời.
"Anh xong chưa?" Lạc Thi bi thương nhắm mắt, "Xong rồi thì anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm rửa một chút."
Nói xong, mặt Lạc Thi không biểu cảm mà đẩy anh ra, cô lại một lần nữa đi đến dưới vòi hoa sen.
...
Nửa giờ sau, khi Lạc Thi đẩy một chiếc vali từ trong phòng ngủ đi ra, cô thấy Chu Duật Lễ đang ngồi trên sofa, anh cúi đầu thật sâu.
Anh nghe tiếng nhìn qua, giọng khàn khàn hỏi: "Em nhất định phải đi sao?"
"Vâng." Lạc Thi cụp mắt, lông mi r-ⓤ-ⓝ ⓡ-ẩ-𝓎, "Em không biết nên chung sống với anh như thế nào dưới tình huống này, vừa rồi em đã gọi điện cho Diệp Oanh, cậu ấy sẽ ở nhà đợi em qua."
Chu Duật Lễ biết lúc này anh càng cứng rắn giữ lại, có lẽ chỉ l*m t*nh hình trở nên tồi tệ hơn.
Vì thế sau một lúc lâu im lặng, anh đã đưa ra một quyết định mà cả đời này anh hối hận nhất—
Anh từ từ đứng dậy, nói: "Được, anh đưa em đi."
Đêm mưa, mưa to tầm tã.
Chiếc Bugatti như một chiến binh đen xuyên qua màn mưa, tiếng sấm ầm ầm vang dội, mưa lớn đập vào cửa sổ xe, ngay cả cây cối ven đường cũng bị thổi đến không ngừng lay động, lung lay sắp đổ.
Paris như bị bao phủ bởi một đám mây đen không tan.
Mặt Lạc Thi bị tia chớp soi sáng, suốt đường đi họ không nói gì nữa, cô cũng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh phố lùi lại.
Khi chạy đến một góc đường, Chu Duật Lễ đột nhiên dừng xe bên đường, anh lại liếc nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô, anh lên tiếng nói: "Anh đi mua cho em ly nước nóng, em ở trên xe đợi anh."
Anh xuống xe, cầm ô đen đi về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.
Anh mua một ly sữa nóng, lại thuận tiện mua một túi sô cô la cô thích nhất, bổ sung chút nhiệt lượng và đường, có lẽ sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Cô đã nói, tâm trạng không tốt thì nên ăn chút đồ ngọt.
Đợi cô bình tĩnh lại một chút, qua hai ngày nữa anh sẽ đi đón cô về.
Giữa anh và cô, không thể cứ thế kết thúc được.
Chu Duật Lễ thanh toán xong đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cảm ứng cửa tự động lạnh lẽo vang lên trong đêm mưa. Ngay khoảnh khắc anh ngẩng mắt lên, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch vô cùng.
Tiếng xe trượt trên mặt đất ⓟ♓á*𝐭 𝓇*𝒶 â*ⓜ 𝖙♓*a*п*♓ chói tai, anh trơ mắt nhìn, một chiếc xe thể thao màu đỏ không biết từ đâu lao ra, như một con ngựa hoang thoát cương, nhanh đến mức không thể bắt kịp bóng dáng, ɱấ●✝️ 🎋●ⓘ●ể●𝐦 ⓢ𝖔●á●𝖙 mà thẳng tắp đâ.m về phía chiếc Bugatti đang đỗ bên đường.
"RẦM—!"
Trong tiếng va chạm kinh tâm động phách, chiếc Bugatti Ⓜ️_ấ_† kiể_m ⓢ_🅾️á_т trượt về phía trước, trên mặt đường tóe ra những tia lửa tàn nhẫn. Trong chốc lát, tiếng lốp xe ↪️*ọ 𝐱á*✝️ mặt đất và tiếng kim loại va chạm hỗn loạn vào nhau, có những mảnh vỡ xe bắn tung tóe trong không trung.
Và Lạc Thi, vẫn còn ngồi trong xe.
