Truyện:Đào Thoát - Chương 67

Đào Thoát
Trọn bộ 90 chương
Chương 67
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

"Luật, chúng ta đưa cô ấy xuống khiêu vũ trước đi." Nạp Lan Địch nháy mắt với Nạp Lan Luật.

"Được. Nghĩ tới khiêu vũ thôi đã thấy ⓚí.ⓒ.♓ 𝐭𝐡í.𝐜.ⓗ rồi." Nạp Lan Luật chớp mắt với Lam Tĩnh Nghi. Cô biết bọn họ không có ý tốt. Bọn họ đi thang máy riêng đến phòng khách ở lầu một.

Lúc này Lam Tĩnh Nghi mới nhận ra phòng khách rộng rãi xa hoa này là một sàn nhảy lớn. Lúc tới vẫn còn trống trải nhưng giờ đã rất đông.

Dưới ánh đèn xa hoa mỹ lệ không ngừng thay đổi, âm nhạc phóng đãng như tiếng 𝖗●ê●п 𝐫●ỉ của người con gái. Cảnh tượng lúc sáng lúc tối, những người đang khiêu vũ như những hồn ma vừa chui dưới đất lên, nhìn rất զц·ỷ dị.

Nạp Lan Địch kéo Lam Tĩnh Nghi lên sàn nhảy. Hai tay cậu ôm eo cô, 🌴-h-â-ռ ✞-𝖍-ể Lam Tĩnh Nghi dán sát vào người cậu. 🅓*ụ*𝖈 ✔️ọ𝐧*🌀 của cậu đặt trên bụng cô. Cậu ôm cô chậm rãi nhảy theo nhạc. Nạp Lan Luật đứng sau lưng, ôm vai cô, 🌴hâ●𝖓 †●h●ể như có như không đ.ụ.𝖓.🌀 🌜.𝒽ạ.𝖒 vào cô, 𝐝*ụ*ⓒ 𝐯*ọn*ⓖ cứng rắn chạm vào 〽️ô𝖓_ℊ cô.

Dưới ánh đèn, Lam Tĩnh Nghi thấy từng nam thanh nữ tú đang khiêu vũ bên cạnh, có ba người một, có hai người một, tất cả đều có những động tác ái muội, lớn mật. Có vài người đàn ông đã vói tay vào trong váy phụ nữ.

Mà âm nhạc thì ngày càng ԁâ*ⓜ mị, tiếng rên của người con gái phiêu đãng trong không gian.

Đột nhiên đèn tối lại, trong đại sảnh truyền tới tiếng va chạm 𝖙ⓗ*â*ռ t*𝖍*ể đầy 🅓-â-𝐦 mỹ. Tiếng đàn ông 𝐭●ⓗ●ở 𝒹ố●🌜, phụ nữ 𝓇-ê-n 𝖗-ỉ, tiếng t*𝒽*â*п th*ể va chạm tạo nên một không gian vô cùng 🅓·â·𝐦 loạn.

Nạp Lan Địch cầm tay cô đặt lên 𝐝ụ.🌜 𝖛ọ𝖓.🌀 của cậu, chỗ đó vừa cứng lại vừa nóng.

Lam Tĩnh Nghi kêu nhỏ, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

"Đừng ở đây." Cô cúi đầu cầu xin. Bọn họ có thể muốn cô, cô không thể ngăn cản. Nhưng ít nhất đừng ở đây.

Nạp Lan Luật cười khẽ, "Anh, chúng ta dọa cô ấy sợ. Dưới ánh đèn sáng mà muốn làm chuyện xấu sẽ khiến cô ấy bị dọa đấy."

"Chúng ta đi thôi." Giọng Lam Tĩnh Nghi 𝐫-⛎-𝓃 rẩ-🍸.

"Luật, bảo bối của chúng ta không đợi được nữa rồi." Dứt lời, Nạp Lan Địch ôm cô vào thang máy.

Vừa vào phòng, Nạp Lan Luật ở bên trái liền ôm lấy cô, nắm chắc 𝖊_⭕ t_h_🅾️_п của cô. Cậu làm động tác chạy nước rút. D-ụ-𝐜 ѵ-ọ-ⓝ-g cứng rắn đâ.ⓜ và.𝑜 Ⓜ️ôռ●🌀 cô qua lớp vải càng trở nên ái muội, 𝖉â_𝐦 mỹ hơn.

Nạp Lan Địch bước qua, ngồi xổm xuống, tay nắm lấy váy cô, từng chút từng chút cởi váy cô ra. Ánh mắt cậu không rời khỏi mặt cô. Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo tản ra lực dụ hoặc trí mạng.

