← Ch.2108 | Ch.2110 → |
CHƯƠNG 2109: EM CÓ ĐỒNG Ý LẤY ANH KHÔNG?
Tâm trạng kìm nén suốt một ngày trời của Lãnh Thư Đồng vào lúc này lại nghẹn ngào khó tả.
Trong chớp mắt, A Đình đã ở bên cạnh cô.
A Đình hí một tiếng rồi dụi cái đầu bờm xờm lên mặt cô.
Lãnh Thư Đồng không ngừng hít thở sâu, áp má mình vào A Đình, trong lòng cảm thấy rối loạn.
Cái gọi là bận rộn thực sự chỉ là một cái cớ!
Sao cô có thể không nhìn ra từng cảnh từng vật của trường đua ngựa này đều do Hàn Vân Đình dày công chuẩn bị cho cô cơ chứ!
Trong khung cảnh tràn ngập cánh hoa màu trắng và những trái bóng bay sặc sỡ, Hàn Vân Đình mặc một bộ vest phẳng phiu tiến về phía cô với một bó hoa tươi trên tay.
Thật sự khắc cốt ghi tâm!
Lãnh Thư Đồng buông A Đình ra, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt!
Lãnh Thư Đồng choáng váng, thận trọng kéo góc áo của mình xuống.
Cô nhớ mình vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần jeans từ ngày hôm qua, hơn nữa vừa rồi trong lúc ăn, viền cổ áo sơ mi màu bạc còn bị dầu bắn lên.
Ăn mặc lôi thôi giữa một cảnh tượng tuyệt vời như vậy, Lãnh Thư Đồng đỏ hoe mắt, xấu hổ muốn khóc!
Lúc này, Hàn Vân Đình đã cầm bó hoa đứng trước mặt cô.
Có thể thấy anh đang rất căng thẳng, hai tay anh nắm chặt bó hoa, môi mỏng mím lại trắng bệch, mấy giây sau mới khàn giọng hỏi: "Stone, em có đồng ý..."
Giọng nói chậm rãi còn đang chần chừ trên khóe môi, không biết ai đứng trong đám người phía sau khẽ hét lên: "Quỳ xuống!"
Hàn Vân Đình khựng lại, một lúc sau mới quỳ một chân xuống trước mặt Lãnh Thư Đồng.
"Đừng, không cần phải quỳ..."
Lãnh Thư Đồng vô thức muốn ngăn cản anh, sao cô nỡ để một người đàn ông tao nhã và ưu việt như anh phải quỳ gối chứ.
Nhưng Hàn Vân Đình đã nhanh hơn, sau khi quỳ một gối xuống, anh đưa bó hoa đến trước mặt cô: "Stone, anh muốn cưới em, em có đồng ý lấy anh không?"
Lãnh Thư Đồng vừa định gật đầu thì một tiếng nhắc nhở bất lực đã vang lên từ phía sau: "Nhẫn..."
Hàn Vân Đình thầm thở dài, ảo não rủ mí mắt xuống, nhét hoa vào tay cô, lần đầu tiên cầu hôn còn thiếu kinh nghiệm, cho dù lúc trước đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn quên mất chuyện quan trọng nhất.
Anh móc ra một chiếc hộp đựng nhẫn xinh xắn từ trong túi áo vest, mở hộp nhần trước mặt Lãnh Thư Đồng đang ngân ngấn nước mắt, trịnh trọng hỏi: "Em có đồng ý lấy anh không?"
Lãnh Thư Đồng cầm bó hoa trong tay, nghẹn ngào gật đầu: "Đồng ý, đồng ý, em đồng ý!"
Sau đó, cô chìa tay trái của mình ra.
Không hề do dự, không hề bối rối, anh đã vất vả đưa A Đình về nước, lại giúp cô giải quyết những rắc rối của dòng họ, dù thế nào cô cũng không nên nghi ngờ tình yêu của anh.
Lãnh Thư Đồng không kìm được nước mắt, cuối cùng giấc mơ tình yêu chờ đợi suốt bao nhiêu năm cũng thành hiện thực rồi.
Lúc này cô khó có thể nhìn thấy ai khác nữa, trong mắt cô chỉ có Hàn Vân Đình đẹp trai ngời ngời, và... chiếc nhẫn kim cương hồng hình quả lê anh đeo cho cô.
Hàn Vân Đình đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cô rồi sau đó cúi xuống trao cho cô một nụ hôn thành kính.
Anh vẫn chưa đứng dậy, dù có quỳ thì dáng lưng anh vẫn thẳng tắp.
Lãnh Thư Đồng nghẹn ngào khóc không thành tiếng: "Anh mau đứng dậy đi..."
Hàn Vân Đình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô, lúc đứng dậy, mặc kệ bụi trên đầu gối, anh giơ tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc..."
Anh vừa dứt lời, Lãnh Thư Đồng vùi mặt vào sâu vòng tay anh, nước mắt càng thi nhau tuôn trào.
Hàn Vân Đình dịu dàng hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nếu em khóc đủ rồi, anh sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ anh!"
Lãnh Thư Đồng lập tức ngừng khóc.
← Ch. 2108 | Ch. 2110 → |