| ← Ch.52 | Ch.54 → | 
"Chúng ta đã từng nói lời tạm biệt, cho nên dĩ nhiên, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Ba năm sau.
Trên một du thuyền quốc tế đang di chuyển trên biển Caribe thuộc Đại Tây Dương.
Lạc Thi cũng không ngờ rằng cuộc gặp lại với Chu Duật Lễ sau ba năm xa cách lại diễn ra như thế này.
Ba năm qua, cô thường xuyên mơ thấy một giấc mơ, trong mơ là hình ảnh chật vật của Chu Duật Lễ ngày đó ở sân bay, khúm núm cầu xin cô ở lại.
Cô rất rõ ràng, khoảng cách về giai cấp và thân phận giữa họ, gia thế mà anh không chịu nói với cô, cùng với sự không ủng hộ của Bùi Du lúc đó đã trở thành một trong những ngòi nổ dẫn đến chia tay.
Cuối cùng, vụ tai nạn xe cộ đó cũng đã chấm dứt hành trình theo đuổi ước mơ của cô ở Paris.
Trong vô số ngày đêm, cô mới hiểu ra vấn đề đó, tại sao có những người yêu nhau lại nhất định phải xa nhau?
"Tình yêu" là thứ mà con người ta luôn khuếch đại năng lực và tác dụng của nó. Thực tế trong một mối ⓠ⛎-@-𝖓 𝖍-ệ, tình yêu chỉ chiếm một phần. Ngoài cảm giác yêu thương ra, còn cần một sự đồng cảm, là muốn cảm nhận được giá trị của bản thân trong tình yêu đó.
Ba năm trôi qua, dường như anh đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng, người sống chớ lại gần như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở quán bar.
Sau khi gặp lại, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Ví dụ như giờ phút này, Lạc Thi mở mắt ra và nhìn thấy một cảnh tượng như vậy—
Người đàn ông ngồi trên sofa, tay áo sơ mi đen tùy ý xắn lên một chút, để lộ cánh tay với vân da rõ ràng, trên cổ tay trắng lạnh đeo một chiếc đồng hồ cơ màu bạc.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh đang cầm một chiếc thìa khuấy trong bát.
Anh chú ý đến động tĩnh của cô, anh đứng dậy cầm bát đặt lên tủ đầu giường, giọng điệu rất bình thản nói: "Uống cái này đi."
Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên chiếc bát sứ, sau khi nhìn thấy thứ đựng bên trong, cô có chút hoảng hốt.
Là một bát cháo trắng vô cùng đơn giản, còn bốc lên hơi nóng nhè nhẹ.
Chu Duật Lễ đứng bên mép giường cụp mắt nhìn cô, thần sắc trong đáy mắt anh không rõ, "Đã từng có người nói với tôi, sốt thì ăn cái này sẽ đỡ hơn."
Lạc Thi đương nhiên sẽ không quên bát cháo trắng này, trong lòng cô nhất thời ngũ vị tạp trần.
Đầu cô vẫn còn hơi đau, cả người cũng có chút nhức mỏi, cô khẽ lên tiếng rồi vén chăn định xoay người xuống giường.
Cô nhìn người đàn ông tự phụ trước mặt thong dong cúi người đặt đôi dép lê đến gần cô hơn, động tác đó như thể anh đã làm rất nhiều lần, sớm đã khắc sâu vào xương tủy. Động tác xuống giường của Lạc Thi dừng lại một chút, trong vài giây sững sờ của cô, mặt anh lại không đổi sắc mà cầm lấy mắt cá chân của cô, đi đôi dép lê màu trắng vào cho cô.
Lạc Thi khẽ chớp mắt, cổ họng khô rát, rất khách sáo nói một câu: "...Cảm ơn."
Sau khi câu "cảm ơn" này được nói ra, cô thấy Chu Duật Lễ u ám nhắm mắt lại.
Bàn tay cô lặng lẽ şi.ế.✞ c.ⓗ.ặ.𝖙, giả vờ không nhìn thấy. Và sau khi đứng dậy, nhìn thấy trang phục trên người mình, cô sững sờ tại chỗ.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng thùng thình.
Trên áo sơ mi là mùi hương gỗ tuyết tùng thanh lãnh quen thuộc, cũng là mùi hương trên người anh mà cô từng quyến luyến nhất.
Và cô còn không mặc nội y, lờ mờ hiện ra hình dáng, một vệt ửng hồng không tự nhiên nhanh chóng lan ra trên mặt cô, cô xấu hổ ho hai tiếng.
