First kiss
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Nếu trên thế giới này không có tồn tại phép màu và những bà tiên liệu Lọ lem có gặp hoàng tử, nàng công chúa ngủ trong rừng liệu có thức giấc?..."
Ngày hôm sau, nó tới trường với tâm trạng không thể tệ hơn, mọi dây thần kinh của nó phải căng ra, đi học mà nó căng thẳng như đi ra chiến trường, nó hối hậnrồi, thật sự hối hận rồi, sao không dưng lại chọc vào tên đó làm gì để bây giờ phải tổn thọ thế này, vừa yên ổn vượt qua cái cổng trường, đang định tạ ơn trời phật vì không đụng phải hắn thì từ đằng sau một chiếc ô tô đen lù lù tiến lại, nó vội dẹp sang một bên và từ trong xe một bóng dáng quen thuộc bước ra, nó thấy từ đằng sau cái dáng người cao lớn ấy, tử thần đang lởn vởn xung quanh, huhu, đúng là oan gia ngõ hẹp, tại sao đi đâu nó cũng gặp phải tên này là sao?May là có vẻ tên đó không để ý đến nó, nghênh ngang đi vào trường, mấy đứa con gái bắt đầu túm 5 tụm 3 tụ tập, bàn tán, nó thì chỉ ước cái bánh mì trong tay nó hóa thành hòn gạch để nó phi thẳng vào cái mặt đẹp trai của hắn cho hắn chết luôn đi, nhưng tất nhiên là nó không có cái dũng khí đây nên nó chỉ dám **** thầm hắn và trút giận lên cái bánh mì(bằng cách nhai nó ngấu nghiến ^^), Bảo Quân đi lướt qua sân trường, bỗng một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt cậu, cô nàng mặt đang cúi gằm hết mức có thể, thực hành chiêu biến nhanh, lượn lẹ nhưng vẫn không quên nhai bánh mì, cậu thoáng cười, đi nhanh vể phía cô nàng, túm cổ áo và xoay cô nàng lại. Nó hết hồn, chết trân nhìn cậu ta, miếng bánh trong đang nuốt dở nghẹn trong mồm khiến nó bật ho mấy tiếng, sau khi khó khăn nuốt trôi miếng bánh to, nó ngước nhìn khuôn mặt đang nén cười của Bảo Quân mà một mong muốn mãnh liệt nổi lên trong nó đó là nó muốn rút dép phi thẳng vào cái mặt vênh vênh bất cần ấy nhưng a di đà phật ước muốn chỉ là ước muốn mà thôi, còn thực tại thì nó đang co rúm người lại, cảm nhận rõ hàng trăm con mắt hau háu nhìn về phía mình.
-Thì ra cậu cũng học ở đây à?-giả nai
-Hờ...hờ...đúng vậy.
-Thế sau này còn gặp nhau nhiều, chúng ta đúng là có duyên thật-cậu vừa nói vừa cười châm chọc
-Haha, đúng thế-nó đau khổ đáp còn trong đầu thì gào lên "Duyên, duyên cái đầu mi", vậy là những ngày đau khổ của nó đã bắt đầu.
Vừa vào tới lớp nó lập tức bị bao vây bởi đám con gái và những câu hỏi "Tại sao cậu quen anh ấy?", "Hai người có quan hệ thế nào?" làm nó muốn nổ óc, nó nhanh chóng thành người nổi tiếng được mọi người biết đến, ra khỏi lớp là có người chỉ chỏ, bàn tán, khó khăn lắm mới tìm 1 chỗ yên tĩnh, đang nghe phiêu theo bản New Devide của Linkin Park(t/g mọi người thông cảm, t/g là fan cuồng của Linkin Park ạ)thì một người ngồi xuống bên cạnh nó rút 1 bên phone của nó cắm vào tai, nó mở mắt định trừng mắt với tên nào vô duyên nào nhẫn tâm phá hoại không gian yên tĩnh của nó, tuy nhiên ý định đó lập tức lép xẹp như bong bóng xì hơi khi nó nhận ra kẻ vô duyên là ai...haiz...
-Cậu thích Linkin Park?-bản nhạc lúc này đã chuyển sang In The End
-Phải. -nó xác nhận
Cậu gật gù rồi im nghe nhạc, nó cũng không nói gì...
