Vay nóng Tima

Truyện:Lạc Chốn Phù Hoa - Chương 01

Lạc Chốn Phù Hoa
Trọn bộ 38 chương
Chương 01
Bước đường cùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)

Siêu sale Lazada


Tô Mạt, nữ, năm nay hai mươi tám tuổi, gần bước vào tuổi băm, đã ly dị, có một con gái.

Từ nhỏ Tô Mạt đã tin vào số mệnh, nguyên nhân xuất phát từ tác động tâm lý trong lời nói của bố mẹ cô.

Cô là con gái độc nhất trong nhà. Xuất thân bình dân nhưng Tô Mạt luôn được bố mẹ nâng niu, cuộc đời bằng phẳng cho đến khi lấy chồng, mười đầu ngón tay không phải động vào việc gì vất vả. Từ nhỏ đến lớn, cô rất khỏe mạnh, việc học hành cũng thuận lợi, không biết đến mùi sầu não.

Tô Mạt hiền lành, ngoan ngoãn, nuôi dạy cô không cần lo lắng nhiều. Hai bậc phụ huynh nhà họ Tô thường nhắc đi nhắc lại: "Tô Mạt nhà chúng ta có số mệnh tốt, cả đời không lo ăn mặc, không gặp sóng gió, bình an, hạnh phúc."

Câu này nghe nhiều, Tô Mạt tưởng thật.

Nhiều năm trước, có một người họ hàng xa trong gia tộc một ngày thấy con gián rơi vào chảo dầu đột nhiên tỉnh ngộ, bỏ cả vợ con, xuống tóc đi làm nhà sư ở ngôi chùa Phật thông thuận, người họ hàng sau này trở thành hòa thượng chủ trì ngôi chùa. Vị hòa thượng tinh thông mệnh lý, danh tiếng vang xa. Nghe nói thậm chí các vị tai to mặt lớn, quyền cao chức trọng ở tỉnh và những người đứng đầu giới doanh nhân cũng tìm đến ông xin chỉ giáo. Người dân bình thường càng hay được ông tiếp.

Năm Tô Mạt mười tuổi, vì muốn xin quẻ lành, bố mẹ đưa cô đến chùa thăm vị hòa thượng.

Vị hòa thượng già nhìn gia đình ba người hiền lành trước mặt, thấy yêu quý bọn họ. Ông liền lấy một tập sách cổ đã sờn mép, hỏi giờ sinh và bát tự (va) của Tô Mạt, lật giở kĩ lưỡng. Trên giấy đều chữ cổ xa lạ viết từ phải sang trái. Vị hòa thượng già chỉ nói những câu tốt đẹp. Tô Mạt nhớ rõ nhất hai câu: "Có khí khái trượng phu nam nhi" và " Tam hợp xướng khúc, quý phi hảo sắc (lqd)".

*(va) Bát tự: một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh dịch với các thuyết can chi, âm dương, ngũ hành... Căn cứ vào giờ ngày tháng năm sinh tính theo âm lịch."Bát tự" là "tám chữ", tức can chi của năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, giờ sinh.

*(lqd) Có nghĩa là: người đa tài đa nghệ, vận đào hoa, dễ chìm đắm trong chuyện tình cảm.

Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm (va), gặp lần thứ ba đất đá bay mù mịt trời đất.

*(va) Có nghĩa là: gặp lần đầu đã trúng tiếng sét, gặp lại lần thứ hai đầy cảm mến.

Yêu đương say đắm, ở bên nhau, kết hôn, sinh con. Tất cả tự nhiên như nước chảy thành sông.

Thật ra Tô Mạt không biết, có một câu hôm đó vị hòa thượng già ngẫm đi nghĩ lại, cuối cùng không nói ra: "Cuộc hôn nhân đầu không quá ba thu."

Kết hôn năm thứ hai, Đồng Thụy An ngoại tình. Người tình của anh ta nhỏ tuổi hơn, đồng thời có gia thế tốt hơn Tô Mạt. Vợ chồng Tô Mạt bắt đầu cuộc "chiến tranh" không ngừng nghỉ. Tô Mạt sử dụng mọi cách, từ khóc lóc, van xin đến treo cổ. Cô từ bỏ vẻ thanh cao, dè dặt rèn giũa trong mười năm đi học, làm ầm ĩ với Đồng Thụy An, đáng tiếc gương vỡ khó lành.

Đến năm thứ ba, Đồng Thụy An mệt mỏi, cắt đứt cuộc hôn nhân vô bổ, bắt đầu cuộc sống mới. Tô Mạt cũng đành bắt đầu cuộc sống mới. Lúc này, cô mới nhận ra hoàn cảnh khó khăn của mình. Trên có người già, dưới có con nhỏ, tiền lương hằng tháng hơn một nghìn tệ, không đủ tiêu pha. Chỉ trong một tích tắc, gánh nặng cuộc sống đổ hết xuống vai Tô Mạt, trong khi cô chẳng có đường nào xoay xở. Hiện thực khiến Tô Mạt ngày càng tin vào số mệnh, nhưng cô không tin vào lời thầy bói.

Số phận như con sông lớn, ở đằng sau không nhìn thấy đằng trước, ở đằng trước không nhìn thấy bùn lầy, tiến lại gần đá ngầm từng lớp, ở phía xa sóng to gió lớn, con người như một hạt cát trong đó. Cô không thể chống lại, cách duy nhất là cố sống cố chết vật lộn để tiến về phía trước. Kể cả lúc thuận dòng, cô vẫn có thể bị một cơn sóng bất thình lình xô đẩy, nhưng cô vẫn phải bảo vệ đôi chân, tránh bị đá ngầm dưới đáy sông quệt phải, máu chảy lênh láng.

Nửa năm sau khi ly hôn, trong khi Tô Mạt bôn ba vất vả, từ phương xa truyền đến tin Đồng Thụy An đã tái hôn. Lúc mẹ gọi điện, mặt trời chiếu ánh sáng chói chang, Tô Mạt đang bận rộn chuyển đồ từ trong kho ra sân phơi để tránh bị ẩm mốc. Hai mươi mấy năm qua, cô chưa từng làm việc nặng nhọc như vậy, thậm chí còn chẳng bao giờ nghĩ đến. Vậy mà chưa đầy hai tháng, cô đã rất thành thạo như một công nhân thực thụ.

Ở đầu bên kia điện thoại, bà Tô đang dạy cháu ngoại học thuộc bài thơ Thương người nông dân. Dạy xong, bà mới hỏi con gái, bây giờ là giờ ăn trưa, sao cô làm việc? Tô Mạt vội giải thích, gần đây công việc rất tốt. Bà Tô vui mừng, dặn dò con gái đừng suốt ngày ở văn phòng, phải có tầm nhìn và chịu khó mới được.

Quần áo xếp thành từng đống, bụi bay đầy vào mũi, Tô Mạt buộc khăn lên đầu, đeo khẩu trang, mặc áo sơ mi cũ dài và rộng. Cô đứng giữa đống túi nylon, lật giở, kiểm tra, điện thoại di động vẫn kẹp ở vai. Cô hỏi mẹ về tình hình của Thanh Tuyền.

Bà Tô thở dài, kể lể những chuyện không vui không mấy ngày qua: loại cá vàng nhỏ đánh bắt tự nhiên không bị ô nhiễm ở siêu thị tăng mấy giá; tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh nhập khẩu tốn mấy trăm tệ; đầu tháng con bé bị viêm phế quản, đi bệnh viện truyền thuốc mấy ngày mất toi hai nghìn; cháu nhà người ta tới trường mẫu giáo này nọ, lớp tự chọn quá xa mà không có xe đưa đón...

Ánh nắng chiếu đến mức Tô Mạt thấy hoa mắt, chóng mặt. Cô ngồi xuống bậc cầu thang bên cạnh, cất giọng thăm dò: "Mẹ, hay là cuối tháng này con gửi thêm ít tiền về nhà?"

Bà Tô ngừng một giây rồi nói: "Bố mẹ không phải không có tiền, chỉ là... mẹ nghe người ta nói thằng họ Đồng tổ chức đám cưới ngày hôm qua... Sau khi con và nó ly hôn, nó chẳng đến thăm con gái lấy một lần." Bà thở dài. "Tô Mạt, lần này con phải cố gắng để không thua kém mới được. Nó không quan tâm đến hai mẹ con con, con càng phải sống tử tế..."

Đúng vào buổi trưa nóng bức, trong lòng Tô mạt rất buồn phiền, cô nhất thời im lặng. Cô nghe thấy tiếng của bố vọng vào trong điện thoại: "Bà nói ít thôi, người ta tái hôn, con gái bà còn có thể làm gì?"

Tô Mạt mím môi, không lên tiếng, cố kìm nén những giọt nước mắt. Cô lí nhí an ủi mẹ vài câu rồi lập tức cúp máy. Sau đó, cô ngẩn ngơ một lúc, bắt đầu tính toán sinh hoạt phí đến đầu tháng sau. Mấy ngày qua, Tô Mạt liên tục gửi đơn xin việc và đi phỏng vấn. Tuy nhiên, nếu không phải yeei cầu kinh nghiệm hay kỹ năng chuyên ngành quá cao thì cũng là công việc lương thấp, trừ tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt phí, thu nhập mỗi tháng chẳng còn là bao, làm gì có tiền để gửi về nhà.

Tô Mạt cúi đầu nhìn bộ quần áo đầy bụi trên người, sau đó bắt đầu thu dọn đồ trong kho. Xưởng may quần áo của người cậu ruột tháng trước mới có hai công nhân nghỉ việc nên cô bận đến mức không có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.

Tô Mạt vốn bảo thủ, hết lòng hết dạ với người đàn ông cô yêu. Mặc dù cuộc hôn nhân kéo dài không được bao lâu nhưng tính bảo thủ này đã ăn vào cốt tủy của cô. Bây giờ cô không có đàn ông ở bên cạnh, chỉ chuyên tâm làm việc. Cho dù công việc hiện tại khô khan, nặng nhọc đến mấy, cô cũng không nghĩ ngợi lung tung.

Vì vậy có người ở đằng sau gọi, Tô Mạt cũng không hề biết. Người đó đành phải cất cao giọng một lần nữa: "Chị gái!". Cách xưng hô của người địa phương đối với phụ nữ chia thành hai kiểu, người có tuổi một chút đến bà già bảy, tám mươi tuổi đều gọi là "chị gái", còn các cô gái trẻ tuổi được gọi là "em gái".

Tô Mạt đứng thẳng người, lưng eo nhức mỏi nên cô giơ tay xoa bóp. Khi quay đầu, Tô Mạt nhìn thấy hai người đàn ông, bọn họ có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, ngoại hình mang đặc điểm của người địa phương, nước da ngăm đen, thân hình cao gầy. Người vừa lên tiếng trẻ hơn. Nhìn thấy cô, anh ta hơi ngây người."Cô gái... ông chủ Chung có nhà không?"

Tô Mạt gật đầu, biết bọn họ đến tìm cậu ruột cô. Vừa nhướng mắt, cô phát hiện em gái họ Chung Minh đang ló đầu ra ngoài. Tô Mạt đoán hai vị khách này có vai vế, liền vẫy tay với Chung Minh, ý bảo em gái dẫn khách lên nhà. Ai ngờ Chung Minh rụt đầu vào trong, vài giây sau buông rèm cửa sổ.

Tô Mạt đành quay sang vị khách, nói: "Có, để tôi đưa các anh lên văn phòng."

Người đàn ông trẻ tuổi hơn lại liếc nhìn cô."Không cần, chúng tôi quen biết ông chủ Chung. Chúng tôi đã đến đây mấy lần, biết đường lên văn phòng. Cô cứ làm việc của mình đi!"

Bắt gặp ánh mắt của anh ta, Tô Mạt đoán quần áo của mình bụi bặm nên anh ta chê bẩn, không muốn tiến lại gần, thế là cô đứng tránh sang một bên, nhường lối cho hai người đàn ông đi qua.

