Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 2170

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 2170
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 2170: CÔ ẤY VẪN NHƯ TRƯỚC

Suốt một đêm, Tô Uyển Đông không ngủ nổi.

Dù có sữa giúp ngủ ngon, nhưng tâm trạng của chị vẫn không thể yên tĩnh được.

Mà ở bên kia, sau khi trở lại khách sạn cách một con đường, Lăng Vạn Hình cũng ngồi một mình trong phòng khách, cả đêm không ngủ.

Không biết hành động của anh tối nay có khiến Uyển Đông cảm thấy khó xử hay phản cảm không.

Đã nửa năm không gặp, lúc gặp lại khó tránh khỏi cảm giác vừa quen vừa lạ.

Lăng Vạn Hình cụp mắt nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay, ánh lửa le lói cũng giống như tâm trạng của anh, rối bời.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Uyển Đông đứng trước gương phòng tắm nhìn bộ dạng mệt mỏi của mình, không khỏi nhếch môi tự giễu.

Có lẽ là do đã lâu không gặp, cho nên sau khi gặp mặt, trái tim đã ngủ quên lại không kiểm soát được mà lặng lẽ thức tỉnh.

Tô Uyển Đông đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào khóe mắt, thời gian không chờ đợi ai, tuổi đã gần bốn mươi, trên làn da mịn màng đã hằn lên những nếp nhăn rồi.

Tô Uyển Đông ngơ ngác nhìn một lúc, hơi nhướng mày thở dài, sau đó bắt đầu rửa mặt. Trong khoảng nửa giờ, chị thay một bộ áo vest dạ nữ kết hợp với một chiếc áo choàng đen, nhìn vào gương rồi đi về phía cửa.

Khi cánh cửa được mở ra, Tô Uyển Đông chậm rãi ngước mắt lên, sau đó lập tức ngây người! Bên bệ cửa sổ ở hành lang, Lăng Vạn Hình đang dựa vào một bên thấp giọng gọi điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh khẽ liếc mắt, nói một câu "Cứ như vậy trước đã" vào trong điện thoại rồi vội vàng cúp máy.

"Uyển Đông, em muốn ra ngoài sao?"

Khi Lăng Vạn Hình nói, anh cầm một hộp đồ ăn trên bệ cửa sổ lên: "Em ăn sáng chưa? Anh mua há cảo và bánh bao hấp mà em thích ăn..."

Há cảo và bánh bao hấp mà em thích ăn...

Lời này văng vẳng bên tai Tô Uyển Đông một lúc lâu, đến nỗi chị cứ nhìn chằm chằm hộp đồ ăn mà quên trả lời.

Anh ấy bắt đầu biết sở thích của mình từ khi nào?

Lúc này, Lăng Vạn Hình cầm hộp đồ ăn tiến lên, quan sát kĩ khuôn mặt của chị, đưa hộp đồ ăn về phía trước: "Dù bận thế nào cũng đừng bỏ bữa!"

Tô Uyển Đông chần chừ đưa tay ra, vừa mới cầm lấy, Lăng Vạn Hình đã lẩm bẩm: "Vậy em ăn đi, anh đi trước đây!"

"Chờ đã..." Tô Uyển Đông gọi anh, cảm xúc phức tạp kỳ lạ lại dâng lên trong lòng.

Tô Uyển Đông cầm hộp đồ ăn trong tay, thoáng suy nghĩ rồi dịu dàng đề nghị: "Nhiều thế này tôi ăn không hết, anh đã ăn chưa?"

Lăng Vạn Hình khẽ lắc đầu: "Anh không đói."

"Mua nhiều thế này, hay vào ăn cùng nhau đi."

Tô Uyển Đông đã gỡ xuống lớp rào chắn lý trí cuối cùng, quay người lại mở cửa cho anh.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình không chút do dự đi về phía trước theo Tô Uyển Đông đến phòng khách, nhìn xung quanh rồi mới ngồi xuống: "Tân Thành không như Lệ Thành và Lũng Hoài, nhiệt độ ngoài trời vào mùa đông rất thấp, trong nhà khô hanh oi bức, em ở có quen không? "

Tô Uyển Đông đặt hộp đồ ăn lên bàn, cởi áo khoác bên ngoài ra, vừa cúi người sắp xếp hộp đồ ăn, vừa dịu dàng đáp: "Cũng được, tôi đã đặt máy tạo độ ẩm, điều chỉnh hệ thống kiểm soát nhiệt độ, ở được nửa năm nên cũng quen rồi."

Lăng Vạn Hình mím đôi môi mỏng, ánh mắt sâu xa nhìn Tô Uyển Đông, không nói gì nữa.

Người phụ nữ của anh vẫn như trước, có hỏi nhất định sẽ trả lời, đến cả hành động sắp xếp hộp thức ăn vẫn chu đáo như thế.

Một lúc sau, một bát cháo gạo kê, há cảo và bánh bao hấp đã được Tô Uyển Đông sắp xếp gọn gàng, sau đó chị lại tìm kiếm vài lần trong hộp đồ ăn, có vẻ hoang mang.

Bắt gặp cảnh này, Lăng Vạn Hình đột nhiên có vẻ căng thẳng: "Sao vậy?"

Chương (1-2252)