-Bây giờ cậu cũng vẻ nổi tiếng ghê nhỉ?-tự nhiên cậu lên tiếng
-Nhờ phước của ai đó đấy-nó hậm hực
Cậu cười, ở bên cô nàng lúc nào cậu cũng có cảm giác thoải mái. Bỗng chuông điện thoại kêu...
-Alô. Tôi đây.
-Cậu à, bà chủ hôm nay nhắn cậu về sớm, có buổi tiệc...
-Lại xem mặt à?-cậu chán nản hỏi
-...
-Tôi biết rồi.
Cúp máy. Cô nàng vẫn đang say sưa với bản The catalyst có vẻ không để ý gì đến cậu, tự nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý định...
Hết giờ học, nó thất tha thất thểu bước ra ngoài cổng trường thấy Bảo Quân đã đợi sẵn, cậu tựa người vào cái ô tô đen, nó quay đầu định chạy nhưng ông trời không thương nó, cậu đã nắm được tay nó vào tống cổ nó vào xe, chiếc xe chạy đi
-Lại gì nữa đây?-nó bực dọc
-Tôi cần cậu đi tới một nơi cùng tôi
-Tại sao tôi phải đi cùng cậu?-nó bực mình
-Chẳng phải cậu đang đi cùng tôi đây sao?
-...Đồ bỉ ổi
-Cảm ơn-cậu nhếch mép
-Đi đâu đây?
-...Tí rồi khắc biết
Sau đó nó bị đưa đến một salon để trang điểm, mấy nhà tạo mẫu tóc rồi quần áo, make up quay nó như chong chóng, một hồi sau, bất kể kẻ nào dù bảo thủ tới đâu cũng sẽ phải thừa nhận sức mạnh của công nghệ make up khi nhìn nó lúc này, váy trắng tới ngang đầu gối, áo khoác ngoài bằng lông con gì không biết nhưng mịn như nhung, giầy cùng hoa tai, vòng cổ, vòng tay đồng bộ, mái tóc làm xoăn nhẹ ôm lấy mặt nó, đôi mắt được make up nhìn long lanh như có nước bên trong. Nó há hộc mồm nhìn mình trong gương, Bảo Quân đi vào, cậu mặc vét đen đơn giản mà vẫn ấn tượng, lịch lãm, cậu ngắm nó một lượt từ đầu đến chân, vỗ tay mấy cái rồi kéo nó ra xe. Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn lộng lẫy, náo nhiệt
-Nhà cậu hả?-nó tò mò
-Ừ.
-Đến đây chi?
-...
Cậu không nói gì, nhẹ nhàng đỡ nó xuống xe, thì thầm.
-Tí nữa tôi có làm gì thì cậu cũng chỉ được phép im lặng thôi nghe chưa.
-Why?
-Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo tôi nói là được
Cậu kéo tay nó khoác vào tay cậu, cả 2 đi vào, bên trong đại sảnh quả thật rất tráng lệ. không khí đậm nét sang trọng, bản nhạc du dương vang lên không ngừng, ai ai cũng ăn mặc trang trọng, gương mặt đầy giả tạo
-Nhà cậu có người chết hả?-nó nói khẽ
-Cái gì?-ngạc nhiên
-Sao nhìn măt ai cũng như sát thủ ấy thế?
Cậu mỉm cười, bó tay với cô nàng...
-Cười đi-cậu nhắc nó
-uh-nó hơi mỉm cười
Bỗng có người phụ nữ trung tuổi nhìn sang trọng, thanh cao đi về phía bọn nó, nó hơi núp phía sau cậu, bên cạnh bà ta còn có một cô gái trẻ gương mặt nhìn như búp bê...
-Con trai, con tới muộn đấy-người phụ nữ lên tiếng-bà đã nhìn thấy nó, liên mỉm cười hỏi-đây là...
Nó gật đầu vẻ chào bác, đang định mở mồm thì bị Bảo Quân chặn họng:
-Đây là bạn gái con, Trần Bảo Anh-cậu đưa tay xuống nắm chặt tay nó
Trời ơi, đây là gì đây?Sao tự dưng nó thành bạn gái cậu ta vậy trời, nghe cậu ta nói mà nó tí ngã, nhưng nhìn khuôn mặt người con gái bên cạnh và thái độ của cậu ta và bà mẹ, nó có thể đoán ra phần nào, được thôi, trò vui thế này làm sao có thể bỏ qua, nó tham gia
-Dạ, chào bác. con là Trần Bảo Anh-nó cúi đầu.
Bảo Quân thoáng nét cười, cậu biết nó đã hợp tác, đúng là không chọn nhầm người mà.