Cho đến khi chiếc Bugatti bị buộc phải đ-â-〽️ ✅-à-🔴 lan can ven đường rồi lật nghiêng trên mặt đường, chiếc xe gây chuyện cũng sau một tiếng nổ lớn bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Cái lạnh buốt xương nhanh chóng từ lòng bàn chân chạy lên, ly sữa nóng trong tay cũng trong khoảnh khắc đổ đầy đất. Đồng tử Chu Duật Lễ co rút lại, mặt anh không còn một giọt Ⓜ️á.⛎ mà nhìn về phía đó.
"Đừng, đừng..." Đầu anh ầm ầm vang lên, cả người không ngừng 𝖗*ц*п r*ẩ*🍸. Anh suýt nữa quỵ xuống, rất nhanh gắng gượng đứng dậy, nhanh chóng nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía đó.
Anh 🌴h●ở 𝖍ổ●ⓝ 𝒽ể●𝐧, toàn thân không ngừng гⓤ●ռ 𝓇ẩ●ÿ, cảm giác đó giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Và lần cuối cùng anh cảm nhận được cảm giác kinh hoàng này là trong vụ nổ đó.
Ở cửa sổ xe, 𝖒á·𝖚 theo trán Lạc Thi chảy xuống, cú va chạm lớn làm cô rơi vào ⓗô*𝖓 mê.
Chu Duật Lễ cố gắng mở cửa xe, nhưng cửa xe đã biến dạng, dù anh dùng sức thế nào cũng không mở được. Anh điên cuồng dùng tay đập cửa sổ xe, nói không thành lời mà gọi: "—Thi Thi! Thi Thi?"
Anh gắng gượng giữ lý trí, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, không có bất kỳ ✅·ũ 🎋·♓·í sắc bén nào tiện tay. Nhưng anh không có thời gian, không chút do dự mà dùng tay không đập mạnh vào kính.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi cũng nhanh chóng chạy đến, thấy bàn tay đầm đìa ɱá*ⓤ tươi của anh, chấn động không thôi hỏi: "Are you crazy?"
Chu Duật Lễ lại làm như không nghe thấy, vẫn từng cú từng cú liều mạng đập vào cửa sổ xe, 𝖒á.𝖚 tươi trong tay chảy ròng ròng, nhưng anh lại không hề cảm thấy đau.
Có thứ chất lỏng ấm áp không ngừng từ trong mắt anh chảy ra.
Chu Duật Lễ nhìn về phía đuôi xe đang bốc cháy, như có chất xúc tác vô hình mà lửa càng cháy càng lớn, cho dù trong mưa cũng không hề bị dập tắt, mùi xăng rò rỉ cũng ập vào mặt.
Ngọn lửa đó như một cơn ác mộng quấn lấy anh, cứng rắn kéo anh về lại nhà xưởng 𝖓-ổ tυ-ռ-🌀 đó. Ngọn lửa hừng hực và khói đặc cuồn cuộn vây anh trong thế giới lửa cháy ngút trời đó. Anh nặng nề 🌴*h*ở ⓗổ*𝖓 𝐡*ể*𝐧, như một người c.𝒽ế.ⓣ đuối cố gắng hít thở, tay lại không ngừng r⛎●ռ rẩ●𝓎, trong đầu như có thứ gì đó đang từng chút một gặm nhấm chút sức lực còn lại của anh.
Rất nhanh, cơ thể anh 𝐫⛎*𝓃 ⓡẩ*🍸 cứng đờ không thể cử động, ngay cả nhân viên cửa hàng đang nói gì cũng không nghe rõ, bên tai chỉ còn lại một trận ù ù chói tai không ngừng. Anh nhắm mắt, dùng sức lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn là trời đất quay cuồng.
Nhân viên cửa hàng thấy lửa, thậm chí còn có xu hướng nổ, lập tức hoảng sợ mở to mắt, dùng sức giữ chặt Chu Duật Lễ, cố gắng kéo anh ra xa khỏi hiện trường tai nạn có nguy cơ nổ.
Cơ thể Chu Duật Lễ như bị hóa đá, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn vào trong xe, trái tim anh như bị xé toạc ra, anh khắc phục phản ứng cơ thể do PTSD gây ra, tiếp tục đập cửa sổ xe.