Người đàn ông đá cái túi nylon bọc quần áo ở dưới đất, sải bước đi vào trong. Bụi bay mù mịt, anh ta liền giơ tay bịt mũi. Người đi sau tỏ ra lịch sự hơn, không có động tác kiểu đó, chỉ là trước khi vào cửa, anh ta đi chậm lại, ngoảnh mặt liếc qua Tô Mạt. Ánh mắt anh ta lãnh đạm, có ý nghiên cứu, dò xét.

Tô Mạt ngồi xổm, tiếp tục xử lý đống quần áo, cô ngửi thấy toàn mùi formaldehyde. Người đàn ông vừa rồi xem ra không tồi, trang phục chỉnh tề, chiếc xe ô tô đỗ bên đường có giá cả triệu bạc. Nơi này là khu vực gần biển, nhiều người có tiền, lái chiếc xe như vậy cũng là bình thường. Chỉ có điều, bọn họ không thuộc về người phụ nữ như cô. Một người phụ nữ ly hôn, tuổi sắp bước sang đầu ba, nuôi con nhỏ, gia cảnh bình thường, nếu nghĩ đến chuyện tìm người đàn ông để tái giá, vậy thì thái độ của cô nên tự ti và dè dặt. Nếu cô còn giữ vẻ cao ngạo và khắt khe như con gái tuổi đôi mươi, vậy thì cô quá sai lầm.

Tối hôm qua, bà mợ dẫn Tô Mạt đi xem mặt. Bà mợ là người rất nhiệt tình. Đối tượng bà giới thiệu có điều kiện tương đối khá, tuy không quá giàu có nhưng nếu dẫn về quê giới thiệu, chắc cũng khiến khối kẻ ngưỡng mộ. Người đàn ông đó chẳng bận tâm đến chuyện Tô Mạt đã có con, bởi vì ông ta góa vợ, có con trai năm nay thi đại học. Ông ta cũng đã lớn tuổi, gần bốn mươi mới sinh con, bây giờ đã ngoài năm mươi. Lúc người đàn ông tiến lại gần, Tô Mạt ngửi thấy một mùi khó chịu tỏa ra từ chân tóc, hơi thở và cử chỉ của ông ta.

Trên đường về nhà, bà mợ hỏi ý của Tô Mạt. Cô lấy lý do công việc để thoái thác. Bà mợ căn vặn thêm vài câu, cô tuyệt đối im lặng. Trước đây, Tô Mạt rất thẳng tính, thường có sao nói vậy, nhưng mấy năm nay cô đã tiến bộ nhiều, im lặng là vàng, nói nhiều cũng vô ích. Cô vốn là người không giỏi ăn nói, phản ứng không nhanh, không biết nắm bắt ý của người khác, chỉ có thể ít lời thì sẽ ít bộc lộ khuyết điểm.

Bà mợ cười cười."Cháu bây giờ phải nuôi con nhỏ, gia cảnh cũng bình thường, lại sắp đầu ba đến nơi, đừng kén cái chọn canh nữa. Tìm đàn ông nên tìm người bình thường thôi, cháu cũng là người từng kết hôn, lẽ nào không hiểu đạo lý này? Đàn ông bây giờ, dù là ông lão bảy, tám mươi, chỉ cần vẫn có thể cử động thì đều muốn tìm mấy cô gái tuổi hai mươi."

Câu nói có ý tứ rõ ràng...

Tô Mạt thầm thở dài, bề ngoài cô tỏ ra bình thản nhưng trong lòng dậy sóng. Cô lại không thể nói thẳng lý do, cô không chịu nổi mùi của người đàn ông đó. Chỉ ngồi cùng bàn ăn cơm mà cô đã rất khó chịu, nếu sau này sống chung, phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, bảo cô phải làm thế nào?

Trong chuyện nam nữ, mùi cơ thể là biểu hiện của hóc môn. Mùi cơ thể càng khó chịu, con người càng dễ có hành vi giống động vật. Ban đầu ở cùng Đồng Thụy An, cũng một phần vì mùi cơ thể và hơi thở của anh ta mà Tô Mạt mê đắm. Kể cả lúc hôn nhau hay lúc ái ân cũng vậy, vừa trẻ trung, mạnh mẽ vừa ấm áp, dễ chịu.

Xét trên mọi phương diện, Đồng Thụy An chẳng ra gì nhưng ít nhất có một điểm tốt. Anh ta khiến Tô Mạt cam tâm tình nguyện khuất phục, khuất phục trong tình yêu, khuất phục trong hôn nhân. Hai người từng sở hữu cơ thể và năm tháng đẹp đẽ nhất, trẻ trung nhất của đối phương. Xét cho cùng, bọn họ chẳng ai nợ ai. Cô từng cam tâm tình nguyện dùng thời gian một đời để từ từ chấp nhận chuyện mùi cơ thể của anh ta thay đổi khi anh ta già yếu đi, đáng tiếc, sự cam tâm tình nguyện này đứt gánh giữa đường.

Hoàn tất công việc lúc chạng vạng, Tô Mạt xuống bếp nấu cơm như thường lệ. Ăn cơm xong, cậu mợ ra ngoài đi dạo, cô và Chung Minh rửa bát. Sau đó, Tô Mạt về phòng, bật đèn bàn, đọc sách chuyên ngành. Mắt lướt qua những con số nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến chuyện cuối tuần ra chợ việc làm xem có thể kiếm thêm một, hai công việc nữa không.

Tô Mạt thấy vừa sốt ruột vừa mệt mỏi, mí mắt dần nặng trĩu, không mở nổi mắt. Cô gạt đống quần áo bụi bặm. Sau tiếng khóc hay tiếng cười của con gái và con số tăng giảm trên sổ tiết kiệm, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi quay đầu nhìn cô lúc trưa. Không phải cô nhớ đến người đàn ông đó mà cô để tâm đến hành động của anh ta. Hành động như vậy xuất phát từ một người đàn ông cùng độ tuổi, lại rất vừa mắt nên cô rất có ấn tượng.

