← Ch.18 | Ch.20 → |
"Chị chỉ là..."
Bạc Kỳ dắt tay cô về phía trước: "Kệ đi, lời đã nói ra cũng như bát nước đổ đi. Nha Nha chắc cũng không nghĩ đến việc kéo quần lên là không nhận người nữa đâu nhỉ."
"..."
.......
Buổi chiều lúc tan làm, Giang Nha nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Mẹ Giang vừa mở miệng lập tức hỏi: "Con chia tay với Khải Minh rồi à?"
"Mẹ..."
Tai Giang Nha ù đi bởi tiếng la mắng của mẹ cô. Dù biết rằng chuyện gì tới cũng sẽ phải tới, nhưng cô cũng chỉ có thể giải thích ngắn gọn với bà qua điện thoại.
Mẹ Giang không tin một người có vẻ ngoài chính trực và đáng tin cậy như Tiêu Khải Minh sẽ ngoại tình, bà nghi ngờ hỏi: "Có phải con ngoại tình trước đúng không?"
Giang Nha: "..."
Cô không biết rốt cuộc Tiêu Khải Minh đã nói gì với mẹ mà mẹ Giang cứ chắc chắn rằng Giang Nha ngoại tình trước, cô giải thích như thế nào cũng không được.
Mẹ Giang mắng cô một hồi qua điện thoại, cuối cùng tức giận cúp máy.
Giang Nha đau đầu vô cùng, dù thế nào cô cũng không nghĩ Tiêu Khải Minh lại có thể bỉ ổi như vậy. Rõ ràng người làm sai trước là anh ta, vậy mà chia tay rồi còn muốn trả đũa cô.
Lúc về nhà, Bạc Kỳ không có ở nhà.
Lần trước cậu nói muốn đi thi bằng lái xe nên đã đi đăng ký. Gần đây ngoại trừ lúc làm việc thì cậu còn đi tập lái xe, nhưng Giang Nha không biết chuyện này.
Kể từ tối hôm qua đến giờ, Giang Nha luôn cảm thấy mình đã trải qua rất nhiều chuyện.
Chẳng lẽ cứ mơ hồ ở bên cạnh Bạc Kỳ như vậy sao?
Giang Nha buồn rầu nép mình trên ghế sofa, luôn cảm thấy mình đã nhặt được một món hời lớn. Bạc Kỳ đẹp trai như vậy, dáng người cũng đẹp, lại có thể kiếm được tiền.
Nhưng cậu nhỏ hơn cô hai tuổi, là tình cảm chị em.
Giang Nha không ghét Bạc Kỳ, thậm chí còn rất thích khuôn mặt và dáng người của cậu, tính tình của cậu cũng tốt, dường như không có khuyết điểm gì lớn.
Nghĩ như vậy, Bạc Kỳ rất phù hợp với tiêu chí của một người bạn trai.
Dù sao cũng đã ngủ với nhau rồi, hôm nay cô cũng đã thừa nhận Bạc Kỳ là bạn trai mình trước mặt Tiêu Khải Minh, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Dù sao trong chuyện tình cảm, Giang Nha cảm thấy vẫn phải từ từ bồi dưỡng nó, dù có ngủ thêm mấy lần đi chăng nữa thì chắc cũng sẽ có gì đó.
Sau khi hoàn thành khóa đào tạo lái xe ô tô, Bạc Kỳ nhắn là sẽ ăn tối và thảo luận với nhà đầu tư, đêm nay sẽ về hơi muộn.
Lúc Giang Nha nhận được Wechat của cậu thì cũng đã gần 10 giờ.
Bạc Kỳ chụp cho cô một bức ảnh, là một con vẹt rất đẹp, nó được nuôi bởi chủ nhân của nhà hàng bọn họ đã ăn tối nay.
Giang Nha trả lời câu được câu mất với cậu trên Wechat, vừa cầm máy tính bảng xem phim truyền hình.
Mãi đến 10 rưỡi mà Bạc Kỳ vẫn chưa về. Giang Nha không nén được cơn buồn ngủ, ném điện thoại và máy tính bảng xuống cuối giường rồi dang tay dang chân ra thành hình chữ X mà lăn ra ngủ.
Từ lúc dọn đến đây, mới đầu Giang Nha còn có phần đề phòng, đi ngủ phải khóa cửa lại, còn mặc áo ngủ bảo thủ nữa.
Sau đó cô lại lười, cửa không khóa, bởi vì không thoải mái mà còn cởi áo lót khi đi ngủ.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |