Tháng đổi năm dời
← Ch.79 | Ch.81 → |
Sau khi đồng ý lời cầu hôn, Trần Tĩnh An cũng có chút hoang mang, không phải vì không chắc chắn về tương lai, mà là cô tốt nghiệp chưa được bao lâu, đã sắp vui mừng đón nhận thân phận mới: người đã kết hôn.
Nhưng hôn lễ thực sự, phải đến đầu xuân năm sau mới diễn ra.
Quá trình chuẩn bị phức tạp và dài dòng ở giữa, tất cả đều do Thẩm tiên sinh phụ trách. Dùng lời của Thẩm Liệt mà nói, cô chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý để trở thành Thẩm phu nhân.
Trần Tĩnh An báo cho ba mẹ biết kế hoạch kết hôn, ba mẹ cũng đã đoán trước được, chỉ nói hai miền Nam Bắc cách nhau quá xa, họ hàng trong nhà đi dự hôn lễ sẽ có nhiều bất tiện. Thẩm Liệt đề nghị tổ chức ở cả hai nơi, như vậy, họ hàng hai bên đều sẽ tiện lợi.
Hai đám cưới, hai phiền toái siêu cấp lớn.
Nhưng thời gian vẫn còn sớm, Trần Tĩnh An vẫn cứ tận hưởng thời gian yêu đương.
Giữa chừng, Trần Tĩnh An nhận một dự án quảng bá của công ty dưới trướng Thẩm Liệt, đây là quyết định của đoàn, cô và Chung Hân đều có trong danh sách. Buổi tối khi hai người ở bên nhau, cô nhắc đến chuyện này, chống cằm cười nhẹ, hỏi làm như vậy có được tính là một kiểu đi cửa sau không.
“Tính chứ. ”
Thẩm Liệt dễ dàng kéo cô vào lòng: “Tính là anh đi cửa sau, phải cảm ơn cô giáo Trần đã cho anh cơ hội này. ”
Trần Tĩnh An trợn mắt, hai người đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ một ánh mắt, một cách xưng hô của anh cũng đủ để cô biết anh muốn làm gì.
Cô chặn tay anh lại: “Nói chuyện đàng hoàng một lát đi. ”
“Em nói đi. ”
Giọng Thẩm Liệt trầm thấp, đầy vẻ 𝐪.u.𝐲ế.n 𝓇.ũ.
Động tác trên tay anh không dừng lại, dễ dàng nắm ngược lấy tay cô, hai tay cô bị một tay anh giữ chặt, đặt trước người. Tay còn lại của anh không kiêng nể gì mà châm ngòi thổi gió, rút dải lụa ra, thong thả ung dung như đang mở một hộp quà. *****ên là lớp giấy gói kín mít, xé ra rồi, bên trong là gì đều nhìn thấy không sót một thứ.
Thẩm Liệt còn hỏi: “Sao không nói nữa?”
Thế này thì nói thế nào được, mặt Trần Tĩnh An đỏ ửng, mở to mắt nhìn bộ dạng không ra người của anh, vừa tức vừa không làm gì được anh. Bây giờ là người vì dao thớt, ta vì thịt cá, trong chuyện này, cô trước nay chưa từng có cơ hội thắng.
Thẩm Liệt cúi người 𝐜_ắ_𝖓 ⓝ𝒽_ẹ môi cô: “Cũng không có gì để cảm ơn cô giáo Trần cả. ”
“Chỉ có thể như vậy thôi. ”
“…”
Lấy thân báo đáp sao?
Trần Tĩnh An bị anh đổi trắng thay đen làm cho không nói nên lời.
“Cô giáo Trần, em từng dạy anh cách gảy đàn tỳ bà, anh nhớ được không nhiều lắm. ” Thẩm Liệt dừng lại, ấn xuống eo cô. Trên làn da trắng lạnh còn có vài giọt mồ hôi, theo đ-ườ-𝓃-ⓖ 🌜-⭕n-🌀 trượt đến quai hàm. Vẻ mặt đứng đắn của anh, cùng với việc anh đang làm hình thành một sự tương phản cực mạnh, trông vừa nho nhã lại vừa cấm dục. Anh thấp giọng hỏi, như một học sinh hiếu học.
Trần Tĩnh An ấp úng, cắn chặt môi.
