← Ch.2167 | Ch.2169 → |
CHƯƠNG 2168: GIẢ VỜ YÊU CON BÉ, ĐƯỢC KHÔNG?
Tô Dụ Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi mở mắt ra, tức giận nhìn Lăng Vạn Hình chằm chằm: "Khó tin lắm đúng không? Khoảnh khắc yêu anh chính là khởi đầu bất hạnh nhất trong cuộc đời cô chủ nhà họ Tô của chúng tôi! Lăng Vạn Hình, rốt cuộc anh có gì tốt vậy? Làm thế nào mà có thể khiến Tiểu Đông nhớ mãi không thể quên được như thế? Có biết bao nhiêu người ở bên cạnh con bé, không tiếc sử dụng tất cả các mối զ●υ🔼●𝖓 ⓗ●ệ của mình để ngăn chặn mọi tin tức, nhưng con bé vẫn không thể quên được anh! Một người đàn ông tự cao tự đại như anh rốt cuộc đã cho con bé uống thuốc mê hồn gì?"
Tô Dụ Cảnh càng nói càng tức giận, cuối cùng đứng bật dậy chộp lấy cổ áo khoác của Lăng Vạn Hình qua chiếc bàn dài!
Anh ta cụp mắt nhìn Lăng Vạn Hình đang ngây ra ở trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: "Người đàn ông như anh có chỗ nào đáng để lưu luyến cơ chứ?"
Lăng Vạn Hình mặc cho Tô Dụ Cảnh kéo lấy cổ áo, trong ánh mắt bối rối lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ: "Tô Dụ Cảnh, anh có thể nói rõ tại sao Uyển Đông lại uống thuốc không? Cô ấy mắc bệnh trầm cảm ư? Hiện giờ thế nào rồi? Đã khá hơn chưa, anh mẹ kiếp mau nói cho tôi biết đi!"
Lăng Vạn Hình thét lên, chộp lấy cổ tay của Tô Dụ Cảnh. Người đàn ông từng kiêu ngạo, lúc này tròng mắt đỏ hoe như một đứa trẻ bơ vơ.
Trái tim của anh trong nháy mắt đã vỡ nát, máu chảy ròng ròng!
Thì ra nửa năm xa cách đã hành hạ trái tim của cả hai người, giờ anh đã biết Uyển Đông vẫn còn yêu mình.
Lúc này, Tô Dụ Cảnh kiềm chế cơn giận, hất tay Lăng Vạn Hình ra rồi ngồi xuống.
Anh ta cười lạnh, cúi đầu xuống.
Lăng Vạn Hình nhìn anh ta bằng ánh mắt lờ đờ, hai tay nắm chặt trước bàn, khàn giọng van xin: "Tô Dụ Cảnh, tôi cầu xin anh, hãy nói cho tôi biết Uyển Đông rốt cuộc làm sao vậy..."
Không cần sĩ diện, không cần kiêu hãnh, không cần gì nữa hết!
Anh chỉ muốn Uyển Đông được khỏe mạnh, nếu không muốn yêu anh nữa thì anh buông tay là được mà!
Nếu như sự tồn tại của anh trở thành cơn ác mộng của Uyển Đông, vậy anh sẽ mãi mãi biến mất là được, đúng không?
Anh đáng bị trừng phạt, nhưng Uyển Đông thì... không thể!
Khi Lăng Vạn Hình nói xong, Tô Dụ Cảnh chỉnh lại phần tóc rối bù trước trán.
Tâm trạng của anh ta dần dần bình tĩnh trở lại, khi ngước mắt nhìn về phía Lăng Vạn Hình, anh ta khàn giọng nói: "Ba tháng trước, Tiểu Đông bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm. Khi tôi phát hiện ra thì con bé đã uống được nửa tháng rồi! Sau đó tôi đưa con bé đi khám bác sĩ, cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được."
"Tôi cứ tưởng chính gia đình đã tạo cho con bé quá nhiều gánh nặng về tâm lý, vậy mà đến cái ngày vào đông con bé bị cảm lạnh lên cơn sốt, trước giường bệnh, con bé thần trí mơ hồ nức nở gọi tên anh, chúng tôi mới biết anh chính là kiếp nạn mà cả đời này con bé không thể thoát khỏi!"
"Lăng Vạn Hình, cả gia đình chúng tôi đã hết sức nỗ lực, nhưng cuối cùng cũng không sánh bằng một ánh mắt của anh. Anh nói xem, thế này thì chúng tôi còn lí do gì tiếp tục ngăn cả hai người ở bên nhau nữa? Chúng tôi ngầm cho phép cho tin tức được đăng trên báo, cũng là muốn cho anh một cơ hội cuối cùng!"
"Nếu lần này anh không tới thì cho dù sau này Tiểu Đông có rơi vào tình thế nguy kịch hết phương cứu chữa, chúng tôi thà đi cùng con bé đến cuối đời, cũng kiên quyết không bao giờ để anh tới gần con bé nữa. Nhưng vì anh đã đến đây, chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn con bé, tôi cầu xin anh với tư cách là anh trai của nó... xin anh... sau này đối xử tốt với con bé được không?
Lăng Vạn Hình, nếu anh thật sự không thể yêu con bé, anh có thể nể tình con bé đã phải trả giá quá nhiều vì anh mà giả vờ yêu con bé được không?"
Tô Dụ Cảnh, người đứng đầu nhà họ Tô, một người đàn ông cao lớn và sáng sủa như vậy đã phải hạ mình mở lời thỉnh cầu vì em gái mình.
Lăng Vạn Hình mím chặt đôi môi mỏng của mình, nỗi đau trong tim khiến anh đau khổ nhíu mày, khàn giọng nói: "Tôi yêu cô ấy rất rất nhiều, cho nên không cần giả vờ."
← Ch. 2167 | Ch. 2169 → |