Truyện:Mãnh Liệt - Chương 79

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 79
Toàn văn kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Xe đến rồi.

Trần Tĩnh An muốn vào trong giúp, Thẩm Liệt theo bản năng đi theo. Anh bây giờ coi cô như một cây gậy chống hình người, đường còn đi không vững, đừng nói là cùng cô vào trong. Cô đành phải dỗ dành vài câu, thành công khiến anh ở lại trong xe chờ. Cửa xe mở ra, anh cúi người vào, một đôi đồng tử đen láy như được gột rửa cứ thế nhìn cô, làm cô nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi, như thể đã làm chuyện gì tày trời lắm.

Giả vờ, tất cả đều là giả vờ.

Trần Tĩnh An tự nhủ, xoay người đi vào. Ba Trần đã ngồi dậy, nhưng nói chuyện lúng búng không rõ. Mẹ Trần chê mùi rượu trên người ông, nhưng cũng không thể không nắm lấy tay ông, phòng ngừa ông ngã khỏi ghế.

“Ba mẹ, đi được rồi, xe tới rồi ạ. ”

“Tĩnh An, con gái bảo bối. ” Ba Trần nghe thấy giọng cô liền nhìn qua.

Khuôn mặt thư sinh của ông đã đỏ bừng. Cô có lẽ cũng di truyền từ ông, uống một chút rượu là đỏ mặt. Ông cười cười với Trần Tĩnh An.

Trần Tĩnh An lại gần đỡ ông: “Ba, chúng ta về nhà. ”

“Ừm, về nhà. ” Ba Trần vịn bàn khó khăn đứng dậy.

“Nặng quá. ” Mẹ Trần hít một hơi.

Ba Trần say đến thế vẫn biết là đang nói mình, nhíu mày: “Ba không nặng, ở tuổi này rồi mà giữ được vóc dáng như ba không có nhiều đâu. ”

Trần Tĩnh An khẽ bật cười.

Đúng là nặng thật, cả hai người dìu cũng có chút vất vả. Khó khăn lắm mới lết ra ngoài, ba Trần thoáng nhìn thấy người bên trong, liền sa sầm mặt: “Ba không vào. ”

“Đừng quậy nữa, tài xế đang chờ kìa. ” Mẹ Trần thúc giục.

Trần Tĩnh An biết ông không muốn nhìn thấy Thẩm Liệt, cô liền tự mình lên xe trước, đồng thời nói: “Ba, ba không lên xe, tụi con đi trước đó nha. ”

“…”

Ba Trần lúc này mới không tình nguyện lên xe. Mẹ Trần đóng cửa xe lại, rồi ra ghế phụ.

Mặc dù ngồi cùng hàng ghế sau, ba Trần cũng không thèm nhìn người bên cạnh một cái. Ông uống nhiều nên khó chịu, không bao lâu sau, liền ngả người ra sau, nhắm mắt, mơ màng ngủ thiếp đi.

Mẹ Trần liếc ra sau, thấy dáng vẻ của ba Trần, lại nhìn sang Thẩm Liệt: “Tiểu Thẩm có say không cháu. ”

“Có ạ. ”

“Không có ạ. ”

Người nói không có là Thẩm Liệt.

Không gian hàng ghế sau của xe taxi có hạn, chân anh quá dài, dù có co lại cũng không thể không chiếm chỗ của cô. Nhưng anh ngồi rất thẳng, cửa sổ xe hạ xuống, mái tóc ngắn bị gió thổi lay động, phất qua mày mắt, đường viền hàm rõ ràng. Anh trông sạch sẽ như một thiếu niên.

Cảnh vật ngoài xe trôi đi, những con đường sạch sẽ, và những hàng cây ngô đồng thẳng tắp, những người qua đường năm ba người chắp tay sau lưng tản bộ… dễ dàng lọt vào mắt.

Giọng Thẩm Liệt nói chuyện với mẹ Trần rất lịch sự. Anh nói thành phố rất đẹp, anh rất thích, trước đây cũng đã đi qua một vài thành phố, nhưng vẫn thích nhất nơi này, là kiểu vô cùng thích.