Lam Tĩnh Nghi đã hoàn toàn xích lõa. Cô cảm nhận được 𝖉ụ·𝖈 ☑️ọ𝐧·🌀 cực nóng của Nạp Lan Luật đang không ngừng đùa giỡn ⓣⓗâ*n ✝️*𝐡*ể cô. Mà ánh mắt cô lại không tự chủ được mà nhìn Nạp Lan Địch.

Khuôn mặt cậu như một tác phẩm điêu khắc, tuấn mỹ không tì vết. Đôi mắt như làm bằng băng màu đen, lóe ra tia nhìn đen láy. Cậu đứng trước mặt cô, thân người thon dài cao ngất. Ngón tay cậu bao lấy nhũ phong cô, dùng ngón cái xoa nắn đóa hồng mai.

Mắt cậu không chớp lấy một cái mà cứ nhìn chằm chằm cô.

Môi Lam Tĩnh Nghi khẽ mở, phát ra tiếng 𝖗·ê·n 𝖗·ỉ nhẹ nhàng. Khóe miệng Nạp Lan Địch nhếch lên, nở nụ cười tà ác lạnh lùng.

Cậu cúi đầu, dùng lưỡi trêu đùa đóa hồng mai của cô. Đóa hồng mai mẫn cảm đã sớm đứng thẳng, tựa như một quả hồng nho nhỏ r𝐮·𝖓 𝖗·ẩ·🍸 trong miệng thiếu niên.

"A..." Lam Tĩnh Nghi ⓡê_n ⓡ_ỉ. Hôm nay hãy để cô giao 𝖙-hâ-𝖓 т-𝒽-ể của mình cho ma q*𝐮*ỷ đi.

Nạp Lan Luật liền dùng lực, xoay người cô sang chỗ khác, nhếch môi, "Bảo bối, dùng miệng của cô hầu hạ tôi."

Lam Tĩnh Nghi mở to mắt nhìn cậu.

Cậu nhướng mày, "Nghe không hiểu lời tôi à? Hay là để tôi gọi kỹ nữ vừa nãy vào làm mẫu?"

Lam Tĩnh Nghi mím chặt môi, quỳ một chân xuống, ngón tay run run ↪️ở-i 𝐪-uầ-ռ của Nạp Lan Luật. Khi quần rơi trên đất thì đôi chân thon dài rắn chắc có lực của Nạp Lan Luật lộ ra, tiết khố bó sát ôm lấy 𝓅♓_â_𝐧 т_hâ_𝐧 đã sớm dâng trào khiến người ta nhìn mà sợ.

Đây là một con quái vật. Nếu được thả ra thì không biết còn dọa người đến mức nào. Lúc này, Nạp Lan Địch nhàn nhã dựa vào bàn nhìn Lam Tĩnh Nghi 𝒸ở·ℹ️ 𝐪u·ầ·п Nạp Lan Luật một cách ngốc nghếch rồi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Nạp Lan Luật cao to khiến Lam Tĩnh Nghi quỳ trước mặt cậu càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn. Nạp Lan Luật ôm lấy cô để cô quỳ lên bàn. Làm vậy khiến miệng cô vừa tầm với ԁ-ụ-🌜 ✌️ọп-𝐠 đang dâng trào của cậu.

Lam Tĩnh Nghi ôm chân cậu, cách lớp vải dùng lưỡi chăm chú lıế.ɱ con quái vật đang bị giam giữ. Lớp vải bị thấm ướt rất nhanh, con quái vật to lớn rục rịch trên môi cô.

Nạp Lan Luật đỡ đầu cô, nhẹ nhàng phát ra tiếng 𝐫_ê_𝖓 𝖗_ỉ.

"Bảo bối, cởi tiết khố của tôi ra. Nó muốn tiếp xúc т.♓.â.ռ mậ.ⓣ với cô." Dứt lời thì con quái vật giật giật dưới lớp vải.

Lam Tĩnh Nghi hít một hơi rồi cởi tiết khố của cậu. Tiết khố ôm chặt lấy d-ụ-c ✔️-ọ-𝓃-🌀 của thiếu niên khiến cô mất rất nhiều sức mới cởi được nó ra. D_ụ_𝐜 ν_ọ_п_🌀 thô to được thả ra, không ngừng rung động.

Lam Tĩnh Nghi cầm lấy nó. Tay cô không thể cầm hết. Cô dùng đầu lưỡi l𝖎ế·〽️ đỉnh của nó.

"Tiểu yêu tinh." Nạp Lan Luật nhẹ nhàng г·ê·п г·ỉ.

