Truyện:Người Mẫu Khỏa Thân - Chương 13

Người Mẫu Khỏa Thân
Trọn bộ 86 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

"Một lát nữa sẽ tốt thôi." Quý Nam Uyên chế trụ hai tay đang tác loạn của Dư Ôn, ấn ở đỉnh đầu, sau đó cúi người xuống nhìn khuôn mặt cô.

Dư Ôn lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù không trang điểm nhưng để mặt mộc cũng vô cùng dễ nhìn.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có loáng thoáng ánh sáng từ đèn ban công xuyên thấu qua, Quý Nam Uyên chỉ có thể thấy khuôn mặt Dư Ôn ướt đầy nước mắt. Ở dưới ánh đèn lấp ló, cặp mắt xinh đẹp óng ánh nước kia vô cùng mê người.

Anh cúi đầu 👢*ı*ế*ɱ giọt nước mắt rơi bên má cô, âm thanh như đang nghẹn đến 𝒷·ố·🌜 𝖍·ỏ·a, "Khóc cái gì, tôi sẽ làm cô thoải mái."

Lời nói vừa dứt, Quý Nam Uyên liền động thân.

Dư Ôn bị cắm đến rùng mình, 𝖙.♓â.ռ т♓.ể như có điện chạy qua tê dại một mảnh, ngay cả xương cốt cũng đều rã rời. 𝒦*♓𝐨á*𝒾 🌜*ả*ɱ từ da đầu truyền đến lòng bàn chân khiến cô thoải mái đến mức muốn hét chói tai nhưng rồi lại gắt gao cắn chặt môi.

Quý Nam Uyên nhìn bộ dạng ⓒắ.𝐧 𝐦ô.ⓘ vặn vẹo của Dư Ôn có chút buồn cười mà cong khóe miệng, một bên thao lộng, một bên cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Cái lưỡi thô dày cạy mở hàm răng để tiếng 𝐫·ê·n г·ỉ của cô bật ra ngoài.

Dư Ôn nghiêng đầu muốn né tránh lại bị bàn tay thủ sẵn ở cằm của anh ấn trở về.

Cự vật phía dưới cắm càng lúc càng hung. Cơ thể Dư Ôn kịch liệt 𝓇𝖚●𝐧 ⓡẩ●🍸, dưới nụ 𝐡-ô-𝖓 nồng nhiệt của Quý Nam Uyên chỉ biết khóc lóc kêu lên.

"Nhanh như vậy?" Anh duỗi tay sờ lên 𝖒●ôⓝ●🌀 cô, cả bàn tay dính đầy d*m thủy.

Dư Ôn đã không có chút sức lực nào, cơ thể còn đang run bần bật.

Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn vào trong 𝓃ℊ-ự-𝒸, để cô ngồi ở trên đùi, còn anh thì dựa vào ghế sofa, sau đó bóp eo cô bắt đầu nâng lên hạ xuống.

Tư thế này đú-т côn th*t vào càng sâu. Dư Ôn ôm lấy cổ Quý Nam Uyên, muốn trườn người lên trên để né tránh lại bị anh thủ sẵn ở eo, liều mạng ép xuống. Sau khi bị cắm vài cái thì Dư Ôn liền khóc thành tiếng, ôm vai anh г*𝐮*п 𝓇*ẩ*🍸 kêu, "Quá sâu... Nơi đó... Thật trướng..."

Quý Nam Uyên cúi sát xuống lỗ tai cô, hơi thở trầm thấp mang theo nhiệt độ cùng tê ngứa truyền khắp đại não, "Không phải cô nói là nó nhỏ sao?"

Dư Ôn khóc lóc lắc đầu.

"Lắc đầu có ý gì?" Anh ác ý mà dùng sức thẳng lưng thúc mạnh một cái, đem toàn bộ dương v*t 𝒽⛎ռ●ℊ ♓ă●𝓃●🌀 ⓒắ·ⓜ ✌️à·o.

Kích cỡ kinh người kia làm cả da đầu Dư Ôn tê rần, "Quá lớn... anh chậm một chút..."