Tô Mạt đã không còn ở độ tuổi mới biết yêu. Sau khi đến với Đồng Thụy An, nhiều năm qua cô luôn giữ khoảng cách, không hề nghĩ tới người khác giới, giống một nhà sư khổ hạnh vui vẻ. Nhưng bây giờ, cô đã được tự do. Ít nhất cô có thể tự do mơ tưởng.

Tô Mạt lờ mờ có ấn tượng người đàn ông đó có đôi mắt rất đen, ánh mắt của anh ta như tảng đá ngầm ở tận đáy sông.

2.

Bên tai vang lên tiếng con thiêu thân đập cánh, lao vào ngọn đèn trên trần nhà. Tô Mạt lập tức bừng tỉnh, tiếp tục giở sách. Trong lòng cô rất sốt ruột, không tìm ra lối thoát. Cô tự an ủi bản thân, hòng làm dịu bớt tâm trạng bức bối: Thôi thì cứ khom lưng ở đây, tuy thực tế khác xa dự định ban đầu nhưng ít nhất được bao ăn bao ở, mức lương cũng cao hơn trước kia. Thỉnh thoảng cậu còn dúi cho ít tiền. Cuối tuần tìm việc làm thêm nữa là ổn... dù thế nào mình cũng không thể trở về quê với hai bàn tay trắng, không thể để những người đó thấy bộ dạng sa sút, chán nản của mình, đặc biệt là Đồng Thụy An.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, không khí oi bức, tiếng côn trùng kêu rả rích. Nam Chiêm là thành phố ven biển, gần như không có mùa đông. Ngày tháng trôi qua trong mùa hè triền miên, tựa hồ mất dần màu sắc.

Ngoài áp lực kinh tế, cuộc sống của Tô Mạt ở nơi đất khách quê người về cơ bản không đến nổi nào.

Ông cậu là người hiền lành, hòa nhã. Tuy kinh doanh một xưởng may quần áo nhưng ông không có vẻ gian xảo của dân buôn bán bình thường, gặp ai cũng tươi cười, vui vẻ. Ông là người ngoại tỉnh, nhiều năm trước gặp cơ duyên nên an cư lạc gai góc, trở thành người nhẫn nhịn và hiền lành.

Tô Mạt rất kính trọng cậu ruột. Ông giống bố mẹ cô ở quê nhà, không tranh giành với ai, không hùng hổ dọa người, chỉ làm việc trong phận sự của mình. Cũng có thể do quan hệ huyết thống nên Tô Mạt có cảm giác đặc biệt thân thiết với ông cậu.

Thỉnh thoảng cả nhà ra ngoài ăn cơm, trên đường gặp người quen, hỏi Tô Mạt là ai, ông cậu đều mỉm cười, trả lời: "Đây là con gái lớn nhà chúng tôi. Từ nhỏ con bé sống ở quên nhà nên anh chưa gặp. Bây giờ con bé về đây chăm sóc chúng tôi lúc tuổi già."

Đối phương nửa tin nửa ngờ, khen ngợi, "Con gái lớn nhà anh trông khá đấy, giống anh."

Bà mợ chỉ cười cười, hai cô em gái họ đều cảm thấy thích thú. Tô Mạt rất cảm kích bọn họ. Ít nhất vào thời khắc đó, có người coi cô như ruột thịt khiến trái tim phiêu dạt của cô trở nên ấm áp.

Tô Mạt cũng dốc hết sức lực làm việc, cô thật sự coi xưởng may của cậu là sự nghiệp của gia đình. Chỉ là lâu ngày, một số việc cũng dần dần bộc lộ, ví dụ, cô không bao giờ được động đến nghiệp vụ và sổ sách của nhà xưởng. Tô Mạt không nghĩ ngợi nhiều, cô nhận lương thì phải bỏ công sức. Dù sao họ cũng đã kéo cô lên khi cô rơi xuống vực sâu. Những việc họ không muốn làm, cô làm là được rồi. Bây giờ cô chỉ mong có công việc ổn định, kiếm tiền nuôi gia đình.

Hai lần, bà mợ cười nói với Tô Mạt trước mặt đám công nhân: "Cháu bán mạng quá đấy, người không rõ ngọn ngành lại tưởng cậu mợ bóc lột cháu. Cháu cũng nên nghỉ ngơi, ra ngoài cho khuây khỏa."

Tô Mạt bình thường rất hiếm khi ra khỏi nhà bởi ra ngoài là phải tiêu tiền. cô chỉ hận không có thời gian và sức lực để làm việc, kiếm tiền gửi về cho bố mẹ. Gần đây, cô muốn tìm việc làm thêm nên mới ra ngoài nhiều hơn.

Tô Mạt gặp không ít khó khăn khi tìm việc, chuyên ngành đại học của cô bây giờ là lĩnh vực của thanh niên trẻ tuổi. Vừa tốt nghiệp, cô lập tức kết hôn, sau khi kết hôn, một lòng một dạ lo cho chồng con, thỏa mãn với công việc quản lý chìa khóa phòng học ở một trường trung học, vì vậy kỹ năng chuyên ngành đã không theo kịp thời đại từ lâu.

Hồi tưởng chuyện quá khứ, Tô Mạt không khỏi nản lòng. Cô dừng lại ở một trung tâm môi giới giúp việc gia đình trên đường. Cô không nhắc đến học lực của mình, chỉ nói có kinh nghiệm làm việc nhà, muốn tìm công việc tính theo buổi vào cuối tuần.

Lần này tương đối thuận lợi, vài ngày sau, trung tâm môi giới gọi cho Tô Mạt, nói có một gia đình, nữ chủ nhân đang mang thai, muốn tìm người quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng nấu cơm. Trung tâm môi giới còn tiết lộ, điều kiện kinh tế của nhà đó rất khá, nếu làm tốt chủ nhâ còn cho thêm tiền.

