← Ch.67 | Ch.69 → |
"A~" Lam Tĩnh Nghi bị đau kêu lên thành tiếng, ✞.♓â.ռ †𝖍.ể lắc lư, hai đầu gối vô lực quỳ trên đất. Nạp Lan Địch vươn tay, nắm chặt cái 𝐦ô𝓃●ɢ nhỏ của cô.
Lam Tĩnh Nghi ⓣ.𝖍.ở 𝒽.ổ.𝐧 𝖍.ể.п, trái tim đập nhanh trong lồng n·ⓖ·ự·c, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn vừa kinh hoàng, vừa đỏ ửng do bị ԁụ.𝒸 ✌️ọ𝐧.𝖌 khống chế.
Ngón cái thon dài đẩy 𝐦●ô●ⓝ●𝖌 tròn trịa của cô ra hai bên, nhìn sâu vào hoa huyệt vừa bị cậu chà đạp. Thiếu niên tuấn mỹ, lạnh lùng nghiêm nghị dưới ánh đèn, áo sơ mi trắng tinh che đi 🅓ụ·𝐜 ѵọ𝖓·ⓖ đang ngẩng cao đầu. Cậu đứng trước mặt Lam Tĩnh Nghi đang quỳ sấp, thân hình cao to hoàn mỹ như một bức tượng.
Ngón tay thon dài của Nạp Lan Địch cầm lấy 🅿️♓.â.𝓃 🌴.𝐡.â.ⓝ của mình, kề sát vào hoa huyệt xinh xắn, vật nam tính lập tức che lại toàn bộ cảnh xuân. Cảm giác được cậu đẩy vào, ✝️ⓗâ-𝐧 𝐭♓-ể trắng nõn của Lam Tĩnh Nghi run lên.
Đôi nhũ phong tròn trịa đầy đặn của cô nhẹ run, vòng eo như liễu cong lên, khiến Nạp Lan Luật nhìn chăm chú. Nạp Lan Địch cầm 𝖕*𝒽*â*n 𝐭*hâ*п to lớn của mình, từ từ chen vào hoa huyệt.
Mặc dù cậu vừa làm mưa làm gió trong cơ thể cô nhưng giờ đây ở đó vẫn căng chặt lại hơi sưng đỏ khiến cậu phát điên. Vật nam tính thô to từ từ xé rách nơi tư mật của cô, chiếm lấy vùng đất thần bí.
"A~" Lam Tĩnh Nghi гê_𝖓 𝓇_ỉ, hai chân không tự chủ được mà khép chặt lại, hoa huyệt bắt đầu co rút. Thiếu niên †*♓*ở 𝖉ố*↪️ một chút. Sự mẫn cảm và căng chặt của cô khiến cậu khó có thể khống chế được. Cậu cầm chặt ⓜô·ռ·𝖌 cô, dùng sức đẩy thật mạnh để toàn bộ p♓·â·ռ †ⓗâ·𝓃 của mình hoàn toàn nhập vào trong cô.
"A~~" Lam Tĩnh Nghi lắc lư đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Cậu tiến vào khiến cô cảm thấy như mình bị xé rách. Cậu lấp đầy chỗ trống trong cô, không có một kẽ hở nào.
Nạp Lan Luật nắm lấy cằm cô, 𝐡●ô●𝖓 lên đôi môi cánh hoa, cùng múa với cái lưỡi của cô.
Cô kẹp cậu thật chặt khiến cậu không thể không nhẫn tâm mà cuồng bạo giữ lấy cô, ♓●υ●ռ●🌀 ♓ă●n●🌀 chà đạp. Nạp Lan Địch bắt đầu chạy nước rút trong cơ thể cô, con rồng lớn cơ hồ vào đến tận cùng, chen vào nơi sâu nhất trong cô rồi lại rút hẳn ra rồi không ngừng ra vào trong hoa huyệt của cô.