“Đàn tỳ bà có những ngón pháp nào nhỉ? Vê nhẹ, gảy chậm, đúng không?” – anh nói, giọng vừa nghiêm túc vừa mang theo ý trêu chọc, như thể Trần Tĩnh An chính là cây đàn tỳ bà của riêng anh. Ngón tay anh thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ. Gảy xong, anh còn nghiêng đầu hỏi: “Cô giáo Trần, có phải thế này không?”
“…”
Trần Tĩnh An cảm thấy mình sắp điên rồi.
Khi bất ngờ không kịp phòng bị, bị anh chọc cho bật ra một tiếng, Thẩm Liệt lại hỏi: “Cô giáo Trần, đây được xem là âm trầm hay âm bổng?”
Đồ khốn nạn!
Đồ đại khốn nạn!
Nhờ phúc của Thẩm Liệt, cô cảm thấy trong một thời gian ngắn mình không thể nhìn thẳng vào cây đàn của mình được nữa.
Buổi quay phim diễn ra vào cuối tháng. Đạo diễn rất tỉ mỉ trao đổi với họ về cách quay, cách đối mặt với ống kính, nhân viên công tác cũng rất thân thiện. Ngày *****ên ở chung, mọi người đều cảm thấy lần hợp tác này hẳn sẽ rất vui vẻ. Sự thật cũng đúng là như vậy, tiến độ rất thuận lợi.
Nhưng Trần Tĩnh An không ngờ Thẩm Liệt sẽ đến.
Đạo diễn và toàn bộ tổ quay phim đều không biết chuyện, chỉ thấy Thẩm Liệt cùng mấy vị quản lý cấp cao cứ thế mà đến. Ngơ ngác một hồi lại cảm thấy vô cùng được ưu ái, không ngờ cấp trên lại coi trọng dự án này đến thế. Vì vậy họ càng thêm cẩn trọng, giới thiệu từ ý tưởng quay phim đến thiết kế, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
“Lúc các vị quay, có tiện để chúng tôi xem không?” Thẩm Liệt liếc mắt qua.
Đạo diễn gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên ạ. ”
Đạo diễn dẫn mọi người vào studio.
Studio vốn đang trong giờ nghỉ, nhưng nhân viên công tác nhận được tin tức đã nhanh chóng hành động, người chỉnh ánh sáng, người lo bối cảnh, thoáng nhìn đã thấy bận rộn mà có trật tự.
Đạo diễn nói: “Mấy ngày nay mọi người đều rất nỗ lực để hoàn thành tiến độ, chỉ là hiện trường trông hơi lộn xộn. ”
Thẩm Liệt vừa vào đã thấy Trần Tĩnh An.
Cô quay lưng về phía anh, đang trò chuyện với người đối diện, mặc bộ Hán phục màu xanh nhạt dùng để quay phim, mái tóc dài được búi lơi, cài một chiếc trâm đơn giản thanh tú. Thân hình mảnh mai, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
“Đây là các cô giáo tham gia quay phim lần này sao?” Thẩm Liệt hỏi.
Trần Tĩnh An nghe thấy giọng nói quen thuộc, xoay người nhìn qua, ánh mắt vô tình đâm thẳng vào mắt anh. Cô thoáng kinh ngạc, đó là sự bất ngờ, và cả sự căng thẳng khó hiểu. Cô nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, để tôi giới thiệu cho anh nhé?”
“Phiền anh. ”
Trông hơi ngốc. Thẩm Liệt thu hồi tầm mắt, khóe môi vẽ ra một đư-ờ-𝓃-𝐠 🌜-0-𝓃-𝖌 cực nhỏ.
Chung Hân nhìn thấy Thẩm Liệt, phản ứng *****ên là nhìn sang Trần Tĩnh An, cười hỏi cô: “Các em đang yêu đương công sở à. ”
Lại còn chơi trò trước mặt không thân, sau lưng tình thú trên giường.
“…”
Thực tế là cô cũng không biết gì cả.
Đạo diễn giới thiệu từng người, Thẩm Liệt gật đầu chào hỏi, tỏ ra rất ra dáng. Thực tế, những người khác trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, cùng anh diễn một vở kịch, chẳng qua là nhân giờ làm việc tranh thủ qua xem vợ mình thôi.
Đến lượt Trần Tĩnh An.
Ánh mắt Thẩm Liệt dừng lại, lớp trang điểm thanh nhã rất hợp với cô. Anh cười nhạt, nói một câu vất vả rồi.
“Không vất vả ạ. ”
Trần Tĩnh An cứng nhắc trả lời.