Ⓜ_á_𝐮 tươi từng giọt theo lòng bàn tay anh rơi xuống đất, nhưng anh hoàn toàn không hay biết.
Cho đến khi nhân viên cửa hàng chạy như điên từ trong tiệm quay lại, cầm một chiếc búa an toàn, một tay đẩy anh ra, bắt đầu gõ vào cửa sổ xe.
Trong chốc lát, khi Chu Duật Lễ rốt cuộc có thể đưa tay vào chạm vào mặt Lạc Thi.
Sau khi nhìn thấy hàng mi nhuốm Ⓜ️·á·υ của cô, còn có khuôn mặt yên tĩnh như đang ngủ, anh hoàn toàn suy sụp.
Anh nghẹn ngào khóc, tay dùng sức ấn lên những mảnh kính vỡ còn sót lại trên khung cửa sổ, lẩm bẩm gọi cô: "Bảo bối, bảo bối? Đừng ngủ... Cầu xin em, đừng ngủ..."
Và Lạc Thi hình như đã nghe thấy giọng nói của anh, ⓜ*á*𝖚 không ngừng chảy xuống từ trán, làm mờ tầm nhìn của cô.
Ý thức đang dần dần mất đi, cổ tay hơi biến dạng của Lạc Thi khẽ nâng lên một chút, cuối cùng chưa kịp nói gì cả.
...
Tiếng còi cảnh sát cắt qua bầu trời đêm.
Sau khi xe cứu thương vội vàng đến, Chu Duật Lễ được nhân viên cửa hàng vững vàng đỡ lấy. Cho đến khi nhìn nhân viên y tế đưa cô lên cáng, ý thức mà anh đang gắng gượng mới dần dần tan rã, cuối cùng cũng quỵ xuống bên cạnh xe.
Ngay khoảnh khắc hoàn toàn mất đi ý thức, anh lại một lần nữa rơi vào vực sâu tăm tối vô tận đó.
Anh nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ, mặt không cảm xúc nói với anh: Cậu không làm được gì cả, cậu chính là một ngôi sao chổi! Chỉ biết mang lại nguy hiểm cho người bên cạnh! Cho nên mới khiến những người bên cạnh, từng người một đều rời xa cậu.
Người đáng bị thương không phải là Lạc Thi.
Trong vụ nổ năm đó, người đáng c♓ế●ⓣ là anh, không phải Chu Thủ Tắc.
...Nhưng tại sao lại không phải là anh.
...Tại sao?!
Lạc Thi cảm thấy dường như cô đã ngủ rất lâu, khi cô từ từ mở mắt ra, tầm mắt chỉ có một màu trắng, tầm nhìn dần dần rõ ràng, cô nhìn thấy có người đang ngồi bên mép giường cô cúi đầu khóc.
Là Diệp Oanh đang rơi nước mắt.
Phát hiện cô tỉnh lại, trong mắt Diệp Oanh lóe lên sự kinh ngạc và vui mừng, rất nhanh hạ giọng hỏi: "Thi Thi, cậu tỉnh rồi? Tớ đi gọi bác sĩ."
Diệp Oanh khóc đến có chút chật vật.
Khi Lạc Thi định nâng tay lên lau nước mắt cho cô, lại phát hiện cô không động đậy được, cô từ từ hạ mắt xuống, thấy cánh tay phải của mình bị băng bó kín mít, còn có tấm thép cố định lạnh lẽo.
Cô 𝐭ⓗ·ở 𝐡·ổ·𝖓 𝐡ể·𝖓 một chút, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Diệp Oanh không đành lòng dời mắt đi, nước mắt chảy ròng ròng, rất nhanh đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy tay kia của Lạc Thi, giọng cô ấy có chút ⓡ⛎*𝐧 𝐫*ẩ*𝖞 an ủi: "Thi Thi, cậu nghe tớ nói, tớ đã hỏi qua mấy bác sĩ chuyên nghiệp trong nước, họ nói chỉ cần cậu tĩnh dưỡng tốt, sẽ từ từ hồi phục, cậu vẫn có thể tiếp tục kéo đàn, đừng sợ."
