Truyện:Người Tình Bỉ Ổi - Chương 81

Người Tình Bỉ Ổi
Trọn bộ 93 chương
Chương 81
Những chùm nho không ngừng rung động
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Vào một ngày đầu thu bình thường ở Florence

*

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ trở nên chói lòa, lúc này đang là thời điểm ồn ào nhất của buổi chiều. Ánh dương rực rỡ đổ xuống, soi rõ mọi ngóc ngách trong phòng, không khí trắng xóa và 𝐧·ó·𝖓·🌀 🅱️ỏ·п·🌀.

Bên trong tấm gương một chiều đã phủ lên một lớp sương mù mờ ảo. Bóng người đang dán chặt vào đó, tựa như một viên ngọc trai trắng muốt được khảm lên, lơ lửng giữa không trung.

Câu nói của Thẩm Úc Đường thốt ra trong hơi th* d*c giống như một tia lửa nhỏ rơi vào thùng dầu, lập tức châm ngòi Lawrence.

Ánh mắt anh đột ngột thay đổi, 𝐦_ê đ_ắ_ɱ đến mức gần như điên cuồng, ⅼın●h ⓗồ●𝓃 như bị cô câu đi mất. Yết hầu anh trượt xuống, không hề đáp lời, nhưng hành động lại trực tiếp hơn lời nói.

Anh đưa tay gạt mảnh vải mỏng sang một bên, loại bỏ chướng ngại, rồi nhấc xương hông lên, im lặng khoét sâu một phần.

Thẩm Úc Đường đột ngột cong người như một con mèo, hai tay vòng chặt lấy cổ Lawrence.

Xương bả vai của cô run lên bần bật, cô chao đảo vì những cú va chạm, chỉ còn một vị trí duy nhất bị ghim chặt vào tấm kính. Một lực hút kéo cô rơi xuống, trong khi một lực khác lại th*c m*nh vào. Cô chỉ có thể 💰_𝐢_ế_✞ 🌜_𝐡ặ_✞ cơ thể, dùng sức càng lúc càng mạnh.

Lawrence cắn chặt răng, gân xanh nổi rõ trên thái dương, căng lên và giật mạnh theo từng cử động. Ánh mắt anh níu chặt lấy biểu cảm của cô, muốn nhìn rõ mỗi lần cô l**m môi vì khao khát hay mỗi tiếng rên khẽ thốt ra.

Lúc tiến vào sâu hơn, anh cúi sát tai cô, nói bằng giọng khàn đặc: "Đừng s-ℹ️ế-✞ 𝒸-ⓗ-ặ-𝖙 thế, baby..."

"Em muốn anh c𝐡ế_✞ ở đây phải không? Hửm?"

Thẩm Úc Đường rê·ռ 𝓃♓·ẹ: "Em sợ rớt xuống."

Lawrence càng 💲_ℹ️ế_𝐭 𝖈_♓ặ_✞ cánh tay, như muốn nhào nặn cô vào xương tủy: "Sẽ không rớt, có anh giữ em rồi."

Bên ngoài cửa sổ, dưới lầu là tiếng người ồn ào. Thẩm Úc Đường nghe rõ tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện của mọi người, mọi thứ quá đỗi rõ ràng, như thể đang vang lên ngay bên tai họ.

Như thể chỉ cần họ ngẩng đầu lên, mọi thứ sẽ bị nhìn thấy.

Cô không dám nhìn ra ngoài, nhắm chặt mắt, nhưng lại càng vô thức 💰❗ế-𝐭 ↪️-ⓗ-ặ-🌴 hơn. Cảm giác căng thẳng khiến cô тoá.т 𝖒.ồ ♓ô.❗, có lẽ không chỉ là mồ hôi, mà còn rất nhiều thứ khác nữa.

Lawrence cười khẽ, đuôi mắt ám đầy sắc dục đỏ ửng, như thể cô chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là anh sẽ bị cô ép đến phát điên: "Em cố ý, phải không?"