Lúc nói những lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Mẹ Trần mỉm cười, hỏi: “Nếu bảo cháu và Tĩnh An về đây định cư, cháu có bằng lòng không?”

Trần Tĩnh An nhìn anh.

Hàng mi dài của anh rũ xuống, yên lặng dừng lại.

Vài giây sau, Thẩm Liệt ngẩng đầu, cười nhẹ: “Được ạ. ”

Anh nắm lấy tay Trần Tĩnh An, như thể dính chặt vào nhau, cả đời này cũng không thể buông ra.

Mẹ Trần nhận được câu trả lời, quay đầu ngồi lại, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng như cùng nhau tan biến, không còn gì không hài lòng nữa.

Đêm đó lăn lộn hồi lâu.

Trần Tĩnh An vẫn là lần *****ên nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Thẩm Liệt. Như thể đã rút khỏi thân xác của một người trưởng thành, ngoan ngoãn như một thiếu niên, hỏi gì đáp nấy. Cô bảo anh đi rửa mặt, đánh răng xong, anh hỏi có phần thưởng không.

“Phần thưởng gì?” cô hỏi.

Anh cúi xuống, nụ hôn mang theo vị bạc hà: “Ở đây. ”

Trần Tĩnh An không nhịn được hỏi: “Anh có say không?”

“Không có. ” Anh đáp.

Nhưng thần thái rõ ràng là của người say.

Trần Tĩnh An nhón gót chân, chủ động hôn lên môi anh, nếm được vị bạc hà. Cô nhắm mắt, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn.

Tim đập không ngừng.

Trần Tĩnh An đứng thẳng người lại, từ trong mắt anh thấy được chính mình, cô mới nhỏ giọng nói: “Em hình như say rồi. ”

Chuyến bay về là vào buổi chiều.

Hai quý ông say xỉn tỉnh khi lại trời đã trưa, ăn cơm xong thì ra sân bay.

Ba mẹ Trần đưa họ ra sân bay.

Thẩm Liệt nói lời cảm ơn.

Ba Trần nhớ lại chuyện ngày hôm qua, những gì Thẩm Liệt nói với ông, ông đều nhớ cả. Ông ho khan một tiếng hắng giọng, nói với anh: “… Có thời gian lại đến chơi. ”

Thẩm Liệt hỏi: “Còn uống rượu nữa không ạ?”

Ba Trần sờ sờ mũi, cũng cười: “Không uống nữa. ”

Tạm biệt ba mẹ, Thẩm Liệt một tay đẩy hành lý của cả hai, một tay nắm chặt lấy tay cô.

Kỳ nghỉ kết thúc, công việc lại tiến hành như thường lệ.

Trần Tĩnh An gần đây rất bận, trong đoàn đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn ở nước ngoài. Công việc trong nước còn chưa kết thúc, mọi người không ngừng đẩy nhanh tiến độ, không ai lơ là. Ai cũng muốn luyện tập thật tốt, đợi khi ra nước ngoài, sẽ dùng những nhạc cụ do tổ tiên truyền lại, chinh phục những người nghe nước ngoài.

Thẩm Liệt cũng vậy, qua lại giữa trong và ngoài nước, thời gian ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Gặp nhau đều là ở trên giường, chỉ hận không thể đêm dài vĩnh viễn, cứ thế quấn quýt cũng thật tốt.

Qua một thời gian nữa, Trần Tĩnh An thấy tin tức, Tô Niệm Thâm đã ra nước ngoài du học. Thân phận Thẩm gia nhị công tử cao điệu trước đây của anh ta đã chìm xuống, từng dấy lên một trận sóng gió, nhưng rất nhanh đã như chim nhạn bay qua không để lại dấu vết, không còn ai nhắc tới.

Sức khỏe của Thẩm Kính Sâm ngày càng kém, đã vào viện ba lần, cuối cùng phải mời một đội ngũ y tế về nhà, để kiểm tra tình trạng sức khỏe bất cứ lúc nào.

Khi hai cha con đã gặp nhau, khung cảnh đều không mấy vui vẻ.

