← Ch.1814 | Ch.1816 → |
CHƯƠNG 1815: BẮT BÀ TA ĐỀN TIỀN CHO EM, EM MUỐN THẬT NHIỀU THẬT NHIỀU TIỀN
Buổi trưa ngày hôm sau.
Trong bệnh viện nhân dân Lũng Hoài, Lăng Tử Hoan đang nằm trên giường bệnh, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Kiều Mục đã chờ bên giường bệnh cả đêm, đang cầm đủ loại báo cáo sức khỏe lật xem liên tục.
Trong phòng bệnh đơn cao cấp yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lăng Vạn Hình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện, chốc chốc lại thở dài.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh được người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Tô Uyển Đông cầm hộp cơm đi vào, Kỷ Bắc Thành và Hoắc Vân theo phía sau chị.
"Chú Hai, Hoan Hoan vẫn chưa tỉnh sao?"
Kiều Mục đặt xấp báo cáo trong tay lên tủ đầu giường, sau đó lắc đầu thở dài: "Bác sĩ nói có lẽ cô ấy quá sợ hãi nên chưa muốn tỉnh."
Nghe vậy, Tô Uyển Đông đau lòng đặt hộp cơm xuống rồi đi đến bên giường, chạm khẽ lên mặt Lăng Tử Hoan: "Con bé bị nhốt trong hầm mười mấy tiếng, rồi lại bị đám bác sĩ đó rút máu làm xét nghiệm, chắc chắn là sợ lắm. Hoan Hoan mau tỉnh lại đi, mẹ và chú Hai con đều đang ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu."
Hoắc Vân thấy vậy cũng tiến đến thì thầm với bạn: "Hoan Hoan ơi, cậu mau tỉnh lại đi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi này. Chúng mình đã hẹn nhau sẽ đi chơi khắp Lũng Hoài rồi mà, cậu mà không tỉnh là tớ đi một mình đấy."
Tô Uyển Đông mỉm cười nhìn dáng vẻ lém lỉnh của Hoắc Vân.
"Không được... tớ cũng muốn đi!"
Không ngờ Hoắc Vân vừa dứt lời thì Lăng Tử Hoan đang nằm trên giường bệnh bỗng lên tiếng trả lời.
Kiều Mục trông chừng cả đêm: "..."
Suýt thì bị người ta lấy mất thận mà còn đòi đi chơi!
Lúc này Lăng Tử Hoan mới từ từ mở mắt.
Thật ra cô đã tỉnh được một lúc rồi, nhưng vì quá sợ hãi nên cô không dám mở mắt.
Bởi vì bụng dưới vẫn đau âm ỉ nên cô tưởng mình đã bị người ta lấy mất thận rồi.
Toi đời!
Có lẽ sau này cô không còn là một người hoàn chỉnh nữa.
Nghĩ như vậy nên khi đối diện với nét mặt vui mừng của mọi người, Lăng Tử Hoan đang định lên tiếng thì nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.
Cô nhóc đặt hai tay dưới chăn lên bụng, nước mắt chảy dài.
"Mẹ ơi, chú Hai ơi, mai này con còn sinh hoạt bình thường được không?"
Thấy Lăng Tử Hoan khóc, Kiều Mục lập tức lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Được chứ, chắc chắn là có thể rồi, nhóc không sao cả!"
Lăng Tử Hoan vừa khóc thút thít vừa nhìn trần nhà, sụt sịt nói một cách dữ dằn: "Bà ta phải đền tiền cho em, em muốn thật nhiều thật nhiều tiền. Thận của em đắt lắm đấy có biết không, tốt nhất là cho bà ta táng gia bại sản luôn đi!"
Hôm qua, cô bị người ta đánh ngất đưa đi, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một căn phòng tối.
Sau đó, cô bị bác sĩ trói lên giường rồi bắt đầu rút máu. Bọn họ còn làm đủ loại xét nghiệm, cho dù cô kêu gào thế nào cũng không ai để ý đến.
Không cần nghĩ cũng biết là do Hoắc Trúc Nhạn đã bắt cóc cô.
Làm mẹ kiểu gì mà lại cướp thận của con, đúng là đồ lòng lang dạ sói!
Lăng Tử Hoan nhìn chằm chằm lên trần nhà, càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng Kiều Mục và Tô Uyển Đồng cũng hiểu ẩn ý cô vừa nói. Hai người nhìn nhau rồi cười khẽ: "Hoan Hoan, thận của con vẫn còn đó, chưa bị lấy đi, là chú Hai đã tìm thấy con."
Tô Uyển Đồng vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt má cô. Lăng Tử Hoan nghe vậy thì ngây ra một lúc rồi ngồi bật dậy: "Hả? Con không sao, con vẫn còn đủ thận ư?"
Cô sờ eo mình một lượt, còn vén luôn cả đồ bệnh nhân lên. Vừa nhìn xuống, cô đã trông thấy bụng dưới được dán một miếng băng gạc, bèn hỏi: "Thế đây là cái gì ạ?"
← Ch. 1814 | Ch. 1816 → |