← Ch.19 | Ch.21 → |
Khi Giang Nha đang ngủ Ⓜ️.ê 〽️🔼.п thì đột nhiên có người cướp lấy không khí của cô.
"Ưm —" Cô mờ mịt mở mắt ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Kỳ, cô vô thức giơ tay lên vòng qua cổ cậu.
Bạc Kỳ 𝒽ô.п cô, Giang Nha nửa tỉnh nửa mê đáp lại nụ 𝖍●ô●𝓃 của cậu.
Cho đến khi bộ đồ ngủ rộng rãi bị đẩy lên 𝓃.𝐠.ự.𝐜, Giang Nha mới hoàn toàn tỉnh táo mà kêu lên.
Bạc Kỳ vùi đầu ở trước 𝓃🌀*ự*↪️ cô, dây dưa gặm cắn hai bên v* cô, đầu lưỡi 👢·𝐢ế·ɱ láp hai viên trân châu. Trên đó đều là nước miếng của cậu.
"Anh..."
Giang Nha bị cậu làm cho ⓣh-ở ♓ổ-п ♓ể-n, bộ n🌀ự●🌜 bị cậu 𝖑-𝐢-ế-ɱ láp, nơi bí ẩn dưới hạ thể cũng bắt đầu ướ●✞ á●т.
"Anh rất nhớ em." Bạc Kỳ nằm ở trên 𝓃ɢự●𝖈 cô, nhìn cô: "Chỉ mới mấy tiếng không gặp đã bắt đầu suy nghĩ."
"..."
Đôi mắt đào hoa đa tình, lời nói trong miệng lại d*m dục như vậy, con mẹ nó, ai có thể chịu được chứ?
Giang Nha cảm thấy con dã thú trong người mình sắp bị đánh thức bởi năm chữ cuối cùng của cậu.
Cô xoay người bò dậy, quần áo không chỉnh tề ôm lấy cổ Bạc Kỳ và ♓ô-𝓃 cậu. Bàn tay nhỏ xé rách áo của cậu, 💰.ờ 💲🅾️ạ.𝓃.𝖌 cơ bụng mịn màng của cậu.
"Nơi nào nhớ?"
Giang Nha lớn mật mớn trớn côn th*t của cậu qua lớp quần, nơi đó đã có xu thế ngẩng đầu lên: "Nơi này sao?"
"Nơi nào cũng nhớ."
Yết hầu của Bạc Kỳ cuộn lên xuống, cầm lấy một tay khác của cô chạm vào vị trí trái tim mình: "Nhưng nơi này càng nhớ hơn."
Giang Nha 𝖑.❗ế.ɱ l-𝒾-ế-m cánh môi mình, động tác vừa chậm rãi, vừa ⓠ●⛎🍸●ế●n 𝓇●ũ mê người: "Chứng minh cho em thấy đi."
Bạc Kỳ đè cô xuống giường, kéo quần lót của cô xuống, cúi đầu ngậm lấy nơi ẩm ướt của cô.
Đầu lưỡi đảo qua vài lần khi 👢𝐢●ế●𝐦 láp â.ɱ ✌️ậ.t, Giang Nha lập tức không chịu được.
"Đừng... Bạc Kỳ... A... Nơi đó..."
Bạc Kỳ mở rộng hai chân cô ra, đầu lưỡi đẩy môi âm h/ộ tiến vào trong khe hở, cuối cùng chọc chọc vài cái vào âm đạ*.
Cậu sợ làm Giang Nha đau nên không dám dùng sức mạnh, đầu lưỡi chỉ l·𝖎·ế·𝐦 láp ở cửa âm đạ*.
Nhưng như vậy cũng đã đủ kí↪️*ⓗ 𝖙♓í*↪️*h, Giang Nha không nghĩ cậu lại có thể hư như vậy, ưm a vài phút liền tiết ra.
Nước nhờn ngọt ngào bắn tung tóe lên nửa khuôn mặt Bạc Kỳ, đến cả cái cằm của cậu cũng ướt đẫm.
Giang Nha 𝖙𝖍●ở ♓ổ●𝐧 hể●𝖓 từng hơi một, cúi đầu thoáng nhìn qua chất lỏng dính trên mặt cậu, lập tức xấu hổ ôm lấy gối che mặt mình lại.
"Xấu hổ cái gì?"
Bạc Kỳ lấy khăn giấy lau "nước sốt" dính trên mặt, kéo cô dậy: "Anh ôm em đi tắm rửa rồi đi ngủ."
"Còn anh?"
Giang Nha vẫn còn đang ✝️𝖍·ở ♓·ổ·𝖓 ⓗể·ռ, cô nhìn cậu bằng đôi mắt mờ sương, tay nhỏ chạm vào thứ vẫn còn cứng rắn giữa háng cậu.
"Hôm nay muộn quá rồi, anh không sao."
Bạc Kỳ cảm thấy đau lòng vì tối hôm qua cô mới phá thân, ít nhất cũng muốn đợi cô nghỉ ngơi mấy hôm mới lại chạm vào người cô.
"Vậy vừa rồi anh có ý gì?"
Giang Nha nhếch khóe miệng: "Anh định mặc kệ cây gậy này như vậy, liệu đêm nay có ngủ được không? Nghẹn hỏng thì phải làm sao?"
Bạc Kỳ nhìn cô không nói lời nào."Nằm xuống."
