"Nhưng chỉ có anh, mới xem cô ấy là mặt trăng"
| ← Ch.68 | Ch.70 → |
Ớt Nhỏ vẫn luôn đứng chờ ở cổng đạo quán, trong lòng chỉ mong sớm được thấy tiểu sư thúc cùng Chu Túc quay về. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa, cô lập tức vui mừng đứng bật dậy. Nhưng người xuất hiện trước mắt... lại là tiểu sư thúc và Tư Minh Yến sư thúc.
Nụ cười trên môi cô lập tức cứng đờ lại.
Ớt Nhỏ ngây người nhìn Tư Minh Yến. Lẽ ra, theo lẽ thường, cô đã phải hét toáng lên vì kinh sợ, dù gì thì Từ sư thúc cũng là người đã ↪️·ⓗế·✞ cách đây ba năm.
Nhưng vừa nãy, cô đã thấy Chu Túc. Một người rõ ràng cũng được báo là đã mất, vậy mà vẫn sống sờ sờ trước mặt mình.
Thế nên... cú sốc từ "người 𝖈_𝒽ế_ⓣ trở về" cũng không còn dữ dội như trước. Thay vào đó... chỉ còn lại sự ngỡ ngàng không thể tin nổi.
Từ sư thúc chưa c_♓ế_🌴.
Từ sư thúc cũng đã trở về.
Vậy còn Chu Túc thì sao?
Ớt Nhỏ sững sờ nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu, ánh mắt như muốn dò tìm khắp xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Chu Túc đâu cả.
Anh ấy... đã đi đâu rồi?
Có gặp được tiểu sư thúc không?
"Đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói ôn hòa của Tư Minh Yến kéo cô về thực tại.
Ớt Nhỏ lại ngơ ngác nhìn anh, miệng mở ra rồi lại ngậm vào, không biết nên nói gì.
Tuy từng cùng sống trong đạo quán, nhưng Tư sư thúc giống hệt tiểu sư thúc, đều là những người cao không với tới. Cô luôn kính trọng anh, nhưng chưa từng dám thân thiết.
"Không chào đón ta trở về sao?"
Tư Minh Yến mỉm cười, không hề để bụng trước vẻ sững sờ của cô. Giọng điệu vẫn dịu dàng, nho nhã, giống hệt như ba năm trước.
Ớt Nhỏ lập tức lắc đầu, lí nhí gọi:
"Tư... Tư sư thúc..."
Tư Minh Yến vẫn mỉm cười:
"Ừ. Lâu rồi không gặp, con cao hơn trước nhiều rồi đấy."
Ớt Nhỏ có chút ngại ngùng, cười bối rối.
Diệp Thanh Nghiêu lại nhìn ra một chi tiết khác.
Con bé này, đối với Chu Túc thì thoải mái, vô tư là thế.
Vậy mà đối diện với Tư Minh Yến, lại căng thẳng dè dặt như gặp thần tiên.
Chu Túc đúng là biết cách lấy lòng người khác. Dù là Ớt Nhỏ, A Lực, Đậu Đậu, hay các đệ tử trong đạo quán Vân Đài, ai ai cũng đều có ấn tượng tốt về anh.
Nghĩ đến bóng lưng khập khiễng ban nãy, nghĩ đến ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý của đại sư Không Tịch khi cô cùng Tư Minh Yến đến thăm chùa Hương Lập...
Diệp Thanh Nghiêu luôn có cảm giác, hình như mình đang bỏ qua điều gì đó, rất nhỏ, rất nhẹ... nhưng vô cùng quan trọng.
Là điều gì vậy?
"Thanh Nghiêu."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai, mang theo một chút ý cười.
Tư Minh Yến khẽ siết lấy đầu ngón tay cô.
Diệp Thanh Nghiêu ngước mắt lên, bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh.
"Dẫn anh về nhà được không?"
