Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1878

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1878
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1878: NHÀ TÔI PHÁ SẢN RỒI!

Đương nhiên, cậu ấm nhà họ Mặc sĩ diện lại tự cao sao có thể đi vay tiền người qua đường.

Tức anh ách, cậu ta quay về ngồi lên xe taxi, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.

Nhiều anh em bạn bè như vậy, chí ít cũng có thể tìm được một người cứu giúp!

Năm phút đồng hồ sau, Mặc Lương Vũ bị thực tế phũ phàng vả cho thương tích đầy mình.

Có phải cậu ta bị ảo giác không?

Tất cả số điện của các anh em đều không thể gọi được!

Cậu ta bị mọi người cho vào danh sách đen?

"Anh này, rốt cuộc anh có trả tiền xe hay không?" Lúc này, người tài xế ngồi đợi một hồi lâu đã mất hết kiên nhẫn.

Mặc Lương Vũ nghe thấy lời thúc giục của ông ta liền hoảng hốt!

Ôm tâm lí cầu may, cậu ta bất an gọi cuộc điện thoại cuối cùng!

Ông trời thương xót, số điện thoại của Ưng Phi Phi vẫn có tín hiệu.

Mặc Lương Vũ thiếu chút nữa cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, sau đó vung tay lên bảo tài xế chở mình đến chung cư Quốc tế Thanh Khoa.

Nói tóm lại, cậu ấm cùng đường bí lối chỉ có thể tìm đến Ưng Phi Phi để cầu cứu!

Dù sao thì bây giờ đến cả tiền xe cậu ta cũng không trả nổi, phải chạy đi tìm các anh em vay tiền, đúng là rất mất mặt!

Tầm hai mươi phút sau, xe lăn bánh vào khu nhà, Mặc Lương Vũ đang ngồi ghế sau nghền cổ dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

Không biết Ưng Phi Phi đã đợi dưới sân bao lâu, vành tai đỏ bừng lên vì gió lạnh.

Nhìn thấy chiếc xe taxi dừng trước mặt mình, cô nhanh chóng bước lên trước, thanh toán tám mươi tệ tiền xe giúp Mặc Lương Vũ!

Lúc này đã gần sáu giờ chiều.

Mặc Lương Vũ cúi đầu đứng nguyên tại chỗ mà muốn khóc!

Ưng Phi Phi khó hiểu nhìn cậu ta, sợ đứng lâu ngoài trời sẽ bị lạnh liền đón cậu ta vào trong lối chính dẫn vào khu nhà.

Có lẽ hôm nay là ngày tận số của Mặc Lương Vũ rồi!

Không bao lâu, hai người về tới căn phòng ấm áp.

Mặc Lương Vũ yên lặng cởi giày, khóe mắt liếc thấy đôi dép lê màu vàng đặt ở góc tường liền xỏ chân vào mà không hề tỏ ra ghét bỏ màu sắc khó coi, buồn rầu xỏ chân vào, đi vào phòng khách.

Ưng Phi Phi đứng ở cửa ra vào nhìn dáng vẻ có phần thê lương của cậu ta, có thể là ảo giác, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy Mặc Lương Vũ như đang sống trong một hoàn cảnh bi thảm...

Không lâu sau, cô thong thả bước tới trước mặt Mặc Lương Vũ, nhìn cậu ta ngồi trước sô pha, khuỷu tay chống lên đầu gối, im lặng không cất lời mà không nhịn được, hỏi dò: "Này, anh làm sao vậy?"

Hai người bọn họ mới gặp nhau cách đây mấy tiếng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cậu ta thành ra như vậy?

Nghe tiếng cô, Mặc Lương Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt hoài nghi của Ưng Phi Phi, trầm tư mất mấy giây mới rầu rĩ nói: "Nhà tôi phá sản rồi!"

"Hả?" Ưng Phi Phi trợn mắt há mồm: "Thật hay giả vậy?"

Mặc Lương Vũ với ánh mắt ảm đạm cười khổ, ra chiều như bị sốc rất nặng: "Là thật..."

Cũng đâu phải chỉ có phá sản không thôi!

Ngay cả bảo vệ tầng dưới của công ty cũng bắt đầu ức ♓·ï·ế·🅿️ cậu ta!

Ưng Phi Phi khó lòng tin được, ngồi ngây ra, giây lát sau bèn quan sát Mặc Lương Vũ với ánh mắt sáng quắc, định tìm ra chút manh mối từ khuôn mặt cậu ta!

Dù sao cậu ta cũng hay trêu chọc người khác, nói không chừng lại là một trò đùa dai!

Nhưng dưới ánh mắt dò xét ấy, Mặc Lương Vũ cũng không tránh né mà đối mắt với cô.

Cũng không biết có phải do lòng trắc ẩn trời sinh trỗi dậy hay không mà đột nhiên Ưng Phi Phi cảm thấy thương cậu ta.

Đã từng là một cậu ấm ngông cuồng tự đại, giờ trắng tay, cả người đều trở nên thất hồn lạc phách.

Xem ra, hẳn là phá sản thật rồi!

Ưng Phi Phi nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Mặc Lương Vũ, cắn cắn khóe môi, nhỏ giọng an ủi: "Không sao, thất bại trên thương trường cũng là thường tình. Hơn nữa, lạc đà gầy còn hơn ngựa, sau này nỗ lực, biết đâu còn có thể gây dựng lại được cơ nghiệp!"

Chương (1-2252)