Lam Tĩnh Nghi không ngừng 𝖗ê_𝐧 𝓇_ỉ, lắc lư thân mình như cành liễu trong gió. Nạp Lan Luật đi tới, Nạp Lan Địch ra vào mạnh mẽ thêm vài lần nữa rồi 𝓇ú_𝐭 𝖗_𝖆. Khi cậu rời khỏi, mật dịch bị chặn lại phun ra, vách tường sưng đỏ bị căng ra vì cậu rời đi mà không ngừng co giật
Nạp Lan Luật nâng cái 〽️*ôռ*🌀 nhỏ của cô lên, nhắm vào cửa động, tiến thẳng vào. Cậu bắt đầu mãnh liệt chạy nước rút. Hai thiếu niên cứ như vậy, không ngừng thay phiên giữ lấy cô. Thời gian nghỉ ngơi chỉ khiến họ càng thêm cuồng bạo.
✞𝒽-â-𝐧 🌴h-ể Lam Tĩnh Nghi tựa như bị họ rút hết. Họ ra vào kịch liệt khiến hai đầu gối cô vô lực quỳ trên thảm, đôi nhũ phong bị ép lên sàn nhà đến thay đổi hình dạng. Thế nhưng hai thiếu niên cứ như con báo đang thời kỳ động dục, thay phiên nhau làm sau lưng cô.
Nạp Lan Luật vừa rút khỏi người cô thì Nạp Lan Địch liền lấp đầy, mà 🅿️.♓â.𝓃 ✝️𝐡â.ռ của Nạp Lan Luật thì vẫn ngẩng cao đầu, trên đó dính đầy chất lỏng khi hai người kết hợp. Cậu cúi người, dùng 🅿️ⓗâ·𝓃 тⓗâ·n bôi chất dịch đó lên người, lên nhũ phong của cô.
Lam Tĩnh Nghi 𝖗.ê.ռ 𝖗.ỉ theo từng đợt tấn công của Nạp Lan Địch, tiếng rên đầy thống khổ mà lại 𝒹·â·𝖒 đ·ã𝖓·ℊ. Nạp Lan Luật đứng lên, cong đôi môi đỏ mọng, "Anh, chúng ta cùng lên."
"Được." Nạp Lan Địch nhíu mày, nhanh chóng thay đổi tư thế để Lam Tĩnh Nghi ngồi trên người cậu, nhưng không hề dừng động tác của mình lại, càng thêm ra vào mạnh mẽ trong cơ thể cô.
Nhũ phong Lam Tĩnh Nghi lắc lư kịch liệt, cô ngửa đầu, đôi môi phấn nộn dường như sắp bị cô cắn nát.
Trong miệng cô là tiếng 𝓇-ê-𝓃 ⓡ-ỉ không theo quy luật. Nơi hai người kết hợp đã sớm dính đầy mật dịch. Mà thiếu niên vẫn không ngừng ra vào, trong không gian tràn ngập tiếng т-𝐡â-𝖓 †𝐡-ể chạm vào nhau.
"Cô ấy chặt như thế, một người đi vào đã bị kẹp chịu không nổi. Nếu chứa cả hai chúng ta thì thật làm khó chúng ta." Nạp Lan Luật nói, đôi mắt hẹp dài tà mị nhìn thẳng vào hoa huyệt bị 🅿️●𝖍â●𝖓 ⓣ●ⓗâ●𝖓 mở rộng ra hết cỡ.
"Đừng lôi thôi dài dòng, vào đi." Nạp Lan Địch nói.
"Không...Đừng..." Lam Tĩnh Nghi lắc đầu. Bọn họ điên rồi, sao hai người có thể cùng...
Nạp Lan Luật nở một nụ cười tà mị với cô. Cậu đến gần cô, dùng ngón tay xoa cái ⓜ-ô-ⓝ-🌀 nhỏ không ngừng đong đưa trên thân người đàn ông.
"Thật mẫn cảm." Cậu nhếch môi, nói, rồi đẩy 𝖒ô.ⓝ.🌀 cô ra. Cảnh ⓟhâ-п 🌴h-â-𝖓 to lớn đang không ngừng ra vào trong hoa huyệt bị cậu nhìn thấy hết. 𝐌á·⛎ trong cơ thể cấp tốc vọt đến 🅿️-ⓗ-â-𝖓 t♓-â-n. Cự long lớn rất nhanh, tựa như một ác ma thị huyết.
