← Ch.295 | Ch.297 → |
Tất nhiên.
Tô Tái Tái ngẩng đầu ưỡn 𝓃gự●𝒸, tỏ ra "Tôi chính là người ưu tú như vậy".
Bách Trúc tức giận đến mực nghẹn họng, trợn mắt thẳng thừng rồi mặc kệ cô.
Bách Tán Quốc giả bọ ho một tiếng, chuyển sự chú ý của mọi người từ trên người Tô Tái Tái qua người mình một lần nữa, sau đó nhìn Mễ Ông Thành công cười khổ một tiếng: "... Đúng, chính là như ông thấy đấy."
Ông cụ Tô, đây chính là do Tiểu Tái nhà ông tự đứng ra, không thể trách ông ấy được.
Bách Tán Quốc không nhịn được lại thở dài ở trong lòng.
"Thì ra..." Mễ Ông Thành cười, sau khi liếc nhìn Tô Tái Tái bằng một ánh mắt ẩn giấu sự nham hiểm thì lại nhìn Bách Tán Quốc nói: "Bảo sao tôi thấy cô gái này sao lại ngang tàng như thế, thì ra là có ông Bách ở phía sau làm chỗ chống lưng."
Vừa dứt lời, Bách Tán Quốc lật tức khua tay vội vã giải thích: "Tôi không phải chống lưng của con bé."
Câu nói này khiến Mễ Ông Thành sững sờ.
Mà Bách Tán Quốc vẫn chưa nói xong, ông ấy Tô Tái Tái rồi nói tiếp: "Tôi còn phải nhờ vào cô gái mà ông bảo là ngang tàng đây này."
Ông ấy mỉm cười cũng không biết là đang nói đùa, hay là tả hai chữ "ngang tàng" lại về cho Mễ Ông Thành.
Nhưng mà mặc kệ ý của ông ấy là gì, Mễ Ông Thành vẫn cười ha hả, cười xong thì lại tỏ ra hoà nhã dễ gần: "Cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, tôi nghĩ là ông Bách và cô gái này sẽ không chấp vặt lão già cổ hũ này đâu nhỉ?"
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Tô Tái Tái. Dường như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, mọi người vẫn luôn trò chuyện vui vẻ như nhau.
Tô Tái Tái chẳng muốn tiếp lời của ông ta, sau khi vỗ vỗ đầu gối thì đứng đậy, mắt nhìn vào mặt của Mễ Ông Thành nói: "Không sao chứ? Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi đây."
Tay Mễ Ông Thành đang cầm cây trượng lại ⓢ❗.ế.𝖙 𝐜.♓ặ.т hơn một chút, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái một hồi lâu sau mới vừa cười vừa gật đầu: "Không có việc gì đâu."
Tô Tái Tái gật đầu, xoay người chào hỏi nhóm người Khúc Nhiên rồi rời đi.
Bách Tán Quốc nhìn về phía Mễ Ông Thành cười ha hả nói: “Ông già họ Mễ này, khi nào rảnh thì cùng nhau uống trà nha. ” rồi cũng rời đi.
Đợi đám người đi rồi, Mễ Nhã mới hậu tri hậu giác phụ hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Mễ Ông Thành, vẻ mặt không thể tin tưởng, âm lượng cực cao gần như là thét chói tai: “Ông nội, ông cứ thế để cho họ đi như vậy sao ạ?”
“Gào cái gì mà gào?” Mễ Nhã còn chưa gào thét xong thì Mễ Ông Thành đã quay đầu trừng mắt nhìn Mễ Nhã, ánh mắt đó làm cho Mễ Nhã sợ hãi, vội vã cúi đầu cụp mắt.
“Hay lắm. ” Mễ Ông Thành trừng mắt nhìn Mễ Nhã, tức đến mức cầm quải trượng mà đập cồm cộp xuống dưới đất, cười lạnh nói: “Tưởng ông già này không hay xuất hiện nên mấy đứa tiểu bối còn dám gào thét trước mặt ông già này đúng không?”
Càng nói ngữ điệu càng lên cao làm cho Mễ Nhã co rúm cả người lại.
