Vay nóng Tima

Truyện:Người Yêu Của Ác Ma - Chương 02

Người Yêu Của Ác Ma
Trọn bộ 13 chương
Chương 02
Chọc giận ác ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Lazada


"Vị thần tình yêu từ trời cao trông xuống, ngẩn người và tự hỏi liệu có phải là sai lầm khi đưa hai kẻ đó đến với nhau" ...Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, trời quang mây, không khí trong lành như được rửa sạch nhờ trận mưa tối qua. Nó thức dậy, làm VSCN rồi đi học mà hoàn toàn quên mất vị khách không mời tối qua. Lát sau tại trường trung học Phương Đông

-Nghe tin gì chưa?

-Tin gì?

-Vương Bảo Quân bị người ta chém, đang ở trong bệnh viện đấy

-Thật à, tội nghiệp anh ấy.

Dù không cố ý, dù không muốn nghe nhưng mấy lời ấy lại cư ngang nhiên đập vào tai nó, khiến nó muốn yên ổn mà ngủ một lúc cũng không được. Sáng nay, cả cái trường này loạn lên như cào cào vì cái tin này, người người nói về chuyện này, nơi nơi nói về vụ này, như thể mọi hang cùng ngõ hẻm trong cái trường này đều biết chuyện làm nó không muốn quan tâm cũng phải quan tâm, mà cái đám học sinh trường này cũng có cần phải loạn lên như kiểu tự dưng người ta phát hiện ra Chúa là đàn bà như vậy không, làm như cái trường này có mỗi mình tên Vương Bảo Quân đó không bằng. Gì chứ, hắn cũng chỉ là học sinh bình thường thôi mà. À...vâng...nếu bình thường ở đây có nghĩa 1 tên như cái tên Vương!Bảo!Quân ấy -chủ sở hữu tương lai của nguyên 1 gia tài kếch xù của họ Vương Bảo, kèm theo một cái mặt đẹp miễn chê, không có gì để bình luận, nhưng đáng tiếc là đằng sau cái khuôn mặt thiên thần lại là một Ác ma thật sự. 17 tuổi, hắn sở hữu một danh sách dài ngoằng những kẻ thù(đảm bảo dài hơn cái danh bạ điện thoại của hắn). từ lớn tới bé, bất kể già trẻ, gái trai, chỉ cần chống lại hắn thì đều không có kết quả tốt đẹp. nói tóm là đó là một tên không nên dây vaof nếu muốn sau này còn được sống cuộc đời tươi đẹp...nếu thế là bình thường thì chắc cả cái trái đất này là bất bình thường hết quá....

Cùng lúc tại bệnh viện...

-Đây là tài liệu cậu cần, cô ta là Hoàng Bảo Anh, học cùng trường với cậu nhưng dưới cậu 1 lớp, mẹ cô ta đã mất khi sinh cô ta, sau đó người cha đã tái hôn và đưa cô ta sang Anh nhưng 2 năm trước cô ta đột ngôt trở về...

-Tôi biết rồi, cảm ơn ông. À...đó là người đã cứu tôi hôm qua, chiều ông cho xe qua trường đón cô ta cho tôi

-Tôi hiểu rồi.

"Reng...reng.. reng..."tiếng chuông hết giờ iu dấu vang lên, nó nhanh chóng đi ra thì liền bị 2 gã đen sì to đầu đến chân chặn lại, 1 gã lên tiếng:

-Cô là Trần Bảo Anh?

-Không. Mấy người nhầm người rồi-kèm theo một nụ cười cực kì ngây thơ vô(số)tội, nó quay đầu và "36 kế chuồn là thượng sách" nhưng xui xẻo nó chưa kịp chuồn được bước nào thì đã bị 1 tên to như hộ pháp nắm chặt tay và tống vào chiếc ô tô phía sau, chiếc xe lao nhanh đi, nó xoa xao cánh tay bị tên tay cứng như kìm sắt nắm tới đỏ ửng lên, bắt đầu phản công

-Này mấy người là ai, sao lại bắt tôi?