Nạp Lan Địch r-ú-𝖙 ⓡ-ⓐ hoàn toàn, hoa huyệt co rút lại, đẩy chất lỏng màu trắng ra, xối 👢●ê●𝖓 đỉ●𝐧●h 𝐩*ⓗ*â*ռ ⓣ*𝖍â*𝐧. Nạp Lan Luật nắm lấy mô-п-ɢ cô, đưa ⓟ*♓*â*ռ 𝖙*h*â*𝖓 tới gần hoa huyệt.
Hoa huyệt bị đàn ông cuồng bạo chà đạp đã sưng đỏ hết mức. Bên ngoài hoa huyệt là chất lỏng màu trắng, hai 𝓅·𝖍·â·𝐧 †·𝒽·â·п to lớn đặt giữa lối vào. Người phụ nữ có làn da trắng nõn tinh tế, đ_ườ𝓃_g 𝒸_ο_ⓝ_ɢ trên cái ɱô𝖓●𝐠 nho nhỏ lộ rõ. Ⓓ.ụ.ⓒ v.ọ.ⓝ.g của thiếu niên dường như che lấp toàn bộ đôi môⓝ●ɢ của cô. Hoa huyệt nho nhỏ chỉ cần một ngón tay út của người đàn ông là có thể hoàn toàn che đi. Khó có thể tưởng tượng được sao cô có thể thừa nhận được một 🅿️♓*â*ⓝ thâ*𝖓 to lớn của thiếu niên chứ đừng nói là đến hai.
𝒩🌀●ự●𝐜 Lam Tĩnh Nghi phập phồng kịch liệt, đôi môi cánh hoa hơi hé nhìn rất 𝐠●ợ●𝒾 ↪️●ả●〽️ mị hoặc. Bọn họ đã đặt trên lối vào ướt đẫm của cô khiến †*𝒽*â*п ⓣ𝐡*ể cô run lên vì sợ.
"Không...Đừng...Tha cho tôi đi..."
Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cùng nở nụ cười nhạt. Bọn họ trao đổi ánh mắt, cùng hành động. Hai 𝓅♓-â-п ✝️hâ-𝓃 thô to cùng dò vào trong cơ thể cô.
Hoa huyệt bị xé ra mạnh mẽ, vách tường phấn nộn bị mở ra.
"A*** Đừng ***" Lam Tĩnh Nghi run lên. Cô có cảm giác mình bị chống lớn đến tận cùng, bị xé rách. Cảm giác đau đớn này chưa bao giờ cô phải trải qua. 𝒯●ⓗ●â●п ✞𝖍●ể dường như muốn 𝐧-ổ ✞-⛎-𝖓-g.
Cô lắc lư 〽️●ô●𝖓●🌀, 🎋ẹ*p ↪️𝖍*ặ*† hai chân muốn ngăn bọn họ xâm chiếm nhưng những động tác này của cô càng kích phát thú tính của bọn họ. Họ bị cô 𝖐*ẹ*𝓅 ⓒ𝐡ặ*† đến mức đau đớn, đưa đến k-♓-𝖔á-i ↪️ả-𝖒 và hưng phấn tột cùng.
"Kẹp ↪️·h·ế·† em rồi." trong lời nói của Nạp Lan Luật không có giận hờn mà là khiến người ta mặt đỏ tim đập.
"Anh cũng chịu không nổi." Nạp Lan Địch nói. Bọn họ bị kẹp ở giữa, sự căng chặt của cô khiến họ như muốn đầu hàng, càng muốn giữ lấy cô hơn.
"Luật, cùng lên đi." Nạp Lan Địch nói.
"Không được, cô ấy sẽ không chịu nổi." Nạp Lan Luật nói.
Nạp Lan Địch hừ nhẹ, "Mẫn cảm như thế, sao không chịu nổi được." Chưa dứt lời thì hai thiếu niên đã cùng động thân, mạnh mẽ đi vào trong cơ thể cô. Hai pⓗ·â·𝐧 𝐭𝐡â·n to lớn vào đến tận cùng, mà hoa huyệt cô bị nhét đầy tới mức rách ra, chứa đựng sự to lớn của họ.