Thẩm Liệt đã đưa đứa con riêng kia ra nước ngoài, từ nay có thể trở về hay không cũng khó nói. Ông trong lòng oán hận, nhưng cũng bất lực.

“Mày không cần phải vội, tao luôn có ngày phải ⓒ𝖍ế*†. ” Thẩm Kính Sâm thấy anh, đọc sách hồi lâu, hơn nửa tiếng đồng hồ mới ngẩng đầu nói một câu như vậy.

Giọng Thẩm Liệt bình tĩnh: “Tôi biết. ”

Anh thỉnh thoảng vẫn đến, cũng không thường xuyên, mỗi lần ở lại vài phút rồi đi.

Một ngày, Thẩm Kính Sâm hiếm có sắc mặt không tệ, tâm bình khí hòa hỏi về tình hình công ty, vài câu sau lại nhắc đến nhà họ Trịnh ở phương Nam: “Con có muốn xem ảnh không, con bé trông rất xinh, không kém cô Trần kia của con đâu, cũng là một cô gái phương Nam. ”

Ông nói “cô gái phương Nam” với giọng điệu có chút khinh thường.

“Tôi không xem. ”

“Phải làm thế nào mới có thể để ông biết, là phương Nam hay phương Bắc, xinh đẹp hay không xinh đẹp, đều không liên quan gì đến tôi. ”

Ánh mắt Thẩm Liệt nhàn nhạt: “Còn nữa, cô ấy tên là Trần Tĩnh An. ”

“Tao không đồng ý. ” Thẩm Kính Sâm gân cổ lên, phảng phất như muốn dùng âm lượng để thể hiện quyết tâm.

Thẩm Liệt không để tâm: “Chuyện ông không đồng ý thì nhiều, nhưng chuyện tôi đã làm cũng đâu có ít. ”

Loảng xoảng, đồ đạc trên bàn đều bị gạt phăng xuống đất.

Nghe thấy động tĩnh, y tá vội vàng tiến vào, nhìn thấy huyết áp và nhịp tim của ông tăng vọt, hoảng loạn đi gọi bác sĩ.

Thẩm Liệt xoay người đi ra ngoài.

Suốt nửa tháng sau đó, anh không đến nữa.

Thẩm gia có một vị khách mới đến, là vào một tháng sau.

Dì giúp việc trong nhà tuy là người mới đến sau này, nhưng cũng đã từng thấy qua bức ảnh của nữ chủ nhân treo trong phòng, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Lâm Mạc Như đã lâu không về, kinh ngạc qua đi liền gọi một tiếng “bà chủ”.

Lâm Mạc Như trông rất trẻ, không khác mấy so với dáng vẻ hai mươi mấy tuổi trong ảnh. Bà dường như không hề già đi, vẫn rạng rỡ như xưa, tươi đẹp như thuở ban đầu.

Thẩm Kính Sâm sau khi đổ bệnh tính tình không tốt, tính cách ông vốn đã cổ hủ nghiêm túc, sau khi bị bệnh tật giày vò, nỗi không vui trong lòng đều trút hết lên người khác. Ông chỉ là không cam lòng, tuổi già sức yếu lại không một bóng người bên cạnh. Cảm xúc cáu kỉnh này chỉ tan biến khi nhìn thấy Lâm Mạc Như.

“Bà… bà về khi nào vậy?”

Lâm Mạc Như nhìn dáng vẻ tiều tụy của ông bây giờ, cười nhẹ: “Không lâu đâu. ”

Thẩm Kính Sâm theo bản năng chỉnh lại quần áo. Ông cúi đầu, thấy đôi tay đã quá gầy gò và có chút thâm lại, ông kín đáo giấu ra sau lưng: “Tốt quá, tôi cứ tưởng cả đời này bà sẽ không trở về. ”

“Vốn là không muốn về, nhưng con cái đều đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, cũng không thể cứ tùy hứng như vậy mãi được. ”

Yết hầu Thẩm Kính Sâm trượt lên xuống, hỏi: “Chúng ta đã bao lâu không gặp?”