Cô lại chậm lại vài giây, từ từ ngẩng mặt lên nhìn về phía Chu Duật Lễ, có chút bối rối hỏi: "Quần áo trên người tôi..."
Lời vừa thốt ra, cô đã bắt đầu hối hận.
Mọi chuyện tối qua ùa về trong đầu, anh đuổi theo, sự giằng co cứng nhắc đến cực điểm trong thang máy và hành lang, còn có cuối cùng ở trong phòng tắm, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt hòa cùng nước của cô, ôm cô vào lòng sau đó nói một câu: "...Cứ như đang mơ vậy."
Sau đó mọi chuyện, hoàn toàn mấ●𝖙 🎋❗●ể●m 𝖘●ο●á●✝️, đi theo một hướng vốn không nên đi.
Chu Duật Lễ thu hết biểu cảm có chút hối hận của Lạc Thi vào mắt, vô cùng thẳng thắn thừa nhận: "Là tôi thay."
"..."
"Ngại ngùng cái gì?" Chu Duật Lễ thản nhiên hỏi lại một câu, "Không phải em cũng đã xem qua của tôi rồi sao?"
Lạc Thi bị những lời thẳng thừng của anh làm cho choáng váng, cô quay mặt đi đuổi anh: "Đây là phòng của tôi, anh có thể đi rồi!"
Chu Duật Lễ không hề tức giận, ngược lại nhướng mày cười một tiếng: "—Hửm? Tính tình tăng lên rồi, ngủ xong là đuổi tôi đi sao?"
"Vậy, vậy thì sao?" Lông mi Lạc Thi run lên một chút, có chút không tự nhiên nói, "Chúng ta là người trưởng thành rồi, chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường thôi."
"Em đang cố tình chọc giận tôi sao, Thi Thi." Chu Duật Lễ rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, "Nhu cầu sinh lý? Vậy em có thể nói cho tôi biết, ba năm không có tôi, em đã giải quyết như thế nào không?"
"Tại sao tôi phải trả lời anh? Anh lại là—" Lời vừa nói ra, Lạc Thi mới ý thức được mình lại bất tri bất giác mà rơi vào bẫy của anh.
"Em nói đi?" Bàn tay hơi lạnh của Chu Duật Lễ đột nhiên nhẹ nhàng kéo qua tay cô, cảm xúc không rõ mà nói một câu, "Đương nhiên là dựa vào tay rồi, ngoài em ra tôi không chạm vào ai cả, trước đây không phải Thi Thi đã giúp tôi sao, em biết phải làm thế nào, đúng không?"
Lạc Thi khó tin nhìn về phía anh, lắp bắp hỏi: "Chu Duật Lễ, sao anh lại..."
"Tôi làm sao?"
"...Sao anh lại trở nên mặt dày vô sỉ như vậy?"
Nụ cười trên môi Chu Duật Lễ bỗng chốc phai đi một chút, "Bởi vì tôi phát hiện, giữ thể diện chẳng có tác dụng gì."
Giống như ba năm trước đây, anh vứt bỏ hết thảy, ở trước mặt đám đông giữ cô lại, cũng không có bất kỳ kết quả tốt đẹp nào.
"Uống cái này trước đi, sắp nguội rồi." Chu Duật Lễ liếc nhìn bát cháo trắng, thấy Lạc Thi không động đậy, anh lại thong thả ung dung hỏi, "Hay là muốn tôi đú●✝️ cho em?"
"..."
Thấy bộ dạng có chút quật cường của Lạc Thi, Chu Duật Lễ than nhẹ một tiếng.
Anh lại đi đến giá áo bên cạnh, lấy xuống một chiếc áo khoác len dệt kim của cô khoác lên vai cô, lạnh nhạt bổ sung một câu: "Nhìn em uống xong, tôi sẽ đi, được chứ?"
Nghe đến đây, Lạc Thi mới bưng bát lên, rất chậm rãi uống.
Cô không ngẩng đầu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh trước sau đều dừng trên người cô.
Chu Duật Lễ nhìn bộ dạng ăn uống yên tĩnh của cô, cũng có chút hoảng hốt. Anh dùng ánh mắt thay cho bàn tay, từng tấc từng tấc miêu tả lại khuôn mặt mà anh ngày đêm mong nhớ.
Cô gầy đi rất nhiều, chút bụ bẫm trẻ con trên má cũng đã biến mất, trở nên càng thêm thanh tú.