"A***" mặt Lam Tĩnh Nghi nhăn lại, 𝐭𝐡●â●𝓃 т♓●ể run lên kịch liệt. Hoa huyệt của cô không ngừng co rút. Cô cảm thấy đau đớn, cảm thấy ✝️*h*â*ռ t*ⓗ*ể mình như bị thứ gì đó cứng rắn xẻ ra, cảm thấy nơi hạ thể có một dòng nước nóng rát. Cô ♓_ô_𝓃 mê bất tỉnh.
Hai thiếu niên không nhịn được mà cùng chạy nước rút trong cơ thể cô. Hai 𝖕.𝒽.â.п ⓣ.hâ.𝓃 to lớn không ngừng ra vào trong hoa huyệt.
Đầu cô gái hơi cúi, cằm như 𝒸hạ-m ѵ-à-🔴 𝐧𝖌-ự-↪️. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bóng loáng, lông mi dài đen nhánh khép lại tựa như một cây quạt nhỏ. Dưới mi mắt là một quầng thâm.
T𝒽â*𝖓 †♓*ể người phụ nữ rất mẫn cảm. Nhũ phong của cô không ngừng lay động theo động tác của hai thiếu niên, đóa hồng mai trên nhũ phong săn chắc, đứng thẳng, r_⛎_n 𝖗_ẩ_ÿ trên đỉnh nhũ phong như chờ người tới hái.
Lam Tĩnh Nghi từ từ tỉnh lại, tựa như vừa trải qua một giấc mộng. Nhưng khi cô tỉnh lại thì cơn ác mộng này vẫn còn tiếp tục. Hạ thân cô chưa bao giờ căng đầy và đau đớn như thế nhưng ✝️ⓗâ.п ✝️.h.ể thì đã đắm chìm trong 𝒹-ụ-↪️ vọ-𝐧-ⓖ.
Đau đớn vô cùng và cảm giác căng đầy mang đến 🎋·♓·𝑜·á·𝖎 cả·ɱ mạnh mẽ mà điên cuồng. Cô như đứng nơi đầu sóng ngọn gió, sắp bị 𝖉_ụ_𝖈 𝐯ọ_ռ_ɢ trong 𝐭*𝒽â*𝐧 т♓*ể bức đến phát điên.
"A~~ a ***" tiếng 𝐫ê.𝖓 г.ỉ của cô nhỏ vụn bởi vì thiếu niên không ngừng đánh thẳng vào cô khiến ✝️.𝖍â.𝐧 ✞.𝒽.ể cô không ngừng lắc lư kịch liệt.
Trước kai chưa bao giờ bọn họ giữ lấy cô như vậy, vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn. K·𝐡ο·á·𝐢 ↪️ả·ⓜ xen lẫn với thống khổ như một con dao hai lưỡi đâ*Ⓜ️ ⓥà*ο cô, khống chế cô. Ban đầu họ dùng tiết tấu khác nhau ra vào.
Cảm giác này bức cô đến phát điên mất. Sau đó thì họ cùng ra vào một nhịp với nhau trong cơ thể cô.
Hai 𝖕ⓗâ●𝓃 t𝖍●â●𝐧 vào đến tận gốc, hoa huyệt nho nhỏ không ngừng bị mở rộng rồi lại khép vào, mật dịch dính khắp nơi, tiếng 𝐭♓●â●ⓝ 𝖙h●ể chạm vào nhau vang lên trong phòng.
"A ~~ a ~~" bây giờ Lam Tĩnh Nghi chỉ có thể г_ê_ռ 𝖗_ỉ. Đại não cô đã hoàn toàn trống rỗng do bị ԁụ-↪️ 𝐯-ọп-ɢ khống chế. Hai thiếu niên như không hề biết thỏa mãn mà giữ lấy cô, tựa như ác ma thị huyết khiến cô rã rời.
Lam Tĩnh Nghi mềm nhũn người, nằm trong lòng Nạp Lan Địch, ngón tay thon dài của cậu cầm lấy nhũ phong cô không ngừng chà đạp nhưng không hề buông lỏng động tác dưới thân.
Toàn bộ nửa người trên của Lam Tĩnh Nghi dán sát vào Nạp Lan Địch. Cô không còn khí lực, chỉ có thể để mặc tay cậu đùa giỡn nhũ phong của mình. Động tác của cô càng tiện cho Nạp Lan Luật tiến vào từ phía sau.
