Bước đường cùng (2)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Thân hình người đàn ông tỏa ra hơi nóng, Tô Mạt tiến lùi không xong. Cô cố kìm nén cơn giận, lặng lẽ đẩy người Thượng Thuần để vạch rõ ranh giới, nhưng không còn kịp nữa, Mạc Úy Thanh đã đứng tựa vào cửa bếp từ bao giờ.
Mạc Úy Thanh không tỏ ra tức giận, gương mặt vô cùng bình thản.
Tô Mạt vội vàng đi ra ngoài. Trái ngược với thái độ hoảng loạn của cô, Thượng Thuần khẽ cười một tiếng. Mạc Úy Thanh im lặng, nhìn Tô Mạt chằm chằm.
Đợi Tô Mạt ra ngoài, cô ta mới cất giọng dịu dàng với Thượng Thuần: "Con người anh thật là... chỉ cần có chút nhan sắc là anh không bỏ qua. Chị ta rất xinh đẹp? Mới gặp có vài lần anh đã muốn tán tỉnh rồi".
Thượng Thuần không phủ nhận, lên tiếng hỏi: "Cô ta là người ở đâu vậy? Hình như người khu vực Giang Tô - Chiết Giang, gái vùng này có làn da trắng nõn nà."
Mạc Úy Thanh không đáp lời hắn.
Tô Mạt ra phòng ngoài dọn dẹp rồi chuẩn bị ra về. Trong đầu cô xuất hiện ý định xin nghỉ việc. Tiền có thể kiếm ít, chứ cô không chịu đựng nổi sự bỉ ổi của gã đàn ông đó. Nghĩ đến đây, nỗi bất an trong lòng Tô Mạt hoàn toàn tan biến.
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Mạc Úy Thanh đã có dự tính trước. Nhân lúc Thượng Thuần không có mặt, cô ta nói thẳng với Tô Mạt: "Sau này chị đừng đến đây nữa, chỗ tôi không cần chị."
Tô Mạt rất muốn nói: Tôi cũng chẳng muốn đến nhà cô.
Ai ngờ Mạc Úy Thanh lên tiếng: "Thật ra tôi cảm thấy con người chị không tồi, tôi có một người bạn cần tìm người đưa con đi học. Nếu chị muốn, tôi sẽ giới thiệu chị đến đó." Ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: "Bạn của tôi là phụ nữ, sống độc thân, một mình nuôi con, bên cạnh không có người đàn ông thối tha, rất thanh tịnh".
Mạc Úy Thanh cười cười: "Trừ khi chị không muốn thanh tịnh".
4.
Người bạn của Mạc Úy Thanh tên là Tùng Dung, năm nay khoảng bốn mươi tuổi. Chị ta thường đeo cặp kính trắng gọng vàng, vẻ mặt luôn nghiêm túc và cứng nhắc. Chị ta không chú trọng đến ăn mặc trang điểm, rõ ràng không cùng loại người với Mạc Úy Thanh. Ban đầu, Tô Mạt không thoải mái khi làm việc ở chỗ Tùng Dung, bởi vì chị ta luôn tạo cho cô cảm giác bị áp bức cực mạnh. Hơn nữa, chị ta còn lắm yêu cầu đòi hỏi, không vừa ý thường lảm nhảm mãi không thôi hoặc hùng hổ dọa người.
Tô Mạt hơi tò mò, không biết Tùng Dung và Mạc Úy Thanh làm thế nào trở thành bạn bè. Nhưng cô lập tức gạt bỏ lòng hiếu kỳ, bởi vì mỗi khi nhắc đến Mạc Úy Thanh, trên mặt Tùng Dung không che giấu vẻ khinh thường. Xem ra, "người bạn" mà Mạc Úy Thanh nhắc tới không coi cô ta là bạn bè, cùng lắm chỉ là người quen mà thôi.
Tùng Dung có một thói quen kỳ lạ, bất kể Tô Mạt làm gì, chị ta đều đi theo quan sát. Nhất cử nhất động của cô đều không lọt qua mắt chị ta. Hành động này khiến Tô Mạt có cảm giác trở lại thời học sinh, lúc thi cử gặp phải đề bài khó, thầy giám thị lại đứng bên cạnh xem cô làm bài khiến cô hoảng loạn.