Diệp Thanh Nghiêu không biểu lộ gì rõ rệt. Cô đáp một tiếng "được" nhưng lại rút tay mình về.
Ớt Nhỏ đi phía sau, khẽ bĩu môi.
Cô bé theo sát từng bước, chuẩn bị sẵn tâm thế, nếu hai người có hành động †h*â*𝐧 ɱậ*𝐭 gì là cô sẽ nghĩ cách... phá cho bằng được.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Tư Minh Yến khéo léo đẩy đi chỗ khác.
Ớt Nhỏ rất muốn đi báo tin cho Chu Túc.
Nhưng nghĩ lại, đường đến chùa Hương Lập chỉ có một lối, chắc chắn anh ấy đã nhìn thấy tất cả.
Thật tội nghiệp...
Ớt Nhỏ nằm lăn ra phiến đá, ngắt cỏ nhét vào miệng nhai nhai, rồi thở dài chán nản.
Từ sư thúc đã trở về rồi, có vẻ Chu Túc không còn cơ hội trở thành "tiểu thúc" của cô nữa rồi.
"Đang nghĩ gì đấy?"
Giọng của Diệp Thanh Nghiêu bất ngờ vang lên khiến Ớt Nhỏ giật mình suýt lăn khỏi phiến đá.
Cô lập tức ngồi bật dậy, quay đầu nhìn.
Diệp Thanh Nghiêu mặc váy trắng, vòng eo được buộc lại gọn gàng, vóc dáng cao thanh thoát, đứng dưới gốc cây óc chó che kín cả bầu trời. Ánh sáng xuyên qua tán lá rọi xuống, bị gót chân cô dẫm lên mà trở nên dịu dàng, toàn bộ sân vườn như phủ một lớp tĩnh lặng nhạt nhòa. Nhưng chỉ một cái liếc mắt nhẹ, cô đã mang trong mình vẻ thanh lãnh mà rực rỡ đến mê người.
Chẳng trách Chu Túc luôn nhìn cô bằng ánh mắt như đang ngước nhìn một vị thần.
Bởi vì cô thật sự giống như một tiên nữ lạc vào trần gian, xứng đáng với những điều tốt nhất. Nhưng nếu người đó không phải là Chu Túc, thì... liệu có chắc là Tư Minh Yến?
"Con đang học tiểu sư thúc ngắm gió, thưởng hoa."
Diệp Thanh Nghiêu làm sao không nhận ra cô bé đang nói dối? Chỉ khẽ cong môi cười, rồi nghiêng người bước qua.
Cô đi về hướng nhà bếp.
Ớt Nhỏ vội vàng đứng dậy, lẽo đẽo theo sau:
"Tiểu sư thúc... đói rồi sao?"
"Là cho người khác."
"Tư sư thúc ạ?"
"Ừ."
Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười:
"Anh ấy nói muốn ăn món đậu đỏ mật do ta làm."
Ớt Nhỏ kinh ngạc:
"Tiểu sư thúc rất ít khi xuống bếp mà..."
Diệp Thanh Nghiêu có vẻ không để tâm lắm:
"Ba năm xa cách, cũng nên cho người ta một bữa cơm no."
Ớt Nhỏ cúi đầu im lặng. Trong lòng lại lặng lẽ thương Chu Túc.
Anh ấy chắc chắn cũng từng rất muốn được nhận lấy một chút thiên vị như thế.
Nhưng lạ thật, tiểu sư thúc hình như không thật sự vui. Những lời vừa rồi... nghe như một sự khách sáo đầy miễn cưỡng, không giống lời sẽ nói với người mình yêu.
"Tiểu sư thúc thật sự vui không?"
"Vì Tư sư thúc đã quay về ấy..."
Bước chân Diệp Thanh Nghiêu khựng lại. Ớt Nhỏ suýt chút nữa đâ-Ⓜ️ sầm vào lưng cô, vội vã lui về sau một bước.
