Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2188

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2188
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2188: ĐÓ LÀ DẤU HIỆU CỦA TÌNH YÊU TRỖI DẬY

Nghe Mặc Lương Vũ nói xong, Tô Uyển Đông kinh ngạc, không biết nên phản ứng thế nào. Uyển Cung... là khu thủ công mỹ nghệ mà anh xây dựng vì mình sao?

Là vì biết mình thích gấm Tô Châu nên anh liền kiên quyết đổi ngành kinh doanh chủ lực của Lăng thị?

Tô Uyển Đông khó tin nhìn ra ngoài cửa sổ. Đập vào mắt Tô Uyển Đông là hình ảnh anh đứng lặng hồi lâu, hít vào rồi nhả ra từng làn khói thuốc giữa ngày đông se lạnh. Có lẽ do có thần giao cách cảm mà trong ánh lửa bập bùng, Lăng Vạn Hình vô thức liếc mắt, đụng phải tầm mắt của Tô Uyển Đông qua song cửa sổ.

Trong không gian mịt mờ, đôi mắt anh sáng rực lên tựa như có ánh nắng chiếu vào. Bờ môi mỏng đang ngậm lấy điếu thuốc kia hơi cong lên, tiết lộ tâm trạng phơi phới của anh.

Tô Uyển Đông khó khăn lắm mới có thể dời mắt, không dám tiếp tục đối diện với anh nữa.

Lăng Vạn Hình cuốn hút ngời ngời như vậy khiến cho người ta chỉ muốn chìm đắm.

Đàn ông bốn mươi tuổi không còn vẻ ngây thơ đơn thuần nữa, mà trải qua sự mài dũa của năm tháng đã trở nên trưởng thành, thận trọng.

Nhịp tim Tô Uyển Đông bắt đầu trở nên hỗn loạn. Đó là dấu hiệu của tình yêu trỗi dậy.

Sau đó, Mặc Lương Vũ còn nói gì đó nữa, nhưng Tô Uyển Đông chẳng thể nghe lọt tai một câu nào.

Cả trái tim và tâm trí Tô Uyển Đông giờ đã lấp đầy hình ảnh Lăng Vạn Hình vừa rít thuốc và mỉm cười ấm áp ban nãy.

Nếu quay lại, liệu họ có được mọi người chấp nhận không?

Lúc trước quyết ý muốn đi, giờ còn có thể quay lại không?

Tâm trạng của Tô Uyển Đông bị ảnh hưởng không ít, chị không yên lòng, lâm vào trầm tư.

Không lâu sau, Mặc Lương Vũ bưng đ ĩa hạt dưa về lại khu vực ban công.

Tần Bách Duật híp mắt đầy vẻ sắc bén, ngậm lấy điếu thuốc: "Cậu nói gì với chị dâu đấy?"

Mặc Lương Vũ "À" một tiếng, nhai hạt dưa trong miệng, nói mập mờ: "Đã nói gì đâu ạ, kể khổ giúp anh Cả thôi!"

Lăng Vạn Hình được kể khổ giúp: "..."

Lúc này, Kiều Mục tựa vào thành lan can, nhả một ngụm khói về phía Mặc Lương Vũ: "Có mỗi cậu là tích cực nhất, không sợ xôi hỏng bỏng không à?"

Mặc Lương Vũ vẫy vẫy tay cho tan bớt làn khói trước mặt, kiêu ngạo hất cằm: "Không thể nào! Mấy anh không phát hiện ban nãy khi em nói, chị dâu cảm động suýt khóc à! Anh Cả, không phải là em muốn nói anh, nhưng anh xem, mấy anh em khác đều đã yên bề gia thất rồi, có phải anh cũng nên nắm bắt cơ hội không? Ban nãy em cố ý thăm dò chị dâu, nói thấy hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu, các anh em đều rất vui mừng, vậy mà chị ấy lại không phản bác! Em cảm thấy, anh cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ giữ chị ấy lại Lệ Thành. Nếu thật sự không được, anh cứ gieo thẳng hạt giống vào trong bụng chị ấy, đã có thai rồi thì dù có muốn cũng chẳng thể chạy đi đâu nữa!"

Nghe thấy vậy, Kiều Mục đang hút thuốc chợt dừng lại, hiếm thấy có lúc nói phụ họa với Mặc Lương Vũ: "Đúng đấy, có lẽ đây thật sự là cách hay."

Hàn Vân Đình đẩy gọng kính, gật đầu theo: "Có thể cân nhắc đến chuyện này."

Lăng Vạn Hình chớp chớp mắt, nhìn về phía Tần Bách Duật đang im lặng đứng bên cạnh.

Tần Bách Duật nhận thấy ánh mắt tỏ ý dò hỏi của anh bèn cong môi: "Quả đúng là có thể thử xem, nhưng điều kiện tiên quyết là chị dâu phải cam tâm tình nguyện."

Lời nói này, tất cả những người đàn ông ở đây đều hiểu!

Muốn theo đuổi người ta thì đừng chơi trò ép buộc, bằng không lại xôi hỏng bỏng không!

Lăng Vạn Hình thầm thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phương xa: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước dù có đánh 𝖈𝒽ế●𝐭 tôi cũng không để cho Uyển Đông đặt vòng tránh thai."

"Cái quái gì vậy?" Mặc Lương Vũ thấp giọng chửi một câu: "Chuyện quái gì thế này?"

Ngay cả mấy người Kiều Mục cũng nhìn về phía Lăng Vạn Hình đầy kinh ngạc, chờ anh giải thích.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình chép miệng đầy khó hiểu: "Năm đó, khi mới kết hôn với Uyến Đông, tôi từng nói ngoại trừ Hoan Hoan, tạm thời không muốn có con nữa, nên Uyển Đông giấu tôi đến bệnh viện đặt vòng tránh thai. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau này ở Lũng Hoài tôi mới biết được, vậy mà cô ấy đã chịu đựng suốt hai mươi năm..."

Chương (1-2252)