Nhà đó ở gần ngoại ô, cách xưởng của ông cậu không xa, hết giờ làm việc Tô Mạt có thể đạp xe đến đó, cô mừng thầm trong lòng. Da mặt cô vốn mỏng, lại có trình độ đại học, trong cốt tủy ít nhiều có phần thanh cao, tuy trước đây chỉ làm tạp vụ ở trường trung học nhưng khi giới thiệu với người ngoài, cô đều nói đã từng dạy ở trường học. Nếu là mấy năm trước, không đời nào Tô Mạt đi làm công việc hầu hạ người khác. Bây giờ ở nơi xa lạ, chẳng quen biết ai nên cô không cần lo nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, cậu mợ tỏ ra không hài lòng. Bà mợ không nói gì, chỉ có ông cậu lên tiếng: "Tốt xấu gì thì cháu cũng tốt nghiệp thạc sĩ nửa năm còn chưa kiếm được việc làm. Hơn nữa, bây gờ mức lương của người giúp việc không thấp hơn nhân viên văn phòng là bao."

Tô Mạt liền phụ họa. Bà mợ nhướng mắt nhìn Chung Minh."Sau này chị cô không ở nhà, cô phải giúp bố mẹ đi chợ, nấu cơm đấy!"

Chung Minh cất cao giọng: "Nấu thì nấu, có gì khó đâu. Con không phải là Chung Thanh, chẳng biết làm gì ngoài việc học."

Bà mợ nói: "Cô có thể so sánh với em gái cô sao? Nó sắp thi đại học. Nếu cô học giỏi bằng nửa em gái cô, được tuyển thẳng vào đại học, tôi sẽ tự nguyện dâng cơm dâng nước đến tận miệng. Cô thử nhìn lại mình đi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ở nhà ăn bám bao nhiêu năm rồi?"

Chung Minh lập tức im bặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Ở nhà xưởng, con cũng không phải người nhàn rỗi."

Hai ngày sau, Tô Mạt tới gặp chủ nhà. Đó là một khu chung cư cao cấp, nữ chủ nhân còn rất trẻ. Cô ta ngồi tựa người vào xa lông bằng da thật mềm mại, trơn láng nhìn Tô Mạt từ đầu đến chân kiểu dò xét. Sau vài lần thử việc, hai người ký hợp đồng.

Tô Mạt làm việc cẩn thận, tay nghề nấu nướng không tồi, cô lại kiệm lời nên tạo được ấn tượng tốt với chủ nhà.

Nữ chủ nhân Mạc Úy Thanh tương đối lạnh lùng nhưng không đến nỗi khắt khe. Hai người thường ai làm việc nấy, hầu như không nói chuyện với nhau.

Mạc Úy Thanh thích lên mạng chơi game. Cô ta thường mặc bộ đồ chống bức xạ ngồi trước máy vi tính hoặc cầm iPad, ngồi ngoài ban công phơi nắng. Thỉnh thoảng hôm trời mưa, cô ta cũng ở ngoài ban công ngắm mưa. Cô ta hầu như không ra khỏi nhà, cũng chẳng có bạn bè, người thân.

Hai người cứ giữ thái độ như vậy. Tính cách của Tô Mạt vốn dè dặt, chỉ cần người khác có vẻ lạnh nhạt, cô tuyệt đối không tiến lên nửa bước. Cuối cùng, là Mạc Úy Thanh phá vỡ sự im lặng trước.

Lúc đó, Tô Mạt tình cờ nhận được điện thoại của mẹ. Bà Tô nói: "Tuần trước, sức khỏe của bố con không tốt, bố mẹ gửi Thanh Tuyền ở chỗ ông bà nội nó vài ngày. Đồng Thụy An cũng chẳng về thăm con bé. Sau đó, tình cờ gặp ở ngoài đường, Thanh Tuyền chạy tới, gọi bố, không ngờ thằng đó tỏ ra như người xa lạ."

Tô Mạt đờ đẫn cầm điện thoại hồi lâu, mẹ cô cúp máy từ lúc nào, cô cũng không biết.

Bây giờ nhắc đến tên người đàn ông đó, trong lòng cô vẫn dậy sóng. Chỉ là trong ấn tượng của cô, gương mặt anh ta ngày càng trở nên hiểm ác. Thỉnh thoảng nhớ đến tình cảm ấm áp của nhiều năm trước, Tô Mạt không cố gạt bỏ bộ dạng hiểm ác đó ra khỏi đầu.

Tô Mạt hiểu ý của Đồng Thụy An. Cô từng nói chuyện với anh ta về vấn đề con cái, hy vọng anh ta bớt chút thời gian ở bên con bé. Đồng Thụy An thẳng thắn trả lời: "Lúc ly hôn, nhà tôi đã cho cô một khoản tiền, dư luận cũng đứng về phía cô. Tô Mạt, cô càng ngày càng lắm yêu cầu đấy!"

Tô Mạt tức giận đến mức tay run bần bật, lập tức cúp máy. Một lúc sau, Đồng Thụy An gọi lại, xin lỗi cô. Anh ta nói: "Xin lỗi, vừa rồi cô ấy ở bên cạnh nên tôi phải nói vậy."

Tô Mạt chau mày."Anh sợ cô ta như vậy sao?"

Đồng Thụy An ngừng vài giây mới trả lời: "Tô Mạt... Nếu lúc chúng ta ở bên nhau, cô ghê gớm bằng nửa cô ấy, chúng ta cũng không ra nông nỗi này."

Tô Mạt khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

Nghe Tô Mạt nhắc đến chuyện con cái khi nói chuyện điện thoại, Mạc Úy Thanh không kìm được, dò hỏi gia cảnh của cô. Tô Mạt liền kể cho cô ta nghe, giọng điệu rất bình thản. Chỉ có điều, cô né tránh vấn đề chồng cũ ngoại tình dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại. Nhưng ánh mắt của Mạc Úy Thanh tỏ ra cô ta biết rõ ngọn nguồn. Cuối cùng, cô ta thở dài, nói: "Chị không nói tôi cũng biết, trên đời này quạ nào mà chẳng đen đầu."

