← Ch.289 | Ch.291 → |
Cô ta dám đảm bảo rằng bà nội Bạch sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.
Dù sao thì... bây giờ cô ta đã vượt trội hơn hẳn con nhỏ Tô Tái Tái kia.
Trong khi Bạch Ngữ Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hứa Tần Nhã vừa cất lời: “Mẹ ơi, mẹ xem ai về rồi nè!”, vừa kéo cô ta đến nhà kính.
Bà ta mỉm cười nhìn bà nội Bạch đang đưa lưng về phía mình rồi nói: “Mẹ à! Mẹ mau nhìn này!”
Bà nội Bạch đang cắt tỉa chậu cây kiểng, nghe tiếng của Hứa Tần Nhã thì chậm rãi đặt kéo xuống, lau tay rồi mới quay đầu nhìn về hướng cửa.
Bạch Ngữ Dung lập tức nở một nụ cười thật tươi để thể hiện mặt tốt nhất của mình với bà ấy, sau đó cô ta ngọt ngào nói: “Bà nội ơi, cháu cố tình trở về để mừng sinh nhật của bà đấy ạ. ”
“Ồ. ” Bà nội Bạch nghe xong gật đầu, câu trả lời hờ hững ấy khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt của cô ta và Hứa Tần Nhã cũng dần trở nên cứng nhắc.
Bà nội Bạch dời tầm mắt đi chỗ khác, cầm kéo lên và tiếp tục công việc ban nãy, đồng thời dửng dưng trả lời: “Cháu vừa mới về, chắc cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ ngơi đi. Tần Nhã à, tối nay con bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món nhé. ”
Giọng điệu thản nhiên cứ như không thèm quan tâm.
Bạch Ngữ Dung có thể nhịn được còn Hứa Tần Nhã thì không.
“Mẹ à, Ngữ Dung... con bé cố tình xin nghỉ để trở về chúc mừng sinh nhật mẹ đó. ” Hứa Tần Nhã nhìn bà nội Bạch với vẻ mặt không dám tin: “Mẹ, sao mẹ lại... ”
Bà nội Bạch dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã, có hơi thắc mắc hỏi: “Không phải mẹ đã bảo con bé về phòng nghỉ ngơi rồi sao?”
Bà ấy còn cố tình dặn dò chuẩn bị thêm vài món ăn vào buổi tối nữa mà!
Hứa Tần Nhã nghe xong lại muốn nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị Bạch Ngữ Dung cắt ngang.
“Mẹ. ” Cô ta vươn tay nắm lấy tay của bà ta, cười nói: “Con cũng hơi mệt rồi, hay là mẹ theo con lên lầu nha. ”
Dừng một chút, cô ta lại nhìn về phía bà nội Bạch: “Bà nội ơi, vậy con với mẹ lên lầu trước ạ. ”
“Ừ. ” Bà nội Bạch vừa cắt tỉa cây kiểng vừa đáp mà chẳng buồn quay đầu nhìn cô ta một cái.
Nụ cười nơi khóe miệng của Bạch Ngữ Dung khẽ giật giật, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, kéo Hứa Tần Nhã về phòng.
Vừa đóng cửa lại, Hứa Tần Nhã đã tức giận ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào cửa và nói với Bạch Ngữ Dung: “Hôm nay nếu là cái con kia quay về thì mẹ không tin là bà ấy sẽ tỏ thái độ như vừa rồi. ”
Những lời này khiến động tác mở vali của Bạch Ngữ Dung chợt khựng lại, nhưng một giây sau lại trở về bình thường.
Cô ta vừa mở vali, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Tần Nhã: “Không sao đâu mẹ, có lẽ là vì con vẫn không đủ xuất sắc đó ạ. Con lại tiếp tục nỗ lực thêm một chút nữa, bà nội sẽ công nhận con thôi. ”
Hứa Tần Nhã nghe cô ta nói thế, đau lòng thốt lên: “Đứa trẻ ngốc này!”
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mẹ à, mẹ mau nhìn này. ” Bạch Ngữ Dung cầm hộp gấm đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Tần Nhã, đưa một cái cho bà ta rồi thúc giục: “Mẹ mau mở ra xem đi. ”
Hứa Tần Nhã lập tức trở nên vui vẻ, vừa mở ra vừa hớn hở nói: “Đứa nhỏ này thật là có lòng. ”
Vừa mở chiếc hộp gấm cỡ bằng lòng bàn tay ra, bà ta lập tức nhìn thấy có mười viên thuốc ở bên trong.
Màu vàng sáp, to bằng móng tay.
“Đây là... ” Hứa Tần Nhã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Đây là thứ thuốc mà con đang uống sao, Ngữ Dung?”
Bạch Ngữ Dung mỉm cười gật đầu.
“Ối trời, tốt quá rồi. ” Hứa Tần Nhã vô cùng vui vẻ, sau khi lấy lại tinh thần, bà ta hỏi tiếp: “Vậy có yêu cầu gì không? Uống trước hay sau bữa ăn vậy con?”
Bạch Ngữ Dung nghe thế không khỏi bật cười: “Dạ không có nhiều yêu cầu như vậy đâu ạ. ”
Cô ta dừng vài giây, suy nghĩ một lát lại nói: “Mẹ chỉ cần uống ba viên đầu trong ba ngày liên tiếp trước khi đi ngủ, sau đó cách ba ngày uống một lần, sáu viên còn lại thì mỗi tuần uống một viên là được. ”
“Ừm, mẹ nghe con. ” Ngoài miệng, Hứa Tần Nhã thoải mái đồng ý, thấy trong tay Bạch Ngữ Dung vẫn còn hai hộp gấp, bèn hỏi: “Này là cho bà nội với ba con hả?”
Bạch Ngữ Dung gật đầu: “Vâng, mỗi người mười viên ạ. ”
Nghe vậy, Hứa Tần Nhã bĩu môi, vừa vươn tay giành lấy hai hộp gấm, vừa nói: “Vất vả lắm con mới luyện ra được mà, với cả bà nội con cũng lớn tuổi rồi, không cần biếu nhiều vậy đâu. Hơn nữa mấy thứ này á hả, đưa nhiều quá sẽ hạ giá trị của nó, không còn trân quý nữa. ”
Nói xong, Hứa Tần Nhã nhặt bảy viên trong hộp của bà nội Bạch ra, chỉ để lại đúng ba viên, rồi mới chịu trả lại cho Bạch Ngữ Dung: “Bằng này là đủ rồi. ”
Nói đoạn, bà ta tạm ngừng vài giây, lại bảo: “Nếu bà ta dùng mà thấy hiệu quả, chẳng phải sau này sẽ chủ động thân thiết với con hơn sao?”
Bạch Ngữ Dung nghĩ ngợi rồi gật đầu, cho rằng lời Hứa Tần Nhã nói rất có lý.
Nhưng vừa ngước mặt lên, cô ta lại thấy Hứa Tần Nhã đang mở hộp của Bạch Văn Liên, lấy năm viên bên trong hộp ra, cất vào hộp của mình.
“Mẹ ơi, này là phần của ba mà. ” Bạch Ngữ Dung tưởng Hứa Tần Nhã không biết, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Mẹ biết chứ. ” Nghe vậy, Hứa Tần Nhã trợn mắt trừng cô ta, hờn dỗi nói: “Ba con không cần trẻ trung quá làm gì. ”
Tránh cho hồi xuân quá mạng, đầu óc cũng bắt đầu linh động, càn rỡ lên thì mệt lắm.
Bạch Ngữ Dung gật đầu, tầm mắt dừng lại trên hộp gấm, nói: “Mẹ ơi, hay bây giờ con qua đưa cho bà nội luôn nhé?”
“Ừm. ” Hứa Tần Nhã gật đầu, liếc nhìn cái hộp của mình: “Mẹ cũng đi cất phần mình đây. ”
Bà ta còn phải tìm chỗ bí ẩn nào đó cất mấy viên dư ra, chứ không đợi chồng về thấy hai bên chênh lệch quá nhiều thì lại mặt nặng mày nhẹ nữa.
Bạch Ngữ Dung lập tức hiểu ngay ý của Hứa Tần Nhã, nhưng chỉ mỉm cười rồi cùng bà ta rời khỏi phòng, ai đi đường nấy.
Khi Bạch Ngữ Dung tới gần phòng kính nhỏ trồng hoa, trên mặt lại treo lên nụ cười ngoan hiền, đúng lúc này lại tình cơ nghe thấy âm thanh truyền từ trong ra, mặt mày tức khắc sa sầm, dừng chân đứng nép vào một góc, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Lúc này, bà nội Bạch đang nói chuyện điện thoại với luật sư.
“Luật sư Lôi, chuyện di chúc giải quyết xong chưa?” Bà nội Bạch hỏi.
“Thưa bà, xin bà cứ yên tâm, cổ phần công ty đã được sửa lại theo ý của bà rồi, cô Tô Tái Tái chiếm tám mươi phần trăm, ông Bạch mười lăm phần trăm, bà Bạch bốn phần trăm, cô Bạch Ngữ Dung một phần trăm. ” Giọng của luật sư Lôi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tốt, hai ngày nữa tôi sẽ qua đó. ” Bà nội Bạch bình thản đáp, sau vài giây im lặng, trong mắt bà ấy ánh lên vẻ dịu dàng, nói: “Đợi đến khi tôi lên thủ đô, cùng chúc mừng sinh nhật với Tiểu Tái, sẽ tặng món quà này cho nó. ”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện trước thời điểm ấy. ” Luật sư Lôi trả lời, sau đó lại vừa cười vừa bảo: “Đúng rồi, chúc bà sinh nhật vui vẻ. ”
“Ừm, cảm ơn. ”
Bà nội Bạch rất vui, tiếp tục trò chuyện với luật sư Lôi thêm vài câu rồi mới cúp máy, ngay lúc tâm trạng đang vô cùng thoải mái vì đã thuận lợi giải quyết được một chuyện quan trọng thì lại vô tình nhìn thấy một góc váy lấp ló cách đó không xa.
Bà ấy lập tức nghiêm mặt, hạ giọng quát: “Ai đó?! Mau ra đây!”
Vừa dứt lời, Bạch Ngữ Dung vòng qua bụi hoa, bước ra, trên mặt để lộ chút áy náy, xấu hổ nói nhỏ: “Bà nội, là cháu ạ. ”
Cô ta ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Xin lỗi bà nội, cháu không cố ý nghe lén đâu, vì quá háo hức muốn đưa thứ này cho bà nên mới… cháu thật lòng xin lỗi, bà… bà sẽ không trách cháu chứ?”
Bạch Ngữ Dung sợ hãi nhìn bà nội Bạch, tỏ vẻ đáng thương.
Dù sao cũng là đứa cháu mình từng yêu thương, nhìn nó lớn lên từng chút một, thử hỏi sao lại không có tình cảm cho được?
Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, thấy trên mặt cô ta không hề có cảm xúc nào khác ngoài áy náy thì hơi hạ thấp sự cảnh giác, chầm chậm mở miệng: “Ồ? Ngữ Dung muốn đưa thứ gì cho bà thế?”
Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung vui vẻ tiến về phía trước, đưa hộp gấm trên tay cho bà nội Bạch: “Là cái này ạ. ”
Nhân lúc bà nội Bạch mở ra xem, cô ta đứng bên cạnh, xấu hổ nói: “Đây là đan dược *****ên cháu luyện thành công, hiệu quả không tệ, công hiệu là kéo dài tuổi thọ, thế nên sau khi luyện thành, cháu háo hức quá nên đã chờ không kịp mà xin phép trường học cho về nhà để đưa cho bà đó ạ. ”
Nói đoạn, cô ta tạm dừng vài giây, rồi bảo: “Không phải thứ gì quá quý giá, nhưng là món quà cháu tự tay làm, mong bà… không chê. ”
← Ch. 289 | Ch. 291 → |