Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1802

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1802
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1802: CHÚ HAI, CHÚ ĐI ĐÂU THẾ?

Nếu như chuyện này đúng là do Hoắc Trúc Nhạn làm thì không thể không công nhận rằng tâm lý của người phụ nữ này rất vững.

Từ đầu tới cuối chị ta đều giống như một người ngoài cuộc, không chủ động dò hỏi, cũng không lén lút thăm dò.

Nhưng nếu chuyện này không phải do chị ta làm thì lại càng nan giải hơn.

Cả ngày nay, bầu trời Lũng Hoài như bị mây đen che phủ.

Sau khi biết chuyện Lăng Tử Hoan bị mất tích, ông bà cụ Tô cũng ra khỏi từ đường, liên lạc với bạn bè thân thích ở khắp nơi.

Tầm bảy giờ tối, nhà họ Tô và nhà họ Kỷ báo tin về.

Những gia tộc có máu mặt ở Lũng Hoài đều không có ai lén lút bắt cóc Lăng Tử Hoan cả.

Thậm chí có người đồn rằng, chuyện này tuyệt đối không phải do người ở Lũng Hoài làm.

Thành phố này lớn như vậy nhưng chỉ cần một biến động nhỏ cũng đủ để các thế lực khắp nơi nắm được.

Lúc này Kiều Mục đang đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ hút thuốc lá liên tục.

Anh không dám tưởng tượng cô nhóc bị người ta bỏ vào va li đem đi như vậy sẽ khó chịu đến nhường nào.

Đến giờ Hoắc Trúc Nhạn vẫn đang trong tầm quan sát của bọn họ.

Trừ việc vào phòng vệ sinh ra, chị ta không hề có bất cứ hành động bất thường nào.

Kiều Mục hút thuốc trong tâm trạng lo lắng, mà trong gạt tàn đã đầy ắp đầu lọc rồi.

"Ting ting..."

Đột nhiên điện thoại phát ra âm báo có tin nhắn.

Anh liếc nhìn màn hình thắp sáng, đôi mắt lập tức lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

Ngay sau đó, Kiều Mục vứt mẩu thuốc vào gạt tàn rồi sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài trời đã tối dần, nhóm người Lăng Vạn Hình vẫn đang ngồi trong phòng khách, trông ai cũng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ vì muốn đợi tin tức của Lăng Tử Hoan.

Kiều Mục đi thẳng một mạch ra cửa mà không nói với ai câu nào. Thấy vậy Lăng Vạn Hình giật mình hỏi với theo: "Chú Hai, chú đi đâu vậy? Có tin tức à?"

Anh hỏi xong nhưng chỉ có tiếng cửa mở ra rồi lại đóng vào đáp lại.

Kiều Mục đi gấp như vậy khiến những người còn lại chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả.

Khoảng thời gian sốt ruột chờ đợi tin tức thế này thật sự là giày xéo tâm trạng con người.

Lăng Vạn Hình sai người đi mở cửa mấy căn phòng ở tầng dưới, sau đó đứng dậy nghiêm mặt nói: "Mọi người đừng ngồi đây đợi nữa, đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi đi, đợi mai xem tình hình thế nào!"

Hoắc Trúc Nhạn là người đầu tiên lên tiếng: "Em không mệt, trước khi có tin tức của Hoan Hoan, em không yên tâm nổi!"

Tô Uyển Đông thấy vậy thì bĩu môi giễu cợt.

Chị đứng dậy từ chiếc ghế cao ở quầy bar, sau đó áy náy nói với Kỷ Bắc Thành vẫn luôn ở bên cạnh mình suốt cả ngày hôm nay: "Hôm nay thật phiền anh quá, hay là anh về trước đi, em..."

Kỷ Bắc Thành không để chị nói hết đã nhẹ lắc đầu: "Có phiền gì đâu, em đừng khách sáo với anh như vậy. Đã đợi cả ngày nay rồi, từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn gì, hay là anh đưa em đi ăn gì nhé. Nếu tối em vẫn muốn chờ thì anh sẽ cùng em chờ."

Tô Uyển Đông lắc đầu theo bản năng. Giờ phút này chị chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống.

Nhưng chị chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Hoắc Vân ngồi trên ghế sô pha đang không ngừng tự trách.

Thấy Hoắc Vân áy náy như vậy, Tô Uyển Đông thở dài rồi đi tới trước mặt cô nhóc: "Vân Vân, cháu đi ăn với dì nhé?"

Hoắc Vân vốn định từ chối, nhưng khi ngước mắt nhìn vẻ dịu dàng của Tô Uyển Đông thì lại thấy chóp mũi cay cay, nên gật đầu ủ rũ: "Vâng ạ..."

Thật ra Hoắc Vân vẫn luôn giày vò bản thân trong tâm trạng tự trách móc, không thể tự thoát ra được.

Cô cho rằng Lăng Tử Hoan bị bắt cóc là do mình sơ ý.

Rõ ràng bản lĩnh của cô rất khá nhưng khi ở trong tiệm giải khát đó, cô lại không cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.

Chương (1-2252)