Tô Mạt không tiếp lời, chăm chú lau sàn nhà.

Cô chưa từng gặp ông chủ của ngôi nhà này. Trong căn hộ của Mạc Úy Thanh không có ảnh cưới, chỉ có tấm ảnh nghệ thuật đen trắng chụp một mình cô ta chiếm nửa bức tường ở phòng khách. Người phụ nữ trên ảnh có thân hình mảnh mai, đôi mắt trong veo, trẻ trung, xinh đẹp hơn hiện tại.

Tô Mạt đoán Mạc Úy Thanh là vợ bé của một người lắm tiền nhiều của nào đó, càng tiếp xúc cô càng khẳng định kết luận này là đúng.

Vì chuyện trải qua trong quá khứ, Tô Mạt rất bài xích, thậm chí chán ghét những người được coi là "tiểu tam", nhưng bây giờ cô không ngốc nghếch đến mức đối đầu với đồng tiền. Mạc Úy Thanh rất rộng rãi, ăn nói thẳng thắn nhưng cũng hòa nhã, Tô Mạt không ghét nổi cô ta, thành ra cô lại ghét bản thân mình.

Cho đến một ngày cuối tuần, Mạc Úy Thanh vẫn lên mạng như thường lệ, còn Tô Mạt bận rộn chuẩn bị cơm trưa, đột nhiên bên ngoài có người rút chìa khóa, mở cửa.

Mạc Úy Thanh lập tức ngẩng đầu, nhìn cửa ra vào chằm chằm.

Khi cánh cửa mở tung, Tô Mạt giật mình, vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài.

Ở cửa nhà xuất hiện hai người đàn ông, một người trẻ đỡ người còn lại. Người được đỡ rõ ràng đã uống say, bước chân lảo đảo. Tô Mạt luống cuống, ngoảnh đầu nhìn Mạc Úy Thanh. Cô ta vẫn ngồi yên, cười híp mắt vẻ dò xét hai người đàn ông, vài giây sau mới lên tiếng: "Mới sáng sớm đã uống ra nông nỗi này?"

Người đàn ông ngà ngà say liếc nhìn Mạc Úy Thanh rồi ngoảnh đầu, lầm bầm với người đàn ông đi cùng: "Đã bảo cậu đừng đưa tôi đến đây cơ mà. Tôi biết ngay cô ta chẳng có câu nào tử tế."

Mạc Úy Thanh không bận tâm, kêu Tô Mạt: "Chị tới đỡ anh ta đi!"

Tô Mạt lau tay vào tạp dề rồi đi đến, đỡ một cánh tay của người đàn ông đó. Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, không khách khí ghì vai cô. Sau đó, hắn đột nhiên ngoảnh đầu, hít hít người Tô Mạt, nói: "Hình như là mùi thịt bò xào, tôi không thích món này, rất ngán. Mau đi nấu cháo trắng và chuẩn bị một ít tỏi ngâm giấm cho tôi!"

Người đàn ông có thân hình cao lớn, khi hắn nói, hơi rượu nóng hổi phả vào cổ Tô Mạt. Lời nói và cử chỉ của hắn có ý chòng ghẹo, trong khi Tô Mạt dù muốn cũng không thể né tránh. Mặt cô đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, cô nhất thời không biết làm thế nào để ứng phó.

Mạc Úy Thanh chỉ ngồi đó quan sát, vẻ mặt bỉnh thản nhưng Tô Mạt lờ mờ nghe thấy cô ta khẽ "hừ" một tiếng.

Người đàn ông đi cùng lên tiếng: "Cô đừng để ý, anh ta uống say nên mới như vậy."

Tô Mạt cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô tránh người ra xa, ngoảnh đầu nở nụ cười lịch sự với anh ta. Bắt gặp gương mặt của anh ta, cô đột nhiên cảm thấy người này quen quen nên bất giác liếc nhìn.

Người đàn ông điềm nhiên nhìn đi chỗ khác, đôi mắt sâu thẳm như tảng đá dưới lòng sông. Tô Mạt liền nhớ ra người đàn ông đó, trống ngực đập thình thịch.

Lúc này, người đàn ông say rượu đổ xuống sofa, Mạc Úy Thanh xấp khăn ướt, lau mặt cho hắn. Hắn nằm im, hưởng thụ sự phục vụ. Một lúc sau, hắn mở mắt, hất cằm với Tô Mạt."Mau đi lau giày ở ngoài cửa!" Nói xong, hắn nhìn Mạc Úy Thanh."Em thuê ô sin kiểu gì vậy? Chẳng có mắt nhìn người gì cả!"

Mạc Úy Thanh nở nụ cười lười nhác."Con mắt của em từ trước đến nay đều rất kém, đâu phải anh không biết điều này."

Người đàn ông bật cười, giơ tay bóp cằm cô ta. Vài giây sau, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng mời người đưa hắn về nhà ngồi chơi.

Ai ngờ người đàn ông kia đã quay người đi ra cửa, cười, nói: "Anh khỏi cần khách sáo, tôi không làm phiền hai vợ chồng sum họp."

Lúc anh ta lên tiếng, Tô Mạt đang ngồi xổm, lau giày. Mũi giày đầy vết nôn mửa, mùi chua xộc vào mũi, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào thứ bẩn thỉu dính trên mũi giày. Cơn buồn nôn dội lên trong lồng ngực, cô cố gắng kìm nén, nghiến răng, tiếp tục lau giày.

Trong khi đó, người đàn ông trẻ tuổi đã đi ra khỏi cửa. Quần âu thẳng nếp, đôi giày da màu đen bóng loáng lướt qua mắt Tô Mạt. Cho đến khi tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng ô tô nổ máy, cô vẫn không ngẩng đầu. Nhưng cô không thể không tưởng tượng, giống như lần đầu tiên cô gặp người đàn ông đó. Điều này khiến cô cảm thấy hết sức nhục nhã.

3.