Anh nhớ rõ ràng, trước đây Lạc Thi luôn thích làm nũng trước mặt anh, sau khi ăn món anh nấu cũng sẽ như một chú thỏ con nhảy nhót chui vào lòng anh ôm anh, khen anh nấu ăn rất ngon.
Bát cháo trắng này, là lúc cô đang ngủ, anh đã đến khu bếp riêng phụ trách bữa ăn của khách VIP.
Người đầu bếp mập mạp thấy anh đến phòng bếp, còn có chút kinh ngạc, nói chỉ cần gọi điện là có thể mang đến phòng. Anh nói không cần, cuối cùng chỉ cần một nắm gạo, tự mình nấu cháo trắng cho cô.
Người đầu bếp đó là người nước ngoài, nhìn thấy bát cháo trắng đặt bên cạnh một đống nguyên liệu quý giá cũng trợn tròn mắt, không thể tin nổi hỏi anh: "Anh chắc chắn chỉ ăn cái này sao?"
"Ừm, cái này rất tốt." Chu Duật Lễ trả lời.
Anh thích cái này.
Mọi chuyện trên du thuyền như một giấc mơ ngắn ngủi, sau khi trở về Hồng Kông, Lạc Thi lại rơivào những buổi tập luyện và biểu diễn bận rộn.
Sau khi nghe theo lời khuyên của bác sĩ tháo tấm thép và bảy chiếc đinh thép, cô đã tĩnh dưỡng một thời gian dài, ban đầu tích cực phối hợp phục hồi chức năng, cuộc sống hàng ngày cũng đã trở lại bình thường, nhưng tình trạng cổ tay lại không còn được như xưa.
Hai năm trước, cô cùng mẹ quay trở lại Paris, chuyển đến ở cùng tòa nhà với Diệp Oanh. Hai năm đằng đẵng ấy, cô dồn hết tâm sức để hoàn thành chặng đường học vấn còn dang dở. Cuối cùng, cô đã khép lại quãng đời sinh viên bằng một buổi hòa nhạc tốt nghiệp xuất sắc và nhận được tấm bằng nghệ sĩ biểu diễn danh giá.
Suốt khoảng thời gian đó, cô chưa một lần gặp lại Chu Duật Lễ. Dù cùng sống dưới một bầu trời Paris, họ tựa như hai cánh diều đã đứt dây, chẳng còn tìm thấy lối về bên nhau.
...
Bây giờ Lạc Thi đang ở trong căn hộ do ban nhạc cung cấp, diện tích ở Hồng Kông cũng được coi là khá lớn. Chỉ cần xách vali vào ở, chi phí thì ban nhạc và cá nhân mỗi bên trả một phần. Khu vực công cộng còn có phòng tập thể dục và phòng đọc sách, vị trí địa lý cũng rất tốt, gần Vịnh Đồng La và Trung Hoàn.
Lạc Thi đeo hộp đàn vừa đi ra khỏi cổng lớn của khu căn hộ, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ bên đường, là một chiếc Lamborghini Revuelto kiêu ngạo đến chói mắt. Sau khi nhìn thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, Lạc Thi không chút do dự mà đeo hộp đàn quay đầu bỏ đi.
Người đàn ông rất nhanh đã đuổi theo, không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, giọng nói trước sau như một mang theo ý đồ xấu xa không thể che giấu, mùi gỗ đàn hương đen xộc vào mũi.
Lạc Thi tăng tốc bước chân, tiếp tục đi về phía trước, nhíu mày hỏi: "Quan Tuân, anh có thể đừng â●ɱ 𝖍ồ●ⓝ bất tán mà bám theo tôi được không?"
"Tôi đến Vịnh Đồng La đi dạo không được à? Đây là Hồng Kông, nhà của tôi." Quan Tuân trả lời một cách không đâu vào đâu, "Lên xe, tôi đưa em đến ban nhạc trước."
Lạc Thi lập tức từ chối: "Không cần."
Quan Tuân nhìn khuôn mặt chưa bao giờ cười với mình của cô, ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn, rất nhanh cười một tiếng, trong giọng nói cũng mang theo sự uy h**p ngầm: "Cũng được thôi, em không lên xe tôi còn có rất nhiều cách, chỉ là ở trên đường cái có thể sẽ hơi khó coi..."
Không thể không nói, Lạc Thi quả thực còn thú vị hơn trong tưởng tượng của anh ta.