Cô nhắm mắt, 𝐜ắ●𝖓 ɱ●ô●❗ không nói.

Phải thừa nhận lực tay và cơ thể của Lawrence quá mạnh mẽ, dù đang ôm cô nhưng tốc độ vẫn không hề suy giảm.

Hai bên tóc mai của cô rung lắc không ngừng, tầm mắt đã trở nên chóng mặt. Nhưng Lawrence không hề cho cô một cơ hội nào để nghỉ ngơi hay điều chỉnh.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa căn hộ đột nhiên vang lên: "Đing... đong..."

Trong trẻo và chói tai.

Nó đ·â·ɱ toạc cả không khí x**n t*nh đang bao phủ căn phòng.

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Úc Đường bất ngờ mở choàng mắt, sự kinh hãi khiến cô vô thức siết mạnh lại.

Động tác này suýt nữa khiến Lawrence vỡ trận ngay lập tức.

"Hừ—" Anh hơi ngửa đầu ra sau, rồi trừng phạt bằng cách cắn mạnh vành tai cô: "Naughty girl."

Chuông cửa vẫn tiếp tục reo, một giọng đàn ông vọng vào từ bên ngoài: "Xin hỏi, ngài Lawrence có ở nhà không?"

Thẩm Úc Đường nhìn Lawrence, cứ nghĩ anh sẽ đặt cô xuống, nhưng tiếc là không hề.

Anh nhìn cô với vẻ gian tà, cười một cách tinh quái, rồi ôm cô bước về phía cửa. Mỗi bước đi lại thúc sâu hơn một chút. Những ngón chân của cô lơ lửng trong không trung dần cuộn lại, chúng được sơn móng màu tím nhạt, trông như những chùm nho treo trên giàn, đu đưa theo từng bước chân.

"Anh... anh làm gì thế!"

Tim Thẩm Úc Đường như muốn nhảy ra khỏi lồng 𝖓ɢ_ự_🌜 vì sợ hãi, nhưng lưng cô đã bị áp vào cánh cửa.

Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài là một người lạ, như thể có thể xông vào bất cứ lúc nào.

Lawrence dừng lại, nhưng vẫn ghim chặt cô ở đó, hỏi vọng ra ngoài: "Ai đó?"

Giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ Thẩm Úc Đường mới nhìn thấy từng tấc da thịt của anh đang căng cứng.

Trên trán, cổ hay cánh tay, gân cốt nổi lên từng đường, như điềm báo của một vụ sạt lỡ thầm lặng. Nhưng bên dưới lại ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp khó lường.

"Ngài Lawrence, là tôi, Ned đây."

"Có chuyện gì?"

Trong khi hai người đang nói chuyện xuyên qua cánh cửa, Thẩm Úc Đường đột nhiên cảm thấy mình lại sắp trượt xuống, cô vô thức cọ sát vào cánh tay Lawrence để nhô lên một chút.

Một cú nhô lên, rồi lại rơi xuống.

Hành động đó khiến Lawrence nghiến chặt môi, ánh mắt anh như bị cơn sóng thần cuốn lấy, cuộn trào dữ dội, gần như 〽️●ấ●т kℹ️ể●𝐦 💲●𝐨●á●t.

"Ba giờ rưỡi chiều, chúng ta đã hẹn thay khóa cửa... ngài quên rồi sao?" Giọng Ned có chút ngập ngừng.

"𝐂ⓗ●ế●t tiệt."

Lawrence khẽ rủa một câu. Anh thật sự đã quên mất.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường nghe Lawrence văng tục, và thật ngạc nhiên là nó lại... đầy sức hút.

Lawrence nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giọng anh hạ xuống cực thấp: "Xin lỗi, hiện tại tôi có chút chuyện cần giải quyết. Một tiếng nữa anh hãy quay lại được không?"

