Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1858

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1858
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1858: MẶC LƯƠNG VŨ NẮNG MƯA THẤT THƯỜNG

Ưng Phi Phi cười ha ha, ném thẳng đôi dép tới trước mặt cậu ta: "Thích mang thì mang!"

Dứt lời, cô quay người đi vào phòng bếp.

Nước trong nồi đã sôi, cô còn phải nấu mì nên không có thời gian để phục vụ cậu ấm này.

Mặc Lương Vũ bị bỏ rơi ở bên kệ để giày, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng của Ưng Phi Phi. Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu gì hết!

Cậu ấm ngồi hờn dỗi một mình ở bên kệ giày, lúc sau không biết nghĩ đến cái gì mà nhướng mày, chân vẫn đi giày da đi vào phòng khách.

Không ngờ, nhà của cô khá sạch sẽ.

Sàn nhà màu trắng sữa không hề dính bụi bẩn, nói sáng sủa sạch sẽ cũng không ngoa.

Mặc Lương Vũ tự nhiên đi vòng quanh phòng bếp một lần, cuối cùng lại tự nhiên đi tới phòng ngủ.

Ưng Phi Phi đã nấu xong mì, suốt một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của Mặc Lương Vũ, nên cô tò mò bám vào cửa phòng bếp liếc nhìn ra ngoài phòng khách.

Dép không đi, túi ni lông cũng vứt lăn lóc dưới đất.

Nhưng mà cậu ta đâu rồi?

"Cách" một tiếng, Ưng Phi Phi nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng ngủ.

Cô nghi ngờ đi tới, vừa tới cửa đã thấy Mặc Lương Vũ đang cúi nửa người nghịch chiếc đèn cân bằng từ trường ở trên tủ đầu giường.

Đó là một chiếc đèn màu đỏ hình chữ nhật, ở giữa có hai viên bi từ tính khi đưa lại gần nhau sẽ tạo ra lực hút khiến đèn bật sáng.

Nghiễm nhiên, cậu Cả nhà họ Mặc chưa thấy nó bao giờ!

Mặc Lương Vũ tò mò bóp một trong hai viên bi, đặt xuống rồi lại kéo lên, tóm lại là chơi rất vui.

Ưng Phi Phi thấy cậu ta tốt xấu gì cũng là người thừa kế của một dòng họ lớn, nhưng hành động lúc này lại rất trẻ con.

Ngay cả chiếc áo sơ mi xanh da trời vân chìm và chiếc quân âu trên người cậu ta cũng chẳng có vẻ nghiêm túc gì hết.

Khóe mắt của Mặc Lương Vũ lóe lên, vừa nhìn thấy Ưng Phi Phi đã lập tức thả viên bi xuống, ánh mắt vui vẻ nói: "Đèn này cô mua ở đâu vậy? Thú vị lắm!"

Ưng Phi Phi trả lời: "Trên mạng có rất nhiều, lát nữa tôi sẽ gửi link cho anh nhé?"

Nụ cười trên môi Mặc Lương Vũ cứng đờ, cậu ta không nói gì chỉ nhìn cô!

Người bình thường chẳng phải nên nói: Nếu thích thì tặng cho anh đấy.

Tại sao cô nàng Ưng Phi Phi này lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào vậy?

Cái đèn đểu này, cậu ta còn lâu mới thèm!

Mặc Lương Vũ mang giày da giẫm lộp cộp lên sàn nhà đi ra khỏi phòng ngủ.

Cậu ấm không vui rồi, sắc mặt giống như tiết trời tháng tư, nắng mưa thất thường, thay đổi liên tục!

Lúc đi ngang qua người Ưng Phi Phi, cậu ta còn huých vào vai cô một cách bất lịch sự.

Ưng Phi Phi dựa vào khung cửa, ngây người ra!

Lại sao nữa?

Mặc Lương Vũ quay lại phòng khách, ngồi trên sô pha, bắt tréo chân, xụ mặt nói: "Cô cứ làm việc của mình đi, không cần quan tâm đ ến tôi đâu!"

Ưng Phi Phi nhìn cậu ta từ xa, lời đến đầu môi lại nuốt xuống.

Bỏ đi, cậu ta là cậu ấm, cậu ta vui là được rồi!

Có thể nói, Ưng Phi Phi chưa bao giờ ôm bất cứ ảo tưởng nào về Mặc Lương Vũ, cho nên phương thức lúc chung đụng với cậu ta chỉ là tương tác giữa những người bạn bình thường với nhau.

Ưng Phi Phi cũng không để ý đến thái độ của cậu ta, một giây sau đã quay người vào bếp ăn mì.

Vào lúc này, Mặc Lương Vũ ngồi một mình trong phòng khách cảm thấy rất bực bội!

Cô nàng này thật sự đã rời đi?

Không dỗ dành mình?

Không nhìn ra mình đang tức giận sao?

Không đến một phút, cậu ấm đã không ngồi yên được nữa mà phải đi vào phòng bếp, kéo ghế ngồi xuống, tìm chuyện để nói: "Cô chỉ ăn mì ăn liền thôi hả?"

Ưng Phi Phi cắn đứt một sợi mì, nhai vài miếng rồi gật đầu: "Ăn tạm một ít, lát nữa còn phải đến công ty."

"Còn đi nữa sao?" Mặc Lương Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã mấy giờ rồi? Công ty trả cho cô bao nhiêu tiền mà cô phải bán mạng như vậy?"

Chương (1-2252)