“Không nhớ nữa. ”

“20 năm. ”

Lâm Mạc Như cười cười: “Không tính, không quan trọng. ”

Thời gian luôn thật kỳ diệu, có những thứ có thể bị hòa tan, có những thứ lại càng lâu càng mới.

Chút tình cảm của Lâm Mạc Như đối với Thẩm Kính Sâm thuộc về vế trước, bà thật sự không còn để tâm nữa, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy lười cả việc về nước, là đến cả tâm tư đối phó cũng không có. Bà trở về, cũng chỉ vì đứa con trai mà bà đã nợ nó quá nhiều.

“Có những lời cả đời này tôi vốn không muốn nói, nhưng Thẩm Kính Sâm, chúng ta đều đã đến tuổi này rồi, một người dù có ích kỷ đến đâu cũng nên có giới hạn chứ?”

Thẩm Kính Sâm mím môi, một vẻ mặt cố chấp không muốn đáp lại.

Lâm Mạc Như vẫn hỏi: “Ông đặt tay lên п●𝐠●ự●𝖈 tự hỏi đi, đối với tôi, đối với con trai của chúng ta, chẳng lẽ ông không có một chút áy náy nào sao?”

Thẩm Kính Sâm ngước mắt, cảm xúc phức tạp.

Từ Thẩm gia đi ra, Lâm Mạc Như thở ra một hơi dài uất ức.

Năm đó lúc rời đi có lẽ vẫn còn chút tiếc nuối, chôn sâu dưới đáy lòng, ngay cả chính bà cũng không muốn thừa nhận. Đến bây giờ thì hoàn toàn không còn nữa. Bà bỗng nhiên thấy may mắn, vì đã không chôn vùi bao nhiêu năm tháng của mình ở cái chốn q⛎·ỷ quái này.

Xe đỗ ở bên ngoài, thân hình cao lớn của Thẩm Liệt dựa vào xe chờ sẵn.

Thấy bà, anh ngồi thẳng dậy, hỏi: “Nếu mẹ không thoải mái, con đưa mẹ về khách sạn trước. ”

“Mẹ trông yếu đuối vậy sao?” Lâm Mạc Như hỏi xong tự mình bật cười, xoay người lại, cùng anh vai kề vai dựa vào xe, hỏi: “Cho mẹ một điếu thuốc được không?”

Thẩm Liệt chần chừ một chút, vẫn là lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho bà. Liếc nhìn bà một cái, anh lại rút ra một điếu nữa.

Lâm Mạc Như ghé lại gần, anh châm lửa cho bà.

Sau đó cúi đầu, cũng châm điếu thuốc của mình.

Cứ thế im lặng hút một lúc, Lâm Mạc Như hỏi: “Học hút thuốc từ khi nào vậy?”

Thẩm Liệt suy nghĩ một chút.

“Mười mấy tuổi, cụ thể không nhớ rõ. ”

Lâm Mạc Như hít một hơi thật sâu, thuốc lá của nam giới, đậm hơn của nữ giới, gần như vào đến tận phổi bà mới thở ra làn khói trắng. Lồng ng. ực còn lưu lại cảm giác cay nồng, đáy mắt bà có chút ươn ướt, những thứ đã bỏ lỡ thật sự quá nhiều. Bà hỏi: “Dự định khi nào kết hôn?”

Thẩm Liệt cúi mắt, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều. Điếu thuốc chưa hút xong đã bị anh dụi tắt, rất lâu sau anh mới nói: “Chưa biết được, phải đợi đến khi cô ấy bằng lòng gả cho con. ”

Lâm Mạc Như cười.

“Sớm cho mẹ gặp mặt một lần. ”

“Vâng ạ. ”

Thẩm Liệt đáp ứng rất nhanh.

Trần Tĩnh An không ngờ mình lại gặp mẹ của Thẩm Liệt nhanh như vậy.

Ánh mắt *****ên trong đầu cô liền hiện lên bốn chữ “phong tình vạn chủng”. Bà mặc sườn xám, thân hình 🍳.𝐮.🍸.ế.п 𝖗.ũ lượn sóng, mái tóc đen được búi lơi. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều là phong tình. Trên mặt có những nếp nhăn không cố tình che giấu, nhưng trạng thái lại rất thoải mái, cả người trông rất trẻ.