Bên ngoài im lặng nửa giây, sau đó vang lên giọng của Ned: "Tất nhiên! Tất nhiên là không vấn đề gì rồi, thưa ngài."

Sau đó là tiếng bước chân vội vã rời đi, nhanh chóng tan biến ngoài cửa.

Căn phòng trở lại trạng thái tĩnh lặng ⓒ·♓·ế·ⓣ chóc.

Cái tĩnh lặng đè nén của cơn bão sắp ập đến.

Lawrence từ từ cúi đầu nhìn Thẩm Úc Đường. Ánh mắt đó sâu thẳm như đáy biển, dường như muốn cuốn cô vào trong, nuốt chửng cô một cách sạch sẽ.

Anh khẽ nhếch môi cười: "Chúng ta tiếp tục nào."

Giây phút tiếp theo, anh n🌀𝖍-iế-𝐧 гă-𝓃-𝐠, đâ●ⓜ thật mạnh và dứt khoát.

Thẩm Úc Đường rên lên một tiếng trầm, các ngón tay cô 🅱️*ấ*ц 𝒸h*ặ*✞ vào vai anh, cả người bị đẩy lên cao lơ lửng giữa không trung.

Mồ hôi trượt dọc thái dương anh xuống cằm, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Một tiếng. Em thấy có đủ không?"

Thẩm Úc Đường cảm thấy đây là lần điên cuồng nhất, gần như bị mất nước.

Có lẽ Lawrence đã thật sự học được bí kíp từ những cuốn sách đó, sau đó thực hành tất cả trên người cô. Điều kiện thể chất cực phẩm cộng thêm kiến thức 🌜_♓ă_𝓃 𝖌ố_𝖎 hoàn hảo thực sự khiến cô có chút không chịu nổi.

May mắn là căn hộ đã có điện nước, Lawrence ôm cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi mới bế cô trở lại sofa.

Một tiếng sau, Ned cố tình đợi thêm nửa tiếng nữa mới gõ cửa.

Thẩm Úc Đường đã kiệt sức, mềm nhũn nằm trên sofa, như một cánh lông vũ bị làm ướt mà trở nên hoàn toàn nhăn nhúm. Cô nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ nông.

Trong khi đó, Lawrence đã quần áo chỉnh tề, áo vest không một nếp nhăn, cúc áo cài đến hạt cuối cùng.

Anh đứng trước cửa với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị giá_〽️ şá_✞ nhân viên thay khóa.

Mọi cử chỉ đều toát ra vẻ quý phái và lãnh đạm.

Ai mà ngờ được chỉ hai mươi phút trước, anh vẫn còn đang 🌜ở·ⓘ á·𝑜 sơ mi, đôi mắt đỏ ngầu ghé sát tai Thẩm Úc Đường thốt ra đủ lời tục tĩu?

Không chỉ bằng tiếng Ý, tiếng Anh, mà thậm chí còn có cả tiếng Trung.

Ví dụ như: Ngoan quá. Giỏi lắm. Em làm tốt lắm. Và những lời th* t*c như "Anh sẽ chơi ↪️𝒽_ế_t em."

Thẩm Úc Đường chưa từng nghe Lawrence nói những lời như vậy.

Những câu từ đó được anh thốt ra bằng chất giọng trầm ấm và dễ nghe, giọng nói toát lên sự khàn đặc khó kiềm chế. Từng chữ và từng âm điệu như đang nhẹ nhàng 𝒸.ọ xá.ⓣ trên màng nhĩ, khiến cô hoàn toàn không thể chống đỡ. Chút xấu hổ hòa quyện với niềm vui điên cuồng như thủy triều dâng, cuốn cô vào giấc mộng.

Cô ngủ một giấc rất sâu, mãi đến năm giờ chiều mới tỉnh dậy.

Khi mở mắt, căn phòng đã được ánh hoàng 𝒽ô●ռ nhuộm một lớp màu cam ấm áp.