Thế nhưng nghe thấy câu nói này, tim Lạc Thi lại như rơi vào hố sâu không đáy.
Cô vô lực nhắm mắt lại, ký ức về khoảnh khắc tai nạn xe cộ nhanh chóng lóe lên trong đầu cô, hành động theo bản năng cô nâng tay lên...
"Thấy cậu gửi tin nhắn cho tớ xong lâu như vậy không liên lạc, tớ lập tức gọi điện cho cậu, nhưng điện thoại của cậu lại là một người lạ nghe máy, nói cậu bị tai nạn xe cộ, tớ liền chạy đến." Diệp Oanh có chút hoảng loạn giải thích, "Tớ đã dùng điện thoại của cậu thông báo cho ba mẹ cậu, họ đã mua chuyến bay gần nhất đến Paris rồi. Xin lỗi, chuyện này quá nghiêm trọng, tớ không có cách nào giấu ba mẹ cậu được."
"Oanh Oanh..."
"Ừm?"
Lạc Thi hơi thở mong manh nói: "Cảm ơn cậu."
Môi Diệp Oanh 𝓇⛎●𝐧 ⓡ●ẩ●𝐲, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, cô ấy nhanh chóng đưa tay lau mặt nói: "May mà cậu không sao, đừng sợ, cậu ở đây chờ tớ nhé, tớ đi gọi bác sĩ cho cậu."
"Chờ đã." Lạc Thi từ từ nhìn quanh một vòng, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo, duy nhất không có bóng dáng đó, cô gian nan nhếch môi hỏi: "...Anh ấy đâu?"
Động tác đứng dậy của Diệp Oanh đột nhiên khựng lại, há miệng, do dự vài giây rồi vẫn trả lời thật: "Tớ không biết, từ lúc tớ đến, tớ chưa từng gặp anh ấy."
Lạc Thi khẽ gật đầu, "...Tớ biết rồi."
...
Lạc Thi không cảm thấy Chu Duật Lễ sẽ bỏ mặc cô một mình, nhưng cô ở trong phòng bệnh đợi suốt hai ngày, anh lại không xuất hiện.
Cô ngẩn người nhìn bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, bên tai cũng truyền đến giọng nói lo lắng của ba cô.
Lạc Dịch Luân đ*ú*t cho cô một ngụm cháo, cô cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Ba ngày qua, ngoài việc nói xin lỗi với ba mẹ, cô không nói thêm một lời nào nữa, như một đóa hoa đột nhiên rời khỏi đất mẹ nhanh chóng khô héo, từng chút một mất đi sức sống.
"Bé con." Lạc Dịch Luân đặt bát cháo xuống, đột nhiên lên tiếng gọi cô, "Ba đã liên hệ với trường học, mẹ con đi làm thủ tục bảo lưu cho con rồi, đợi con hồi phục chúng ta sẽ tiếp tục việc học."
"Vâng."
"Còn có..." Lạc Dịch Luân giãy giụa, không đành lòng mở miệng, "Vết thương ở tay của con, ba đã cho những người bạn học cũ của ba xem qua rồi, ba đưa con về nước tĩnh dưỡng, con sẽ khỏe lại, ba đảm bảo với con."
"Vâng."
Lạc Dịch Luân nhìn đôi mắt đẫm lệ của con gái, lòng đau như cắt, cuối cùng cầu xin nói một câu: "Con và cậu ấy, chia tay được không?"
Một giọt lệ trong veo trượt qua đuôi mắt, Lạc Thi thấp giọng nói: "...Được ạ."
—-
Chu Duật Lễ bừng tỉnh từ một cơn ác mộng.
Anh mở mắt ra, trong nháy mắt lập tức gọi tên Lạc Thi. Anh 𝖙.♓.ở 𝖍.ổ.n 𝐡ể.п, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Đầu anh đau như búa bổ, anh nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, vội vàng rút kim truyền trên tay, xuống giường cầm lấy chiếc áo khoác đen bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Y tá vừa lúc đẩy xe thuốc đi vào, thấy anh xuống giường lập tức hoảng hốt, vội bảo anh nằm lại.
