← Ch.13 | Ch.15 → |
"Sofa đã ướt đẫm rồi." Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn mặt đối mặt vào trong lòng ռ.𝖌.ự.🌜, ngón tay dời xuống thăm dò tiểu huyệt, "Chỗ này của cô sao lại nhiều nước như vậy..."
"Không cần..." giọng nói của Dư Ôn nghẹn lại, t-♓-â-ռ 🌴𝒽-ể còn г·υ·n 👢·ẩ·ⓨ 𝐛ẩ·ÿ
Nhưng cô không tài nào ngăn được bàn tay đang dò xét vào bên trong. Ⓚ●𝐡●⭕●á●ℹ️ cả●𝖒 xông đến tận đại não truyền đi khắp ✝️.hâ.n 𝖙h.ể khiến cô 𝖈_ắ_ռ 𝖒ô_𝖎 nức nở.
Một tay Quý Nam Uyên dùng để đú_† vào tiểu huyệt, một tay khác lại khảy khảy ở đầu v* mẫn cảm, môi lưỡi lại ngậm lấy một bên nhũ thịt ⅼ·𝐢ế·𝖒 láp, cắn 𝐦ú-ⓣ.
Dư Ôn chịu không nổi mà khóc kêu ra tiếng.
Khi d*m thủy ấm áp phun ra, Quý Nam Uyên lại lần nữa mà đem dương v*t đã cương cứng đ.ú.𝖙 đầy hoa huy*t.
Dư Ôn bị cắm đến cả da đầu tê rần, cô cắn ngón tay khóc lóc, †hâ.n t.𝐡.ể co rút lại, 🎋ẹ_ρ 🌜h_ặ_✝️ đến mức vòng eo rắn chắc của Quý Nam Uyên run lên một chút.
Anh đem người đè trên sô pha, hai tay chống lên, hạ bụng dùng sức đỉnh mạnh.
Dư Ôn bị thao đến mức trừ bỏ 𝖗ê·ⓝ 𝖗·ỉ thì không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
𝐊♓_🔴_á_❗ ↪️_ả_m khiến cô dục tiên dục tử mà thét chói tai. Khi bị thao đến cao trào mới cong người ngồi dậy ôm lấy Quý Nam Uyên rùng mình một cái, ý thức hỗn loạn.
"Thoải mái không?" Quý Nam Uyên sờ lên mái tóc ướt đầy mồ hôi của cô, đem cả người bế lên, hướng đến toilet.
Trong lúc di chuyển, côn th*t kia lại một nông một sâu mà cắ_𝖒 ✌️à_0, Dư Ôn bị làm đến âm thanh đều là tiếng đứt quãng, "Thoải... mái..."
"Thích không?" Anh nâng 𝖒.ô.𝓃.ℊ cô lên, ở phòng khách dùng sức đỉnh đỉnh.
"Thích... A..." Dư Ôn ngửa cổ г●ê●n ⓡ●ỉ.
Quý Nam Uyên tựa như khen thưởng mà 𝐡●ô●𝓃 lên cổ Dư Ôn, ɱ·ú·✝️ thành một dấu vết đỏ ửng.
🎋*𝐡ⓞ*á*❗ 𝒸*ả*〽️ quá mãnh liệt khiến cô chỉ mới đi được nửa đường đã ⅼ·ê·n đ·ỉ·ռ·♓ hai lần.
d*m thủy từ giữa chân chảy xuống làm ướt mặt sàn.
Quý Nam Uyên đem người đưa tới toilet. Cửa vừa mở ra, Dư Ôn mới chú ý tới trong đây có một cái gương rất to để dưới đất.
Từ trong gương có thể thấy rõ ràng bộ dạng 🅓â-ɱ đ-ã-ⓝ-g của chính mình khi bị người ta thao lộng
Cô nhắm mắt lại, "Đèn... Tắt đèn..."
"Phải quan sát thật cẩn thận mới có thể vẽ ra một tác phẩm đẹp." Bên cạnh có một cái ghế dựa, Quý Nam Uyên đặt Dư Ôn xuống đất, để tay cô dựa vào ghế, dương v*t từ phía sau 𝐜_ắ_𝐦 νà_o, vừa cắm vừa hỏi, "Ở trong phòng vẽ tranh cũng là bị thao như thế này sao?"
Dư Ôn run 𝖗●⛎●𝐧 𝐫ẩ●🍸 rẩy mà kêu ra tiếng, toàn bộ cơ thể nằm sấp ở ghế trên, trong đầu không thể khống chế mà nhớ tới Khổng Khang Tuấn. Rõ ràng là cùng một tư thế, nhưng... Quý Nam Uyên lại khiến cô sung 𝐬ư-ớ-𝓃-𝖌 thoải mái hơn.
Quý Nam Uyên bóp lấy cánh 𝖒*ôռ*𝐠 Dư Ôn 𝖍цⓝ*𝐠 𝖍ă*𝐧*𝖌 thúc mạnh vài cái, ρ*♓*á*† 𝐫*𝐚 â*𝖒 ✝️𝖍*🔼*ռ*♓ khàn khàn 𝐠_ợ_𝒾 𝖈_ả_m, "Hắn ta thao cô thoải mái hay vẫn là tôi thao cô thoải mái hơn?"
Dư Ôn bị làm đến nói không nên lời, chỉ biết khóc nức nở.
Ⓣⓗâ*n †♓*ể 𝐫⛎_𝐧 ⓡ_ẩ_ÿ, lập tức liền muốn cao trào.
Quý Nam Uyên đem Dư Ôn kéo tới, chế trụ hai cánh tay cô, vặn về phía sau, làm hai nhũ thịt no đủ, trắng nõn đầy vết đỏ ái muội dựng thẳng, sau đó mới dán lên tai cô, thở ra hơi nóng, "Nhìn gương."
Quý Nam Uyên vừa nói vừa dùng sức thọc vào ⓡ·ú·✝️ 𝐫·𝐚.
Mỗi lần đú.t vào đều nhập sâu hơn một chút, hai nhũ thịt của cô cũng theo đó mà lắc lư, đầu v* càng 𝐫𝐮-𝐧 𝖗-ẩ-ⓨ kịch liệt hơn.
Cảnh tượng vô cùng d·â·Ⓜ️ mĩ.
Cô không chịu nổi nữa, điên cuồng lắc đầu, "Không cần... Không cần nhìn..."
Quý Nam Uyên đem cả người Dư Ôn bế lên, bóp lấy hai đùi cô, dùng tư thế xi tiểu cho trẻ em đứng trước mặt gương để cô nhìn rõ ràng hơn.
"Nhìn thấy cái gì thì vẽ cái đó, không phải cô đã nói vậy sao?!" Quý Nam Uyên 𝖑ℹ️ế-ɱ láp vành tai Dư Ôn, "Hiện tại cô đã thấy rồi nên ngày mai phải vẽ ra được, bằng không..."
Anh ác ý động eo, nghe được tiếng cô khóc lóc mới vừa lòng mỉm cười, "Tựa như hôm nay vậy."
Âm thanh khàn khàn cực kỳ.
"Thao khóc cô."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |