← Ch.13 | Ch.15 → |
"Con không có... Phụ thân... con không có mà... Chắc chắn là hắn vu oan cho con... con vốn không quen biết hắn... Phụ thân... người nhất định phải tin con." nhìn thấy tình hình không ổn, Hạ Hàn Tuyên liền đem mọi chuyện đổ lên đầu Hoa Hồ Điệp.
"Nàng ta nói dối!! Những gì ta vừa nói đều là sự thật, ta thật sự là do nàng ta sai khiến. Tất cả mọi chuyện đều do nàng ta an bài, ta chẳng qua là một con cờ của nàng ta mà thôi. Các người nhất định phải tin ta." Hoa Hồ Điệp nhìn thấy Hạ Hàn Tuyên có ý định đem mọi chuyện giá họa cho mình thì lên tiếng phản bác.
Mọi người ở đây đều lâm trầm mặc. Nhưng họ đều biết giữa hai người này thì ai mới là kẻ nói dối, chỉ cần là người thông minh sẽ nhìn ra được ngay. Hạ Hàn Tuyên hoàn toàn có động cơ làm những chuyện này. Huống hồ sắc mặt nàng ta khi mới bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng Hoa Hồ Điệp bị trói trên ghế, đã hoàn toàn bán đứng nàng ta. Nếu không có tật giật mình thì việc gì mặt đều trắng ra thế kia.
"Chậc.. Ta đã sống đến từng tuổi này, gặp rất nhiều hạng người, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như ngươi." Quỷ Y lên tiếng 'cảm thán'.
Nhã Tình đứng bên cạnh Lãnh Thiên, không nói tiếng nào. Những gì nàng cần làm, nàng đều đã làm rồi. Phần còn lại, nàng giao vào tay Lãnh Thiên. Nàng cũng rất muốn biết, hắn sẽ xử trí chuyện này thế nào???
Mọi người đứng bên ngoài cũng không hề có ai lên tiếng, thậm chí kể cả Hạ Dược. Tất cả họ đều đang chờ đợi mệnh lệnh của Lãnh Thiên.
"Quỷ Y!!!!" sau một thời gian trầm mặc, Lãnh Thiên rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Có thuộc hạ!!" Quỷ Y cung kính đáp lời.
"Chẳng phải ngươi luôn muốn có một người để luyện độc sao??? Bây giờ, ta giao Hoa Hồ Điệp cho ngươi. Ngươi thích luyện hắn thế nào thì biến hắn thành độc nhân cũng được. Tùy ngươi!!!" Lãnh Thiên lạnh giọng nói.
"Đa tạ giáo chủ." Quỷ Y vui mừng khôn xiềt. Rốt cuộc ông ta cũng có được một kẻ để luyện độc rồi.
"Còn ngươi!? Chẳng phải ngươi rất thích dùng độc kế sao??? Vậy thì bổn giáo chủ toại nguyện cho ngươi." Lãnh Thiên chuyển hướng sang nhìn Hạ Hàn Tuyên, đôi mắt huyết đồng âm trầm, tràn ngập thị huyết.
'Dám cả gan có ý đồ thương tổn đến Tình nhi của hắn. Hắn sẽ khiến cho nàng ta trả giá đại giới, biết thế nào là tư vị sống không bằng chết. '.
"Quỷ Y, ta nghe nói ngươi gần đây ngươi vừa bào chế được một loại đơn dược mới, gọi là Tử Hoan Đơn, có phải không???" Lãnh Thiên cười nhẹ, quay sang hỏi Quỷ Y, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa một tia hàn ý, không gì che dấu được.
'Tử Hoan Đơn??? Mọi người nghe xong cái tên này không khỏi giật mình. Ba tháng trước, Quỷ Y vừa mới bào chế ra nó. Người trúng phải loại mị đơn này, nếu như không muốn đau đớn hành hạ thể xác thì phải hoan ái không ngừng. Thế nhưng một khi tiếp tục ân ái thì cái chết là điều đang chờ đợi ở phía trước. Đây quả là loại đan dược tra tấn độc ác nhất, sống không được mà chết cũng không xong. Dù là vậy, tất cả mọi người, không một ai dám ý kiến với cách trừng phạt này. Bởi vì họ biết, nếu là trước đây thì giáo chủ không chỉ đơn giản là trị tội một mình Hạ Hàn Tuyên mà còn có cả gia tộc Hạ gia. Bây giờ, giáo chủ chỉ xử trí một mình nàng ta, xem như là đã khai ân lắm rồi. '.
