Ba lần rung động
← Ch.79 | Ch.81 → |
F*ck me, now
*
Trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn sàn tỏa ánh vàng dịu nhẹ. Thẩm Úc Đường cuộn tròn trên ghế sofa, tay nắm chặt một chai bia Leffe. Điện thoại nối Bluetooth với loa lúc này đang phát playlist mà cô tỉ mỉ chọn sẵn cho những lúc tâm trạng xuống dốc — nhạc nền hoàn hảo cho cảm xúc "emo".
Cô vừa nghe vừa cố gắng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
Lục Yến Hồi vừa rời đi. Hắn rất tôn trọng cô nên không vào nhà. Nhưng những lời hắn nói ngoài cửa vẫn văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại, khiến lòng cô càng thêm rối bời.
Càng nghĩ càng thấy như có cả ngàn sợi tơ quấn chặt trong tim.
Cô cố gắng gỡ từng nút rối trong suy nghĩ, nhưng càng gỡ càng chẳng thấy đâu là đầu mối. Cô không thể làm được như Lâm Thư Di nói — thản nhiên đứng giữa hai người đàn ông tranh giành mình, rồi bình tĩnh đóng vai trọng tài. Cũng chẳng thể như Lục Yến Hồi bảo — giấu hắn, lừa hắn, rồi giả vờ bình thản xoay vòng giữa hai mối tình.
Cô làm không được.
Tình cảm vốn chẳng phải trò toán học. Trái tim con người không thể được chia đôi một cách công bằng và chính xác — một nửa cho người này, một nửa cho người kia. Dù ai cũng không nỡ buông tay, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một người khiến ta không nỡ hơn một chút.
Thẩm Úc Đường khẽ thở dài, cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối. Âm nhạc vẫn chậm rãi vang lên, ngoài cửa sổ là đêm đầu thu ở Florence, dịu dàng mà cô đơn.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu cô là khuôn mặt của Lawrence — đôi mắt xám xanh như muốn nuốt trọn cô, cùng nụ cười mơ hồ bên khóe môi.
Cô ↪️_ắ_𝓃 𝐧_𝐡_ẹ môi dưới, mở mắt, hít sâu một hơi, rồi thử lần nữa. Lần này hiện lên là khuôn mặt của Lục Yến Hồi — ánh mắt hắn khi nói "Không có em, anh sống không nổi."
Ánh mắt dịu dàng mà cố chấp.
"Thôi." Cô bật cười khẽ, giọng mang chút tự giễu.
Cứ thử xem ai hiện lên trước trong đầu mình nào có ích gì đâu.
"Thôi kệ đi, " Cô nghĩ, "Đến đâu hay đến đó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng."
Việc cần làm bây giờ là tập trung vào triển lãm tốt nghiệp. Lịch trình kín đặc, mỗi ngày đều có hàng tá việc đang đợi cô.
*
Sau hôm đó, Lawrence đột nhiên biến mất hai ngày.
Thẩm Úc Đường tưởng anh giận dỗi, cố tình chiến tranh lạnh. Nhưng cô cũng chẳng dư hơi dỗ dành, cùng lắm là buổi tối gửi vài tin nhắn trên WeChat. Dù vậy, anh vẫn trả lời rất nhanh, thậm chí còn học cách gửi tin thoại, tiếng Trung nói khá chuẩn.
Không ngờ ba ngày sau, anh lại xuất hiện ngay trước cổng trường của cô.
Chiếc xe quá bắt mắt đỗ ngay trước tòa nhà giảng đường khiến sinh viên qua lại đều ngoái nhìn. Từ bậc thềm, cô nheo mắt nhìn qua, không cần xem biển số cũng biết là anh.
Nếu Lawrence muốn biết lịch học, giờ ra vào, hay con đường cô hay đi, anh chắc chắn đều có thể tra được. Chỉ cần anh muốn biết, không gì là không thể.
Vừa bước đến gần, tài xế lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe. Lawrence ngồi trong hàng ghế sau, tay cầm điện thoại, chân bắt chéo. Thấy cô ngồi vào, anh quay sang, mỉm cười: "Em có nhớ anh không?"
Thẩm Úc Đường liếc anh, bình thản nói: "Anh trễ hai ngày rồi."
Lawrence biết cô ám chỉ chuyện món quà bị "bỏ dở", anh bật cười khẽ, rõ ràng rất thích dáng vẻ mạnh miệng nhưng trong lòng rối rắm của cô.
Anh dựa người, giọng nói pha chút trêu chọc: "Sao, mới hai ngày không gặp mà đã sốt ruột rồi à?"
Cô chẳng đáp, chỉ liếc anh bằng ánh mắt "Anh muốn nói gì thì nói".
Anh không để tâm, đưa điện thoại cho cô: "Xem đi."
"Cái gì thế?"
Thẩm Úc Đường nhận lấy rồi nhìn màn hình một lúc, là bản hợp đồng điện tử về việc tặng quyền sở hữu căn hộ, phần ký tên vẫn để trống.
"Anh—" Cô ngẩng phắt đầu, há hốc miệng, một lúc mới thốt ra được: "Anh thực sự... mua căn hộ này à?!"
Cô sững người nhìn tờ giấy, đầu óc trống rỗng.
— Đúng là người có tiền, tặng nhà như tặng bánh.
"Đương nhiên, " Lawrence đáp bình thản, ánh mắt chứa chút dịu dàng xen lẫn c●hℹ️ề●⛎ c●𝐡υ●ộ●𝓃●g."Hy vọng em sẽ thích."
Anh chỉ vào chỗ ký tên: "Ký vào đây, nó sẽ là của em."
Cô không ký ngay.
Thấy cô còn do dự, Lawrence khẽ dỗ: "Đừng nghĩ nhiều, Ivy. Anh đang theo đuổi em — đây chỉ là điều anh nên làm thôi."
Thẩm Úc Đường dù thế nào cũng chưa từng trải qua kiểu "ra tay hào phóng" như vậy. Cô trả điện thoại lại, nói: "Vậy anh dẫn em đi xem trước đã. Nếu em không thích thì đổi căn khác, được chứ?"
Lawrence bật cười, ánh mắt cong cong: "Được. Không thích thì đổi, đổi đến khi nào em vừa ý."
— Không thích thì đổi.
Thật là một câu nói dễ nghe đến 𝐜*ⓗ*ế*т người.
Thẩm Úc Đường thầm nghĩ, câu này còn ngọt hơn cả "Anh yêu em."
Đàn ông đúng là chỉ khi chịu móc tiền ra mới thật sự có sức hút.
Cô đưa lại điện thoại, nhưng Lawrence không nhận. Anh nhìn cô chăm chú, khẽ nói: "Em không tò mò trong điện thoại anh có gì sao?"
Cô khựng lại, cau mày: "Ý anh là gì?"
Lawrence thong thả đáp: "Anh nghe nói các cặp đôi thường cho nhau xem điện thoại, coi như biểu hiện của sự tin tưởng."
"Anh cũng muốn chứng minh lòng trung thành với em."
Thẩm Úc Đường bật cười: "Anh học mấy thứ đó ở đâu vậy?"
"Gần đây anh đọc vài cuốn tiểu thuyết."
"Tiểu thuyết gì cơ?"
Lawrence nhếch môi, nụ cười mang chút ẩn ý: "Những cuốn mà em từng chia sẻ đấy."
Mặt cô đỏ bừng.
Những "tiểu thuyết" mà cô chia sẻ trên Weibo... chẳng phải đều là mấy truyện 1️⃣●𝟖●+ lén đọc ban đêm sao?!
Anh... anh đọc hết rồi à?
Và còn "học theo" nữa sao?!
Cô vừa xấu hổ vừa hoang mang: "Anh đọc kiểu gì vậy? Anh hiểu nổi à?"
Lawrence đáp lại với thái độ nghiêm túc như một học sinh giỏi đang học ngoại ngữ: "Không hiểu, nhưng anh có phần mềm dịch thuật."
Dùng phần mềm dịch thuật để đọc... tiểu thuyết ướ_† á_t — đây chẳng phải là một hình thức xâm lăng văn hóa hay sao?
*
Căn hộ này nằm gần Nhà thờ, vị trí cực đẹp, tọa lạc tại một con phố cổ sầm uất ngay trung tâm thành phố.