“Mẹ, đây là Trần Tĩnh An, ” Thẩm Liệt giới thiệu hai người với nhau, “Mẹ của anh. ”

“Chào dì ạ. ”

Trần Tĩnh An lịch sự chào hỏi.

“Chào con, Tĩnh An, sau này dì có thể gọi con như vậy không?” Lâm Mạc Như cong môi cười cười.

“Đương nhiên có thể dì ạ. ” Trần Tĩnh An cảm thấy mình đang căng thẳng. Cô còn chưa chuẩn bị gì cả, Thẩm Liệt chỉ một câu “mẹ anh đang ở gần đây, muốn gặp em”, thế là họ đến. Cô thậm chí còn chưa hỏi qua xem khi gặp mặt ba mẹ bạn trai thì nên chú ý điều gì.

Lâm Mạc Như khẽ nhíu mũi, có chút tinh nghịch: “Có phải con căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng rồi không? Đừng sợ, dì cũng căng thẳng lắm. ”

“Dì cũng căng thẳng sao ạ?” Trần Tĩnh An khó có thể tin.

Lâm Mạc Như nghiêm túc gật đầu: “Căng thẳng chứ, thật ra dì còn hơi sợ xã giao nữa. ”

Ở chung mấy ngày, Trần Tĩnh An không phát hiện ra nửa điểm dấu vết sợ xã giao của bà, ngược lại còn cảm nhận được hơi thở của một bậc thầy xã giao. Tính cách bà rạng rỡ, phóng khoáng, không câu nệ, đi đâu cũng có thể cùng người ta trò chuyện vài câu, từ Nam ra Bắc, từ trong nước đến ngoài nước, không hề có trở ngại.

Hai người như đã quen từ lâu. Lâm Mạc Như cảm thán mình không có con gái, bà từ sớm đã muốn được cùng con gái đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, chụp ảnh, làm đẹp. Bà tràn đầy sức sống như thể không bao giờ biết mệt, ngược lại Trần Tĩnh An thường xuyên cảm thấy thể lực mình không chống đỡ nổi.

Tiền mua sắm đều là của Thẩm Liệt.

Anh đang ngồi trong văn phòng thì điện thoại liên tục rung lên vì tin nhắn từ ngân hàng, hết cái này đến cái khác, dồn dập như tin rác nã tới tấp.

Thẩm Liệt hỏi Trần Tĩnh An đang ở đâu, khi nào xong, đến lúc đó anh sẽ qua đón họ.

Trần Tĩnh An gửi địa chỉ, nói còn một lúc nữa.

Đến giờ tan làm, Thẩm Liệt qua đón.

Điện thoại báo tin nhắn quẹt thẻ đến mấy chục lần, vậy mà cuối cùng, món quà Trần Tĩnh An mua cho anh lại là... không gì cả.

“Không có gì cho anh à?”

“Không có. ” Trần Tĩnh An thành thật đáp.

Lâm Mạc Như cười khẩy: “Làm đàn ông, quan trọng nhất là phải biết đủ thì mới vui vẻ được. ”

Thẩm Liệt thứ gì cũng không thiếu, chỉ thiếu món quà do chính tay Trần Tĩnh An tặng. Thế nên lúc này anh ra vẻ tính toán, cò kè mặc cả, mong rằng lần sau cô có thể mua cho anh một chiếc cà vạt.

Yêu cầu không cao.

Trần Tĩnh An vui vẻ đồng ý, tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ như vậy.

Lâm Mạc Như ở lại Thiển Loan một thời gian ngắn, trong căn phòng trước đây của Trần Tĩnh An. Vì hai người quá hợp nhau, nên tối đó ngủ chung một phòng, trò chuyện rất lâu. Lâm Mạc Như hỏi Trần Tĩnh An và Thẩm Liệt bắt đầu như thế nào. Trần Tĩnh An suy nghĩ một chút, vẫn là không giữ lại gì mà kể hết ra, cả những chuyện khốn nạn Thẩm Liệt đã làm. Lâm Mạc Như nghe xong sững sờ, mắng anh là đồ khốn nạn.