Chu Duật Lễ lại làm như không nghe thấy, lập tức đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Anh nhận được điện thoại của Lạc Thi, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, trái tim treo lơ lửng của Chu Duật Lễ cuối cùng cũng hơi hạ xuống một chút, anh sốt ruột hỏi: "Thi Thi, em thế nào rồi? Em đang ở đâu, anh đến tìm em ngay!"
Giọng Lạc Thi dịu dàng như lúc họ đang yêu nhau say đắm, cô nói: "Em không sao, em đang ở căn hộ."
"Được, em chờ anh, anh về nhà ngay."
Lạc Thi không trả lời câu nói này của anh, ngược lại an ủi anh: "Anh đừng vội, cứ từ từ thôi."
Cô vừa nói xong câu đó, điện thoại đã ngắt.
Chu Duật Lễ cũng gặp được Tưởng Hồi đang xách đồ đi tới. Vẻ mặt Tưởng Hồi kinh ngạc nhìn anh, "Sirius? Anh tỉnh rồi! Sao anh lại ra ngoài?"
Sắc mặt Chu Duật Lễ rất tái nhợt, sốt ruột hỏi: "Cậu có lái xe không?"
"Có, hôm nay tôi lái xe của mình."
"Đưa chìa khóa xe cho tôi."
"Cái gì?" Tưởng Hồi ngăn anh lại, "Sirius, Bây giờ anh không thích hợp lái xe! Chứng PTSD của anh lại tái phát rồi, bác sĩ nói bây giờ anh nên ở khoa tâm thần để tiếp nhận điều trị!"
Nghe thấy ba chữ "khoa tâm thần", Chu Duật Lễ nhanh chóng lạnh mặt xuống, nói: "Tưởng Hồi, tôi không có bệnh, bây giờ đưa chìa khóa xe cho tôi ngay!"
Cuối cùng, Tưởng Hồi vẫn không thể ngăn được Chu Duật Lễ, nhìn anh trực tiếp giật lấy chìa khóa xe trong tay mình rồi bước nhanh rời đi.
Trước khi lái xe về căn hộ, Chu Duật Lễ đã mua bánh sừng bò ở tiệm gần đó mà Lạc Thi hay ghé, còn từ cửa hàng hoa ở góc đường chọn một bó hoa mà Lạc Thi thích nhất.
Nhưng làm xong tất cả những điều này, tim anh vẫn đập rất nhanh.
Khi Chu Duật Lễ đi ra khỏi cửa hàng hoa, anh lại gọi điện cho cô, giọng Lạc Thi còn chưa vang lên, anh đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại.
Trong lòng anh đột nhiên có dự cảm không lành, "Thi Thi?"
"Chu Duật Lễ."
"Ừm, anh đang ở dưới lầu căn hộ, em chờ..."
Lạc Thi nói: "Em phải đi rồi."
"...Cái gì?"
"Em sẽ không ở lại Paris, em đã bảo lưu kết quả học tập rồi." Lạc Thi bình tĩnh trả lời anh, "Trạng thái hiện tại của em không thích hợp để tiếp tục học, em cần nghỉ ngơi. Còn nữa, tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn, con người có họa có phúc, chuyện này em không trách anh, anh cũng đừng tự trách mình."
"Em mệt rồi, chúng ta chia tay đi."
Chu Duật Lễ ôm bó hoa đứng trước cửa kính của cửa hàng, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, cũng qua lớp kính thấy được khóe môi cứng đờ của mình, anh không thể tin những gì cô nói là thật.
Anh vội vàng lao về nhà với tốc độ nhanh nhất. Mở cửa ra, mọi thứ trước mắt vẫn như dừng lại ở thời điểm trước khi tai nạn xe cộ xảy ra.
Những món đồ trang trí Lạc Thi mua vẫn bày đầy phòng khách trống rỗng, khắp nơi tràn ngập dấu vết tồn tại của cô.
Trên tủ lạnh dán những miếng dán đáng yêu cô mua và hai tờ giấy ghi chú dán cạnh nhau, một tờ là cô để lại lần đầu tiên đến đây, còn một tờ, là anh để lại cho cô mấy ngày trước khi đến công ty.