Lúc này Quý Nam Uyên mới vừa lòng phát ra tiếng hừ hừ thoả mãn. Anh đẩy nhanh tốc độ thọc vào г_ú_t 𝓇_𝒶, thẳng đến khi thao Dư Ôn đến 𝖗.𝐮.𝓃 ⓡẩ.ÿ kêu lên mới cở·𝖎 á·⭕ cô xuống, cúi người ngậm lấy đầu v* phấn nộn đứng thẳng, đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝐥-❗ế-m cắn.

Cả người Dư Ôn trực tiếp mềm nhũn dựa vào trong lòng 𝐧𝖌●ự●ⓒ anh.

Quý Nam Uyên một bên nắm lấy bờ ⓜ*ôⓝ*🌀 cô nâng lên mạnh mẽ thao làm, một bên dùng hàm răng cắn 〽️ú.🌴 đầu v*.

Giọng của Dư Ôn đã thay đổi, khàn khàn nói, "Cắm hỏng... Quý Nam Uyên... Không cần... A..."

Dưới thân hai người đã sớm lầy lội một mảnh, khi thọc vào 𝓇_ú_✝️ r_𝒶 tất cả đều là tiếng nước lạch bạch lạch bạch.

Dư Ôn bị thao đến cả người toàn là mồ hôi. Cô khóc lóc cao trào không biết bao nhiêu lần, mái tóc ướt nhẹp. Κ●ⓗ🔴●á●𝒾 cả●ɱ mãnh liệt tựa thủy triều lần lượt đánh tới, Dư Ôn như chiếc thuyền nhỏ lâng lâng trên biển bị sóng đánh nhấc lên hạ xuống nhiều lần.

Một lần rồi lại thêm một lần, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Sofa đã sớm ướt đẫm, Quý Nam Uyên bế cô lên, để cô ghé người vào sofa, từ phía sau ⓣ𝖍â*〽️ п*h*ậ*🅿️ vào.

Cả khuôn mặt của Dư Ôn đều chôn ở sofa, eo mềm thẳng tắp. Trong nháy mắt khi bị côn th*t thúc vào liền tiếp tục nức nở khóc thành tiếng.

dương v*t kia quá lớn, mỗi lần 𝖈_ắ_𝖒 ✅_à_𝑜 đều làm toàn bộ cơ thể cô có cảm giác như bị xé rách.

Quý Nam Uyên thong thả thọc vào ⓡ·ú·𝐭 ⓡ·a một nông một sâu vài cái rồi đẩy nhanh tốc độ.

Dư Ôn không chịu nổi mà xoay người bắt lấy tay anh, âm thanh phát ra toàn là tiếng nức nở, "Chậm một chút... A... Quý Nam Uyên... Chậm một chút..."

Quý Nam Uyên kéo tay cô đè ở sau mô●ⓝ●🌀, thao lộng thật mạnh hai mươi mấy cái.

Dư Ôn chôn ở sô pha thét chói tai ra tiếng, bụng nhỏ 𝓇_ц_𝐧 г_ẩ_𝓎, một đợt d*m thủy lần nữa phun ra.

d*m thủy ấm áp xối lên quy đầu làm Quý Nam Uyên ⓢ●ư●ớ●n●🌀 đến mức phát ra tiếng ✝️ⓗ.ở ԁố.↪️ 𝐠ợ·❗ ↪️·ả·𝖒. Tiểu huyệt kia lại bắt đầu co rút, cắn chặt lấy côn th*t khiến anh muốn tước 𝐯·ũ k·𝖍·í đầu hàng.

Quý Nam Uyên bóp 〽️ôⓝ*ⓖ cô, mạnh mẽ đâ●𝐦 thọc vào sâu bên trong.

Dư Ôn vừa mới cao trào nào chịu nổi động tác thao lộng như vậy nên lại khóc lóc muốn tiếp tục 𝐥*ê*𝓃 đỉ*𝓃*𝖍.

Quý Nam Uyên cũng bị kẹp đến nhịn không được, rút dương v*t ra bắn ở sau lưng cô.

Chương (1-86)