Mặc dù ở khu vực đắc địa, nhưng đây không phải là một tòa nhà mới. Dĩ nhiên, ở khu phố cổ gần như không còn chung cư hoàn toàn mới nào nữa. Cả tòa nhà được xây dựng từ thế kỷ XIX, và chỉ mới được trùng tu, cải tạo kỹ lưỡng trong năm nay. Tổng diện tích khoảng 120 mét vuông, trần nhà cao ráo, vẫn giữ được phong cách kiến trúc Phục Hưng đậm nét. Hành lang rộng rãi, sáng sủa, cầu thang lát đá cẩm thạch, không như căn hộ cũ của Thẩm Úc Đường, nơi mỗi bước chân đều tạo ra tiếng cót két.
Cả tòa nhà chỉ có sáu hộ dân. Lawrence chọn căn ở tầng hai, phía ngoài cùng bên trái, có tầm nhìn đẹp nhất.
Ánh sáng tự nhiên tràn ngập căn phòng, tường màu trắng kem phối với vàng nhạt, một số chi tiết sử dụng màu nâu gỗ sáng và đen graphite, tạo nên sự tinh tế và có chiều sâu. Bếp mở thông với phòng khách, ngăn cách bằng một tấm bình phong bằng kính màu, đối diện với toàn bộ cửa sổ chạm sàn, khiến ánh sáng tự nhiên len lỏi vào mọi ngóc ngách.
Điều khiến Thẩm Úc Đường rung động nhất chính là cánh cửa kính trượt dẫn ra ban công nhỏ. Ban công lát sàn gỗ màu sáng, treo vài chậu cây xanh, dưới ánh nắng đầu thu Florence sẽ đổ bóng và tạo ra những vệt sáng chuyển động. Cô còn có thể ngắm nhìn mái vòm nhà thờ ở gần đó.
Mọi góc trong căn nhà đều vừa vặn với sở thích thẩm mỹ của cô. Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh sinh hoạt ở đây thôi cũng đã khiến cô không ngừng mong đợi.
"Thích không?" Lawrence từ phía sau hỏi cô.
Thẩm Úc Đường cười, quay người lại: "Thích!"
Mỗi khi cô vui vẻ, đôi mắt cô lại lấp lánh, khóe mắt cong lên như vầng trăng khuyết nhỏ. Lawrence rất thích nhìn nụ cười này của cô, nó khiến anh muốn làm cho cô vui hơn nữa. Và ích kỷ muốn độc chiếm nụ cười ấy.
"Thích thì ký tên đi, " Lawrence đưa điện thoại cho Thẩm Úc Đường, "Ngày mai em có thể dọn vào ở."
Vừa nghĩ đến việc chuyển nhà, Thẩm Úc Đường lộ vẻ khó xử: "Nhưng đồ đạc ở nhà em chưa dọn. Chuyển nhà là một quá trình rất dài, nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi."
Nói xong, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, lười biếng ngả lưng, ánh mắt vô lực nhìn chằm chằm lên trần nhà: "Trời ơi, một tủ quần áo, giày dép, rồi bao nhiêu thứ linh tinh nữa, thật đau đầu. Giá mà có thể sao chép một cú sang đây thì tốt biết mấy."
Lawrence nhìn tư thế ngả ngốn của cô trên sofa thì khẽ cúi mi, nụ cười lặng lẽ trào dâng.
Anh ngồi xuống cạnh Thẩm Úc Đường, nghiêng người về phía trước, đưa ngón tay nhẹ nhàng gỡ nếp nhăn trên trán cô: "Vậy em cầu xin anh một lần đi."
"Cầu xin anh, anh sẽ giúp em chuyển nhà trong tức thì. Em không cần làm gì cả, được không?"
Thẩm Úc Đường ngây người hai giây, rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy: "Thật sao?!"
Cô chộp lấy cánh tay Lawrence, lắc qua lắc lại, hiếm hoi dùng giọng điệu nũng nịu và 𝖒·ề·𝖒 Ⓜ️ạ·i nói: "Vậy em cầu xin anh, ngài Lawrence đẹp trai, làm ơn, làm ơn giúp em với!"
Đôi mắt sáng ngời chớp chớp nhìn anh giống như một chú hươu con ngây thơ, trong veo và rực rỡ.
Lawrence chưa từng thấy Thẩm Úc Đường làm nũng với mình. Chứng kiến bộ dạng này, ánh mắt anh lập tức đứng lại, cả người như bị ném lên mây, đồng tử dần mất tiêu cự.
Anh hoàn toàn bị cô chinh phục, không chút giãy giụa mà rơi vào cái bẫy cô giăng sẵn.