-...

-Thả tôi ra

-...

-TÔI NÓI MẤY NGƯỜI THẢ TÔI RA!-nó hét lên

-...

Suốt quãng đường đi nó tha hồ la hét, đập phá nhưng vô ích, chỉ mình nó độc thoại, mấy tên kia chắc là điếc hết rồi(mà không điếc cũng thành điếc vì giọng hét của nó ngang hàng nghệ sĩ opera thực thụ ạ). Tới nơi nó lại bị lôi không thương tiếc xuống xe, nó liếc tóe lửa về tên đó nhưng tiếc rằng hắn vẫn sống nhăn ra mới thâm, làm nó phát bực.

Nó bị lôi xuống một chỗ giống nhà kho cũ, nhìn đã thấy bốc mùi xã hội đen, nhưng thề có cái dạ dày của nó là nó có làm gì dính đến mầy vị này đâu, nó bị đẩy vào trong, bên trong còn mấy tên khỉ đột đang đứng nghiêm trang, có một người chàng trai đang quay lưng phía nó, tên đó quay lại. nó ngớ người, nhìn mặt gã này quen quen, nhưng không nhớ ra là gặp ở đâu rồi(t/g con lạy bà nội, vừa hôm qua, ở trước cửa nhà bà ạ). Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của nó, cậu lên tiếng:

-Nhớ tôi không?

-Không!Chúng ta từng gặp nhau à?

Shock tập 1

-Cậu...hôm qua, tôi bị thương, cậu...-cậu gợi lại trí nhớ của nó

-À...-nó gật gù vẻ đã hiểu-vậy...cậu chưa chết hả?(t/g hỏi có duyên ghê)

Shock tập 2

-Cậu...đang rủa tôi chết hả?-cậu bắt đầu bức xúc

-hờ hờ, không có-nó vội chữa lại

Nó thở dài, bây giờ thì nó đã hoàn toàn nhớ ra anh chàng này là ai, Vương Bảo Quân-3 chữ như mở ra cánh cổng tới địa ngục, tự dưng lại dây phải tên này, đúng là xui tận mạng mà, nhìn khuôn mặt đưa đám của nó, cậu lại gần

-Dù sao cậu đã cứu tôi mà tôi thì không muốn nợ nần ai nên

-Cậu chưa nói hết câu thì nó đã chặn họng

-Nếu thế thì không cần đâu. chào!

Nó định quay đi, không hiểu sao nó cảm giác lạnh gáy khi đối diện với tên này, tốt nhất là biến càng nhanh càng tốt.

-Đứng lại, ai cho cậu đi hả?

-Cậu có quyền gì mà cấm tôi đi?-nó bực mình

Cậu đứng dựa lưng vào tường nhếch mép khinh bỉ

-Cậu muốn bao nhiêu, ra giá 1 lần luôn đi

Nó tròn mắt nhìn tên đẹp trai trước mặt, được lắm, muốn chơi nó à, còn khuya

-Bằng này đủ không?-cậu tiếp tục và chìa ra trước mặt nó một cộp đô la. Nó đi lại rút tập tiền từ tay hắn, nở nụ cười đểu giả

-Haizzz...nhiều quá nhỉ, so với cái mạng của một kẻ đánh nhau tới mức bị người ta đâm gần chết như cậu thì thế này thật nhiều quá.

Nói xong nó đập cả tập tiền vào mặt hắn...vâng, là đập thẳng mặt đấy ạ, tiền rơi lả tả xung quanh, nó cười nhạt rồi quay đi

Bầu không khí như đông cứng lại, tất cả ngạc nhiên tới đơ luôn, không ai phản ứng được gì chỉ biết nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ, chỉ thiếu mỗi nước há hốc mồm ra nữa là đủ, đi cùng Bảo Quân bao năm đây là lần đầu tiên họ thấy co người dám phản ứng với cậu ta như vậy. Còn Bảo Quân đứng im lìm, khuôn mặt tức giận tới đanh lại, quanh người tỏa ra sát khí nặng nề làm những người xung quanh tới thở mạnh cũng không dám. Nó cũng cảm giác được luồng hơi lạnh thổi đến lạnh sống lưng. ý thức được nguy hiểm gần kề, nó chuồn nhanh ra ngoài