Cô trở mình, nhìn qua cửa sổ chạm sàn, thấy Lawrence đang đứng bên ban công nói chuyện công việc qua điện thoại. Gió thổi tung vạt áo vest của anh, lộ rõ bóng hình cao gầy và thanh lịch. Ánh tà dương phác họa bờ vai vững chãi, vòng ⓔ*ο ⓣ♓🔴*𝖓 gọn, và cả vòng ba săn chắc, đầy đặn của anh. Ánh sáng bao phủ lấy anh, khiến khung cảnh trở nên không thực, như một khung hình tĩnh dừng lại trong một bộ phim.

Thẩm Úc Đường nhìn, trái tim cô cũng được tia nắng vàng rực rỡ đó sưởi ấm. Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Nếu thật sự ở bên Lawrence, có lẽ cô sẽ thực sự rất hạnh phúc.

Lawrence gác điện thoại, quay lại, ánh mắt vừa vặn chạm vào mắt cô.

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

Thẩm Úc Đường đang tựa vào ghế sofa ngắm anh, trong mắt vẫn còn chút lười biếng chưa tỉnh hẳn.

Lawrence bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nghiêng đầu, cong môi: "Đang nhìn anh sao?"

Cô gật đầu.

Anh lại hỏi: "Thế em đang nghĩ gì?"

Thẩm Úc Đường không trả lời ngay, lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh rất lâu.

"Em đang nghĩ, em có nên tin anh không?"

Đây là lần thứ hai cô hỏi câu hỏi này. Một sự thăm dò đầy cẩn trọng.

Lawrence cũng không nói ngay. Anh im lặng, như thể đang suy nghĩ cẩn thận xem phải trả lời thế nào. Làm sao để mổ xẻ trái tim đã bị cô lấp đầy rồi đặt ngay trước mặt cô.

Một lát sau, Lawrence đưa hai tay ra, nâng niu bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu anh nói, anh sẽ yêu em mãi mãi, và mỗi ngày sẽ yêu em hơn ngày hôm trước. Dù đây là lời chân thành nhất từ tận đáy lòng của anh, nhưng em vẫn rất khó tin anh, phải không?"

Thẩm Úc Đường không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh, chờ anh nói hết.

Lawrence chuyển sang nói tiếp bằng tiếng Trung.

Phát âm của anh vẫn chưa chuẩn, một vài âm tiết còn bị kéo dài, nhưng mỗi từ đều được thốt ra vô cùng nghiêm túc. Thẩm Úc Đường nhận ra, để nói trôi chảy cả một đoạn tiếng Trung dài như vậy, anh đã phải nỗ lực rất nhiều.

"Em luôn sống động, rực rỡ, như mặt trời mọc (cháo yáng)."

"Không ai có thể không thích em."

Mặc dù Thẩm Úc Đường rất muốn nhắc anh rằng, từ "cháo" (buổi sáng) trong cháo yáng anh đã phát âm sai. Lẽ ra phải là thanh một, zhāo, không phải thanh hai cháo.

Nhưng cô đã nhịn lại.

Chi tiết nhỏ nhặt đó vào lúc này không phải là điều quan trọng.

Lawrence nhận ra cô hơi mất tập trung, anh siết nhẹ lòng bàn tay cô: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Úc Đường cười, thành thật khai báo: "Không có gì. Chỉ là... nghe thấy một từ phát âm sai thôi."

Lawrence nhắm mắt, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình để đảm bảo anh không đột nhiên bị cô chọc giận đến 🌜·𝖍·ế·†.

Thẩm Úc Đường thấy vậy thì vội vàng ghé sát, giọng cũng mềm đi: "Ôi thôi, em sai rồi em sai rồi. Anh nói được nhiều tiếng Trung như vậy đã giỏi lắm rồi, anh tiếp tục đi!"

Lawrence mở mắt, ghé lại gần hơn.

Ở khoảng cách gần đến thế, cô gần như có thể thấy rõ độ dài của hàng mi anh.