Vẻ ngoài xinh đẹp đó trông tuy yếu đuối vô hại, nhưng hễ nổi cáu lên lại như một đóa hồng quý hiếm mang theo những chiếc gai nhỏ, cũng không quá làm người khác bị thương, nhưng lại khiến người ta mê luyến và nghiện.
Quan Tuân cuối cùng bỏ lại một câu: "Em biết truyền thông Hồng Kông rất giỏi viết lách mà, tin hay không, ngày mai em và tôi cùng nhau lên trang nhất?"
...
Chiếc Lamborghini Revuelto một đường đi về phía trước, không lâu sau đã sắp đến tòa nhà của ban nhạc, Quan Tuân đột nhiên thay đổi chủ ý, liếc nhìn Lạc Thi đang ngồi ở ghế phụ như đang đi ra pháp trường, hỏi: "Đi Vĩnh Ký ăn một bát mì trước nhé? Không phải em thích ăn mì thập cẩm ở đó sao... viên mực, gân bò, da cá, thêm sốt cà ri ớt?"
"..." Sau khi Lạc Thi nghe được khẽ hít một hơi, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Quan Tuân, anh có thể đừng tỏ ra như rất hiểu tôi được không?"
Quan Tuân thấy sắp đến nơi, giảm tốc độ xe, lên tiếng nói: "Lạc Thi, em và cậu ta đã chia tay lâu như vậy rồi, không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Nghe đến đây, Lạc Thi mới quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc và không hề có tình cảm mà nói: "Không thể, Quan Tuân, tôi hận anh."
"..." Nụ cười trên môi Quan Tuân đông cứng lại.
"Nếu không phải ngày đó anh cố tình gửi tin nhắn cho anh ấy, những chuyện sau đó cũng sẽ không phát triển thành như vậy."
"A, cậu ta không giữ được em là do cậu ta không có bản lĩnh, em còn trách tôi à?" Quan Tuân nhếch khóe môi, trào phúng cười một cái, "Tôi còn tưởng tình cảm của hai người bền như vàng, ai ngờ lại không chịu được đả kích như vậy. Nói thật, em suy nghĩ một chút đi, cậu ta có tiền, tôi cũng có mà."
Lạc Thi rất nhạt nhẽo trả lời: "Anh không xứng để so sánh với anh ấy."
Những lời này đã mạnh mẽ chọc đến chỗ đau của Quan Tuân, anh ta nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: "Lạc Thi, em đừng không biết điều"
"Anh có nhiều thời gian như vậy, có rất nhiều người nguyện ý chơi với anh." Lạc Thi vô cùng chắc chắn trả lời, "Nhưng tôi tuyệt đối, tuyệt đối không thể nào có cảm tình với anh, dù chỉ một chút cũng không thể."
Cô nói thật sự dứt khoát, sắc mặt Quan Tuân cũng trở nên khó coi, "Được thôi, em ghét tôi như vậy, đừng ngồi xe của tôi, nhảy xuống đi."
Lạc Thi biết rõ Quan Tuân là kẻ hành động khó lường, luôn lấy việc người khác khốn đốn làm vui. Thấy chiếc xe chỉ lăn bánh từ từ, cô không chút do dự đặt tay lên chốt cửa.
Ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử Quan Tuân co rút lại."Két—!" Tiếng phanh xe chói gắt vang lên, xé toạc không gian. Anh ta phanh gấp, gương mặt sa sầm vì giận dữ, vội lao ra ngoài lôi cô ra khỏi xe. Anh ta 𝖘·𝐢·ế·t ⓒ·♓·ặ·𝐭 cánh tay cô, gầm lên vừa tức giận vừa hoảng hốt:
"Em điên rồi phải không? Tôi chỉ nói vậy mà con mẹ nó em dám nhảy thật à?"
Lạc Thi đối với lời nói của anh ta mắt điếc tai ngơ, đột nhiên khẽ nhíu mày.
Quan Tuân thấy vậy nhanh chóng buông tay cô ra, "Đụng vào cổ tay em à?"
Lạc Thi lạnh lùng liếc anh ta một cái, bỏ lại một câu "Không liên quan đến anh." rồi không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước. Nhưng cô mới đi được vài bước đã dừng lại, trong tầm mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô sững sờ tại chỗ, nhìn người đàn ông có vóc người cao dài đó cất bước đi về phía mình.
Hôm nay Chu Duật Lễ mặc một bộ vest cao cấp màu đen có chất liệu rất tốt, chiếc quần tây ôm lấy đôi chân thẳng tắp thon dài, tỷ lệ cơ thể ưu việt. Gương mặt đó vẫn thần sắc nhạt nhẽo, mày mắt lạnh lùng, cả người trông như một công tử tự phụ và không quan tâm đến thế sự.
