Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 289

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 289
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

“Có rảnh ạ. ” Tô Tái Tái thoải mái gật đầu, dừng vài giây lại nói: “Bà nội ơi, hay là để cháu về nhà thăm bà nhé?”

Chứ ngồi xe đường dài tới đâu cũng mệt mỏi lắm.

“Không sao đâu mà, vừa hay để bà… hoạt động gân cốt một chút. ” Bà nội Bạch tủm tỉm bảo: “Dạo này ở mãi trong bệnh viện ngán lắm rồi, đang tính đi du lịch loanh quanh đây một chút cho thư thả. Đúng rồi, nếu bà tới thủ đô thì có thể tiện đường ghé qua nhà luôn, một công đôi chuyện. ”

“Dạ. ” Tô Tái Tái nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Đến lúc đó, nếu bà muốn thì ở lại trong nhà cũng được. ”

“Ừm, chuyện đó chờ bà tới rồi tính tiếp nhé. ” Bà nội Bạch mỉm cười: “Nay là cuối tuần mà, cháu đi chơi với các bạn đi, bà không làm phiền cháu nữa. ”

“Vâng, tạm biệt bà nội. ” Tô Tái Tái lại nói thêm vài câu với bà nội Bạch rồi mới chịu cúp máy.

Xong xuôi, cô vừa xoay xoay cổ, vừa nghĩ tới căn nhà của nhà họ Bạch.

Xem ra trước khi bà nội tới, cô phải xử lý sạch sẽ cái thứ trong hồ nhân tạo mới được.

Phía bên kia, sau khi cúp máy, bà nội Bạch cúi đầu vu. ốt ve bộ lông trắng muốt của mèo con, miệng mỉm cười tâm sự với nó: “Mấy ngày nữa là chúng ta sẽ lên thủ đô thăm Tiểu Tái đó, con có vui không nào?”

Mèo trắng “meo” một tiếng đáp lời, cái đuôi bù xù phía sau lắc lư qua lại, như đang hưởng ứng lời bà nội Bạch.

“Ra vườn hoa chơi đi. ” Bà nội Bạch chơi với mèo trắng một lát thì thà nó xuống đất, để nó tự đi chơi.

Còn bà ấy thì đứng dậy, tính đi dạo một vòng hóng gió.

Người ta thường nói mèo rất hiếu động, bị ôm nhiều vài giây thôi là nó sẽ thấy rất khó chịu, bí bách, nhưng chú mèo trắng mà Tiểu Tái mang về cho bà ấy lại cực kỳ ngoan.

Thậm chí, đôi khi bà nội Bạch có cảm giác như thể nó nghe hiểu được lời mình nói vậy.

Sau khi được đặt xuống đất, bé mèo trắng không rời đi ngay, mà cọ tới cọ lui chân bà ấy một hồi, sau đó quấn đuôi quanh chân bà ấy nửa vòng, quay đầu hướng về một phía nào đó “meo” một tiếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn bà nội Bạch, “meo” thêm tiếng nữa mới chịu rời đi.

Nó giống như đứa nhỏ trong nhà nói với bà ấy “Cháu ra ngoài chơi nhé” trước khi ra khỏi nhà vậy.

Bà nội Bạch cười tủm tỉm nhìn nó rời đi, tới khi thân hình trắng như tuyết, vô cùng linh hoạt kia nhảy vào trong lùm cây rồi không thấy đâu nữa, bà ấy mới quay qua nhìn theo hướng con mèo trắng mới kêu “meo” một tiếng.

Nhưng chỗ đó vẫn y hệt như trước kia, không có cái gì không đúng hết.

Bà nội Bạch hơi nghi ngờ một chút, sau đó bà ấy đi tới phòng kính nhỏ trồng hoa để xới đất và cắt cành cho mấy chậu hoa.

Chờ bà cụ đi rồi, nữ 🍳⛎-ỷ vẫn luôn cúi đầu đứng ở một chỗ hẻo lánh, lúc ẩn lúc hiện.

Sau mấy lần như thế thì không thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Khi nó lại xuất hiện một lần nữa, thì đã đứng bên ngoài phòng kính nhỏ trồng hoa, tiếp tục cúi đầu đứng ở một chỗ hẻo lánh để bảo vệ bà nội Bạch.

Cùng lúc đó, Hứa Tần Nhã cười xán lạn bước xuống xe.

Sau khi đứng vững, bà ta quay lại nhìn vào trong xe, vừa vui vẻ vẫy chào, vừa đau lòng nói: “Con gầy rồi, hôm nay nhất định phải nấu mấy món con thích nhiều một chút mới được. ”

“Mẹ, con đi mới bao lâu đâu, sao mà gầy nhanh thế được. ”

Cô ta cười yếu ớt, còn chưa thấy người, nhưng chỉ dựa vào giọng nói này đã khiến người ta phải tò mò muốn nhìn xem đó là ai.

Ngoài Bạch Ngữ Dung ra thì còn có thể là ai chứ?

Cô ta chậm rãi xuống xe, đứng thẳng dậy, trong chớp mắt cho dù là những người giúp việc đã chăm non cô ta từ nhỏ tới lớn ở nhà họ Bạch cũng không khỏi sửng sốt.

Cô chủ… Đẹp hơn trước rồi?

Bạch Ngữ Dung nhìn nét mặt sửng sốt của mọi người vì vẻ đẹp của cô ta, đắc ý cong môi, lúc này mới vươn tay ra chủ động khoác tay Hứa Tần Nhã, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng ta đi tôi, con về thăm bà nội, lần này về con có mua đồ bổ cho mọi người. ”

“Con bé này, con xin phép nghỉ về nhà đã là món quà tốt nhất rồi, còn mang quà làm gì nữa. ” Hứa Tần Nhã hờn dỗi, vỗ vỗ nhẹ lên tay Bạch Ngữ Dung, nói.

“Con hiếu kính mọi người là chuyện đương nhiên mà. ” Bạch Ngữ Dung cười trả lời, đầu hơi nghiêng qua, dựa vào người Hứa Tần Nhã.

Hành động của Bạch Ngữ Dung khiến Hứa Tần Nhã yêu thương xoa tóc cô ta.

Tay bà ta mới chạm tới tóc cô ta đã giật mình, rồi yêu thích tới nỗi không buông tay, sau đó, bà ta hỏi: “Ngữ Dung, con dùng dầu gội gì thế? Tóc mềm mượt như vậy!”

Nói xong bà ta phát hiện không chỉ tóc, mà làn da cô ta cũng trở nên nõn nà hơn trước.

Cho dù là ở khoảng cách gần thế này, bà ta cũng không nhìn thấy lỗ chân lông nào?

Hứa Tần Nhã nhớ rõ vốn dĩ làn da của Bạch Ngữ Dung cũng không phải rất tốt, sao bây giờ lại…

“Làm gì có dầu gội nào đâu, con dùng thuốc điều chế đấy!” Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút rồi nói: “Bản thân con dùng thử thấy không có vấn đề gì nên mới mang về cho mọi người. Vừa đúng lúc sinh nhật bà nội, xem như là quà con tặng bà. ”

“Ôi chao! Cái này đúng là tốt hơn bất kỳ món quà nào khác!” Hứa Tần Nhã nhìn làn da của Bạch Ngữ Dung, vô cùng vui mừng.

Bà ta im lặng một chút rồi không ngừng cảm thán: “Thấy con tiến bộ như vậy mẹ rất vui mừng. Nhưng chỉ cần nghĩ tới nó…”

Hứa Tần Nhã hừ một tiếng, bộ dáng như không muốn nhắc tới.

Bà ta tức giận nói: “Cũng may là con nói trước cho mẹ biết, nếu không thì mẹ cũng không biết chuyện nó không lo học hành mà lại chạy đi tham gia mấy cái chương trình giải trí q*⛎*ỷ quí gì đó, thật sự là…”

“Mẹ!” Bạch Ngữ Dung lắc lắc tay Hứa Tần Nhã một chút, giả vờ khuyên nhủ: “Thật ra… Tiểu Tái như vậy cũng rất tốt. Biết đâu em ấy có thể tạo dựng cho mình một mảnh trời riêng trong giới giải trí thì sao!”

“Nó có thể tạo dựng mảnh trời riêng gì chứ? Chuyện trong giới giải trí mẹ cũng biết không ít. ” Hứa Tần Nhã xua xua tay với Bạch Ngữ Dung, bĩu môi nói: “Rất loạn!”

Bà ta ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Lại còn hùa theo tổ chương trình làm mấy chuyện như xây dựng hình tượng. Con cứ chờ xem đi, sau khi trò mèo này của nó bị vạch trần thì sẽ có hậu quả gì!”

“Có lẽ đây không phải ý của Tiểu Tái đâu. Mẹ cũng biết mà, mấy chương trình giải trí đó vì thu hút người xem mà xây dựng hình tượng học sinh xuất sắc, hay xuất thân danh giá đâu có ít. ”

Hứa Tần Nhã hừ lạnh một tiếng: “Mẹ chẳng có yêu cầu gì cao siêu với nó, chỉ hy vọng nó đừng đem tới phiền phức gì cho con là được. ”

“Con không sợ đâu!” Bạch Ngữ Dung cười, ra vẻ kiêu ngạo, nâng cằm nói: “Bây giờ con là cấp F đấy, mẹ quên rồi sao?”

Nói tới chuyện này, Hứa Tần Nhã cười toe toét như muốn nứt ra, bà ta yêu thương vỗ mu bàn tay Bạch Ngữ Dung, xúc động nói: “Năm đó ông hai con đặt tên cho con thật sự không sai lệch chút nào. Con nhìn đi, con mới vào Huyền Học Viện được bao lâu đâu mà đã lên tới cấp F rồi, mẹ tin con sẽ nhanh chóng vượt qua Ngạn Xương thôi. ”

Bạch Ngữ Dung nghe thấy tên Trình Ngạn Xương thì chỉ cười chứ không nói gì.

Còn Hứa Tần Nhã thì âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của bà ta và chồng.

Cũng may bọn họ chia “Bùa khóa nhân duyên” làm ba phần và đã uống hết, nếu không thì sao lại có được cô con gái tốt thế này chứ?

Còn về Tô Tái Tái thì…

Hứa Tần Nhã lại cười khẩy trong lòng.

Bà ta vốn định răn dạy con nhóc đó một trận, nhưng nếu bà nội Bạch đã vì cô mà trách mắng bà ta, vả lại còn ngăn cản bà ta dạy dỗ cô, vậy... sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bà ta nữa.

Tới lúc đó cứ để cho bà nội Bạch tự mình gánh vác đi.

Nghĩ đến đây, Hứa Tần Nhã chỉ ước gì Tô Tái Tái có thể nhanh chóng đi gây sự vô cớ khắp nơi, khiến cho bà nội Bạch phải đau đầu nhức óc, sau đó hối hận vì quyết định ngu ngốc của bản thân.

Vừa nghĩ tới biểu cảm sẽ xuất hiện trên khuôn mặt bà nội Bạch lúc ấy thôi thì Hứa Tần Nhã đã âm thầm cảm thấy hả hê rồi.

Bà ta tạm thời kìm nén tâm trạng hưng phấn của mình xuống, mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung: “Không nói tới nó nữa, thật là mất hứng. Đi nào! Chúng ta đi gặp bà nội của con thôi, bà ấy mà thấy con trở về, rồi biết được chuyện con đã lên cấp F thì chắc chắn sẽ rất vui mừng cho xem. ”

“Dạ. ” Bạch Ngữ Dung khẽ gật đầu, cứ thế để cho Hứa Tần Nhã kéo mình vào trong nhà.

So với dáng vẻ nôn nóng, chỉ mong sao có thể lập tức khoe khoang với bà nội Bạch của Hứa Tần Nhã, thì Bạch Ngữ Dung trông trầm tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là nụ cười trên môi của cô ta lại tràn đầy tự tin.

Chương (1-301 )