Ra ngoài rồi não của nó mới bắt đầu hoạt động bình thường trở lại và tua lại trong đầu nó...mưa...ô tô.... tiền...Vương Bảo Quân...-tới đây thì nó bất giác rung mình, nó đã ngộ ra, nó lấy cặp tự đập vào đầu mình...nếu nó không nhầm thì nó vừa mới đập cả cộp tiền vào mặt một kẻ được mệnh danh là Ác ma...tại sao nó lại làm thế, mà lúc đó nó lấy đâu ra cái dũng khí đấy cơ chứ...sao gặp phải ai không gặp lại đụng trúng tên đó?-nó vò đầu bứt tai tự **** mình sao mà ngu thế, đụng vào tên đó khác gì tự tử...thế mà nó còn chọc tức hắn, thật hết muốn sống rồi, nó ngửa mặt lên than trời: "Trời ơi, chả lẽ cuộc đời co lại kết thúc ở đây sao?"

Còn ở trong nhà kho, Bảo Quân đứng lặng một hồi, cậu bỗng nở nụ cười mang sát khí, lẩm bẩm: "Trần Bảo Anh, cô muốn chơi tôi à?Cái giá phải trả không rẻ đâu"

Sáng hôm sau nó đến trường trong tâm trạng thấp thỏm, lo lắng, đi học mà cứ phải nhìn ngang ngó dọc như đi ăn trộm, đến lúc yên vị trong lớp nó mới tạm yên tâm "Đúng là cái miệng hại cái thân, kiểu này chắc đứt dây thần kinh mà chết quá"-nó thầm nghĩ, đang gà gật thì có một cánh tay đặt lên vai mình nó ngẩng lên thì thấy mấy bà chị lớp trên đanh đứng xung quanh nó, ăn mặc thì sành điệu còn khuôn mặt lại làm nó liên tưởng đến quỉ dạ xoa trong phim tây du kí. một người lên tiếng:

-Trần Bảo Anh đúng không?-ôi cái giọng lảnh lót oang vàng làm nó muốn nổi hết da gà da vịt

-Đúng vậy. Có việc gì không?

-Cũng có chút chuyện, nhưng-bạ chị nhìn khắp lớp-nói ở đây không tiện...

Vậy đấy, đén giờ chịu phạt rồi, đúng là Vương Bảo Quân, rat ay nhanh thật. Sau đó nó đành "tình nguyện" đi theo mấy bà chị tới khu nhà cũ, đang dỡ bỏ nên không ai tìm đến, đúng là một chỗ thích hợp để hội đồng

-Xin lỗi nhá cưng, đừng trách bọn chị. Là có người nhờ bọn chị dạy dỗ cưng một chút để cưng biết điều tí...

Mấy đứa con gái lao vào nó, đánh...đấm...đá...giật áo...giật tóc.... đau, thật sự rất đau, nó thu người chống đỡ từng cú đánh tới tấp, thư duy nhất nó cảm nhận được lúc này là cảm giác đau tới tủy, nó nghiến răng cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc, mấy chị gái đánh một hồi đã tay liền bỏ đi. Nó gần như không đứng lên nổi. chân mềm nhũn, không chút sức lực, nó lấy hết sức bình sing đứng dậy, quệt đi vết máu ở miệng, phủi lại tử tế bộ quần áo rồi lảo đảo bước đi, không khó để nhận ra kẻ đứng sau trò này là ai, nó cười khinh bỉ, lấy con gái trị con gái, đúng là phong cách của Vương Bảo Quân, đằng xa một đôi mắt nhìn theo nó, đây khó hiểu...