Tim Lạc Thi cũng "thịch" một tiếng, đập rất nhanh.
Cho đến khi Chu Duật Lễ đi tới trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, cảm xúc trong đáy mắt không rõ.
Hai người mặt đối mặt nhưng không nói một lời, rõ ràng còn có những người khác ở đó, nhưng trong khoảnh khắc, thế giới như thể chỉ còn lại hai người họ.
Rất nhanh, Lạc Thi có chút chật vật thu lại ánh mắt đối diện với anh, Tưởng Hồi đứng bên cạnh anh cũng hơi gật đầu ra hiệu với cô.
Lạc Thi có chút không tự nhiên mà gật đầu nhẹ, cô cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời khỏi nơi này.
Chu Duật Lễ nhìn cô lướt qua mình, một cơn gió nhẹ hơi hanh khô thổi qua, một lọn tóc dài của cô như lông vũ quét nhẹ qua áo vest của anh.
Anh cụp mắt, thần sắc cô đơn thoáng qua trong đáy mắt anh. Thấy Quan Tuân còn muốn đuổi theo, cuối cùng anh mới nhàn nhạt lên tiếng: "Quan Tuân."
"Bảo sao gần đây mọi việc không thuận lợi như vậy" Quan Tuân dừng bước, có chút không kiên nhẫn nhìn qua, "Thì ra là cậu đã về, tôi nói mạng cậu thật sự rất lớn, lần đó người ngồi trên chiếc xe kia tại sao không phải là cậu nhỉ?"
Cảnh tượng thảm khốc vẫn còn rõ mồn một trước mắt, khắc sâu vào xương tủy, tim Chu Duật Lễ cũng theo đó co rút lại một chút, anh mở miệng cảnh cáo: "Tránh xa cô ấy ra."
"A, tôi thật sự rất tò mò, bây giờ cậu lấy lập trường gì để nói những lời này?" Quan Tuân châm chọc cười cười, "Cậu còn đang mơ giấc mơ Paris à? Tỉnh lại đi, hai người đã chia tay rồi, cậu Chu ạ."
"Còn cậu, cậu ở vị trí nào để hỏi tôi câu hỏi này?" Chu Duật Lễ lạnh lùng liếc anh một cái, không tốn chút sức lực nào mà đáp trả, "—Cô ấy yêu tôi, còn cậu, là người qua đường Giáp nào?"
Trong cuộc đối đầu này, khí thế của Chu Duật Lễ hoàn toàn áp đảo. Anh lạnh lùng nhìn đối phương, giọng nói không một chút 𝐠.ợ.𝓃 s.ó.ⓝ.𝖌:
"Đừng như một con chó điên, thấy ai cũng lao vào cắn bậy."
Quan Tuân sững người, dường như không ngờ Chu Duật Lễ lại tỏ thái độ cứng rắn đến vậy. Nhưng rồi anh ta nhếch mép cười khiêu khích, bàn tay vươn ra túm chặt lấy cổ áo anh:
"Sao nào? Phải nhìn thấy cậu 𝐜𝒽ế*🌴 tôi mới hả dạ!"
Thấy tình hình căng thẳng, Tưởng Hồi lập tức cau mày, vô thức tiến lên một bước.
Chu Duật Lễ giơ tay ra hiệu không cần, mặt anh không biểu cảm mà gạt tay Quan Tuân ra, giọng điệu băng giá, "Những món nợ đó, tôi sẽ tính từng món một với cậu. Tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá."
Quan Tuân lại nhíu mày nhìn Chu Duật Lễ phủi áo vest, như thể dính phải thứ gì bẩn thỉu, sắc mặt cũng trở nên càng thêm khó coi, anh ta giận cười một tiếng: "Được, tôi chờ cậu, xem ai ⓖ*ⓘế*т ai trước."
Thực ra, Quan Tuân đã từng có một lần thực sự thành công, làm cho Chu Duật Lễ sống không bằng c.h.ế.t.
Quan Tuân nói nói, đột nhiên "chậc" một tiếng: "Mẹ kiếp, sao lại là anh ta?"
Chu Duật Lễ cũng nhìn qua, thấy Đường Hạc Minh xuất hiện bên cạnh Lạc Thi, họ đang đứng ở cửa thang máy, anh nhìn họ nói nói cười cười, nhíu mày.
Quan Tuân lại cười: "Cậu nói xem, Đường Hạc Minh này có tính là kẻ thù chung của chúng ta không?"