“Xin lỗi con, đều là lỗi của dì, dì đã không dạy dỗ con trai mình cho tốt. ”

Trần Tĩnh An cười nhẹ: “Đều qua cả rồi ạ. ”

Khi đó, cô cũng sẽ không ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lâm Mạc Như vẫn cảm thấy có lỗi, nhưng lại cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn. Lúc đó bà đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đã xem nhẹ việc Thẩm Liệt tuổi còn nhỏ cũng cần bà. Lâu dần, anh càng lớn càng lãnh đạm, bà muốn tiếp cận lại đã rất khó, cho đến khi anh về nước, vấn đề này vẫn luôn không có lời giải.

Bà vẫn luôn cho rằng tình cảm giữa bà và con trai cứ như vậy thôi.

Không có gì để oán trách, đó là điều bà đáng phải nhận.

Lâm Mạc Như chưa bao giờ nghĩ tới, mình còn có cơ hội để hàn gắn mối ⓠ-ц𝐚-𝐧 h-ệ này.

Cơ hội này, là do Trần Tĩnh An mang lại.

Bà chân thành nói: “Xin lỗi con, và, cảm ơn con. ”

Trần Tĩnh An thẹn thùng cười nhạt, giống như viên ngọc màu sáng, phẩm chất cực tốt, không có nửa điểm tạp chất.

Vài ngày sau, vẫn là ngủ chung, dường như có những chủ đề nói mãi không hết.

Cho đến khi Thẩm Liệt không thể nhịn được nữa mà qua gõ cửa.

Giọng Lâm Mạc Như giòn tan: “Chuyện gì?”

Thẩm Liệt đến để đòi người, mặt không biểu cảm hỏi: “Xin hỏi bà Lâm có thể trả lại bạn gái cho tôi được không?”

“Không được. ”

Trả lời dứt khoát lưu loát, “Mẹ biết hết những chuyện khốn nạn con đã làm rồi, thật đáng xấu hổ, phạt con ngủ một mình một tháng!”

“…”

Thẩm Liệt hỏi: “Là phạt con, hay là thưởng cho mẹ?”

Lâm Mạc Như bị nói trúng tim đen, hừ hừ: “Như nhau cả thôi!”

Vài ngày sau, Lâm Mạc Như cùng bạn bè hẹn nhau đi du lịch vòng quanh đất nước, thưởng ngoạn non sông gấm vóc. Trần Tĩnh An lúc này mới dọn về phòng ngủ chính.

Không bao lâu sau, Thẩm Liệt đã tự mình thể hiện mức độ nhớ nhung của anh. Đêm đó dùng hết ba cái “áo mưa”, cô ôm lấy cổ anh, chơi xấu thế nào cũng không chịu làm nữa.

Thẩm Liệt véo cô một cái, cô mặt đỏ bừng, làm đà điểu.

“Đồ phản bội nhỏ. ”

“Đây là bạo hành!” Trần Tĩnh An hừ một tiếng.

Hai người dán rất gần, nhiệt độ trên da thịt truyền cho nhau, đến nỗi khi Thẩm Liệt cười nhẹ, sự 𝓇.𝖚.n г.ẩ.🍸 của cơ thể cũng truyền sang cho cô. Cô cảm thấy thật đáng ghét, bảo anh không được cười nữa. Anh xoay người đè cô xuống dưới thân, hai người đối mặt nhau, dư vị của cuộc hoan ái vẫn chưa tan đi, cô mím môi dưới, đúng lúc mà nhận thua.

Thẩm Liệt nhìn Trần Tĩnh An, vén những sợi tóc lòa xòa cho cô.

Sự dịu dàng từ đầu ngón tay còn lưu lại trên da, cô rất thích sự đ-ụ-𝖓-𝖌 𝖈-𝐡-ạ-𝖒 như vậy.