Lúc này Mễ Nghĩa Văn mới mở miệng nói chuyện thay cho con gái: “Ba, Tiểu Nhã không có ý đó đâu ạ. ”
Dừng lại một lát ông ta quay sang nói với Mễ Nhã: “Tiểu Nhã còn không mau xin lỗi ông nội đi?”
“Cháu xin lỗi ông ạ…” Mễ Nhã ngoan ngoan làm theo, không dám cãi lại nửa lời.
Mễ Ông Thành liếc mắt nhìn sang, chậm rãi nói: “Ông cũng không trách cháu đâu. ”
Mễ Nghĩa Văn thấy không khí đã hòa hoãn hơn thì mới cung kính mở miệng: “Ba, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?”
Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tô Tái Tái kia thì chúng ta không làm gì được, nhưng Khúc Nhiên với Mễ Y thì không thể nào có người quan sát hai tư trên hai tư được, không thì chúng ta thử xem?”
Nếu như có cơ hội thì có thể bắt Mễ Y về.
Dù sao thì giờ bà ấy cũng không còn qυ🔼_𝐧 𝒽_ệ gì với nhà họ Mễ nữa, cũng chẳng cần để ý gì nhiều mà cứ thế ép hỏi tiền đề phương pháp rèn là gì.
“Ba biết con muốn làm gì. ” Nhưng ông ta vừa mới dứt lời thì Mễ Ông Thành chẳng thèm quay đầu đã đáp lời rồi, chỉ là chút tính toán trong lòng con trai.
Dừng lại một chút rồi ông ta mới nói tiếp: “Giờ người đứng đầu gia tộc nhà họ Mễ, nói thế nào thì Mễ Y cũng là em gái ruột của con đấy. ”
Mễ Ông Thành nói tới đây thì chậm rãi quay đầu nhìn con trai, vừa giống khuyên vừa giống như uy *****: “Nếu con xuống tay quá tàn nhẫn không màng tới chút tình thân… thì con muốn người khác nhìn con, nhìn nhà họ Mễ này như thế nào?”
Khóe mắt Mễ Nghĩa Văn hơi run, ông ta vội ngẩng đầu nhìn về phía ba mình mà giải thích: “Ba! Con không có ý đó. Chỉ là vừa rồi… Con không nghĩ nhiều tới thế mà thôi. Con cũng vì nhà họ Mễ…”
“Thôi được rồi. ” Mễ Ông Thành ngắt lời con trai: “Con vì nhà họ Mễ không sai. ”
Nhưng phần nhiều vẫn là vì bản thân con.
Phần này Mễ Ông Thành không nói ra ngoài miệng. Đức hạnh con trai mình thế nào ông ta biết thừa.
Ông ta dừng lại không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Phải biết được phương pháp rèn từ chỗ tiểu Y, hơn nữa phải biết trước khi trăm họ cùng biết. Chỉ là trước mắt thì…”
Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, rốt cuộc Tô Tái Tái kia có lai lịch như thế nào vậy?”
Mễ Nhã lắc đầu nói: “Cháu chỉ biết cô ta là sinh viên được chiêu sinh nội bộ. Nhưng thực chất chuyện chiêu sinh nội bộ này cũng là vì cô ta có 𝐪●⛎𝐚●п 𝒽●ệ với em trai của viện trưởng Ngô, lúc này mới gia nhập vào Huyền Học Viện. Vốn dĩ… mọi người không coi là có chuyện gì đáng nhắc tới, ai ngờ…”
Ai ngờ hôm đánh giá cô ta cứ thế tiến thẳng lên sơ cấp đâu ạ?
Mễ Nhã nghĩ tới đây thì không nhịn được mà hơi cắn môi dưới, vẻ mặt không cam lòng.
“Phù Lục Viện?” Mễ Ông Thành nghĩ một lát hỏi lại: “Nếu ông nhớ không nhầm thì là Ngô Thẩm Văn đúng không? Em trai của ông ấy có phải là Ngô Lục Lục mới không lâu trước đó đã lên Bạch Ngân đúng không?”
Chuyện Ngô Lục Lục tiến lên tận Bạch Ngân đã truyền khắp nơi.
