Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1888

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1888
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1888: CÔ HẸP HÒI QUÁ!

Kiều Mục nghe lời giải thích của Ưng Phi Phi, rất kinh ngạc, "Nói vậy là cậu ta đi tìm việc làm thật à?"

Ưng Phi Phi thành thật gật đầu, "Ừm, thật đấy."

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, Kiều Mục không nói thêm gì nữa.

Tiểu Vũ có thật sự trưởng thành được hay không, tùy vào sự giác ngộ của cậu ta thôi.

Lúc trước được quá nhiều người giúp đỡ, khiến cậu ta luôn cho rằng tất cả là lẽ đương nhiên.

Sự rèn luyện tàn khốc ngoài xã hội mới là bài học cậu ta nên tiếp thu.

***

Buổi tối, Ưng Phi Phi tan làm về nhà.

Khi đến trước cửa, cô đứng chần chừ trong giây lát.

Tuy biết Mặc Lương Vũ đã lừa dối mình, nhưng cậu ta cũng có nỗi khổ riêng.

Ưng Phi Phi nghĩ, mình vẫn nên vờ như không hay biết thì tốt hơn, tránh đả kích đến sự tích cực của cậu ta.

Điều chỉnh lại tâm trạng xong, Ưng Phi Phi mở cửa vào nhà.

Đã sáu giờ rưỡi, trong nhà tối đen như mực. Hình như Mặc Lương Vũ vẫn chưa về, chẳng lẽ ở ngoài tìm việc làm suốt cả ngày?

Ưng Phi Phi ngồi xuống ghế thay giày, lấy di động ra do dự có nên gọi điện thoại cho cậu ta hay không.

Cuộc gọi được kết nối, Mặc Lương Vũ ho một tiếng rồi nói với giọng điệu lơ đễnh: "Chuyện gì?"

Ưng Phi Phi phát giác ra giọng cậu ta rất khác thường, cau mày hỏi: "Anh sao vậy?"

Mặc Lương Vũ thoáng im lặng, "Không sao!" Đang nói, cậu ta lại ho vài tiếng.

Ưng Phi Phi khẳng định cậu ta có chuyện giấu giếm, nên cũng nóng nảy hơn nhiều, "Anh đang ở đâu? Không phải nói hôm nay ra ngoài tìm việc làm à? Sao vẫn chưa về nhà!"

"Có chút việc, cô không cần lo cho tôi, hôm nay tôi không về đâu!"

Câu trả lời của Mặc Lương Vũ làm Ưng Phi Phi nổi giận. Cô có ý tốt, nhưng đối phương lại không xem trọng.

"Anh tưởng tôi muốn lo cho anh chắc. Nếu hôm nay không về thì sau này anh cũng tránh xa tôi một chút đi."

Nói đoạn, Ưng Phi Phi cúp máy ngay.

Cô còn chưa trách cậu ta làm cho công việc và cuộc sống của mình bị xáo trộn, giờ cậu ta đã bắt đầu ra vẻ ta đây rồi.

Ưng Phi Phi bỏ di động xuống, thay giày xong sa sầm mặt đi vào bếp.

Cũng không biết tại sao, cô muốn mượn việc nấu ăn để phân tán sự chú ý, nhưng trong lòng vẫn ngứa ngáy không thể bình tĩnh lại được.

Những ngày qua, cô và Mặc Lương Vũ sớm tối bên nhau. Tối nay đột nhiên không có bóng dáng của cậu ta, căn nhà trở nên yên ắng đến đáng sợ.

Ưng Phi Phi thơ thẩn rửa rau rồi cắt gốc, lơ đễnh đặt chúng vào đĩa, sau đó đem số rau vừa rửa sạch... vứt vào thùng rác.

Đến khi dầu trong chảo đã nóng, Ưng Phi Phi mới phát hiện rau cần đem xào không thấy đâu.

Cô hậm hực tắt bếp, ngồi xuống bàn ăn, nhíu chặt mày.

Trong phòng bếp yên ắng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng rung của di động.

Ưng Phi Phi đảo quanh một vòng phòng bếp như người mất hồn, cuối cùng mới nhớ ra di động để trên ghế thay giày trước cửa nhà.

Là Mặc Lương Vũ gọi đến.

Khi cô cầm di động lên, tiếng rung cũng đột nhiên dừng lại.

Trên màn hình hiển thị có tám cuộc gọi nhỡ, đều là của cậu ta.

Thấy vậy, cơn giận của Ưng Phi Phi vơi đi không ít.

Cô còn chưa gọi lại thì di động đã rung lên lần nữa.

Lần này, Ưng Phi Phi cũng chẳng làm giá, vừa bắt máy đã nghe thấy Mặc Lương Vũ kêu oai oái: "Cô có cần hẹp hòi thế không hả? Tôi gọi cho cô biết bao nhiêu cuộc, cô cũng không bắt máy, rộng lượng chút không được sao?"

Nghe giọng điệu quen thuộc của cậu ta, Ưng Phi Phi bất giác mỉm cười, hắng giọng, cố ý hạ thấp giọng hờ hững hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

Chương (1-2252)