Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2187

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2187
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2187: ANH CẢ XÂY CẢ MỘT KHU THỦ CÔNG MỸ NGHỆ VÌ CHỊ

Dứt lời, Kiều Mục đứng dậy cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn đưa cho anh: "Anh khát thì uống tạm đi này!"

Lăng Vạn Hình có trăm cái miệng cũng khó lòng biện bạch, bèn cầm lấy chai nước khoáng, tu ừng ực mấy hớp.

Mọi người không hiểu, nhưng Tô Uyển Đông lại biết rõ nỗi xấu hổ của Lăng Vạn Hình.

Chị cụp mắt, nơi đáy mắt phẳng phất ý cười. Quả thật không ngờ bây giờ Lăng Vạn Hình lại cũng có cái tính trẻ con như vậy, hình tượng trước đây của anh trong lòng chị đã gần như sụp đổ rồi.

Suốt bữa cơm, không khí trong phòng VIP rất náo nhiệt. Có lẽ do Tô Uyển Đông đã về nên Lăng Vạn Hình cũng không còn phiền muộn như trước, trong lúc ăn còn tiếp chuyện mọi người, thỉnh thoảng lại dịu dàng liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.

Sau khi ăn xong, mấy anh em ra ngoài ban công hút thuốc, còn mấy người Nghiên Thời Thất ở lại tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm.

Lúc này, Mặc Lương Vũ quay vào, bốc một nắm hạt dưa trên bàn. Trước khi đi cậu ta còn nhìn Tô Uyển Đông vẻ mặt bình thản, nhướng mày, trong giây lát liền sáp lại gần chị, hạ thấp giọng nói: "Chị dâu, sáng nay... thật ngại quá!"

Tô Uyển Đông ngạc nhiên, cười nói: "Em đừng hiểu lầm, buổi sáng chị và anh ấy..."

"Không sao, em hiểu mà!"

Mặc Lương Vũ vừa nói vừa nhét hạt dưa vào miệng: "Chị và anh Cả đã xa nhau lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại quay về bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, em hiểu mà!"

Tô Uyển Đông: "..."

Mặc Lương Vũ tùy tiện nhổ vỏ hạt dưa, thầm thở dài: "Chị dâu, thật ra hôm nay thấy chị và anh Cả có thể hòa thuận như lúc ban đầu, mấy người bọn em cũng thầm vui trong lòng! Chị không biết nửa năm nay anh Cả đã sống thế nào đâu. Lúc trước khi không tìm thấy chị, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh ấy suy sụp hẳn. Ngoại trừ uống rượu cùng rồi khuyên nhủ anh ấy, mấy anh em bọn em cũng không giúp được gì, may mà cuối cùng chị vẫn trở lại. Theo như em thấy, hôm nay anh ấy rất vui. Chị dâu, anh Cả yêu chị ⓒ𝐡ế.✞ đi sống lại đấy!"

Mặc Lương Vũ mượn hơi rượu ngồi trút bầu tâm sự, từng câu nói của cậu ta đều như sấm nổ bên tai đối với Tô Uyển Đông.

Hơn nửa năm nay, Tô Uyển Đông chưa từng chủ động quan tâm tới cuộc sống của Lăng Vạn Hình, cũng không thể nào biết được anh sống thế nào.

Ngón tay Tô Uyển Đông bấu vào khăn trải bàn, nhìn Mặc Lương Vũ đang cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh ấy hay uống rượu lắm sao?"

Mặc Lương Vũ lại bốc lấy một nắm hạt dưa, gật đầu nói: "Gần như ngày nào cũng uống, khoảng thời gian ấy anh ấy từ chối hết các buổi tiệc xã giao. Ban ngày làm việc ở công ty, buổi tối về nhà lại nhốt mình trong phòng làm việc, không bước ra khỏi cửa lấy nửa bước. Em lén hỏi chú Lăng, nghe nói ngày nào anh ấy cũng ngủ rất muộn, có lúc ở nhà uống nhiều quá liền về phòng tìm chị. Chị dâu, hai người đã dắt tay nhau đi qua một nửa đời người rồi, có mâu thuẫn gì cũng nên bỏ qua thôi. Chúng em đều nhận ra, ngoại trừ chị, trong lòng anh Cả không thể dung chứa nổi ai khác. Có lẽ chị cũng không biết, vì chị mà anh ấy đã kiên quyết đổi ngạch kinh doanh chính của Lăng thị sang ngành thủ công mỹ nghệ. Không chỉ có vậy, anh ấy còn đầu tư bất động sản ở Lệ Thành, nghe nói là muốn xây một khu thủ công mỹ nghệ dệt gấm Tô Châu, tên là... à đúng rồi, tên là Uyển Cung."

Mặc Lương Vũ lải nhải không ngừng, kể lại cho Tô Uyển Đông về cuộc sống nửa năm nay của Lăng Vạn Hình. Tuy rằng cậu ta khá vô tâm, nhưng nhìn thấy anh Cả tinh thần sa sút trường kỳ cũng cảm thấy không đành lòng. Mấy người anh em khác sẽ không dễ dàng nói cho Tô Uyển Đông nghe mấy chuyện này, vậy nên cậu ta chỉ đơn giản mượn cơ hội giúp anh Cả một tay mà thôi.

Chương (1-2252)