Tan học, vừa tới cổng trường, nó lập tức bị tống vào một cái Camry đen, bên cạnh nó là một khuôn mặt thiên thần, mái tóc màu nâu hới lòa xòa trước mặt, gương mặt góc cạnh, môi mỏng, mũi cao, long mi dài cong vút như con gái, da trắng không tì vết, một sự kết hợp hoàn hảo làm người đó vừa mang dáng vẻ thánh thiện, trẻ con nhưng cũng đầy mạnh mẽ, nam tính, bí ẩn và cuốn hút-nó bất giác đơ người, mọi cơ quan như ngừng hoạt động, mắt nó không thể nào rời khỏi khuôn mặt ấy được nhưng may thay não nó đã nhanh chóng hoạt động trở lại, nó lắc lắc đầu, tự nhủ: "Trời, đây đâu phải lúc để mà bàn luận về cái đẹp chứ?"Nó lên tiếng

-Này, sao cậu cứ ám tôi mãi thế?

-...

-Điếc à?-nó gần như gào lên

Tới đây thì cậu ta mở mắt, không chịu nổi nữa, cô nàng đúng là có năng khiếu trong việc chọc tức cậu mà.

-Tôi không có điếc, cậu không cần phải hét lên như thế

-... Sao tự nhiên lại đưa tôi đi đâu đây?-nó bắt đầu thấy bất an

-Không có gì chỉ là mời cậu đi ăn bữa cơm coi như cảm ơn thôi mà

Shock!Shock toàn tập!Nó trố mắt nhìn thằng con trai bên cạnh mình. Bộ trong từ điển của tên này cũng có từ cảm ơn hả?Ngạc nhiên đấy!Thấy nó nhìn mình như người ngoài hành tinh, cậu lên tiếng:

-Nhìn gì kinh thế?Sắp lồi cả mắt ra ngoài rồi kìa

Không them để ý tới cậu ta, nó chắp tay lên ngực thành tư thế cầu nguyện vô cùng thành kính:

-Con là Trần Bảo Anh, xin vĩnh biệt mọi người, papa, mama, bạn bè, con yêu mọi người rất nhiều, kể cả những người con ghét và những người con từng đắc tội, con tha thứ hết cho mọi người vì thế cầu Chúa cho con lên thiên đường chứ đừng bắt con xuống địa ngục. Amen!

Bây giờ thì đến lượt Bảo Quân trố mắt nhìn nó, gã lái xe cố nín để không bật cười thành tiếng, nó đang làm cái gì thế?

-Cậu đang làm cái gì đấy?

-Cầu nguyện trước khi chết!

Hả?Chết?Ai đã làm gì cô nàng đâu chứ?(t/g dạ, vâng không làm gì chỉ mới sai người đánh người ta hộc máu mồm thôi ạ)

-Sao lại chết?-cậu tò mò

-Chứ lại không à?Tự nhiên được một kẻ như cậu có lòng tốt ĐỘT XUẤT(t/g chúng ta phải nhấn mạnh từ đột xuất ở đây ạ)mời đi ăn cơm, chắc hôm nay trời sập, tôi phải chuẩn bị trước

Máu nóng dồn lên mặt, cô nàng làm cậu vừa tức muốn xịt máu mũi vừa buồn cười, chỉ tội tên tài xế, muốn cười mà không dám cười.

-Cậu...giỏi lắm.

-Hờ...chuyện...chứ lại chả giỏi-tự sướng

Chúa ơi, sao nó muốn tự vả vào mồm nó quá, huhu, đúng là cái miệng hại cái thân mà, sao cứ lúc nào gặp tên này nó cũng phát ngôn không kiểm soát thế không biết nữa.... thật là hết thuốc chữa rồi...kiểu này thì nó hết đường sống rồi...