Mà Nạp Lan Địch ở bên cạnh hạ thân đã sớm đứng thẳng. Cậu đứng lên đi tới, vỗ vỗ lên cái 𝐦ô·п·ⓖ nhỏ xích lõa của Lam Tĩnh Nghi.

"A~" Lam Tĩnh Nghi kêu lên, không tự chủ mà nâng 𝐦.ô𝐧.ⓖ lên, miệng vẫn ngậm đỉnh 𝐩h*â*𝓃 𝖙♓â*п to lớn của Nạp Lan Luật. Nạp Lan Địch cúi người, cầm lấy cái 𝐦·ô·ռ·🌀 nhỏ của cô, mở rộng nó ra. Cậu đưa môi tới, dùng cái lưỡi linh hoạt luồn vào cửa động đã sớm ẩm ướt, dính đầy mật dịch của Lam Tĩnh Nghi.

"A~" 🌴_𝖍_â_ռ 𝐭_𝐡_ể Lam Tĩnh Nghi cứng đờ, một dòng điện xẹt qua người cô. Cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị kiến cắn, tràn đầy hưng phấn và thống khổ.

Nạp Lan Luật đè đầu cô lại, mở cằm cô ra, con rồng lớn đã vào đến cổ họng cô.

"Ô..." Cô lắc đầu 𝐫●ê●ⓝ 𝖗●ỉ. Mà phía sau, đầu lưỡi tà ác của Nạp Lan Địch lại không ngừng ra vào trong hoa huyệt của cô. Đôi môi 𝐦·ề·𝐦 ɱạ·ı lành lạnh của cậu mở cánh hoa của cô ra, đầu lưỡi ra vào nơi vách tường mẫn cảm của cô, khơi mào ԁ_ụ_𝒸 ✔️_ọn_ⓖ trong cơ thể cô.

Mật dịch không ngừng chảy ra từ khe suối. T♓-â-n т-h-ể Lam Tĩnh Nghi bắt đầu co giật.

Nạp Lan Địch ôm lấy cô, chuyển mình, họ cùng nhau ngã lên tấm thảm Ⓜ️-ề-m ⓜ-ạ-𝒾. Lam Tĩnh Nghi ngã lên người cậu, môi đụng vào 𝐩_♓â_𝖓 ⓣ_♓â_𝖓 đang đứng thẳng của cậu.

Mặt cô ửng đỏ.

𝐏ⓗâ●𝐧 ✞ⓗâ●𝖓 kia vừa to vừa dài như một con rồng màu đỏ. Lúc này Nạp Lan Địch đã 𝒸.ở.ⓘ ⓠ⛎ầ.п, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu tay tinh xảm. Vạt áo sơ mi vừa vặn che nơi riêng tư của cậu.

Lúc này Nạp Lan Địch cố ý di chuyển chân. 𝒟ụ_𝖈 ⓥ_ọ_𝐧_🌀 của cậu đứng thẳng như một cây cột. Cậu tuấn mỹ, lãnh khốc, cao quý. Cách ăn mặc như vậy lại khiến cậu tăng lên sự 🌀_ợ_ı 𝒸ả_Ⓜ️ tà ác.

Nạp Lan Luật đứng sau họ, mái tóc vàng xõa xuống như dòng thác. Cậu cũng chỉ mặc một bộ đồ thun màu trắng. Ⓓ_ụ_🌜 𝐯_ọ_ⓝ_𝐠 lộ ra khỏi vạt áo thun. Cậu cao lớn tuấn mỹ như thiên sứ. Thân dưới lại mang vẻ đẹp nguyên thủy của ác ma.

"Ngồi lên." Nạp Lan Địch nói.

"Ách?" Lam Tĩnh Nghi không hiểu.

"Ngồi lên." Mắt Nạp Lan Địch liếc về phía ◗·ụ·𝖈 νọn·𝐠 trướng lớn của mình.

Lam Tĩnh Nghi lập tức đỏ mặt.

"Nhanh lên một chút."

Lam Tĩnh Nghi quỳ giữa chân cậu nhưng không thể làm theo yêu cầu của cậu. Nạp Lan Luật ôm eo cô, mở rộng hai đùi cô ra, đè cô xuống ◗ụ●↪️ ✌️ọ●𝖓●ℊ của Nạp Lan Địch.

Nạp Lan Địch cầm ◗ụ·c 𝐯·ọռ·ℊ của mình, chống trên cánh hoa phấn nộn của cô.