Hạ Hàn Tuyên nghe xong lời Lãnh Thiên nói, cộng thêm nhìn thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh thì cũng biết được thứ kia hoàn toàn không phải thứ tốt đẹp gì. Nàng chuyển ánh mắt sang nhìn phụ thân, thấy phụ thân mình giờ phút này tràn ngập đau lòng, bất an cùng lo sợ. Nhưng lo sợ đó, không phải cho hoàn cảnh của nàng, mà là cho bản thân ông ấy, và cả Hạ gia.
Nàng hiểu rõ, chuyện mà nàng làm ra hôm nay, rất có khả năng sẽ dẫn đến họa diệt tộc. Thế nhưng nàng vẫn muốn làm. Nàng thật sự không cam tâm, nữ nhân kia có gì là tốt chứ??? Nàng ta có gì hơn nàng chứ??? Tại sao giáo chủ lại chọn nàng ta chứ???
"Quỷ Y, nếu đã có đơn dược 'tốt' như vậy. Tại sao ngươi lại không vận dụng nhỉ??? Hôm nay, vừa lúc có một người 'cam tâm' thử thuốc của ngươi. Ngươi còn không mau mang ra đây." Lãnh Thiên cười ma mị, hạ lệnh.
"Thuộc hạ đi ngay." Quỷ Y nhận lệnh, lập tức hí hửng lĩnh mệnh rời đi.
Giờ phút này, mọi người đều có cảm tượng hắn chính là tu la ác quỷ đến từ địa ngục. Dùng một phương thức như thế đối phó với một cô nương, thì quả thật là quá tàn nhẫn. Nhưng họ cũng không phải đồng cảm với Hạ Hàn Tuyên, mà chỉ là cảm thấy phương thức này quá ác độc mà thôi.
Nhưng nếu đổi lại với trường hợp là người ngoài nhìn vào, thì họ hoàn toàn có thể nhìn thấy tình cảm của giáo chủ đối với phu nhân là vô cùng thâm sâu. Phu nhân chính là cấm kỵ đối với giáo chủ. Vậy mà Hạ Hàn Tuyên lại có gan chạm đến cấm kỵ này, thì hậu quả của nàng ta nhất định phải là 'vô cùng thê thảm', thậm chí là 'vô cùng thống khổ'. Nếu không thì kẻ trả giá, không chỉ là nàng ta, mà còn có cả gia tộc nàng ta.
"Giáo chủ, Tử Hoan Đơn đã được mang đến." Quỷ Y chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một bình dược nhỏ, cung kính đưa đến trước mặt Lãnh Thiên.
"Cho nàng ta uống. Sau đó, đưa nàng ta đến miếu hoang ở phía Bắc thành. Nơi đó có rất nhiều ăn mày, chắc sẽ đủ đề thỏa mãn nàng ta, nhớ phái người ở lại canh giữ, tuyệt không để nàng ta tự sát. Nếu không thì bảo những kẻ đó tự mình kết liễu đi." Lãnh Thiên nhìn dược trước mặt, lên tiếng hạ lệnh.
"Ân, giáo chủ, thuộc hạ tuân mệnh." một hắc y đứng ra lĩnh mệnh.
"Không...không..... giáo chủ tha mạng. Phụ thân...cứu con....." Hạ Hàn Tuyên nghe xong, khóc lớn cầu xin tha thứ.
Nhưng Lãnh Thiên mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí tia thị huyết trong mắt càng lúc càng cao. Hôm nay chính là cảnh cáo đối với tất cả mọi người, hắn chính là muốn 'giết gà dọa khỉ', muốn để mọi người biết được, động đến bảo bối của hắn, thì sẽ phải trả giá đại giới.
Còn Hạ Dược chỉ có thể đứng đó, mà không thể làm gì. Ngay sau đó, Hạ Hàn Tuyên đã bị một toán hắc y lôi ra ngoài, càng đi càng xa, chẳng mấy chốc đã bị lôi khỏi sơn trang.
Sau khi giải quyết xong, mọi người đều giải tán quay về. Quỷ Y thì tâm trạng cao hứng, sai người mang theo Hoa Hồ Điệp đang khóc lóc thảm thiết quay về phòng. Lão thật sự không chờ được nữa, phải nhanh chóng quay về thí nghiệm độc ngay mới được.
Lãnh Thiên cũng không nói nhiều, nhanh chóng ôm lấy Nhã Tình quay về phòng.
___________________________________
Vừa về đến nơi, hắn đã đóng chặt cửa phòng, ôm lấy Nhã Tình đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy nàng ngã xuống. Sau đó, cả người đều nằm lên trên người nàng, cúi đầu cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nụ hôn này của Lãnh Thiên không giống với thường ngày, ôn nhu dịu dàng, mà là bá đạo cuồng nhiệt. Hắn như dã thú cắn xé đôi môi ngọt ngào của nàng. Đại chưởng cũng cùng lúc dùng lực, ôm chặt lấy Nhã Tình, như thể muốn đem nàng tiến vào trong cơ thể mình, cùng nàng hòa làm một thể.