-Đến nơi rồi

Cậu nói rồi lôi nó xuống xe làm đầu nó đập vào thành xe cái CỐP "Đồ dã man, tàn bạo, vô nhân đạo"nó vừa xoa đầu vừa lẩm bẩm

-Cái gì?-cậu quay lại lừ mắt nhìn nó

-Ơ...hơ...hơ...có gì đâu-ặc...ặc...sao tai tên đó thính như tai cẩu ấy thế(t/g đừng hỏi t/g, không biết đâu ^^)

Cậu lôi xềnh xệch nó vào một nhà hàng Ý, vừa vào đã có người đợi sẵn dẫn họ vào một bàn gần cửa sổ, mùi thức ăn xông lên làm nó nhớ ra là nó đã bỏ quên ông anh ruột suốt từ sáng đến giờ. Cậu ấn nó xuống ghế và ra lệnh:

-Ăn đi!

-...

-Sao thế?

Nó tần ngần nhìn một bàn đầy thức ăn...

-Cậu...không hạ độc thủ đấy chứ?

Cậu lại tròn mắt nhìn nó, sau đó không nhịn được cười sằng sặc như ma làm

-Ha.... ha...ha...cô nghĩ tôi mà thèm làm cái trò tiểu nhân ấy à?

-Ừ...ai chứ cậu thì dám lắm.

-Nếu muốn giết cô thì cũng không cần phải chọn cách tốn kém thế này đâu!

-...

-Ăn đi, không chết đâu mà sợ

Thế là nó bắt đầu thanh toán chỗ thức ăn trên bàn với tư tưởng có chết thì cũng phải làm con ma no chứ nhất định không làm ma đói, cậu bạn thì chỉ trố mắt nhìn nó, kinh ngạc vì tốc độ ăn kinh hoàng của nó, lát sau cả bàn đầy đồ ăn được nó giải quyết sạch sẽ. Thấy nó đã ăn xong, cậu nói:

-Ăn xong rồi chứ?

Gật

-Vậy bây giờ, coi như vì hôm qua cậu đã cứu tôi nên tôi sẽ tặng cậu một món quà-tới đây cậu bỗng cười đậm chất ác ma, nó bất giác rung mình, thấy lạnh sống lưng

-Không cần đâu-nó vội xua tay

Cậu liếc nhìn tên khỉ đột bên cạnh, gã hiểu ý liền đi ra ngoài. lát sau lôi vào mấy đứa con gái, ồ...mấy chị gái này nhìn quen quen...à là mấy chị đã đánh nó...nhưng chẳng phải họ làm theo sực chỉ đạo của hắn sao...sao lại...nó ngạc nhiên nhìn Bảo Quân...

-Đây là mấy người đã đánh cậu đúng không, bây giờ cậu muốn họ thành thế nào, tôi giúp cậu thực hiện-vâng, bây giờ thì trên mặt anh ta chính thức hiện lên chữ Ác ma rồi, nó cảm giác còn nhìn thấy đôi cánh đen thấp thoáng đằng sau lưng hắn...

-Cậu...

Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, tên này chơi thâm thật, nhưng muốn đấu với nó á, tuổi gì mà đòi...

-Cậu nói tôi muốn họ thế nào à, người họ đánh là tôi, vậy tôi có thể tự xử lí họ chứ?

Cậu nhún vai

Nó đi lại gần mấy bà chị, nói khẽ:"Mấy chị đừng trách nhau nha, có trách thì trách tên phia sau ấy"-nó nói không to không nhỏ vừa đủ để cậu ta nghe thấy rồi, nó vung tay và BỐP trên khuông mặt mấy bà chị in hằn dấu năm ngón tay nó, Bảo Quân hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, được lắm, không tồi, cậu nhếch mép, nó sau khi xử lí mấy bà chị xong quay ra nhìn cậu với ánh mắt "sao mi không chết đi cho ta nhờ" rồi nói:

-Xong rồi đấy, Game over, thế nhá

Nói rồi nó quay đi, cậu cũng không cản, kể hoạch thay đổi, vốn chỉ định dọa cho cô nàng biết sợ một chút nhưng không ngờ cô nàng lại thú vị như vậy, thế thì làm sao cậu buông tha cho nó được...phải giữ cho chặt chứ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-13)