Im lặng một lát, Diệp Thanh Nghiêu lại tiếp tục bước đi:
"Sao con lại hỏi thế?"
Có lẽ chỉ là ảo giác của Ớt Nhỏ thôi.
Cô cứ có cảm giác... tiểu sư thúc không hề có sự hân hoan của một người tái ngộ với người mình yêu. Quá bình lặng, quá tĩnh tại, như mặt hồ không 🌀.ợ.ռ 💲óп.ⓖ. Khi ở bên Tư Minh Yến, cũng chỉ giống như đang thực hiện một nghi lễ cũ kỹ.
Cô ngập ngừng:
"Con chỉ đoán bừa thôi..."
Diệp Thanh Nghiêu bước vào bếp. Trong phòng đã có sẵn một đĩa đậu đỏ mật, hương thơm lan tỏa, rõ ràng vừa mới nấu xong.
Cô khẽ liếc nhìn sang Ớt Nhỏ:
"Khi nào con học được cách làm món này?"
Ớt Nhỏ gần như đã đoán ra người từng đến đây là ai. Nhưng người ấy đã không lộ mặt, cô cũng không dám nói ra.
"Con lén học đấy."
Diệp Thanh Nghiêu gắp một miếng bằng đũa, nếm thử.
Lớp vỏ giòn tan, đậu đỏ bên trong mềm mịn, ngọt mà không gắt. Vị ngon đậm đà ấy... giống hệt như—
Cô đặt đũa xuống, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đẩy ra, đưa mắt nhìn quanh.
Không thấy gì cả.
Ớt Nhỏ vô tình liếc sang phía sau cánh cửa tủ.
Chu Túc đang trốn ở đó.
Gương mặt anh trắng bệch, ánh mắt khổ sở như đang cố dằn nén điều gì đó rất lớn. Anh khó khăn lắm mới khẽ lắc đầu với cô, như ám chỉ đừng để cô ấy phát hiện.
Khi Diệp Thanh Nghiêu quay đầu lại, Ớt Nhỏ lập tức bước lên che chắn tầm nhìn của cô.
"Thật sự là con làm đấy à?"
"À... thật ra là... là con học từ Chu tiên sinh!"
Cô vừa cười gượng vừa vò đầu:
"Tại con thèm quá, cứ bám riết lấy anh ấy đòi chỉ dạy, cuối cùng anh ấy bị con làm phiền đến phát điên mới chịu chỉ đó! Tiểu sư thúc thấy con giỏi không, học y chang luôn ấy!"
Càng nói, cô càng trơn tru. Nói xong còn không quên chen thêm một câu đầy hàm ý:
"Tiểu sư thúc... có phải nhớ Chu tiên sinh rồi không? Con thấy nhất định là có, đúng không?"
Diệp Thanh Nghiêu khẽ liếc cô.
Ớt Nhỏ lập tức cụp mắt xuống, ngoan ngoãn không dám nói thêm một lời.
"Đĩa đậu đỏ này... con dâng cho Tư sư thúc đó. Tiểu sư thúc mau mang qua đi, đừng để Tư sư thúc đợi lâu."
Diệp Thanh Nghiêu không cầm đĩa.
Ánh mắt cô vượt qua Ớt Nhỏ, hướng thẳng về phía cánh cửa sau gian bếp.
Ớt Nhỏ toát cả mồ hôi, vội vàng di chuyển đứng chắn nghiêm chỉnh, che chắn Chu Túc kỹ đến không còn khe hở.
Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu quét một vòng, rồi dừng lại trên gương mặt Ớt Nhỏ.
Cô bé cứng đờ như tượng, tim đập thình thịch, chỉ sợ bị phát hiện.
May thay, Diệp Thanh Nghiêu không bước lại gần, cũng không hỏi gì thêm.
Cô quay người rời khỏi nhà bếp.
Rõ ràng đến vì người kia, vậy mà đĩa đậu đỏ lại bị cô bỏ lại trên bàn.
Chỉ khi chắc chắn Diệp Thanh Nghiêu đã đi xa, Chu Túc mới thở phào một hơi, toàn thân mềm nhũn, trượt dọc theo tường mà ngồi bệt xuống đất.
Ớt Nhỏ chạy tới định đỡ anh, nhưng anh nhẹ nhàng né tránh, không để cô chạm vào mình.
Ớt Nhỏ nhìn ra, anh hiện tại rất biết giữ mình, càng khiến cô thêm kính nể.
"Chu tiên sinh, sao lại trốn ở đây?"
Chu Túc mím môi, đôi môi tái nhợt khẽ run:
"...Tôi... không còn nơi nào để đi."
Nên chỉ có thể lặng lẽ đến đây,
Chỉ để... được nhìn thấy cô một chút.
Thật đúng là hèn nhát.
Anh khinh bỉ chính mình vì sự nhút nhát đó.
"Đĩa đậu đỏ chiên... là anh làm à?"
"...Ừ."
"Sao anh biết Tư sư thúc sẽ muốn ăn món đó?"
Chu Túc cụp mắt xuống, khóe môi nứt nẻ khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh buốt:
"Vì... từng là tín vật đính ước."
"...Vậy tại sao, dù anh đã như thế này rồi, vẫn cố nấu cho anh ta?"
Chu Túc ⓣ-𝖍-ở ɢ-ấ-𝖕, nét mặt tràn đầy chán ghét chính mình:
"Đừng hỏi nữa... được không!"
Vì thật sự quá mất mặt!
Anh đâu phải vì muốn nấu cho Tư Minh Yến.
Chỉ là đoán được anh ta sẽ muốn ăn, lại càng đoán được Diệp Thanh Nghiêu sẽ vì anh ta mà xuống bếp. Và anh...không đành lòng. Không chịu được việc cô phải động tay vì người khác.
Thế là anh lại ngu ngốc mà kéo lê cái ✞♓.â.n t.ⓗ.ể chằng chịt vết thương, đẫm 𝖒*á*u, để rồi cắn răng làm cho xong một đĩa đậu đỏ, chỉ vì muốn cô không cần chạm tay vào bếp.
Ớt Nhỏ nhìn anh toàn thân thương tích, yếu ớt đến nỗi tưởng như chỉ cần thở mạnh một chút cũng có thể đổ gục, trong đầu cô đột nhiên sáng ra:
"Tôi biết rồi! Tôi hiểu rồi! Là vì tiểu sư thúc! Anh không đành lòng để tiểu sư thúc dính khói lửa bếp núc, anh thật lòng yêu cô ấy đúng không!"
Chu Túc bật cười giữa cơn đau:
"Nhóc con, biết gì về yêu mà nói..."
"Trước đây tôi không biết." Ớt Nhỏ nhìn anh đầy thán phục, "Nhưng nhìn anh... thì tôi hiểu rồi!"
"Chu tiên sinh, chỉ khi ở bên anh, tiểu sư thúc mới giống như một vị thần. Trên đời này, có nhiều người coi cô ấy là minh châu, là báu vật... nhưng chỉ có anh, mới xem cô ấy là mặt trăng."
Bên ngoài cửa.
Thực ra, người vốn tưởng đã rời đi...nhưng Diệp Thanh Nghiêu...vẫn còn đứng đó.
Cô lặng lẽ cúi đầu, nghe hết từng lời.
Trong lòng, một sợi dây nào đó vốn căng chặt suốt bao ngày qua... chợt buông lơi một nhịp rất khẽ.
Thì ra... cô đã không nhìn lầm.
Người đã liều mạng trốn chạy giữa con đường hoa anh đào ở chùa Hương Lập ngày hôm ấy.
Quả nhiên, là Chu Túc.
| ← Ch. 68 | Ch. 70 → |