Tới lúc làm xong công việc, chuẩn bị cáo từ, Tùng Dung mới liệt kê chi tiết những điều chị ta không hài lòng, sau đó bắt Tô Mạt làm lại từ đầu. Vì thế vốn xong công việc từ lúc tám giờ tối, nhưng mãi đến hơn mười giờ tối, Tô Mạc mới rời khỏi nhà Tùng Dung.
Về đến nhà cậu, Tô Mạt cảm thấy xương cốt rã rời, cô vội vàng tắm rửa rồi lên giường. Nhắm mắt rồi mở mắt lại bắt đầu một ngày mới.
Kể từ khi nhận công việc làm thêm, hằng ngày Tô Mạt phải dậy sớm. Nếu nhà xưởng của cậu nhiều việc, cô sẽ là người đi làm đầu tiên, để bù vào thời gian làm thêm lúc ban ngày. Nếu nhà xưởng tương đối rảnh rỗi, cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Lâu ngày, mọi người thành quen. Cũng không phải Tô Mạt khách sáo hay muốn lấy lòng ai, mà cô vui vẻ tự nguyện làm việc đó.
Tô Mạt đầu tắt mặt tối nên cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô không cho rằng người xung quanh cô ngày càng lười nhác là một vấn đề, cũng không cảm thấy thái độ hà khắc của Tùng Dung là đáng ghét. Cô dựa vào bọn họ để nuôi sống mình và con gái, khiến bố mẹ vui mừng. Thậm chí cô còn cảm kích bọn họ.
Nhận tiền của người khác thì phải làm việc, chủ mướn có quyền khắt khe, hơn nữa là việc chăm sóc trẻ con, công việc này càng không thể sơ suất.
Tùng Dung vô cùng coi trọng cậu con trai bảy tuổi của chị ta, đến mức cảm thấy căng thẳng. Cô phải nhớ thời gian biểu: lúc nào ăn cơm, lúc nào ăn hoa quả và uống sữa, lúc nào lên giường đi ngủ. Thậm chí bữa tối có tiêu chuẩn riêng về độ mặn nhạt và hàm lượng dầu muối...
Ban đầu, Tô Mạt không tán thành cách nuôi dạy của Tùng Dung. Cô cũng là người mẹ, từng trải qua giai đoạn lúc nào cũng lo lắng và bảo vệ. Nhưng cô không ngờ Tùng Dung trong phương diện này lại tỏ ra quá bảo thủ.
Đối với lời góp ý dè dặt của Tô Mạt, Tùng Dung khịt mũi khó chịu, chị ta nói: "Nó là con tôi, tôi có quyền bắt nó sống theo cách mà tôi cho là khỏe mạnh. Nếu nó có thể uống nước trắng thì đừng đưa nó nước hoa quả. Tốt nhất không ăn đồ ngọt, cấm chỉ kẹo hay sô cô la. Vị chua là vị chua, vị đắng là vị đắng, đừng bao giờ bỏ đồ ngọt lẫn vào để khiến thằng bé thèm ăn kẹo."
Thỉnh thoảng thưởng cho cậu bé cốc nước hoa quả, trên gương mặt nó lộ vẻ si mê và thèm thuồng. Đó là biểu cảm mà con người bộc lộ khi thuận theo ham muốn của bản thân.
Tô Mạt rất không tán thành phương thức giáo dục này. Trẻ con rồi cũng sẽ có ngày trưởng thành, rời khỏi tòa lâu đài kính. Nó sẽ phát hiện thứ bạn cho nó không phải là tất cả. Đầu óc nó có thể trở nên mê muội bởi cám dỗ bủa vây, thậm chí đánh mất khả năng tự kiềm chế vốn rất mỏng manh của mình.
Tô Mạt đột nhiên nghĩ đến bản thân. Nếu nói tình yêu là nước hoa quả, vậy thì một số người chính là đứa trẻ chưa uống đủ nước hoa quả. Cô và Đồng Thụy An quen nhau gần mười năm, trong thời gian yêu nhau, không có người thứ ba. Nhưng tình cảm mãnh liệt cũng sẽ có ngày tàn phai, những vụn vặt của hiện thực cuộc sống như cơn sóng dồn dập tấn công, khiến bọn họ không có sức lực hoặc không muốn chống đỡ.