Chung Hân nín cười, đúng vậy, người vất vả rõ ràng là họ!
“Các vị cứ quay đi, đừng để chúng tôi ảnh hưởng đến tiến độ của các vị. ” Thẩm Liệt nói.
Đạo diễn liên tục gật đầu, bảo các nhân viên vào vị trí. Chung Hân cùng các tiền bối khác đứng dậy đi về phía khu vực quay phim. Trần Tĩnh An ở phía sau, ống tay áo Hán phục rộng thùng thình, lúc đi qua, khó tránh khỏi phất qua người Thẩm Liệt. Dưới lớp tay áo, anh vươn tay véo nhẹ ngón tay cô, rồi lại thu về, nhanh đến mức như thể không có gì xảy ra. Cô không nhịn được mà liếc nhìn anh, anh lại có vẻ mặt quang minh chính đại, đứng đắn, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô. Mà trái tim vì anh đột nhiên xuất hiện còn chưa kịp bình tĩnh, lại bắt đầu đập loạn lên.
Anh thật sự không thể làm người được mà!
Lúc quay phim, Thẩm Liệt nhìn một lát. Tầm mắt Trần Tĩnh An thỉnh thoảng liếc qua đều có thể bị anh bắt gặp, giống như đi làm lén lút lướt mạng bị sếp bắt tại trận. Sự thật dường như cũng là như vậy, cô bây giờ cũng được xem là “nhân viên” dưới trướng của anh.
Hơn mười phút sau, Thẩm Liệt rời đi.
Đạo diễn cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi bị cấp trên giám sát cuối cùng cũng biến mất. Người có cùng suy nghĩ không chỉ có một mình đạo diễn, các nhân viên công tác càng là như vậy, không khí hiện trường so với vừa rồi sinh động hơn nhiều.
Giữa giờ nghỉ, Trần Tĩnh An thấy tin nhắn Thẩm Liệt gửi đến điện thoại.
Là tấm ảnh chụp cô lúc đang quay phim. Lúc đó cô đang nghe đạo diễn giải thích, mắt mở to, biểu cảm ngơ ngác, trông rất ngốc nghếch. Bị Thẩm Liệt bắt được, chụp lại, rồi gửi cho cô.
Trần Tĩnh An: Xóa đi!
Trần Tĩnh An: Có những người bề ngoài là lãnh đạo đi thị sát, thực ra lại toàn làm chuyện lén lút!
Thẩm Liệt trả lời rất nhanh: Chụp vị hôn thê của mình không tính là lén lút.
Trần Tĩnh An: Trông ngốc quá.
Thẩm Liệt: Rất đáng yêu.
Thẩm Liệt: Trên mạng gọi kiểu này là mỹ nhân ngốc nghếch.
Trần Tĩnh An: …
Trần Tĩnh An: Tổng tài nên bớt lướt mạng lại.
Thẩm Liệt: Cho nên em có thành kiến gì với nghề nghiệp của anh à?
Trần Tĩnh An: Thật ra cũng không dám lắm đâu ạ.
…
Cứ thế câu được câu không trò chuyện cho đến khi tiếp tục quay phim. Ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt trêu chọc của Chung Hân, cô hỏi sao vậy, Chung Hân cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy lần này em thật sự rơi vào lưới tình rồi. Trần Tĩnh An, em tiêu rồi. ”
Trần Tĩnh An cũng cười cười.
Buổi tối về nhà, ai nấy đều bận việc đến tận khuya.
Thẩm Liệt về trước cô, nhưng vẫn còn công việc phải xử lý, anh đang nghe điện thoại ở sân dưới lầu. Cô lên lầu tắm rửa trước, tắm xong quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ lấy váy ngủ. Vừa bước vào liền thấy bộ Hán phục màu xanh nhạt treo bên trong, giống hệt bộ cô mặc lúc quay phim.
“?”
Thẩm Liệt vào phòng, Trần Tĩnh An quay đầu lại: “Sao anh lại trộm mang đồ diễn về vậy?”
“Không phải bộ em đã mặc, là bộ mới, anh nhờ người tìm mua. ” Thẩm Liệt dựa vào khung cửa, thong dong nhìn cô, “Em mặc rất đẹp. ”
Bộ Hán phục nhiều lớp, hoa văn phức tạp. Cô ngạc nhiên nói: “Mang về cũng đâu có dịp nào để mặc. ”
“Sao lại không có?” Thẩm Liệt hỏi lại.