Tô Mạt cố gắng lau sạch giày. Cô cảm thấy bàn tay mình trở nên bẩn thỉu như đôi giày đó, biến thành miếng giẻ rách. Đã bao giờ cô phải làm công việc này? Từ nhỏ cô đã được nâng niu, luôn sống trong môi trường sạch sẽ. Cô như ở trong một cái chụp thủy tinh chân không, chỉ là cái chụp đó không kín bưng. Đồng Thụy An là ô cửa duy nhất để cô hiểu rõ bản tính con người. Nhưng Đồng Thụy An không uống rượu, chưa từng say khướt, cũng chẳng bao giờ bắt cô lau chùi giày bẩn, vì vậy trong một khoảnh khắc, sự thanh cao chôn vùi ở đáy sâu nội tâm Tô Mạt lặng lẽ trỗi dậy. Nhưng ở giây tiếp theo, hiện thực khắc nghiệt lại dìm nó xuống.

Khi Tô Mạt đi vào nhà, đôi nam nữ ngồi trên sofa đang hôn nhau cuồng nhiệt. Người đàn ông thò tay vào trong áo Mạc Úy Thanh, bóp bầu ngực của cô ta."To lên nhiều".

Mạc Úy Thanh cười cười."Ai có bầu mà chẳng thế, lẽ nào con bé đó lại nhỏ? Thế thì kỳ lạ thật đấy!"

Người đàn ông nhếch mép, né tránh không đáp lời. Bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của Tô Mạt đang trốn vào bếp, hắn cất giọng chán ghét: "Sao ngày cuối tuần còn cho người đến đây? Bất tiện quá!"

Mạc Úy Thanh vuốt ve xương đòn của người đàn ông, từ tốn trả lời: "Một mình em ở đây, chẳng ai đến thăm hỏi. Tâm trạng của em sẽ trở nên rất tệ, cứ như vậy sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng. Nếu anh có thể thường xuyên đến đây, em cho chị ta nghỉ là được chứ gì!"

Người đàn ông đương nhiên hiểu ý Mạc Úy Thanh, trong lòng có chút đắc ý nhưng không biểu lộ ra bên ngoài. Hắn cúi đầu, hỏi cô ta: "Em nhớ anh đến thế sao?"

Mạc Úy Thanh bĩu môi."Đúng, nhiều người nhớ anh như vậy, anh chống đỡ nổi không?"

Người đàn ông cười ha hả. Hắn lảo đảo đứng dậy, khó nhọc bế Mạc Úy Thanh đi vào phòng ngủ.

Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ, Tô Mạt còn xấu hổ hơn đương sự. Cô đỏ mặt, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng trên bếp còn nồi canh gà mới sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút (va).

*(va) Người Trung Quốc nấu canh tương đối cầu kỳ, dùng nồi đất đun nhỏ lửa trên bếp hơn một tiếng đồng hồ.

Đúng lúc khó xử, Tô Mạt nghe thấy tiếng Mạc Úy Thanh từ trong phòng vọng ra ngoài: "Này, chị có thể về!"

Tô Mạt vội vàng tắt bếp, nhanh chóng đi ra cửa. Người đàn ông ở trong phòng nói khá lớn tiếng: "Sợ gì chứ, cô ta thích nghe, em cứ để cô ta nghe đi. Đàn bà đều như nhau cả..."

Mạc Úy Thanh "ưm" một tiếng, giống tiếng khóc mà cũng như đang cười.

Tô Mạt chạy ra ngoài, đóng sập cửa ra vào. Ngoài trời nắng chói chang khiến mặt cô như có lửa đốt.

Cô lờ đờ đi dưới lề đường một lúc, tim vẫn đập thình thịch. Buổi sáng vội vàng ra khỏi nhà, Tô Mạt bận rộn đến tận bây giờ, chưa kịp uống một ngụm nước nên bị hoa mắt, chóng mặt. Cô đứng lại một lúc rồi mới đi về nhà cậu. Tuy nhiên, cô không kìm được, quay đầu nhìn căn hộ của Mạc Úy Thanh. Căn hộ đó đã bị tòa nhà khác che khuất, như bỗng biến mất. Đến lúc này, Tô Mạt mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Ngày cuối tuần tiếp theo, Mạc Úy Thanh gọi điện cho Tô Mạt, thông báo cô không cần đến nhà cô ta. Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ vừa qua buổi trưa lại có sự thay đổi.

Lúc Tô Mạt tới nơi, Mạc Úy Thanh ngồi tựa vào đầu giường, nghịch điện thoại di động, bộ dạng có vẻ ủ rũ. Nấu cơm xong xuôi, Tô Mạt mời Mạc Úy Thanh ra ăn cơm nhưng cô ta chẳng thèm nhúc nhích. Tô Mạt khuyên nhủ một câu: "Đừng để đứa bé đói bụng!"

Mạc Úy Thanh cười cười."Nếu là con trai, tôi sẽ không đành lòng, nhưng nếu là con gái, cứ để nó chết đói cho xong!"

Tô Mạt ghét nhất quan niệm này, cô lên tiếng phản bác: "Cô đừng nghĩ vậy! Cô cũng là con gái còn gì, hơn nữa, đó là một sinh mạng."

Mạc Úy Thanh vươn vai, đi dép lê quèn quẹt tới bên bàn ăn."Chị biết không, từ nhỏ đến lớn tôi không xỏ lỗ tai, bởi vì kiếp sau tôi không muốn làm đàn bà." giọng nói của Mạc Úy Thanh rất nghiêm túc, đến mức Tô Mạt có phần kinh ngạc.

Tô Mạt không đáp lời.

Mạc Úy Thanh thong thả ngồi xuống, tự múc một bát canh rồi mới lên tiếng: "Chị Tô, chị có vẻ ngốc nghếch... nhưng khiến người khác cảm thấy an toàn. Chắc chắn chị có nhiều bạn bè, bởi vì kết bạn với chị không cần suy nghĩ nhiều."