Trong thang máy, Lạc Thi đứng bên cạnh Đường Hạc Minh, cô lên tiếng hỏi: "Sao hôm nay Đường tổng không ở trụ sở chính mà lại đến Phác Ngọc?"
Lúc này Đường Hạc Minh đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói: "Vừa lúc hôm nay anh có việc phải qua đây, đây là một người bạn anh mới quen, vừa về nước, trước đây làm việc ở một trung tâm phục hồi chức năng rất nổi tiếng ở Louisiana."
Lạc Thi nhận lấy danh thiếp, trước hết nói lời cảm ơn.
Đường Hạc Minh từ trong thang máy phản chiếu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, rất ôn hòa lên tiếng nói: "Lần trước trong màn biểu diễn trên du thuyền, anh nhận ra tình trạng cổ tay của em vẫn không tốt lắm, nếu em muốn, cuối tuần này anh có thể đi cùng em đến xem thử."
Lạc Thi uyển chuyển từ chối: "Không cần phiền phức, em có thể đi một mình được."
"Lạc Thi, thực ra em không cần nghĩ quá nhiều." Đường Hạc Minh rất nhanh tiếp lời, " Hiện tại mọi công việc kinh doanh ở Phác Ngọc sẽ qua tay anh, anh nên chịu trách nhiệm với tất cả các thành viên."
Lạc Thi nghe đến đây, mới hơi thả lỏng một chút, nhẹ giọng đồng ý: "Vậy cảm ơn anh."
Họ không đi cùng tầng, trước khi Lạc Thi đi ra ngoài, Đường Hạc Minh lại một lần nữa gọi cô lại: "Lạc Thi, anh và Duật Lễ quả thực là anh em cùng cha khác mẹ, chỉ là 𝐪u🔼.𝓃 𝒽.ệ giữa anh và cậu ấy vẫn luôn có chút căng thẳng, anh xin lỗi, trước đây đã giấu em."
Bước chân Lạc Thi dừng lại một chút, "Sao anh lại nói với em chuyện này? Đây là chuyện nhà của các anh, không liên quan đến em."
Sau một hồi im lặng, Đường Hạc Minh lại nói: "Lần trước anh nhìn thấy cậu ấy từ phòng của em đi ra."
"Rốt cuộc Đường tổng muốn nói gì?"
"Cậu ấy đã về rồi, em sẽ cùng cậu ấy tái hợp sao?" Đường Hạc Minh dời ánh mắt lên người cô, khẽ thở dài một tiếng rồi không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thực ra anh muốn nói là, em còn có rất nhiều lựa chọn, không phải sao?"
Lạc Thi không trả lời thẳng câu hỏi này, mà là vô cùng nghiêm túc nói: "Xin lỗi, đây là chuyện cá nhân của em. Nhưng xin Đường tổng yên tâm, dù thế nào những chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em ở ban nhạc."
Vừa dứt lời, Lạc Thi đã xoay người đi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đường Hạc Minh rất đau đầu mà véo nhẹ thái dương, ánh mắt có chút âm u ẩn sau cặp kính gọng vàng.
Anh ta đã cẩn trọng nhiều năm như vậy, thứ muốn có được chẳng qua là sự công nhận của ông cụ.
Nhưng Chu Duật Lễ đột nhiên trở về, đã khiến anh ta trở tay không kịp.
Dường như tất cả mọi người đều không đứng về phía anh.
...
Lạc Thi vừa bước vào phòng tập, không gian rộng lớn lập tức trở nên im phăng phắc, mấy cô gái đang vui vẻ trò chuyện đột nhiên im lặng, cũng đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Mắt Lạc Thi nhìn thẳng, bình tĩnh đeo hộp đàn đi vào, ngồi xuống vị trí của mình.
Cô vừa lấy đàn violin ra, đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng châm chọc rất nhẹ, không hề kiêng dè cô là đương sự còn ở trước mặt, (nói tiếng Quảng Đông) "Đồ nhà quê, mặt thật dày."
(nói tiếng Quảng Đông) "Này Joey, c** nh* tiếng chút đi, cậu ta nghe thấy đó."
(nói tiếng Quảng Đông) "Vậy thì sao?" Joey khịt mũi coi thường, "Tôi thấy thực lực của cậu ta cũng chẳng ra gì, chọc người ta cười, còn không bằng sớm về đại lục tìm một công việc, tớ thấy mặt cậu ta, ngược lại có thể đi làm giáo viên mầm non. Cậu thấy sao?"