Tô Mạt chưa bao giờ có ý định che giấu cuộc hôn nhân thất bại của mình. Thực tế, dù muốn cô cũng chẳng thể giấu giếm, bởi con người trong xã hội ngày nay đã sớm luyện thành "hỏa nhãn kim tinh", dễ dàng nhìn thấu chuyện riêng tư của người khác.
Mặc dù tiếp xúc không lâu, Tùng Dung đã nắm đại khái quá khứ của cô. Tùng Dung đưa ra nhận xét: "Cô nên học tập Mạc Úy Thanh."
Tô Mạt không hiểu: "Học gì cơ?"
Tùng Dung mỉm cười khi thấy bộ dạng ngây ngốc của Tô Mạt: "Học cách hầu hạ đàn ông."
Tô Mạt tỏ ra không vui: "Tại sao tôi phải học điều đó?"
Tùng Dung nói một câu trúng chỗ hiểm: "Bởi vì cô yếu thế."
Tô Mạt không có cách nào phản bác. Bây giờ cô ở dưới đáy tầng xã hội, hiện thực bày ra trước mắt, cô không thể mạnh mồm. Tô Mạt im lặng, đem tất cả năng lượng vào công việc, bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn.
Con trai Tùng Dung không thích Tô Mạt, có lẽ nó chê cô ăn mặc quê mùa, khác xa mẹ nó. Trẻ con chính là hình ảnh thu nhỏ của người lớn. Bọn chúng biểu đạt rất trực tiếp: thích giàu chê nghèo, chú trọng ngoại hình. Hiện thực cuộc sống truyền khiến chúng nghĩ nghèo khó chính là tội lỗi. Con trai Tùng Dung không thích Tô Mạt đến trường đón nó, vì nó cảm thấy mất mặt. Gặp bạn bè, nó giới thiệu Tô Mạt là ô sin nhà nó. Cô không biết lái xe, chỉ biết làm việc nhà.
Tô Mạt đương nhiên không so đo với thằng bé. Nó không phải con trai cô, nên cô không nghĩ đến chuyện làm thế nào giáo dục nó. Nhưng thằng bé ngày càng hỗn láo, suốt ngày càu nhàu trách mắng cô. Tô Mạt cuối cùng không chịu đựng nổi, lên tiếng dạy bảo thằng bé ở trên đường khi cô đi đón nó: "Bây giờ cô vứt cháu ở ngoài đường, cháu chẳng có gì cả. Mẹ cháu không tìm thấy cháu, cháu cũng không có cơm ăn, không có tiền mua quần áo và đồ chơi, chỉ có thể chờ chết đói chết khát, cuối cùng bị đám ăn mày bẻ gãy tay, ném ra đường đi xin ăn. Rời khỏi mẹ cháu, cháu chỉ là một kẻ bần cùng. Cô nghèo nhưng cô vẫn có năng lực kiếm tiền, cháu có khả năng đó không?"
Thằng bé vừa khóc vừa rủa Tô Mạt. Cô nghiến răng để nó một mình trên đường phố, còn cô trốn vào một góc, âm thầm theo dõi, đề phòng thằng bé xảy ra chuyện.
Thằng bé òa khóc trên đường phố vắng người vào lúc chạng vạng. Nó rất sợ hãi, nó tìm mãi mà không biết đường về nhà. Đến khi Tô Mạt xuất hiện, thằng bé trở nên ngoan ngoãn vô cùng.
Sau giây phút kích động, Tô Mạt bắt đầu hối hận. Thằng bé tất nhiên sẽ kể cho Tùng Dung nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Mạt chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi việc. Nhưng vài ngày sau, Tùng Dung vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Lúc cần nổi nóng thì nổi nóng, lúc cần khắt khe thì khắt khe như thường lệ, chị ta không nhắc một từ đến con trai.