Anh nhìn hai biểu tượng mặt cười đó, từng chút kỷ niệm của họ như một cuốn phim được chiếu lại rõ ràng trước mắt.
— "Chu Duật Lễ, em muốn ăn mì Ý sốt cà chua anh làm."
— "Chu Duật Lễ, anh là tốt nhất."
— "Chu Duật Lễ, em rất thích anh!"
Giọng nói của cô như còn văng vẳng bên tai, anh vẫn không thể tin được, anh bước nhanh qua đẩy từng cánh cửa, đẩy cửa phòng tắm, đẩy cửa phòng ngủ chính, phòng cho khách, nhưng không hề thấy bóng dáng của cô.
Cho đến khi anh nhìn thấy cây đàn violin được cô coi như báu vật đặt trong tủ kính, bàn tay anh buông thõng, bó hoa trong tay cũng theo đó rơi xuống, cuối cùng chật vật rơi trên mặt đất.
Những cánh hoa cũng rơi lả tả.
Chu Duật Lễ lại mở ngăn kéo để giấy chứng nhận, nhìn thấy một góc trống không, mới hiểu ra, cô không hề nói đùa.
Anh lại nhìn về phía tủ quần áo, ngoài tất cả giấy tờ, chiếc cúp và máy tính ra, cô không mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả những món đồ anh tặng, cô cũng không chút lưu luyến mà để lại đây.
Rất nhanh, anh ý thức được—
Tất cả là thật, cô đã rời đi.
Đợi đến khi anh gọi lại số đó, đã bị chặn, kể cả tất cả các phương thức liên lạc của họ cũng không kết nối được.
Cô giống như một dòng nước xuân dịu dàng, vội vã đến với thế giới của anh, xoa dịu những vết thương thời trẻ, rồi lại vội vã rút đi, để lại một mớ hỗn độn và hối hận.
Ngày hôm sau, khi Hứa Đình Thâm và Chu Văn Huệ nghe tin đến thăm anh, rèm cửa phòng khách bị kéo kín mít, không một tia sáng lọt vào, bốn phía là bóng tối vô tận.
Hứa Đình Thâm đi đến, một tay kéo rèm ra. Khi anh ta nhìn thấy Chu Duật Lễ đang ngồi trên sofa, vẻ mặt kinh ngạc và khó tin.
Anh ta chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Chu Duật Lễ.
Trước mặt họ, Chu Duật Lễ vĩnh viễn là một người lạnh nhạt và mạnh mẽ, tựa như không có gì có thể làm tổn thương anh.
Nhưng trạng thái hiện tại của anh thật sự không ổn.
Cả người anh suy sụp dựa vào sofa, anh ngửa đầu hai mắt vô hồn nhìn trần nhà, áo sơ mi nhăn nhúm, cả người trông mệt mỏi rã rời.
Hứa Đình Thâm tiến lên một bước, lại đá phải một chai rượu rỗng trên đất, anh ta lập tức nhíu mày, bước nhanh qua túm lấy cổ áo Chu Duật Lễ, khó tin mà giận dữ mắng: "Chu Duật Lễ! Mẹ kiếp cậu đang làm gì thế! Cậu có biết trông cậu bây giờ như thế nào không? Cậu có thể tỉnh táo lại một chút không!"
Thế nhưng ngay sau đó, động tác của Hứa Đình Thâm đột nhiên dừng lại.
Bởi vì từ hốc mắt đỏ hoe của Chu Duật Lễ, anh ta đã nhìn thấy nước mắt.
Lực trên tay Hứa Đình Thâm lỏng đi một chút, anh ta hít một hơi thật sâu nói: "A Lễ, cậu còn coi tôi là anh em không? Cậu nghe tôi, bây giờ cậu đi rửa mặt, cạo râu đi, bọn tôi lái xe đưa cậu ra sân bay, máy bay của Lạc Thi ba tiếng nữa mới cất cánh, chẳng qua là cãi nhau thôi có gì đâu? Cậu đuổi theo cô ấy, đi đưa cô ấy về! Bây giờ vẫn còn kịp!"