Anh cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô, hết lần này đến lần khác. Cô bật cười khẽ, không kìm được. Đôi môi bị anh 𝖈-ắ-п n-𝐡-ẹ một cái, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, môi răng quấn quýt, hơi thở hòa vào nhau.

“Cảm ơn em. ”

Thẩm Liệt dán bên môi, nói.

Trần Tĩnh An có chút mờ mịt, không biết câu cảm ơn này từ đâu mà ra, cô hỏi: “Cảm ơn gì ạ?”

Thẩm Liệt không nói, đáp lại cô là hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, làm cô gần như không thở nổi.

Cảm ơn em.

Đã để anh cũng có được sự dịu dàng thuộc về gia đình.

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tháng chín, Trần Tĩnh An cùng đoàn đi biểu diễn ở nước ngoài, gần một tháng. Cũng may sau khi kết thúc sẽ có nửa tháng nghỉ, cho nên dù lịch trình gấp rút, mọi người cũng không có gì phàn nàn, đều dốc hết sức để mang vinh quang về cho đất nước rồi nghỉ một kỳ nghỉ dài.

Trong lúc đó cũng có gặp mặt, Thẩm Liệt cũng đi công tác. Khi khoảng cách không quá xa, anh sẽ qua thăm cô, thời gian còn lại, phần lớn là gọi điện và video.

Thời gian gặp nhau quá ngắn ngủi, nên sự chia ly lại càng khiến người ta khó chịu.

Cũng may trong sự bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt một tháng đã qua, buổi biểu diễn chính thức kết thúc.

Những người khác trong đoàn ở lại du lịch mua sắm, dự định vài ngày nữa mới về. Chỉ có Trần Tĩnh An đã đặt vé máy bay ngay trong ngày.

Chuyến bay về đến trong nước, đã là đêm khuya.

Thẩm Liệt nói vì lý do công tác nên không ở Kinh Thành, không thể ra sân bay đón cô, nhưng sẽ sắp xếp xe đến đón. Trần Tĩnh An nghe vậy, nói không thất vọng là giả. Cúp điện thoại, một cảm giác mất mát không thể tả nổi ập đến. Cô lúc này mới kinh ngạc nhận ra, hóa ra mình đã nhớ anh đến nhường này.

Máy bay hạ cánh.

Cô đẩy hành lý đi ra.

Vì là đêm khuya, người đón ở sân bay lác đác vài người. Trần Tĩnh An cũng không thấy người đến đón mình, chỉ nhận được tin nhắn, nói đã đến, và báo cho cô cổng ra cụ thể.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đi về phía cổng ra đã hẹn.

Tháng mười, trong nước đã bắt đầu trở lạnh. Trần Tĩnh An không để ý, chỉ mặc một chiếc sườn xám mỏng manh. Khi định lấy áo khoác từ trong vali, cô không cẩn thận làm đổ vali, nắp vali bật mở, có thứ gì đó rơi vãi ra ngoài. Cô vịn tà váy rồi ngồi xổm xuống, có chút vất vả nhặt đồ lên, bỏ lại vào trong vali.

Có người đến gần, dừng lại bên cạnh cô. Từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Thưa cô, có cần giúp đỡ không?”

Trong khoảnh khắc đó.

Như một dòng điện ùa vào, nhanh chóng truyền đến vị trí trái tim. Cô quay đầu lại, đâm thẳng vào một đôi mắt đen thẳm.

Thẩm Liệt như thể xuất hiện từ hư không.

Anh cứ thế đứng đó, dưới hàng mi dài, đáy mắt trong veo lấp lánh, một nụ cười rất dịu dàng, lại như đã chờ cô từ rất lâu.

Trần Tĩnh An đứng dậy, không màng đến cơn choáng váng vì đứng lên quá nhanh, một đầu chui vào lồng ng. ực anh.

“Đồ lừa đảo!”

“Thẩm Liệt, anh đúng là đồ lừa đảo, anh là đồ tồi!”