Trước mặt Tô Mạt, thằng bé ngày càng dễ bảo, hai cô cháu dần chung sống hòa bình. Tô Mạt bắt đầu phụ đạo thằng bé làm bài tập, cuối tuần dẫn nó đi công viên chơi, hoặc dạy bảo nó biết tiết kiệm lễ phép. Về việc này, Tùng Dung không phát biểu ý kiến, mà gần như giao con trai cho Tô Mạt.
Tùng Dung làm lãnh đạo cấp trung tại một công ty điện tử tương đối lớn, công việc vô cùng bận rộn. Có lúc chị ta đi làm về muộn, Tô Mạt phải ở lại nhà chị ta, kiểm tra bài tập, cho con trai chị ta lên giường đi ngủ. Mặc dù vượt quá thời gian làm việc theo thỏa thuận nhưng Tùng Dung giả câm giả điếc trước việc tăng lương.
Tô Mạt ngại đưa ra yêu cầu. Cô là người lương thiện, mỗi lần bắt gặp bộ dạng mệt mỏi tiều tụy của Tùng Dung khi đi làm về muộn, cô lại nghĩ Tùng Dung cũng là bà mẹ độc thân như cô, lời muốn nói đến miệng lại nuốt xuống cổ họng.
Dần dần, Tô Mạt cảm thấy mình tê liệt, đến mức thể lực cạn kiệt. Tuy nhiên, cô không có thời gian thấm thía cảm giác mệt nhọc đó.
Cô nhớ có người từng nhận xét về cô như sau: "Tô Mạt, cô là người có sức chịu đả kích rất kém trong khi độ nhẫn nại cực lớn. Vì vậy cô luôn bị người khác bắt nạt mà không biết bắt nạt người khác."
Càng nghĩ Tô Mạt càng cảm thấy chán ghét bản thân.
Buổi tối hôm nay, Tùng Dung lại về muộn. Nhưng lần này không phải chị ta bận rộn công việc mà là đi hẹn hò với bạn trai mới. Lúc chị ta về nhà với bộ dạng trang điểm đẹp đẽ và tâm trạng phơi phới, Tô Mạt đã suýt nữa ngủ gật bên cạnh giường nhỏ của con trai chị ta.
Tô Mạt quan sát Tùng Dung, lại nghĩ đến bản thân. Hoàn cảnh như nhau nhưng cuộc sống khác hoàn toàn, trong lòng cô lần đầu tiên dấy lên sự bất bình.
Tùng Dung vô tư đẩy cửa, bước vào nhà. Đi qua phòng bếp, liếc thấy máy hút mùi, chị ta chỉ tay: "Cái này hình như vẫn chưa lau chùi sạch sẽ. Lần trước người làm công đến tôi quên không nói. Dù sao cô vẫn chưa về, hay là cô lau sạch đi"
Bấy giờ đã là tối muộn, Tô Mạt liếc nhìn Tùng Dung, cảm thấy chị ta không thích hợp bôi son trát phấn, bởi trông chị ta rất đáng ghét.
Nhưng Tô Mạt lại một lần nữa phát huy "tích cách" của mình. Cô không lên tiếng, đi vào nhà bếp lấy dụng cụ cọ rửa, bắt đầu xử lý máy hút mùi đầy dầu mỡ.
Cô bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi sức cùng lực kiệt, cho đến khi nhà bếp sạch như được làm mới. Tô Mạt rửa tay, đang chuẩn bị ra về, Tùng Dung hiếm có dịp mở lòng từ bi: "Muộn quá rồi, để tôi lái xe đưa cô về nhà."
Hai người phụ nữ ngồi trong ô tô, chẳng ai lên tiếng. Gần đến nơi, Tùng Dung mới mở miệng: "Tô Mạt, thật ra tôi cảm thấy con người cô có "độ đàn hồi" rất lớn, quan trọng là cô gặp phải đối tượng như thế nào. Nhiều lúc đàn ông là đồ chứa, phụ nữ là nước. Cô chính là loại đàn bà có thể thay đổi theo hình dạng của đồ chứa."
Tô Mạt tự giễu: "Đúng vậy, tôi là người không có nguyên tắc và chủ kiến, người khác bảo sao, tôi làm vậy. Do đó, tôi chỉ có thể sống trong cái bóng của người khác."