Mãi đến khi Nhã tình gần như không thể thở nổi, Lãnh Thiên mới lưu luyến buông nàng ra. Nhã Tình mới thừa lúc này, liên tục hớp từng ngụm, từng ngụm không khí mới mẻ, lấy lại dưỡng khí. Nàng thở hồng hộc, dựa sát vào ngực Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên chuyển người sang bên, ôm lấy Nhã Tình vào lòng, dịu dàng dùng một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, một tay còn lại thì không ngừng trên lưng nàng di chuyển lên xuống. Miệng thì phát ra giọng nói khàn khàn, nhưng không hề che giấu được lo lắng, cùng hoảng sợ.
"Sau này, ta không cho phép làm những chuyện nguy hiểm như thế này nữa. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta, tuyệt đối không được dùng bản thân mình làm con mồi. Biết hay không???"
Nhã Tình đang nằm trong lòng Lãnh Thiên, nghe xong những lời nói này, không khỏi cảm động. Đôi mắt đã phiếm hồng, ngước lên nhìn hắn, gần như sắp khóc đến nơi.
"Làm sao vậy??? Có phải hay không là không thoải mái ở đâu??? Nàng mau nói cho ta biết a~ Hay là để ta đi tìm Quỷ Y lại đây, để hắn kiểm tra cho nàng, xem xem là có vấn đề gì không???" Lãnh Thiên lo lắng, giọng nói hoảng hốt, vừa thay nàng gạt đi những giọt lệ sắp rơi ra ngoài, vừa có ý định đứng lên đi tìm Quỷ Y.
Nhưng chưa kịp ngồi dậy, đã bị Nhã Tình giữ lại.
"Không có gì. Ta chỉ là cảm động mà thôi, còn có ngươi quên ta là ai sao??? Ta là Thánh Y Tam giới a~ Chỉ với mấy loại thuốc bình thường đó, thì làm sao có thể ảnh hưởng đến ta." Nhã Tình nhẹ giọng an ủi Lãnh Thiên. 'Tên ngốc này!! Đúng thật là, sao có thể đối tốt với nàng như thế này??? Hại nàng bây giờ cảm động đến nỗi, không thể nào rút chân ra được rồi nè. '.
"Ta quên mất. Còn có, nàng không cần phải cảm động, nàng là bảo bối của ta, là tất cả đối với ta, là thê tử của ta. Đây vốn là chuyện ta nên làm." Lãnh Thiên thâm tình, chân thành nhìn vào mắt Nhã Tình, ôn nhu thốt lên từng câu từng chữ, như muốn khắc sâu vào trong lòng nàng.
Nhã Tình không đáp lại, nhưng nước mắt thì lại tiếp tục tuôn trào, đến nỗi nàng không thể nào khống chế được nữa. Nàng chỉ có thể chôn sâu vào ngực Lãnh Thiên mà khóc nức nở.
"Tình nhi, gả cho ta đi. Chúng ta lập tức thành thân được không???" Lãnh Thiên cũng mặc nàng trong lòng mình phát tiết, dịu dàng lên tiếng.
Nhã Tình ngẩng đầu lần nữa, nhìn hắn thật sâu. Nước mắt vẫn cứ như vậy mà rơi xuống, nhưng trên mặt lại mỉm cười. Một nụ cười đầy thỏa mãn, cùng hạnh phúc.
"Hảo!!!" Nhã Tình nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Lãnh Thiên sau một lúc đơ ra như tượng, thì lập tức lấy lại tinh thần, cúi người hôn Nhã Tình một cách cuồng nhiệt. Sau đó, hắn ôm lấy nàng vào lòng, thật chặt.
'Tình nhi a, Tình nhi của hắn a, bảo bối của hắn a!!! Rốt cuộc nàng cũng đồng ý gả cho hắn. Hắn chờ câu nói này đã từ rất lâu rồi. Giờ đây, cho dù bắt hắn dùng bất kỳ thứ gì, thậm chí là sinh mệnh của hắn để đổi lấy câu nói này của nàng, hắn cũng nguyện ý. Nhưng nếu bất kỳ kẻ nào có ý định phá vỡ giây phút hạnh phúc này của hắn, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Và trước mắt, đã có một người, lại không biết sống chết. '. Nghĩ vậy, trong mắt Lãnh Thiên không khỏi toát lên một tia hàn ý mãnh liệt.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |