← Ch.2168 | Ch.2170 → |
CHƯƠNG 2169: LĂNG VẠN HÌNH THẬT SỰ ĐÃ THAY ĐỔI
Lúc này Tô Dụ Cảnh kinh ngạc nhìn anh, do dự hồi lâu rồi truy hỏi: "Anh yêu con bé thật sao? Hay là hối hận vì sự phản bội lúc trước nên muốn bù đắp?"
"Tôi yêu cô ấy!" Lăng Vạn Hình nhìn chằm chằm vào Tô Dụ Cảnh, gắn từng chữ: "Vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ mạng sống của mình!"
Thứ tình cảm sâu đậm này bùng phát mạnh mẽ trong trái tim anh kể từ sau khi đánh mất Uyển Đông.
Từ lâu Lăng Vạn Hình đã biết không phải anh không yêu Tô Uyển Đông, mà chỉ vì anh đã quen với sự nỗ lực của chị nên tự động bỏ qua cảm xúc thật trong lòng mình.
Và sau khi thật sự đánh mất Uyển Đông, anh mới phát hiện ra rất nhiều chi tiết đã âm thầm bào mòn mọi ngóc ngách trong trái tim anh.
Tô Dụ Cảnh nhìn nét mặt nghiêm túc của Lăng Vạn Hình, cố gắng nhìn ra một chút khác thường trên khuôn mặt anh.
Nhưng không có gì cả!
Lăng Vạn Hình không hề sợ sãi nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tô Dụ Cảnh, chỉ có một tia sáng mờ mịt ẩn dưới mắt anh.
Cuối cùng, Tô Dụ Cảnh cũng không nói gì, mặc áo khoác đứng dậy, lúc rời quán bar mới nhắc nhở Lăng Vạn Hình: "Tiểu Đông đang ở phòng 1208 của chung cư. Lăng Vạn Hình, cơ hội cuối cùng này, tôi mong anh có thể giữ chặt, đừng phụ kỳ vọng của tất cả chúng tôi."
Dứt lời, anh ta nhìn Lăng Vạn Hình bằng ánh mắt sâu xa rồi quay lưng nghênh ngang bước đi.
Sau nửa năm, người nhà họ Tô vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.
Chín giờ tối, Lăng Vạn Hình một mình đến tầng dưới của chung cư, xách theo mấy chiếc túi giấy đựng tất cả những bộ sườn xám mua ở tiệm thêu Tô lúc ban ngày.
Lăng Vạn Hình do dự một lúc, ngước mắt nhìn tòa chung cư, thở dài thườn thượt rồi cất bước đi vào.
Trước cửa phòng 1208, anh chậm rãi dừng bước, nhịp tim rối loạn.
Cách một cánh cửa, Uyển Đông ở ngay bên trong, cảm giác hồi hộp như người xa quê lâu ngày mới về lại dâng lên trong lòng anh.
Lăng Vạn Hình hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Anh không chắc Uyển Đông đã ngủ hay chưa, nhưng vẫn muốn thử xem, muốn gặp mặt chị.
Vài giây sau, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Tô Uyển Đông mở khóa an toàn, một tay giữ lấy khung cửa, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"
Lăng Vạn Hình bắt gặp ánh mắt của chị thì tiện tay đưa túi giấy về phía trước: "Anh tới đưa quần áo cho em."
"Quần áo gì?" Tô Uyển Đông không nhận, ngược lại nhíu mày nhìn chiếc túi quen thuộc.
Thấy vậy, Lăng Vạn Hình thẳng thắn giải thích: "Anh biết em thích sườn xám nên đã mua hết rồi đấy. Nếu em thích thì cứ mặc, nếu không thích, anh sẽ mua cho em cái khác."
Tô Uyển Đông ngẩn người ra!
Điều khiến Tô Uyển Đông bất ngờ không phải là những sườn xám kia, mà là thái độ của Lăng Vạn Hình ngày hôm nay.
Quen biết nhau bao lâu nay, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đ ến mình như vậy.
Tô Uyển Đông nhất thời không biết phải mở lời như thế nào, ánh mắt rơi vào mấy chiếc túi giấy, trong lòng hỗn loạn.
"Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, trong túi còn có một bình sữa nóng, uống trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn." Lăng Vạn Hình không đòi vào nhà, cúi người đặt túi giấy bên cửa, dặn dò một câu rồi định quay người rời đi.
Tô Uyển Đông nhìn bóng lưng anh, lời níu kéo nghẹn lại nơi khóe miệng, cho đến khi bóng dáng anh biến mất ở hướng cửa thang máy cũng không thốt ra nổi một tiếng nào.
Tô Uyển Đông đứng im lặng hồi lâu ở cửa, sau khi hồi thần mới xách túi đi vào trong phòng. Đúng là bên trong túi có một bình sữa ấm, nhiệt độ bình vừa phải, sưởi ấm đêm đông lạnh giá ở Tân Thành.
Tô Uyển Đông cầm bình sữa ngây người đứng bên cửa sổ, trong lòng cảm thấy Lăng Vạn Hình hình như đã thật sự thay đổi rồi...
← Ch. 2168 | Ch. 2170 → |