Tùng Dung liếc nhìn Tô Mạt một cái, không khẳng định hay phủ nhận lời cô nói. Vài giây sau, chị ta đột nhiên mở miệng: "Sau này không cần cô chăm sóc con trai tôi nữa." Tô Mạt giật mình, lại nghe chị ta hỏi: "Cô làm việc ở nhà xưởng của cậu cô, bọn họ trả cô một tháng bao nhiêu tiền?"
Tô Mạt chẳng giấu giếm, nói ra mức lương của mình.
Tùng Dung mỉm cười: "Có mấy đồng bạc thế thôi à? Bọn họ coi họ hàng là công nhân nô lệ sao? Vậy đi, cô đến công ty tôi làm việc, mức lương tuy không cao nhưng sau này cô không cần phải đi làm thêm ở bên ngoài nữa. Cô tốt nghiệp ngành máy tính, vào công ty tôi coi như đúng chuyên ngành, cô thấy thế nào?"
Tô Mạt khấp khởi mừng thầm, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng ngay sau đó, cô tỏ ra ngập ngừng: "Chuyện này... tôi phải về báo với cậu mợ tôi một tiếng, hai ngày nữa tôi trả lời chị có được không?"
Tùng Dung nhếch miệng: "Cô đúng là người thật thà, thật thà quá sẽ trở thành ngốc nghếch. Đổi lại là người khác đã cao chạy xa bay từ lâu." Chị ta cảm thán: "Thảo nào chồng cũ của cô thay lòng đổi dạ. Đàn bà không xấu xa, đàn ông sẽ không yêu. Con người cô nhạt nhẽo vô vị, giống như "gân gà(va)". Nếu tôi là chồng cô, tôi cũng chán cô từ lâu."
*(va): có nghĩa vứt bỏ thì không nỡ, để lại cũng chẳng có vị gì.
5.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạt gặp riêng ông cậu, nói chuyện Tùng Dung mời cô đến công ty chị ta làm việc.
Ông Chung rất vui mừng: "Cuộc sống của cháu ở đây ngày càng tốt đẹp, cậu mới có thể ăn nói với bố mẹ cháu." Ông dặn dò Tô Mạt: "Người như Tùng tiểu thư chính là quý nhân trong số mệnh của cháu. Cháu phải ghi nhớ, sau này gặp người chịu dìu dắt cháu, cháu nhất định phải quý trọng duyên phận, nắm chắc cơ hội và biết cảm ơn bọn họ."
Buổi tối, ông Chung tiết lộ tin tức với cả nhà. Tô Mạt xin lỗi vì không thể tiếp tục ở lại nhà xưởng giúp đỡ cậu.
Bà mợ cười nói: "Cháu đừng nghĩ ngợi nhiều, trước khi cháu đến đây cậu mợ cũng sống như vậy. Cháu không làm thì nhà xưởng vẫn thế, công việc không nhiều hơn cũng chẳng ít đi. Vì vậy cháu có ở hay không chẳng can hệ gì, cậu mợ còn có thể bớt trả lương một người, cháu nói có đúng không?"
Ông Chung vội tiếp lời: "Mợ cháu không biết ăn nói. Ý của bà ấy là cháu khỏi cần lo lắng cho cậu mợ, cứ làm tốt công việc của mình là được."
Bà mợ không hài lòng: "Chỉ có ông biết ăn nói."
Tô Mạt vội vàng đi gặp Tùng Dung xác nhận công việc. Suy tính đến vấn đề chỗ ở sau này, cô lại quay về nhà xưởng tìm bà mợ, hỏi xem có thể nộp tiền ăn ở hàng tháng, khoản trước đây được tính cả vào lương. Bà mợ cười nói: "Cháu nhớ nhầm rồi, mợ thu tiền ăn của cháu lúc nào? Chẳng phải cháu ăn chung với nhà cậu mợ hay sao?"
Tô Mạt vội lên tiếng: "Trước đây không nộp, bây giờ cháu sẽ nộp nhiều một chút, ăn uống không của nhà cậu mợ cháu cũng rất ngại."
Bà mợ cười cười: "Chúng ta là người nhà, cháu còn khách sáo gì chứ. Cháu muốn nộp tiền ăn ở cũng được, coi như cậu mợ giúp cháu để dành."