Làm cho thế gia danh môn phải chú ý, đoán chắc nhiều năm qua có phải Ngô Lục Lục đã gặp được kỳ ngộ gì đó. Trong lúc nhất thời, nhà họ Ngô yên lắng mười mấy năm nay lại bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Thậm chí có người bắt đầu tìm hiểu xem Ngô Lục Lục có nhận đồ đệ hay không.
Đến cả Mễ Ông Thành cũng tính toán tìm cơ hội lân la làm quen với nhà họ Ngô.
Chỉ là không ngờ nhà họ Ngô lại có 🍳.⛎.a.п ♓.ệ với Tô Tái Tái hay sao?
“Chính là ông ấy đó ạ. Nghe nói 🍳●ц🔼●п 𝒽●ệ của ông ấy với Tô Tái Tái không tồi, còn có người nghe thấy ông ấy gọi cô ta là tiểu hữu ạ. ” Mễ Nhã liên tục gật đầu đáp.
Cô ta mới nói tới đây, Mễ Ông Thành giật mình quay sang nhìn cô ta, lặp lại lần nữa: “Tiểu hữu á?”
Ông ta kinh ngạc xong mới nói: “Thế thì… không được tùy tiện hành động đâu. ”
Nói rồi ông ta quay đầu nói với con trai: “Nghĩa Văn, con mau tìm người đi tìm hiểu cho rõ ràng lại xem rốt cuộc Tô Tái Tái này có bối cảnh như thế nào. ”
Mễ Văn Nghĩa gật đầu nói: “Dạ con hiểu rồi. ”
“Tiểu Nhã thì…” Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã, nhìn vết thương trên mặt cô ta nói: “Cháu về xử lý vết thương cho tốt rồi quay lại trường học đi, trong khoảng thời gian này tập trung vào học hành, không cần phải lo sang chuyện khác. ”
“Ông nội?” Mễ Nhã kinh ngạc: “Thế còn Khúc Nhiên…”
Hai từ “Không chịu” còn chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mễ Ông Thành dội ngược trở về, cuối cùng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.
“Nghĩa Văn. ” Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Mễ Nhã, mở miệng gọi tên con trai, nhưng lại chẳng hề quay đầu lại, tới khi nghe thấy ông ta trả lời mới nói tiếp: “Mễ Nhã là người kế thừa chức vụ gia chủ nhà họ Mễ đời kế tiếp, ngày thường dù con có bận đến đâu cũng phải dạy nó đạo lý “Chuyện nhỏ không nhịn, mưu lớn ắt loạn” chứ, trong cuộc chơi, ai mất kiên nhẫn trước sẽ thua, ngay của chuyện này mà cũng không hiểu là sao hả?!”
Nghe vậy, Mễ Nghĩa Văn lập tức vung tay tát Mễ Nhã một cái bốp, tiếng động to tới nỗi dù đứng ngoài hành lang vẫn nghe rõ mồn một.
Đánh xong, Mễ Nghĩa Văn khẽ xoay người lại, cung kính khom lưng trước Mễ Ông Thành: “Vâng, con trai nhớ kỹ rồi ạ. ”
Nói đoạn, ông ta quay sang lườm Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, con đã nhớ kỹ chưa?”
Mễ Nhã bị tát đến lệch mặt chỉ có thể lặng lẽ xoay đầu trở về, sau đó cúi người, cụp mắt, kính cẩn trả lời hệt như ba mình: “… Nhớ kỹ rồi ạ. ”
Mễ Ông Thành xoa trán, ra chiều mệt mỏi, nói: “Hôm nay đến đây thôi, ba mệt rồi. ”
Dứt lời, ông ta chống quải trưởng, cất bước rời đi, để lại hai cha con Mễ Nhã và nhóm vệ sĩ đứng yên tại chỗ, cung kính cúi người chào.
Mãi tới khi bóng dáng ông ta khuất sau khúc cua, Mễ Nghĩa Văn mới ngồi dậy, nhìn đám vệ sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lạnh lùng nói: “Thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi tự về nhận phạt đi. ”
← Ch. 295 | Ch. 297 → |