Lạc Thi cũng mới chính thức gia nhập Phác Ngọc không lâu, cô không muốn gây thêm chuyện.
Nhưng cô cũng không dễ bắt nạt như vậy, cô vừa quay đầu định trực diện đáp trả cô gái kia, một tràng tiếng bước chân đã từ xa tiến lại gần.
Bùi Du cùng trợ lý Melissa cùng nhau đi đến, hai cô gái vừa rồi còn dùng lời lẽ bắt nạt cô lập tức im bặt, cúi đầu không dám nói nữa.
Bùi Du liếc nhìn một vòng, không giận mà uy, "Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng ríu rít. Joey, nếu em thích mở miệng như vậy, không bằng đi luyện thanh nhạc đi."
Bùi Du là người đại lục, Joey vội vàng dùng tiếng phổ thông nói: "Cô giáo, xin lỗi, em chỉ đùa với cậu ấy thôi ạ."
Thần sắc Bùi Du rất nhạt, liếc Lạc Thi một cái, lại nói: "Em nói xin lỗi với cô làm gì, không rõ đối tượng à? Mau xin lỗi em ấy đi."
"...Cô giáo."
Bùi Du nhíu mày, thúc giục: "Em muốn tất cả chúng ta phải đợi em à?"
Trước mặt nhiều người như vậy, Joey xấu hổ c*n m** d***, không tình nguyện nói lời xin lỗi: "...Sorry."
...
Sau khi buổi tập luyện thường lệ kết thúc, bóng đêm ngoài cửa sổ dần dày đặc, khắp khu Vịnh Đồng La phồn hoa tràn ngập cảm giác điện ảnh, tiếng xe điện leng keng trên đường Hennessy, những tấm biển neon ven đường Lạc Khắc, tùy tay chụp một cái cũng rất có không khí. Lạc Thi đi theo sau mấy cô gái kia ra khỏi tòa nhà, nghe thấy Joey lấy điện thoại ra nói với mấy cô gái khác bên cạnh: (nói tiếng Quảng Đông) "Cậu nghe nói chưa? Con trai thứ hai của cô Bùi về nước rồi đó."
(nói tiếng Quảng Đông) "Thật hay giả vậy?"
Joey nói: (nói tiếng Quảng Đông) "Thật đó, này, hôm nay có người chụp được ảnh ở trụ sở tập đoàn Chu thị, đẹp trai lắm."
(nói tiếng Quảng Đông) "Đồ mê trai!" Mấy cô gái cười đùa ầm ĩ thành một đám, trông 𝐪⛎@-𝖓 𝖍-ệ rất tốt.
(nói tiếng Quảng Đông) "Anh ấy ở nước ngoài chắc chắn rất được hoan nghênh, không biết đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi."
Joey sang sảng cười: (nói tiếng Quảng Đông) "Cậu thật là ngốc, nhìn anh ấy như vậy, chắc là không hẹn hò đâu, chỉ ⅼ·ê·ռ 🌀·ℹ️ườ𝓃·🌀 thôi."
...
Lạc Thi lặng lẽ đi sau họ vài bước. Từng là cô bạn gái duy nhất mà Chu Duật Lễ công khai, cô thu hết mọi lời bàn tán vào tai, dù gương mặt vẫn giữ vẻ dửng dưng, không để lộ chút cảm xúc.
Cô khẽ thở dài. Đã rất lâu rồi, không còn ai nhắc đến anh bên cạnh cô nữa.
Cảm giác lúc này thật kỳ lạ, tựa như guồng quay cuộc sống vốn đã lệch quỹ đạo nay lại đột ngột trở về trật tự cũ, nơi mà cái tên và bóng hình anh một lần nữa len lỏi vào từng ngóc ngách.
Trời sắp vào hạ, không khí cũng dần trở nên oi bức. Dạo này Lạc Thi ăn uống chẳng ngon miệng, nhưng trên đường về vẫn tiện ghé mua một phần hủ tiếu xào bò.
Giờ tan tầm đã qua, mà trạm tàu điện ngầm vẫn đông nghịt. Giữa biển người chen chúc ấy, cô lại thấy mình cô độc hơn bao giờ hết.
Sau khi lên tàu, Lạc Thi bắt đầu cảm thấy có chút không ổn, rõ ràng trong toa xe không quá đông, cô luôn cảm thấy có người bên cạnh như có như không muốn dựa vào người mình, cô quay đầu lại liếc nhìn, mọi người xung quanh đang cúi đầu chơi điện thoại, cô còn tưởng là mình ảo giác.