Tô Mạt sắp xếp ổn thỏa một số việc vụn vặt, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi công ty làm việc, cô lại mời cả nhà cậu mợ ra nhà hàng ăn một bữa.
Tô Mạt đi làm với tâm trạng vui mừng và háo hức, nhưng khi tiếp xúc công việc mới, cô không tránh khỏi thất vọng. Nơi cô làm việc là nhà kho nằm sau tòa cao ốc văn phòng. Công việc của cô là điều phối nhà kho, chủ yếu phụ trách kiểm hàng, viết phiếu kho, đóng xe...
Nhà kho có khá đông công nhân viên, trong đó gồm một quản đốc tầm bốn mươi tuổi, một người công nhân hơn năm mươi tuổi họ Lý, còn lại đều là thanh niên ngoài hai mươi.
Nhìn thấy Tô Mạt, người quản đốc mở miệng: "Ôi giời, sao lại để đàn bà vào đây, toàn là công việc chân tay nặng nhọc, đâu phải là chỗ dành cho phụ nữ?"
Người bên cạnh nói nhỏ: "Hình như do giám đốc Tùng giới thiệu, là họ hàng của chị ấy thì phải." Người quản đốc "ờ" một tiếng, chăm chú quan sát Tô Mạt, ánh mắt tương đối hòa nhã.
Ban đầu, Tô Mạt làm công việc kiểm tra sản phẩm bị trả lại sửa chữ hay điền phiếu chi tiết, không đến nỗi vất vả. Nhưng việc điều phối nhà kho, người quản đốc giao cho Lão Lý và một thanh niên phụ trách. Ông ta đưa ra lý do Tô Mạt không nắm rõ tình hình.
Người đàn ông đảm nhận công việc điều phối cùng Lão Lý họ Ngưu, nghe nói là cháu họ của quản đốc. Tên này trước đây lái xe nâng, từ lúc được chuyển sang làm công việc điều phối thường có biểu hiện đứng trên đầu người khác. Hắn luôn vênh váo chỉ huy công nhân, lúc nói chuyện thường nhăn mũi. Đám công nhân thấy chướng mắt, đặt cho hắn biệt danh "Ngưu mũi to".
"Ngưu mũi to" thường xảy ra sai sót trong công việc. Lão Lý rất bất bình nhưng không dám chê trách thẳng thừng. Có mấy ngày hắn xin nghỉ, bảo Tô Mạt đi giúp đỡ. Tô Mạt vốn là người cẩn thận nghiêm túc lại có trí nhớ tốt, kiểm hàng viết phiếu đâu vào đấy, chỉ sau một thời gian ngắn đã quen việc, phối hợp với Lão Lý rất ăn ý.
Quản đốc cũng nhìn ra nhưng không tiện nói nhiều. Khi Ngưu mũi to quay về, ông ta mắng hắn: "Anh cứ cà lơ phất phơ đi, người ta đã làm hết công việc của anh. Mẹ nó, anh không cẩn thận bị đuổi việc thì đừng có trách!"
Ngưu mũi to bị quở trách, ghi hận trong lòng, hắn tìm cơ hội trả thù Tô Mạt.
Một ngày, quản đốc sai Tô Mạt đi vào góc nhà kho kiểm kê điện thoại di động tồn kho. Tô Mạt bận rộn từ sáng sớm đến trưa, các đồng nghiệp đều đi căng tin ăn cơm, xung quanh không một bóng người.
Ngưu mũi to đột nhiên xuất hiện, đè Tô Mạt xuống thùng hàng sau lưng. Tô Mạt không kịp phòng bị, hét lên một tiếng. Ngưu mũi to bịt miệng cô: "Cô có giỏi thì phản kháng đi, giỏi đến mấy cô cũng chỉ là đàn bà." Nói xong, hắn giơ một tay nắn bóp người Tô Mạt.
Tô Mạt sợ đến mức đầu óc quay cuồng. Cô chỉ biết vùng vẫy đẩy người đàn ông trước mặt, nhưng cử chỉ của cô càng kích thích đối phương. Hắn càng ghì chặt người cô. Tô Mạt nhất thời gọi trời không thấu, gọi đất không linh, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đến mức nước mắt trào ra khóe mi.