Một lúc lâu sau, giọng nói của Chu Duật Lễ vang lên, rất khàn: "Không phải cãi nhau."
"Cái gì?"
Chu Duật Lễ sầu thảm cười một chút: "...Là cô ấy không cần tôi nữa."
Thấy vậy, môi Chu Văn Huệ run lên một chút, cô ấy cũng không nhìn nổi nữa, lau nước mắt, trực tiếp đi lên đấm vào vai Chu Duật Lễ một cái, khóc lóc kéo tay anh, cố gắng gọi lại lý trí của anh: "Anh! Anh đang nói gì vậy! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không nói cho bọn em biết! Vừa rồi Lạc Thi đã nhắn tin tạm biệt em và dì Lương, lại nói chúng em đến xem anh, sau đó lập tức xóa hết bọn em! Anh còn ngồi đó làm gì? Anh đứng dậy cho em! Anh đứng dậy đi!"
Tiếng thông báo của sân bay không ngừng vang lên bên tai, như đang tấu lên khúc dạo đầu của ly biệt.
Lạc Thi liếc nhìn chiếc máy bay đang chờ hành khách, khẽ chớp mắt, nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô.
Nguyễn Thư Ngâm đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của con gái, kéo chặt chiếc áo khoác trên người cô lại một chút, rồi ôm cô vào lòng, như lúc nhỏ dỗ cô ngủ, thấp giọng kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng khóc bảo bối, ba mẹ luôn ở bên cạnh con, chúng ta về nhà thôi."
"...Vâng."
...
Ngay trước khi bước vào cổng lên máy bay, Lạc Thi bỗng khựng lại. Phía sau lưng, có tiếng bước chân vội vã đang đến gần, dồn dập và hoảng loạn. Bằng một linh cảm lạ lùng, cô quay đầu lại.
Ánh mắt cô xuyên qua dòng người đông đúc, và rồi cô nhìn thấy anh. Chu Duật Lễ đang chạy về phía cô, dáng vẻ mệt mỏi và chật vật hơn bao giờ hết. Người đàn ông luôn chỉn chu đến từng chân tơ kẽ tóc ấy, giờ đây râu ria lởm chởm, cả người phờ phạc, ánh mắt trũng sâu vì kiệt sức.
Anh dừng lại, hai tay chống gối, th* d*c từng hơi khó nhọc.
Và rồi anh ngẩng lên. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh sững người khi thấy gương mặt đã nhòa đi vì nước mắt của cô.
Cơ thể anh cứng đờ. Anh gắng gượng đứng thẳng, đôi môi khô khốc ♓*é 𝖒*ở định gọi tên cô, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Thư Ngâm và Lạc Dịch Luân, mọi lời nói đều nghẹn lại. Anh hổ thẹn cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, trái tim Lạc Thi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thể hô hấp.
Nguyễn Thư Ngâm thu hồi tầm mắt, bà bình tĩnh siết lấy tay con gái, kéo cô đi về phía trước: "Lạc Thi, đi thôi con."
Lần này, mẹ cô đã thay cô đưa ra quyết định.
Khi Lạc Thi bị động bước theo mẹ, cô nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng của Chu Duật Lễ vang lên từ phía sau.
Trước ánh mắt của bao người, người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng nhất, vào chính khoảnh khắc này, đã vứt bỏ hết mọi lòng tự tôn và sĩ diện, giọng nói r·𝖚·𝐧 𝓇·ẩ·𝖞 gọi tên cô—
"Thi Thi, đừng rời xa anh."
Giọng anh vỡ ra, tràn ngập sự bất an và sợ hãi tột cùng: "...Anh xin em."
Bàn tay Lạc Thi bị mẹ nắm chặt, nước mắt cô như chuỗi hạt đứt dây.
Đôi môi cô 𝓇ц*п ⓡẩ*γ mấp máy, ở nơi anh không thể thấy, cô dùng hết sức lực cuối cùng để nói với anh một lời không thành tiếng: "Tạm biệt."
Em yêu anh, nhưng chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi.
| ← Ch. 51 | Ch. 53 → |