Hai thiếu niên càng ra vào mạnh mẽ hơn trong cơ thể cô.
Nạp Lan Địch nắm cằm của cô nâng lên để cô nhìn thẳng vào mắt cậu. ✝️𝐡_â_𝐧 †♓_ể lại ác ý, ♓ц-п-ⓖ 𝖍ă-𝐧-ɢ tiến vào cùng Nạp Lan Luật.
"Bảo bối, có thoải mái không?"
"A~~" Lam Tĩnh Nghi nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không có sức lực mà trả lời câu hỏi của cậu.
Nạp Lan Địch cười nhẹ, vỗ vỗ mặt của cô, "Dùng biểu hiện của cô trả lời tôi, bảo bối."
"Luật, chúng ta đổi vị trí." Nạp Lan Địch nói với Nạp Lan Luật ở phía sau.
"Được." Nạp Lan Luật nhìn nhũ phong cô một cách xấu xa. Lam Tĩnh Nghi co rúm người lại. Bọn họ còn muốn sao...? Đã muốn cô nhiều lần vậy rồi...
Sau đó lại là một lần trùng kích kịch liệt của bọn họ. Đại não của cô không còn có thể suy nghĩ gì khác. Sau đó, bọn họ cùng phóng thích trong cơ thể cô.
Hai thiếu niên 𝖗-ú-† г-🔼, Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn mềm nhũn nằm trên thảm. Thiếu niên nhìn giữa hai chân cô, hoa huyệt đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng.
Trên cánh hoa cũng dính chất lỏng ấy, lối vào sưng đỏ bị bọn họ mở ra không thể khép lại. Vách tường mở ra, dường như có thể chứa được một ngón trỏ của họ. Nó khép mở, không ngừng chảy ra dòng chất lỏng từ bên trong.
"Thật mẫn cảm." Nạp Lan Luật huýt sáo.
"Giờ chắc vào dễ hơn rồi. Luật, còn không mau lên."
Lam Tĩnh Nghi từ từ mở mắt, nhìn thấy 𝒹ụ·𝒸 𝐯·ọ·𝓃·g của hai thiếu niên đã sớm sống lại, đỉnh 𝓅𝐡â●𝖓 t𝖍â●𝓃 cực lớn khiến cô chỉ liếc một cái đã sợ đến run lên. Mà lúc này Nạp Lan Luật đang ôm cô trên người.
Hai tay cậu xoa nắn nhũ phong cô, đưa đôi môi tới gần. Nạp Lan Địch v⛎ố*𝐭 𝖛*𝑒 𝖒*ô*п*𝐠 cô, ngón tay đi theo đ●ư●ờ𝐧●𝖌 ⓒ●𝑜●n●𝐠 của 𝖒ô·ռ·🌀 thẳng tiến vào bên trong đùi.
"Luật, tôi từ bỏ. Tôi...không được..." Lam Tĩnh Nghi cầu khẩn.
Nạp Lan Luật nở nụ cười thuần khiết xinh đẹp, "Tiểu yêu tinh, đã muốn mà còn kháng cự. Thời gian còn dài, tôi và Địch sẽ không rời khỏi cô đâu." Dứt lời, hai thiếu niên đã cùng tiến vào trong cô.
𝒯*hâ*𝐧 †*𝐡*ể Lam Tĩnh Nghi 𝓇-υ-n 𝖗-ẩ-ⓨ dưới tay Nạp Lan Luật, hoa huyệt không ngừng co rút lại.
Đôi tay dài của Nạp Lan Luật ôm lấy cái eo nhỏ nhắn tinh tế hoàn mỹ của cô, cảm nhận được sự r●u●п 𝓇●ẩ●ÿ của cô khi bọn họ cùng 𝖝-â-〽️ n-♓ậ-𝖕.
Κ𝒽·𝖔·á·1 𝖈ả·ⓜ lập tức bao vây lấy họ. Bọn họ cùng nhau lên tới đỉnh cao của 𝒹·ụ·ⓒ ⓥọռ·🌀.
← Ch. 67 | Ch. 69 → |