Gần như theo bản năng, anh đưa tay đẩy, ấn Thẩm Úc Đường lún sâu vào chiếc sofa.
Cơ thể anh đè lên, bờ vai rộng chắn hết không gian cử động của cô, giọng nói trầm khàn mang theo sức mê hoặc khiến người ta muốn chìm đắm: "Nói thêm vài câu nữa đi."
Ánh mắt đầy tính xâm chiếm dán chặt vào đôi môi cô, ý đồ lộ rõ.
Thẩm Úc Đường bất ngờ bị anh đè sấp, khoang mũi ngập tràn mùi hương của anh. Cô choáng váng trong thoáng chốc, mơ màng nhìn đôi môi mỏng gần ngay trước mắt.
M*ề*𝐦 m*ạ*1, căng mọng, hình dáng rất đẹp, như cánh hoa vậy.
Cô đưa tay, vòng qua cổ Lawrence, khẽ nói: "Em cầu xin anh, giúp em với —"
Chưa kịp nói hết câu, anh đã áp xuống, hơi nghiêng đầu chặn lấy môi cô, nụ 𝖍ô-п sâu và nặng nề.
"... Anh phải giúp em thế nào?" Anh ♓*ô*ⓝ một lúc rồi dừng lại, giữa hai đôi môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh.
"Giúp như thế này được không?"
Cảm nhận được gấu quần trong cùng đang bị chạm tới, Thẩm Úc Đường đột ngột hít vào một hơi, giữ chặt động tác đang tiếp diễn.
"Không... không được."
"Vậy phải làm sao?"
Giọng Lawrence càng lúc càng trầm khàn, đuôi mắt đã nhuốm một tầng đỏ nhạt, rõ ràng là sắp bị mê hoặc đến ɱ●ấ●ⓣ ⓚ●1●ể●Ⓜ️ s●🔴á●🌴. Nhiệt độ da thịt của anh nóng đến đáng sợ.
Anh cúi đầu, gạt lọn tóc che chắn sang một bên, tỉ mỉ m*t nhẹ vài cái, rồi cố ý ngẩng đầu nhìn Thẩm Úc Đường.
"Thế này thì sao?"
Mặt và tai Thẩm Úc Đường nóng đến muốn bốc khói. Cô ngửa đầu, liếc nhìn cửa sổ chạm sàn phía sau, khẽ nói: "... Rèm cửa."
Lawrence khẽ nhếch môi cười: "Rèm cửa thì sao?"
Anh biết thừa câu trả lời mà cố tình hỏi.
"Bên ngoài có thể nhìn thấy." Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Nhưng Lawrence đã hiểu được sự cho phép ẩn chứa trong câu nói này. Anh không đáp lời mà trực tiếp dùng một tay ôm eo, nhấc bổng cô khỏi sofa, để cô quấn lấy người mình.
Thẩm Úc Đường hoảng sợ kêu khẽ: "Anh làm gì thế! Giật cả mình!"
Lawrence ôm cô đi về phía cửa sổ chạm sàn, đặt lưng cô áp vào tấm kính lạnh lẽo.
Cái lạnh đột ngột truyền đến khiến Thẩm Úc Đường rùng mình một cái. Đôi mắt xám xanh ấy giờ đây tràn ngập d*c v*ng nồng cháy.
"Được không?" Anh trầm giọng hỏi, giọng nói như hạt sạn 𝐜.ọ 🔀.á.ⓣ vào tai cô.
"Không—"
Không đợi lời từ chối của cô dứt, anh đã cúi nguoi áp xuống hô.𝐧 lấy cô.
Một nụ 𝖍ô·ռ hết mình, khiến cô hài lòng.
Không biết có phải anh thật sự học được kỹ thuật nào đó từ những cuốn tiểu thuyết kia không, nhưng kỹ năng ♓.ô.ⓝ của Lawrence có thể nói là tiến bộ vượt bậc. Thẩm Úc Đường bị 𝒽·ô·ⓝ đến tan chảy thành một dòng nước 𝖒ề●𝐦 𝐦ạ●❗, không bám víu nổi, cứ trượt dần xuống.
Cô cảm thấy lồng 𝓃_🌀_ự_𝒸 mình chứa đầy vô số cánh bướm, mỗi lần vỗ cánh đều khiến tim cô г*⛎*ռ 𝐫*ẩ*𝖞 theo.
"Được không?" Anh lại hỏi bằng giọng khàn đặc.
"... Không—"
Và thứ chờ đợi cô lại là một nụ 𝐡.ô.ռ dài bất tận khác.
Khoang miệng Thẩm Úc Đường hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi mùi hương lạnh lẽo và thanh khiết, khiến cô gần như không thể thở nổi. Cả thế giới của cô đang quay cuồng rồi chìm xuống.
"Được không?" Giọng Lawrence khàn đặc vang lên lần nữa.
Trong cơn mê loạn, Thẩm Úc Đường chầm chậm mở mắt, hai tay ra sức chống vào vai Lawrence, rồi gật đầu: "... Được."
Cô đã bị khuất phục. Hoàn toàn nhận thua.
Nhận được câu trả lời của cô, hơi thở Lawrence càng trở nên thô nặng hơn, ánh mắt càng thêm hỗn loạn, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong.
"Nói ra đi, baby."
Thẩm Úc Đường im lặng mím chặt môi. Cô không thể nói ra lời lẽ tr*n tr** như vậy.
Và rồi, nơi đó bị một lực mạnh mẽ ghì chặt vào, xuyên qua lớp vải.
Cô hít một hơi lạnh, l**m môi, gần như đã thốt nên lời, nhưng lại dừng lại ngay đầu lưỡi.
Cô không thể nói ra.
Nền giáo dục từ nhỏ đã yêu cầu phụ nữ phải có ý tứ. Dù khao khát đến mấy muốn mở lời, lớp cảm giác xấu hổ như một màng mỏng, bao bọc lấy đôi môi cô.
Lawrence cũng không vội, giống như một tay bắn tỉa cực kỳ kiên nhẫn, giương súng chăm chú theo dõi mục tiêu.
"Em có thể nói được mà, đúng không?" Anh ⓗô.п nhẹ vành tai cô bằng đôi môi nóng ẩm, vừa dỗ dành vừa quan sát biểu cảm của cô: "Trước mặt anh, không cần phải e thẹn, biết không?"
"Em làm được mà, Ivy."
Thẩm Úc Đường nhắm mắt lại, tim đập như trống dồn: "Em muốn..."
Câu nói chưa kịp hoàn chỉnh thì dũng khí đã tan biến. Cô vẫn không thể vượt qua giới hạn để nói một hơi ra hết.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Lawrence cúi sát tai cô, h-ô-𝖓 lên môi cô, dịu dàng khen ngợi: "Em biết không, lúc này em rất đẹp."
"Suýt nữa làm anh phát điên rồi."
"Vậy em nói đi, em thích anh, được không?"
Ánh mắt anh đóng đinh trên khuôn mặt cô, sự căng thẳng ngập tràn khiến tim Thẩm Úc Đường đập càng lúc càng nhanh.
Cảm thấy cô đang từ từ trượt xuống, Lawrence nhổm người lên một chút.
Thẩm Úc Đường đột ngột hít vào: "Em... em thích anh." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, dưới sự thúc đẩy của tiếng tim đập, cô nói lại một lần nữa: "Em thích anh, Bùi Hành."
Khoảnh khắc nghe thấy câu này, biểu cảm trên khuôn mặt Lawrence trở nên cực kỳ phức tạp.
Trước tiên là sự ngẩn ngơ khẽ nhíu mày, anh bất động nhìn cô, như thể đang xác nhận mình không nằm mơ. Sau đó anh mới thở phào và mỉm cười, đôi mắt anh dường như ngấn lệ, trở nên trong suốt và lấp lánh.
Thẩm Úc Đường chưa từng thấy Lawrence có biểu cảm như vậy, cứ như thể thế giới của anh chỉ còn lại một tia sáng rọi chiếu.
Anh từ từ cúi xuống, chạm trán với cô, nói một cách trịnh trọng:
"I love you."
"Ti amo."
"Anh yêu em."
Anh nói ba lần, dùng ba ngôn ngữ khác nhau để bày tỏ tình yêu, mỗi lần một sâu sắc và mãnh liệt hơn.
Không biết có phải vì được tiếp thêm sức mạnh từ ba từ đó hay không, khi trán họ vẫn chạm nhau, cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh và nói ra câu mà bấy lâu nay vẫn không thể thốt nên lời.
"F*ck me, now."
← Ch. 79 | Ch. 81 → |