"A***" 𝐓♓â●п t𝒽●ể Lam Tĩnh Nghi căng lên, nhũ phong lay động, đóa hồng mai đỏ tươi càng thêm săn cứng. P𝐡●â●ⓝ т●𝖍â●𝖓 cực đại của thiếu niên từ từ đi vào hoa huyệt của cô, mở khe suối căng chặt của cô tới mức rộng nhất.

Cô cảm thấy ✞-♓-â-𝓃 🌴h-ể mình như bị xé rách, trong ✝️_𝖍_â_𝓃 ✝️𝒽_ể dâng lên cảm giác căng đầy.

𝒫.♓â.n 𝐭♓â.𝓃 hoàn toàn đi vào hoa huyệt của cô. Nơi hai người tiếp xúc căng ra. Cô ngồi trên người cậu.

Nạp Lan Địch 𝓇ướ*𝖓 ⓝ𝐠ườ*𝐢 lên, 🅿️*ⓗ*â*ⓝ †*ⓗâ*𝖓 thô to theo vách tường chặt khít của cô trượt vào chỗ sâu nhất trong cô.

"A~" Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên, nhũ phong lay động theo động tác của cậu.

ⓝ-𝖌ự-𝐜 cô phập phồng kịch liệt, hạ thân cô thật khó chịu. Cô bị cậu é·🅿️ 𝒷u·ộ·𝐜 tiếp nhận, không có khe hở. Hạ thân cô như bị rách ra. Cậu chưa nhúc nhích, 𝐭.h.â.𝓃 †ⓗ.ể cô đã như bị đâ●m thủng nhưng lại có sự hưng phấn trong đau đớn.

Nạp Lan Địch bắt đầu luật động. Ⓟ·𝖍·â·ⓝ 🌴𝖍·â·ռ tráng kiện không ngừn ra vào nơi hoa huyệt, khiến cho mật dịch vương khắp nơi. Ở góc nhìn của cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy hết hoa huyệt bị nhét đầy của Lam Tĩnh Nghi và vách tường, cùng với cánh hoa đỏ tươi run run.

🅿️h·â·𝐧 ✞·𝐡â·𝓃 thô to của người đàn ông không ngừng ra vào hoa huyệt, nơi hai người tiếp xúc không ngừng chảy ra mật dịch dâ*ⓜ mỹ, phát ra tiếng vang ái muội.

✝️hâ·𝖓 ✝️♓·ể xích lõa trắng nõn của Lam Tĩnh Nghi lắc lư không ngừng, hai nhũ phong nảy lên như hai chú thỏ nhỏ.

"A~~A~~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, phát ra tiếng rê●ռ ⓡ●ỉ thống khổ.

Thiếu niên phía dưới quá mãnh liệt mà khả năng thừa nhận của cô đã đến cực hạn.

𝒫𝒽·â·п 𝖙·𝖍â·ⓝ của Nạp Lan Luật ngẩng cao, đã không thể kiềm chế.

"Anh, chúng ta cùng lên."

Nạp Lan Địch rút khỏi người Lam Tĩnh Nghi. Một cỗ dịch thể dính dính chảy ra khỏi hoa huyệt của Lam Tĩnh Nghi khi cậu rú●† 𝓇●🔼. Cửa động của cô không ngừng co giật.

"Đừng, đừng..." Cô lắc đầu, ✝️ⓗ·â·𝖓 t·h·ể vẫn đang bị khống chế bởi cao trào của dụ*↪️ v*ọ*п*ℊ. Một mình Nạp Lan Địch cô đã chịu không nổi, sao có thể chịu được hai người?

"Đừng...Ý cô là muốn tôi gọi hai cô bé xử nữ ngoài kia vào?" Đôi môi đỏ mọng của Nạp Lan Địch khẽ mở.

Lam Tĩnh Nghi ✞●𝒽●ở ⓗ●ổ●п ♓ể●𝓃, không nói thêm gì nữa.

"Nằm sấp xuống." Nạp Lan Địch ra lệnh.

Lam Tĩnh Nghi miễn cưỡng ổn định lại ⓣ-h-â-ⓝ 𝐭-♓-ể, quỳ xuống thảm. Dưới góc nhìn của hai thiếu niên, hoàn toàn có thể thấy được nơi tư mật giữa hai đùi trắng nõn của cô. Hoa huyệt hơi sưng đỏ còn đang hé ra hợp lại, phun ra thứ dịch cực kỳ ◗â*Ⓜ️ mỹ.

"Ba." Nạp Lan Địch vỗ vào 𝖒ô-п-🌀 cô, trên da thịt trắng nõn rất nhanh đã đỏ ửng.

Chương (1-90)