Sự chú ý của Thẩm Úc Đường quả nhiên lại bị khuôn mặt đó thu hút, cô nhìn thẳng vào anh.

"Nhưng những gì anh nói không chỉ có thế. Anh không chỉ thích dáng vẻ tỏa sáng của em."

"Ivy, điều anh quan tâm hơn là nước mắt của em. Anh luôn muốn biết em khóc vì điều gì."

Vừa nói, lòng bàn tay ấm áp của Lawrence áp vào má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt cô. Mặc dù lúc này không có giọt nước mắt nào rơi xuống, anh vẫn nhìn cô đầy thương xót.

"Em đã khóc rất nhiều lần trước mặt anh."

"Lần đầu tiên, có lẽ em đã quên rồi. Đó là khi em bị sốt, ngủ trên giường của anh và gặp ác mộng. Đó là lần đầu tiên anh thấy nước mắt của em."

Thẩm Úc Đường hơi sững lại, chuyện này ngay cả cô cũng gần như đã quên. Vậy mà anh vẫn còn nhớ.

"Lần thứ hai em khóc là khi say rượu xông vào phòng anh, em khóc rất thảm vì nhớ mẹ, khóc đến mặt mũi đỏ bừng, giống như một đứa trẻ. Mặc dù em luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh cũng trân trọng sự yếu đuối và nhạy cảm của em. Trân trọng việc em có một trái tim dễ vỡ."

Lòng bàn tay Lawrence vẫn đang nâng niu khuôn mặt cô, ôm trọn như một báu vật. Cẩn thận và dịu dàng đến khó tin.

Và nước mắt của cô đã lơ lửng ở khóe mắt, chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống.

Anh nói, anh trân trọng trái tim dễ vỡ của cô.

Trời đất ơi, cô đã từng ghét sự dễ vỡ đó biết bao.

Cô đã từng mong trái tim mình phải thật cứng rắn, bất khả xâm phạm và lạnh lùng. Một bộ giáp đủ sức chống lại mọi tổn thương.

Nhưng tiếc là không phải.

Trái tim cô nhạy cảm và 𝐦ề.ⓜ 𝐦.ạ.𝐢, như thủy tinh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Người nhạy cảm cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc nhân đôi, nhưng đồng thời, nỗi đau cũng vậy.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại biết ơn sự tinh tế đó đã giúp cô cảm nhận được tình yêu nồng nàn từ ánh mắt và lời nói của Lawrence.

Tình yêu cuồn cuộn không ngừng tuôn trào về phía cô và bao bọc lấy cô.

"Trong mắt anh, em là duy nhất, không ai có thể thay thế. Không một ai hay không một điều gì có thể che khuất ánh sáng của em trong mắt anh."

Lawrence nói rất chậm, giọng nói nhẹ nhàng, từng chữ đều như đóng đinh vào tim cô.

"Anh không thể đảm bảo khi ở bên anh, mỗi phút mỗi giây em đều sẽ vui vẻ."

"Cũng không thể nói, giữa chúng ta sẽ không bao giờ có cãi vã hay vấp ngã."

"Nhưng anh có thể cam đoan với em, em có thể xác nhận tình yêu bất cứ lúc nào."

"Anh hy vọng em sẽ hỏi anh hàng trăm lần những câu như 'Anh có yêu em không?', 'Tại sao anh lại thích em?'."

"Bởi vì anh sẽ nói cho em biết, em của hiện tại, em của khoảnh khắc này, đáng được yêu đến nhường nào."

Lawrence nhìn sâu vào Thẩm Úc Đường, khiến cô gần như chìm đắm trong đôi mắt màu xám xanh đó.

Lồng n-ɢ-ự-ⓒ cô được lấp đầy, trái tim như ngâm trong mật ong ngọt ngào mà dần dần phồng lên.

Cô nghĩ, vào một ngày đầu thu bình thường ở Florence, cô quyết định sẽ tin tưởng một người lần nữa.

Chương (1-93)