Giang Nha đẩy 𝐧_𝖌_ự_𝒸 cậu, đợi cậu nằm xuống c-ở-❗ 🍳𝖚-ầ-ռ ra mới cúi xuống hạ thể của cậu.
Cô nhìn gậy th*t dữ tợn màu đỏ tím thẳng tắp. Thứ này của Bạc Kỳ vừa to lại vừa dài, chẳng trách tối hôm qua lại khiến cô đau như vậy.
Giang Nha há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy quy đ*u."Ưm..."
Nơi cứng muốn 𝒸𝐡ế●ⓣ đột nhiên được miệng lưỡi ấm áp vây quanh và 𝖑.𝖎ế.ɱ láp, cơ thể Bạc Kỳ lập tức căng chặt.
"Giang Nha..."
Gân xanh trên cổ cậu đều nổi lên, cậu hơi ngửa đầu lên nhìn cơ thể phập phồng trắng nõn, trần trụi của Giang Nha đang khẩu giao cho mình.
Hai bầu v* sữa trên 𝐧*𝖌*ự*𝒸 cô rơi xuống, đầu v* hồng hào, khẽ lắc lư theo động ngậm vào nhả côn th*t ra của cô.
Toàn bộ khoang miệng của Giang Nha đều được lấp đầy, nhưng dù vậy, bên ngoài vẫn còn sót lại một nửa thanh thịt.
Thứ này của cậu quá dài, miệng cô không thể chứa nguyên một cây.
Đây là lần đầu tiên Giang Nha khẩu giao, nhưng động tác cũng không quá trúc trắc, cũng nhờ có mấy cuốn tiểu thuyết và truyện tranh cấm trẻ em dưới 18 tuổi mà cô đã đọc trong những năm nhàm chán ở trường đại học.
Đầu lưỡi mềm mãi của cô hết lần này đến lần khác 𝖑𝖎ế●Ⓜ️ những đường gân nổi lên trên côn th*t, cuối cùng đi xuống, ngậm lấy một viên trứng dá* rồi nhẹ nhàng 〽️ú*т vào.
Bạc Kỳ không chịu nổi, cậu gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.
Cậu bắn vào mặt Giang Nha, giống như là đáp lễ, bởi vì không lâu trước đó Giang Nha cũng tiết ra trên mặt cậu.
Khuôn mặt Giang Nha đỏ hồng, t*𝐡*ở 𝖉ố*c không đều.
Bạc Kỳ vội xoay người lại, lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
Hơn nửa tiếng trôi qua sau khi hai người làm loạn, đã gần 12 giờ đêm.
Bồn tắm trong phòng tắm không lớn, hai người nằm trong đó có chút chật hẹp. Cuối cùng, phần lớn cơ thể của Giang Nha đều nằm trên người Bạc Kỳ.
Bạc Kỳ cẩn thận dùng tay rửa sạch phía dưới cho cô, sau đó lại biến thành dùng ngón tay 𝖈ắ*m 𝐯à*ⓞ huy*t nhỏ của cô, ngón tay cái 𝐜*ọ ⓧá*𝖙 với â_ɱ ⓥậ_t.
"Làm gì vậy?"
Giang Nha tức giận ngẩng đầu nhìn cậu: "Muốn làm thì cứ làm, cũng đâu phải không cho anh 🌜ắ*Ⓜ️ ✌️*à*🔴 đâu."
"Sợ em lại bị đau giống như đêm qua."
Bạc Kỳ rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t chật hẹp và trơn trượt, ấn gáy cô rồi hô-𝐧 lên môi cô.
Cuối cùng lại làm loạn trong bồn tắm hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, Giang Nha uể oải chìm vào giấc ngủ, không chịu buông tay ra khi Bạc Kỳ ôm cô ra ngoài.
"Muốn anh ngủ với em không?"
Bạc Kỳ thuận thế nằm xuống, kéo chăn mỏng phủ lên người bọn họ: "Ngủ đi."
Giang Nha ậm ừ hai tiếng rồi chui vào trong lòng cậu, lại lẩm bẩm cái gì đó. Bạc Kỳ vươn tay tắt đèn đi.
...
Giang Nha được nghỉ ít ngày vào tết Đoan Ngọ. Mẹ cô vì chuyện cô với Tiêu Khải Minh chia tay nên cũng không chịu nghe điện thoại của cô.
Về thì vẫn phải về.
Bạc Kỳ cũng muốn về nhà.
Ba mẹ hai bên quen nhau từ khi còn trẻ, khi bọn họ còn nhỏ cũng sống trong cùng một tòa nhà. Nhưng sau đó, chú Bạc làm ăn phát đạt nên bọn họ đã chuyển tới căn nhà lớn hơn, nhà họ Giang thì vẫn ở lại tòa nhà trước đây.
"Hai chúng ta cùng về sao?"
Lúc thu dọn đồ đạc, Giang Nha vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Cô gọi điện cho Bạc Du Du mấy lần nhưng cô ấy đều không nghe máy.
"Chị gái anh không về đâu. Chị ấy nói sẽ cùng sếp đi công tác nước ngoài, có lẽ năm nay sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."
Bạc Du Du vừa mới thăng chức, công việc cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.
"Vậy nói sau đi." Giang Nha ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghiêm túc nhìn người đối diện: "Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ của người đấy."
← Ch. 19 | Ch. 21 → |