Tô Mạt bị sặc khi nghe nửa câu nói đầu của cô ta. Nhưng nghe Mạc Úy Thanh nói hết câu, cô bất giác ngẫm nghĩ, vài giây sau mới nói: "Đây cũng coi là một ưu điểm, đúng không?"

Mạc Úy Thanh bật cười: "Chị có biết không, Thượng Thuần là người đàn ông của tôi, nhưng anh ta sắp có hai đứa con. Một đứa trong bụng tôi, còn một đứa đang nằm trong bụng người đàn bà khác. Chị có biết con bé đó bao nhiêu tuổi không?" Ngữ điệu của Mạc Úy Thanh rất bình thản như đang kể chuyện của người khác, cô ta dùng ánh mắt khích lệ đối phương trả lời câu hỏi của mình.

Tô Mạt vẫn chưa tiêu hóa hết nội dung câu chuyện của Mạc Úy Thanh, cô chỉ biết ngẩn người."Tôi không biết".

Mạc Úy Thanh nói: "Mười bảy tuổi". Cô ta uống một hớp canh."Đúng là trẻ con sinh trẻ con".

Tô Mạt vô cùng sửng sốt.

Trên mặt Mạc Úy Thanh ẩn hiện ý cười, cô ta nghiến răng, nói: "Nếu con bé đó nhỏ hơn hai tuổi thì sẽ là cưỡng hiếp trẻ con".

Tô Mạt lên tiếng: "Chuyện này... Nếu sinh con... hình như có thể kiện anh ta tội trùng hôn..."

Mạc Úy Thanh phì cười."Kiện gì mà kiện, vợ anh ta không quản thì thôi, ai rỗi hơi đi kiện, mà kiện ai chứ?" Cô ta thở dài."Tôi theo anh ta từ năm mười tám tuổi, cũng gần mười năm rồi. Có lẽ anh ta chê tôi già nên mới đi kiếm con bé nhỏ hơn anh ta hai mươi tuổi. Hừ ... tôi già rồi sao?" Cô ta ngẩng đầu, nhìn Tô Mạt chăm chú."Tôi thật sự già rồi sao?"

Tô Mạt đành trả lời: "Không, cô vẫn chưa già".

Mạc Úy Thanh càng nói càng hăng hái: "Hôm trước anh ta tuyên bố thẳng, ai sinh con trai, người đó sẽ được anh ta rước về nhà, bằng vai vế với vợ lớn của anh ta... Mọi người đều nói "chua trai, cay gái", sau này chị hãy làm nhiều món chua cho tôi ăn. Còn nữa, chị từng sinh con, chị thử xem đứa trẻ trong bụng tôi là con trai hay con gái?"

Tô Mạt vẫn chưa định thần."Nhưng... làm vậy sẽ vi phạm luật hôn nhân, ai cũng chỉ có thể đăng ký kết hôn với một người. Chẳng lẽ ở thời phong kiến mới có chuyện mấy vợ sống chung dưới một mái nhà sao?"

Mạc Úy Thanh hiển nhiên không xa lạ với cuộc sống kiểu này. Nghe câu thắc mắc của Tô Mạt, cô ta giải thích bằng giọng điệu mất kiên nhẫn."Ở nơi này không có luật hôn nhân, chỉ có tông đường. Dù chị tìm cảnh sát, cảnh sát cũng mặc kệ. Nhiều người quá, cảnh sát không quản nổi." Cô ta lại hỏi: "Chị xem bụng tôi xem là con trai hay con gái?"

Tô Mạt rụt rè: "Tôi nhìn không ra... chẳng có căn cứ khoa học..."

Mạc Úy Thanh bật cười."Đúng là người thật thà!" Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Chị là người thật thà, lại từ ngoại tỉnh đến đây, tôi có lòng tốt nói cho chị biết, ở nơi này, chị đừng bao giờ tin vào pháp luật, vào cảnh sát gì đó, càng không được tin vào đàn ông, bất kể là vừa sinh ra đời hay đã thò một chân vào quan tài, bất kể đẹp trai hay xấu xí, thơm hay thối, chị cũng đừng tin".

"Lời vàng ý ngọc đấy!" Cô ta cười, bổ sung một câu.

Sau khi dốc bầu tâm sự với Tô Mạt, Mạc Úy Thanh trở nên vui vẻ và thân thiện. Tuy nhiên, trong lòng Tô Mạt ít nhiều vẫn mâu thuẫn. Về phần Thượng Thuần, người đàn ông của Mạc Úy Thanh, hắn càng trở thành tội phạm trong ấn tượng của Tô Mạt.

Cô nhớ đến các nữ sinh ở trường trung học nơi cô làm việc trước kia, nhớ đến cô em họ Chung Thanh, con gái cậu. Bọn họ ở độ tuổi mười sáu, mười bảy lãng mạn, bất kể tâm lý hay sinh lý cũng chỉ là đứa trẻ. Mặt khác, Tô Mạt cũng có con gái, chỉ cần liên tưởng đến đó, cô càng cảm thấy căm ghét loại đàn ông như Thượng Thuần. Đó là sự khinh thường và chán ghét xuất phát từ tiềm thức, không thể kìm nén.

Sau hôm đó, Tô Mạt tình cờ gặp Thượng Thuần mấy lần ở nhà Mạc Úy Thanh.

Xét về mặt ngoại hình, Thượng Thuần trông không tồi. Mặc dù đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn bề ngoài trông hắn chỉ tầm ba mươi. Người có tiền rất biết chăm sóc bản thân. Đương nhiên, tiền bạc giúp bọn họ có khí thế, diện mạo, thần thái và lời nói, cử chỉ khác người bình thường. Nếu Thượng Thuần xấu xí, thô tục, có lẽ Tô Mạt sẽ dễ chịu hơn một chút, đáng tiếc hắn lại có bộ dạng của một người đàn ông thành đạt.

Một lần, Tô Mạt đang nấu canh trong bếp, Thượng Thuần đi vào trong bếp pha trà. Hắn gần như áp sát vào người cô từ phía sau, giơ tay lấy hộp trà ở trên giá trước mặt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-38)