Trần Tĩnh An ban đầu không hiểu, nhưng rất nhanh liền biết anh đang nói đến dịp nào. Có đôi khi, ăn mặc chỉnh tề còn có thể khơi gợi lòng người hơn là không mặc gì cả. Đặc biệt là lúc này, cô bị anh giữ eo bắt ngồi ngay ngắn, những lớp váy gấp lại che giấu rất nhiều thứ. Quần áo của cả hai trông đều chỉnh tề hoàn hảo, như thể chỉ là một cái ôm đơn giản. Chỉ có cô mới biết, dưới lớp váy là cảnh tượng gì.
Áo khoác ngoài từ vai trượt xuống, Thẩm Liệt vẫn còn có thể phân tâm, giúp cô mặc lại áo, giữ cho cô dáng vẻ đoan trang lúc này.
Nếu không phải gò má ửng hồng, tóc mai bên thái dương bị mồ hôi làm ướt, chắc sẽ trông thật hơn một chút.
Trần Tĩnh An cũng từng thấy những loại quần áo khác dành cho việc này, đủ loại sở thích, không ngoại lệ đều là những mảnh vải cực nhỏ, trông mỏng manh xuyên thấu. Mà bộ trên người cô đây, không có bất kỳ điểm tương đồng nào với chúng. Cô thật sự không hiểu gu của Thẩm Liệt nằm ở đâu.
Sau khi mọi chuyện mơ màng trôi qua, cô hỏi.
Giọng Thẩm Liệt khàn đi, nhưng vẫn không mất đi sự bình ổn: “Có lẽ là vì trông quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức muốn làm bẩn. Nghĩ đến vẻ mặt thanh lãnh của Trần Tĩnh An từng chút một sụp đổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, dù có kìm nén cũng không nhịn được mà bật ra tiếng. Chỉ cần nghĩ đến thôi, ừm, đã có một sự thôi thúc muốn em phải 𝒸ⓗế●✝️ trên giường. ”
“…”
Lúc anh nói những lời này, rõ ràng là vô cùng đứng đắn. Sao anh có thể nói ra những lời thô tục như vậy?
Quá bi. ến th. ái.
Trần Tĩnh An không nhịn được muốn cách xa anh một chút.
Chưa kịp nhúc nhích nửa phân đã bị anh kéo lại. Thẩm Liệt lại cười: “Không phải thật sự tin đấy chứ?”
“… Anh lừa em à?”
Thẩm Liệt giữ lấy eo cô, nguồn nhiệt trong lòng bàn tay nóng bỏng. Anh nói: “Cái đó thì không có, chỉ là em không tin có lẽ sẽ tốt hơn. ”
“…”
“Thẩm Liệt, anh không cảm thấy mình rất bi. ến th. ái sao. ”
Trần Tĩnh An nghe thôi đã thấy mỏi chân đau lưng, không nhịn được mà rùng mình.
“Vậy thì làm thêm vài chuyện bi. ến t. hái nữa, không thể mang tiếng oan được. ” Thẩm Liệt lật người cô lại, vươn tay nắm lấy, một bàn tay to lớn bao phủ kín mít…
Ánh đèn trong nhà cứ lay động mãi, chiếu rọi lên tường, phập phồng không ngừng.
—
Số lần Trần Tĩnh An đến công ty của Thẩm Liệt rất ít. Trong công việc, cả hai đều ở trong trạng thái không quấy rầy lẫn nhau.
Hôm đó cô nghỉ phép, Thẩm Liệt gọi điện tới nói có một tập tài liệu để quên trong phòng sách, bảo cô lấy giúp. Lát nữa Kỷ Hoằng sẽ qua lấy. Cô nói không cần, “Em cũng đang rảnh, để em mang qua cho anh. ”
Trần Tĩnh An lấy tài liệu, thay quần áo rồi ra cửa.
Đến công ty đưa đến tay Thẩm Liệt vừa đúng lúc.
“Đợi anh một lát rồi cùng nhau ăn cơm nhé?” Thẩm Liệt ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, vest phẳng phiu, rất ra dáng.
Trần Tĩnh An gục trên sofa, cằm đặt lên cánh tay, nói được.
Thẩm Liệt có cuộc họp, cô một mình thật sự nhàm chán, liền vào phòng nghỉ bên trong chợp mắt một lúc. Đây là lần *****ên cô ngủ trên chiếc giường này, chăn đệm đều mang mùi hương riêng của anh.
Cuộc họp kết thúc, Thẩm Liệt vào gọi cô ăn cơm. Ăn cơm xong lại quay về làm việc. Trần Tĩnh An xung phong muốn cùng anh “đi làm” một ngày: “Em có thể viết một bài về lịch trình làm việc hàng ngày của một vị boss lớn. ”
Chẳng qua cũng không có gì để viết, hàng ngày là công việc, họp hành, ăn cơm, rồi lại tiếp tục công việc. Phần lớn thời gian so với tưởng tượng của cô còn nhàm chán hơn nhiều.
“Sẽ rất nhàm chán đấy. ” Thẩm Liệt thẳng thắn.
“Không sao, chỉ cần có anh ở đây thì không nhàm chán. ”
Dù không làm gì cả, chỉ cần ở bên nhau, cũng sẽ cảm thấy rất thú vị.
“Hôm nay tốt thế, chịu đi làm cùng anh à?”
“Em ngày nào cũng rất tốt, ” mắt cô mỉm cười, “Đương nhiên, sau này sẽ còn tốt hơn nữa. ”
Thẩm Liệt ngồi trước bàn xử lý công việc, Trần Tĩnh An cầm iPad xem phim.
Kỷ Hoằng thỉnh thoảng đi vào, báo cáo một vài tình hình công việc. Rất nhiều thuật ngữ cô nghe hiểu lơ mơ, nhưng cô rất thích dáng vẻ làm việc của Thẩm Liệt, trầm ổn và chín chắn, cộng thêm vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, thập phần bắt mắt.
Kỷ Hoằng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thẩm Liệt sớm đã nhận ra ánh mắt của cô, như một cơn mưa phùn lất phất. Anh ngước mắt nhìn qua: “Lại đây. ”
“Hửm?” Trần Tĩnh An không hiểu vì sao, theo bản năng đứng dậy đi qua.
Thẩm Liệt xoay ghế lại, cổ tay cô bị nắm lấy, cô dễ dàng bị kéo vào lòng anh. Cũng không biết anh đã nhấn nút gì, chỉ biết tấm rèm sau cửa sổ sát đất bắt đầu kéo lên, ánh sáng trong phòng bỗng chốc tối sầm lại. Cô cũng không ngốc, rất nhanh liền nghĩ đến anh muốn làm gì.
Cằm cứ thế bị anh nắm lấy, anh nói: “Bảo là đi làm cùng anh, cách xa như vậy thì sao mà ‘làm’?”
Một lời hai nghĩa.
“?”
Trần Tĩnh An làm sao ngờ được anh sẽ đột nhiên cư xử không ra người. Cô theo bản năng muốn chạy, chiếc ghế xoay một vòng, lại một lần nữa quay lại. Lưng cô chạm vào mép bàn làm việc lạnh ngắt, không thể không ưỡn thẳng lưng về phía trước. Nhưng động tác này trông thế nào cũng giống như đang chủ động.
Thẩm Liệt cười nhẹ một tiếng.
Trần Tĩnh An trên mặt thẹn thùng, không cho anh cười.
Mông bỗng nhiên bị bàn tay to lớn của anh vỗ một cái, lực không lớn, nhưng tiếng lại rất vang, và cũng rất xấu hổ. Thẩm Liệt nói: “Xoay người lại, đưa em đi làm cùng. ”
Giọng anh rất đứng đắn, ít nhất nghe có vẻ là như thế.
Trần Tĩnh An nửa tin nửa ngờ, nhưng ít nhất xoay người lại sẽ an toàn hơn một chút. Cô xoay người, cánh tay chống lên mặt bàn. Màn hình máy tính là một đống báo cáo gì đó, cô liếc qua một cái đã thấy không hiểu. Chưa kịp nghĩ nhiều, đã có một chuyện khác thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Vành tai cô đỏ bừng, thấp giọng nhắc nhở đây là văn phòng, người bên ngoài có thể vào bất cứ lúc nào.
Thẩm Liệt nắm lấy eo nhỏ của cô, xương thịt tinh tế, da thịt cân đối. Anh nói: “Vào thì có qu_a_𝓃 𝐡_ệ gì, không ai biết đâu. Em đang mặc quần áo, họ sẽ không biết chúng ta đang làm gì. ”
Trên thực tế, anh sớm đã khóa trái cửa, bật 𝖈𝐡●ế đ●ộ không làm phiền. Nơi này cách âm rất tốt, cho dù có chút âm thanh gì, cũng sẽ không bị nghe thấy.
Nhưng Trần Tĩnh An không biết. Đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến Kỷ Hoằng và những người khác ở bên ngoài. Nếu họ thật sự vào thấy thì sẽ nghĩ thế nào. Càng nghĩ càng căng thẳng, càng căng thẳng lại càng khó vào trạng thái.
Thẩm Liệt bị kẹt ở giữa.
Anh cũng không chịu nổi, trên trán là mồ hôi, giọng nói cũng càng ngày càng thấp: “Sao lại căng thẳng như vậy, vì đang làm chuyện xấu à?”
Anh nói “chuyện xấu”.
Trần Tĩnh An chỉ cảm thấy ngọn lửa kia càng ngày càng mãnh liệt, sắp bị thiêu rụi đến nơi.
“Thả lỏng một chút, anh cũng rất khó chịu. ”
“Đồ lừa đảo!”
Trạng thái này cũng không kéo dài lâu. Cả hai đều rất quen thuộc, anh chiếm cứ vị trí chủ đạo, hoặc nhanh hoặc chậm, tất cả đều do anh. Trần Tĩnh An cánh tay chống lên mặt bàn, che miệng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Suy nghĩ phiêu đãng giữa không trung.
Cô phảng phất có thể nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nhận thức như vậy, làm cô cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Thẩm Liệt dựa sát lại, động tác hòa hoãn đi rất nhiều. Anh vươn tay từ ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra mấy tập tài liệu đưa đến trước mắt cô, anh nói: “Xem đi. ”
Trần Tĩnh An không thể không phân ra nửa điểm tinh lực để xem. Chỉ là trong tình huống như vậy, việc đọc trở nên quá mức gian nan. Tay cô nắm lấy góc tài liệu, nhìn thấy trên bìa có chữ di chúc, chuyển nhượng cổ phần, thỏa thuận tiền hôn nhân, não bộ như có dòng điện xẹt qua. Cô lúc này mới thấy chữ ký trên tài liệu.
Nét chữ phóng khoáng không gò bó viết hai chữ: Thẩm Liệt.
Di chúc là của anh, chuyển nhượng cổ phần cũng là của anh. Người hưởng lợi và người được chuyển nhượng đều viết tên cô.
Cây bút máy được đưa đến tay cô, anh nắm lấy tay cô, di chuyển đến vị trí ký tên.
Trần Tĩnh An chậm chạp không ký tên mình. Có ai lại làm như vậy, trong lúc đang làm chuyện này, lại đưa di chúc và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra bắt cô ký tên.
“Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn cho em một sự đảm bảo đủ lớn trong cuộc hôn nhân này. ”
Trần Tĩnh An cảm thấy khóe mắt ươn ướt: “Có ai lại lập di chúc sớm như vậy không?”
Thẩm Liệt cười nhẹ: “Em mà thương anh, thì bây giờ thả lỏng một chút đi, anh sắp bị em làm cho 🌜𝒽ế_† rồi. ”
“…”
Anh luôn có thể dùng một câu nói để dễ dàng phá vỡ không khí.
Sau đó quên mất đã ký xong như thế nào. Rất nhiều chỗ cần ký tên, ban đầu tay cô ⓡ⛎·п 𝖗·ẩ·ÿ, bị anh nắm lấy viết ra chữ có chút xiêu vẹo. Đến sau này anh đứng dậy, cô chỉ dùng một tay chống lên mặt bàn, không chỉ tay run, mà chân cũng run.
Vẫn chưa đủ thỏa mãn, cứ thế quậy đến tận phòng nghỉ.
Tất cả đều là hơi thở của cô.
Thẩm Liệt ghé vào tai cô nói, mèo con chó con đánh dấu lãnh địa của mình chính là như vậy.
Anh ngẩng đầu, trên vai cổ là vết hôn đỏ của cô, vị trí vi diệu, ngay cạnh cổ áo sơ mi. Đó là nơi cô trả thù lúc bị anh hôn khắp người đến mức không còn một chỗ nào nguyên vẹn. Một chấm nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ thì giống như vết muỗi đốt bị dị ứng. Anh lại nói: “Chỗ này cũng là của em. ”
Người cắn là cô, người xấu hổ cũng là cô.