Cho đến khi cô ra khỏi ga tàu điện ngầm về căn hộ, vô tình nhìn thấy sau bóng mình trên mặt đường còn có một người đang theo sát.
Cô tăng tốc bước chân vào khu căn hộ, người phía sau cũng theo đó quẹt thẻ mở cửa đi vào, cùng cô vào thang máy. Lạc Thi nhìn thấy thẻ thang máy trong tay người đàn ông, còn tưởng thật là mình nghĩ nhiều.
Có lẽ chỉ là một cư dân bình thường thôi, vừa lúc cũng đi cùng chuyến tàu điện ngầm với cô. Cô không cố tình nhìn người đó, cửa thang máy đóng lại, người đàn ông lại đưa tay ra bấm trước tầng lầu cô ở.
Tim Lạc Thi gần như nhảy lên, rất nhanh cô lại bấm thêm một tầng khác.
Thang máy đến tầng của cô, người đó cũng không có ý định ra ngoài, ngược lại như đang quan sát nhất cử nhất động của cô, chờ cô ra trước.
Da đầu Lạc Thi lập tức tê dại, trong đầu cô có chuông báo động vang lên, cô nhanh chóng bước nhanh ra khỏi thang máy, người đàn ông phía sau quả nhiên cũng bước nhanh theo ra.
Khi cô đưa tay ra định mở màn hình điện thoại, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra, ánh đèn trong nhà ấm áp, một người đàn ông có vóc người thon dài xuất hiện ở cửa.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, tim Lạc Thi lập tức thả lỏng. Trong đầu cô cũng hiện lên rất nhiều ý niệm, rõ ràng nhất chính là, cô có thể tin tưởng anh vô điều kiện.
Lạc Thi thậm chí không cần suy nghĩ đã bước nhanh về phía anh, tay cũng trong lúc hoảng loạn dán lên tay anh, nhanh trí hô một câu: "—Chồng ơi! Em về rồi!"
Và Chu Duật Lễ, khi nhìn thấy Lạc Thi chạy về phía mình, ký ức hoảng hốt trong thoáng chốc quay về lúc anh ở Paris đón cô tan học, cô từ sườn núi trồng đầy cây ngô đồng vàng rực chạy xuống lao vào lòng anh.
Mùi hương quen thuộc bao vây lấy anh, hơi thở anh bỗng dưng cứng lại, tim anh cũng vì những lời này của cô mà rối loạn. Cảnh tượng mà anh chỉ có thể mơ thấy, giờ phút này lại hiện ra trước mắt anh.
Tiếp theo, Chu Duật Lễ đã phát hiện ra điều không ổn.
Lạc Thi đang khẽ run, vịn lấy tay anh thấp giọng nói: "...Có người đang theo tôi."
Chu Duật Lễ ôm hờ cô vào lòng, giống như trước đây nhẹ nhàng vỗ về dọc sống lưng cô, "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Cái ôm này, sau ba năm, quang minh chính đại.
Chu Duật Lễ sắc bén ngẩng mắt lên quét qua, đối diện với người đàn ông mặc đồ chỉnh tề, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.
Anh ngẩng mắt liếc nhìn camera giá.𝐦 ⓢ.á.t, lại lạnh nhạt cảnh cáo một câu: "Tìm đường 𝐜𝒽·ế·t à?"
Người đàn ông nhìn Chu Duật Lễ trước mặt, cả người toát ra khí áp rất thấp, rất nhanh hoảng loạn mà kéo thấp vành mũ, nói giọng lí nhí: (nói tiếng Quảng Đông) "Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ."
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, Lạc Thi mới từ trong lòng anh lùi ra.
Cô có chút chật vật vuốt lại mái tóc rối bên thái dương, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Ngay khi cô định xoay người, Chu Duật Lễ đột nhiên đưa tay ra, vô cùng dịu dàng nhưng lại mang theo một ý vị không nói rõ được, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô.
Giọng nói của anh rất thấp, âm điệu của anh cũng là sự dịu dàng chỉ xuất hiện trước mặt cô, anh chậm rãi hỏi: "Thi Thi, sao em lại để mình chật vật như vậy?"
Gần như cùng lúc đó, sau khi nghe thấy giọng điệu lưu luyến không khác gì trước đây của anh, hốc mắt cô nóng lên, sau đó cô nhanh chóng cúi đầu.
| ← Ch. 52 | Ch. 54 → | 