Trần Tĩnh An không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào. Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cơ thể mệt mỏi rã rời, cô biết sẽ không gặp được anh, có lẽ trong vài ngày tới cũng chưa chắc đã gặp được, tâm trạng tụt dốc, cả người toàn là năng lượng tiêu cực. Rồi anh đột nhiên đứng ngay trước mắt, hỏi cô có cần giúp đỡ không. Cũng chỉ trong một chớp mắt, cô như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, vui s·ướ·𝐧·𝐠 đến không nói nên lời.

Thẩm Liệt cứ để mặc cho cô lên án. Anh kéo áo khoác ra, bao bọc lấy cô, hơi ấm nóng bỏng của cơ thể bao trùm lấy cô.

Anh cúi đầu, dễ dàng hôn lên môi cô.

Cứ thế ôm nhau một lúc không nhúc nhích.

Trần Tĩnh An lắng nghe nhịp tim đập trong lồng ng. ực anh, cô ngẩng đầu, khẽ chớp mắt một cách yên bình, cảm nhận được hai trái tim đang chung một nhịp đập.

“Có phải em đã đợi rất lâu không?”

“Vẫn ổn. ”

Thẩm Liệt nhìn chăm chú vào mắt cô, gọi tên cô.

“Hửm?”

Thẩm Liệt buông một tay cô ra, không biết từ đâu biến ra một chiếc nhẫn kim cương, giữ ở đầu ngón tay, giọng nói trầm khàn: “Chiếc nhẫn này đã được đặt làm từ rất sớm. Từ thiết kế đến khi ra thành phẩm mất rất nhiều thời gian, nếu không thì anh đã cầu hôn em sớm hơn rồi. Nhưng anh muốn dành cho em những gì tốt nhất, nên chờ đợi một chút, cũng có thể chấp nhận được. ”

“…”

Anh ngừng lại. Bàn tay cầm nhẫn, và cả giọng nói của anh, đều run lên khe khẽ, không tài nào kìm lại được.

Thẩm Liệt cũng biết điều đó, anh cười khổ: “Em chịu khó chút, anh luyện tập vài lần rồi, mà vẫn không thể làm tốt hơn được. ”

Hơi thở của Trần Tĩnh An như ngừng lại.

Cô không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ bản năng nhìn anh, tầm mắt không thể dời đi nửa phần.

Thẩm Liệt cúi mi, lại một lần nữa dừng lại rất lâu.

Rồi anh mới mở miệng: “Anh thậm chí đã viết sẵn lời cầu hôn, chính là để tránh lúc này lại trở nên ngốc nghếch, nói năng lộn xộn, lời không diễn tả hết ý. Thật đấy, bây giờ nó đang ở trong túi áo bên trái, lúc chờ em anh đã xem qua mấy lần, đảm bảo đã thuộc lòng rồi…”

Anh kéo nhẹ khóe môi, một nụ cười rất gượng gạo: “Giờ mới phát hiện, lúc thật sự muốn nói ra, đầu óc lại trống rỗng, quên sạch sành sanh, nói tới nói lui cũng chỉ còn lại đúng một câu. ”

Tầm mắt bắt đầu nhòe đi, lệ chực trào không thể kìm nén, Trần Tĩnh An nghe thấy anh nói: “Trần Tĩnh An, kết hôn với anh được không?”

Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Thẩm Liệt từng chút một lau nước mắt cho cô, cẩn thận và trang trọng, như thể đang đối diện với một món báu vật dễ vỡ.

“Được. ”

Đôi mắt Trần Tĩnh An đẫm lệ, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

Đến lượt Thẩm Liệt sững sờ: “Em nói gì?”

Trần Tĩnh An chìa tay ra, và chiếc nhẫn ấy, cuối cùng cũng được lồng vào ngón tay cô như ý nguyện.

“Em nói, em đồng ý. ”

Thẩm Liệt như thể lúc này mới nghe thấy, anh bỗng nhiên bật cười: “Không được đổi ý đâu đấy. ”

Đêm dài sắp tàn, ánh sao mờ nhạt, chỉ có vầng trăng vẫn treo cao, thanh lãnh và sáng tỏ.

Đó là vầng trăng của anh.

Cũng là vầng trăng chỉ thuộc về riêng anh.

—— TOÀN VĂN KẾT THÚC ——

Chương (1-91)