Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1816

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1816
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1816: ĐỪNG NÓI VỚI EM ANH KHÔNG ĐÀNH LÒNG ĐẤY!

Kiều Mục thấy cô vén đồng phục bệnh nhân lên, huyệt Thái Dương không khỏi giật mạnh.

Anh vội kéo chăn đắp lên người cô, kiên nhẫn giải thích vết thương từ đâu mà có.

Nghe xong, Lăng Tử Hoan chớp mắt, vỗ đùi rồi nhào thẳng vào lòng Kiều Mục, "Chú Hai, sao anh lại giỏi thế chứ, nếu không có anh, thận của Hoan Hoan chắc chắn đã mất rồi, yêu anh yêu anh!"

Lăng Vạn Hình: "???"

Lăng Vạn Hình đang rầu rĩ đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Lăng Tử Hoan ôm chầm lấy Kiều Mục, hai người này có phải thân thiết quá mức rồi không?!

"Lăng Tử Hoan, con nằm yên, đừng quấy chú Hai của con!"

Bất thình lình nghe thấy giọng Lăng Vạn Hình, Lăng Tử Hoan đang ôm Kiều Mục lắc lư chợt khựng lại, chậm rãi ngoảnh đầu, xụ mặt, nhíu mày với vẻ chán chường, "Không cần ba lo!"

Cảnh tượng này khiến Tô Uyển Đông không khỏi bật cười.

Chị quay sang nhìn hộp cơm, ân cần hỏi: "Hoan Hoan có đói không? Mẹ có nấu cháo cho con, muốn ăn một chút không?"

"Muốn! Cảm ơn mẹ!" Lăng Tử Hoan gật đầu lia lịa, cơ thể nhỏ nhắn lại bất giác tựa lên người Kiều Mục.

Tuy bây giờ cô bình an vô sự, nhưng chuyện bị bắt cóc vẫn để lại bóng đen tâm lý trong cô.

Dù hoàn cảnh xung quanh rất an toàn, cô vẫn sợ hãi muốn ở cạnh chú Hai.

Lăng Vạn Hình lúc này thật thừa thãi!

Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông tiến đến bày hộp cơm ra, Kỷ Bắc Thành cũng tiện thể giúp đỡ, nhìn sao cũng thấy thật chướng mắt.

Cạnh giường bệnh, Hoắc Vân đang nghiêng người thì thầm to nhỏ với Lăng Tử Hoan, Kiều Mục mỉm cười đứng đó.

Một người sống sờ sờ như Lăng Vạn Hình đứng yên bất động không khác gì vật trang trí nền.

Lăng Vạn Hình sờ sống mũi, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Chẳng mấy chốc, Tô Uyển Đông bưng bát cháo đến bên giường, Lăng Vạn Hình cũng thuận thế lên tiếng, "Chú Hai, ra đây một chút."

Lăng Tử Hoan bất giác nắm chặt áo Kiều Mục, vô thức không muốn để anh rời đi.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông ngồi xuống cạnh giường, đưa bát cháo cho cô, "Hoan Hoan, ăn cháo trước, lát nữa chú Hai con sẽ quay lại ngay!"

Kiều Mục kìm nén ý định muốn hôn cô, dặn dò vài câu rồi đi theo Lăng Vạn Hình ra khỏi phòng bệnh.

Vườn hoa dưới lầu, Lăng Vạn Hình buồn bực vuốt mặt, nhìn Kiều Mục châm thuốc, hắng giọng nói, "Con bé bị hoảng sợ, gần đây khó tránh hơi dính người, cậu thông cảm!"

Kiều Mục bị sặc khói thuốc.

Anh nhìn Lăng Vạn Hình với vẻ mặt khó tả, nhanh chóng dời mắt đi, vờ như bình tĩnh gật đầu, "Anh Cả cứ yên tâm, em hiểu mà."

Mẹ kiếp!

Có tật giật mình là có thật!

Bây giờ mọi chuyện đang rối ren, nếu để anh Cả biết mình đã cuỗm mất bó cải trắng nhà anh ấy, không biết anh ấy có giữ được bình tĩnh hay không.

Bỏ đi, tiếp tục giấu giếm thôi.

Hai người im lặng hút thuốc, lát sau Kiều Mục quay sang nhìn Lăng Vạn Hình, "Anh định xử lí Hoắc Trúc Nhạn thế nào?"

Lăng Vạn Hình bình thản nhìn về phía trước, "Tình hình bây giờ của cô ta thế nào?"

"Vẫn đang ở trên máy bay cứu hộ, người của ba em trông chừng, không có lệnh của ông ấy, cô ta không ra ngoài được!" Nói đoạn, Kiều Mục nhìn về phía trước, "Chuyện đến nước này, đừng nói với em là anh không đành lòng đấy!"

"Hoan Hoan được chúng ta trông chừng từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm qua chưa từng chịu khổ. Có một câu ba em nói không sai, anh đúng là không biết phân biệt đúng sai. Nếu không tại anh, Hoắc Trúc Nhạn cũng không có cơ hội tiếp cận Hoan Hoan. Anh tự dẫn sói vào nhà, thì cũng nên có lời giải thích với con bé."

Giọng điệu của Kiều Mục khá trịnh trọng, Lăng Vạn Hình cũng trầm tư suy nghĩ.

Chương (1-2252)