“Lòng chiếm hữu có phải hơi mạnh quá không, hửm?”
Trần Tĩnh An giơ cánh tay mình lên, bằng chứng như núi, sao anh còn không biết xấu hổ nói cô chiếm hữu mạnh. Người làm hại cô mùa hè phải mặc áo dài tay cũng là anh, vết mới chồng lên vết cũ, trông thật đáng sợ.
Thẩm Liệt không tiếng động cười cười.
Đợi hai người từ phòng nghỉ ra ngoài, Trần Tĩnh An mới biết đã muộn, văn phòng đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Cô lúc này mới thấy thời gian đã hơn 9 giờ.
Thẩm Liệt kéo rèm ra, cảnh đêm thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất hiện ra không sót một thứ gì. Như một dải ngân hà rơi xuống, những vì sao vỡ vụn rơi khắp nơi. Bóng đêm nuốt chửng rất nhiều thứ, khiến cảnh vật trông rộng lớn và sâu thẳm hơn ban ngày. Hai người cứ thế nhìn cảnh đêm hồi lâu.
Cho đến khi Trần Tĩnh An nắm lấy tay anh, nói có quà muốn tặng anh.
Đồ vật không đắt tiền, là chiếc bật lửa cô chọn, nhà thiết kế dung hòa các yếu tố như thuyền buồm, lạnh lẽo, có một cảm giác cơ khí cổ điển.
Thẩm Liệt cầm nó trong tay, hỏi: “Sao đột nhiên lại tặng quà cho anh?”
“Quà sinh nhật. ”
Trần Tĩnh An nói: “Thẩm tổng, sinh nhật vui vẻ. ”
Sinh nhật Thẩm Liệt là ngày 6 tháng 8.
Cô cũng là sau này mới biết từ Kỷ Hoằng, rằng anh không tổ chức sinh nhật. Những năm trước, ngày này cũng giống như những ngày khác, không có gì khác biệt. Nhân viên trong công ty cũng đã từng thử tổ chức sinh nhật bất ngờ cho anh, sau khi thất bại thảm hại, liền không ai dám làm nữa.
Lâu dần, ngay cả Thẩm Liệt cũng quên mất.
“Anh không tổ chức sinh nhật. ” Anh nói.
“Em biết, nhưng sau này em đều muốn tổ chức cho anh. Em biết anh có tiền, cái gì cũng không thiếu, cho nên em tặng anh chiếc bật lửa và… Trần Tĩnh An của ngày hôm nay. ” Nói xong, lại cảm thấy lời này thật sến sẩm, không nhịn được hỏi: “Có phải nổi da gà lên không?”
Nhưng đúng là, đau đầu nhất chính là tặng quà gì.
Cuối cùng vắt óc suy nghĩ mới ra được ý tưởng tặng chính mình cả một ngày.
Thẩm Liệt nói: “Anh rất thích, thích nhất chính là Trần Tĩnh An của ngày hôm nay. ”
“Để được qua đây, em còn trộm giấu tài liệu của anh đấy. ” Trần Tĩnh An chớp mắt, bắt đầu thú nhận.
Thẩm Liệt nhếch môi cười: “Vậy là có đồng lõa?”
Trần Tĩnh An gật đầu lia lịa, cô tự nhiên là không thể biết được tập tài liệu nào là cần thiết, đành phải cầu cứu Kỷ Hoằng: “Đồng lõa cũng là có ý tốt, anh không được tính sổ sau lưng đâu đấy. ”
Nụ cười của Thẩm Liệt càng thêm lười biếng và tùy ý: “Ừm, tăng lương cho cậu ta. ”
Không tổ chức sinh nhật là vì không ai nhớ, sau khi thất vọng rồi thì không muốn có mong chờ nữa. Bắt đầu tổ chức sinh nhật, là vì Trần Tĩnh An nhớ, cô nhớ, mọi thứ đều có ý nghĩa.
Chiếc bật lửa dán vào lòng bàn tay, từ cảm giác lạnh lẽo đến khi được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm. Anh nói: “Em làm vậy, anh bắt đầu mong chờ những sinh nhật sau này rồi đấy. ”
“Xin mời ngài cứ mong đợi. ”
Trần Tĩnh An chắp tay trước 𝖓gự.ⓒ, làm một tư thế thành kính, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Thẩm Liệt, chúng ta còn có rất nhiều tháng đổi năm dời.
← Ch. 79 | Ch. 81 → |