-Mẹ, còn vị đây là...-cậu lên tiếng
-À...đây là Amy mới từ Mĩ về là cháu chủ tịch Giang, Amy đây là Bảo Quân-con trai bác-bà mẹ vội giới thiệu
-Chào anh-Amy nở môt nụ cười thiên sứ, gương mặt thoáng đỏ, mắt đã thành hai hình trái tim to tổ bố...
-Chào em. - Bảo Quân đáp
Sau đó, cậu dẫn nó đến trung tâm sảnh, nói lớn:
-Xin cảm ơn mọi người đã có mặt đông đủ tại đây ngày hôm nay, tôi có một chút truyện muốn thông báo với mọi người. -dân tình bắt đầu tụ tập thành vòng quanh bọn nó, Bảo Quân nói tiếp-đây là bạn gái của tôi, Trần Bảo Anh, sau này mong mọi người giúp đỡ cô ấy.
Tên này có hơi quá lố không, có cần nhất thiết phải trưng ra cho bàn dân thiên hạ biết thế không?Đang mải nghĩ thì ở dưới vang lên tiếng vỗ tay và sau đó là HÔN ĐI!HÔN ĐI!HÔN ĐI!
Tính chơi trò gì đây?Nó nhìn Bảo Quân, ánh mắt sắc lẹm nhưng cậu ta phớt lờ, tới gần khuôn mặt nó dần
-Vụ này không có trong hợp đồng nha, đừng có lại đây-nó rít lên khe khẽ để cậu nghe thấy
-Hết cách rồi, nhắm mắt lại đi, cậu nghĩ tôi thích thế này lắm chắc.
-Tôi không biết, đấy là việc của cậu, t... ư... ư
Bảo Quân nhanh chóng đặt môi cậu lên môi nó, nó cảm giác mềm mềm, ướt ướt trên môi mình, tim nó muốn nhảy ra ngoài.. Bây giờ nó có 2 lựa chọn
1. là đẩy cậu ta ra, cho cậu ta một cái bạt tai rồi chạy đi(như phim ấy)nhưng sau đó chắc chắn nó còn lâu mới được sống yên ổn, không được, hơn nữa nếu có muốn thúc vào bụng cậu ta để thoát ra thì tay đã bi cậu ta giữ chặt, đạp vào chân thì chân cũng đã bị cậu ta khóa, tóm lại không cách gì thoát đươc, đúng là thâm, cách này loại
2 là nó để nguyên cho cậu ta hôn. diễn cho đạt rồi sau đó tính sổ sau, cách này được đấy, vậy đi
Nó không phản ứng gì, Bảo Quân buông nó ra, nó cũng ra vẻ ngượng ngùng, cúi mặt xuống nhưng ánh mắt thì làm người ta lạnh người, cậu kéo nó ra ngoài, tới chỗ không có ai, nó rũ bỏ bộ mặt ngượng ngùng đi và BỐP khi Bảo Quân kịp định hình lại thì trên mặt cậu đã in dấu tay của nó
-Lúc nãy là sĩ diện của cậu, còn cái tát này là sĩ diện của tôi. -nó lạnh giọng
Cậu xoa xoa vết tát, đau đấy, cô nàng ra tay thâm thật, giết người chú chả chơi
-Được, coi như chúng ta hòa-cậu bình thản
Bên trong vang lên tiếng nhạc, nó nhìn Bảo Quân
-Vào thôi, đã diễn thì phải diễn cho tưng bừng cho tới lúc hạ màn chứ, cho người xem mãn nhãn một bữa, đền bù tổn thất của tôi và cậu.
Bảo Quân bật cười, đúng là cô nàng kì lạ, cả hai vào trong khiêu vũ, đóng vai cặp đôi đến hết buổi tiệc cực kì thành công
... Trên đường về...
-Sao lúc đó cậu lại giúp tôi?
-Uhm... tôi thấy trò đó khá hay nên tham gia thôi. Lừa phụ huynh cậu chơi vố này hơi đau đấy
-... Cậu nhỏ hơn tôi 1 tuổi mà sao cư xưng ngang hàng với tôi hả?
-Hờ hờ, đừng tưởng đẻ trước một năm mà to nhá.
-Chứ lại chả to
-...
... Nhẹ nhàng và tự nhiên, khoảng cách của 2 người cứ được kéo gần lại mà không ai biết....
← Ch. 02 | Ch. 04 → |