Đang trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người lên tiếng: "Anh Ngưu, anh điên rồi, người của chị Tùng anh cũng dám động đến. Để chị ấy biết được, anh sẽ không xong đâu."
Ngưu mũi to lập tức dừng động tác. Hắn đờ ra một giây, rời khỏi người Tô Mạt: "Không có gì, tôi chỉ đùa thôi mà..." Nói xong, hắn liền chạy mất.
Tô Mạt run cầm cập đứng dậy, hai tay ôm trước ngực. Cô như con cá bị người khác vớt lên bờ, toàn thân mất hết sức lực, chưa kịp hoàn hồn. Người thanh thanh niên cao lớn vừa mở miệng vội cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô: "Ở đây đều là người thô lỗ, sau này cô nên cẩn thận một chút, đừng ở một mình. Đến giờ ăn cơm hãy đi cùng mọi người."
Tô Mạt gật đầu, vài giây sau mới lên tiếng: "Tiểu... tiểu Trần, cám ơn anh..."
Người thanh niên mỉm cười: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ nói với quản đốc, sau này Ngưu mũi to chắc sẽ không dám làm gì cô."
Buổi chiều sau khi biết chuyện, quản đốc trách mắng cháu ông ta ngay trước mặt mọi người, tuyên bố nếu Ngưu mũi to còn tái phạm, ông ta sẽ báo cáo cấp trên đuổi việc hắn. Cuối cùng, quản đốc an ủi Tô Mạt, bảo đảm sẽ không để xảy ra sự việc tương tự, hy vọng cô bỏ qua.
Tô Mạt cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Ngưu mũi to, cô hận đến mức không thể xông lên tát cho hắn vài cái. Nhưng cô chợt nghĩ, cô mới vào công ty, nếu làm lớn chuyện, liệu có gây phiền phức cho Tùng Dung? Bản thân sẽ bị mất bát cơm? Bây giờ mất việc quay về nhà xưởng nhỏ của ông cậu, đến lúc nào cô mới có thể ngóc đầu. Hơn nữa, cô đã gọi điện thông báo với bố mẹ vừa đổi công việc, mức lương cũng cao hơn, sau này cô có thể gửi nhiều tiền về nhà... Nghĩ đến đây, Tô Mạt nhất thời không biết làm thế nào.
Thấy Tô Mạt lộ vẻ phân vân, quản đốc lại lên tiếng dẹp yên vụ này.
Sau sự việc đó, hễ nhìn thấy đám đàn ông vạm vỡ thô kệch là Tô Mạt nổi da gà. Sự phẫn nộ trong lòng cô khó bề dẹp yên, ngẫm đi nghĩ lại, cô định nhờ Tùng Dung đổi công việc khác. Chỉ cần không ở nơi tụ tập nhiều đàn ông như vậy, cô chuyển đi đâu cũng được.
Mấy ngày hôm đó đúng dịp Tùng Dung đi công tác, Tô Mạt chỉ còn cách đề cao cảnh giác. Thứ nhất, cứ nhìn thấy Ngưu mũi to từ phía xa là cô vòng đi đường khác. Thứ hai, cô bỏ công sức dùng xe nâng đưa hàng đến chỗ đông người mới tiến hành kiểm kê.
Đến giờ ăn trưa, anh chàng từng giúp Tô Mạt là tiểu Trần đợi cô cùng đi ăn cơm. Vào giờ làm việc, anh ta luôn quanh quẩn ở bên cô, cự ly không xa không gần. Tầm chạng vạng tối, sau khi tan ca, tiểu Trần không nhịn nổi, mời Tô Mạt đi xem phim.
Tô Mạt ngẩn người. Tuy đã sớm nhận ra tiểu Trần có cảm tình với mình nhưng cô không để tâm. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ kiếm tiền nuôi gia đình, cô lập tức từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Tiểu Trần tỏ ra thất vọng: "Rồi sẽ có ngày cô nhận lời tôi." Anh ta không miễn cưỡng, trong giờ làm việc vẫn để ý chăm sóc Tô Mạt.
Tô Mạt cảm thấy không thể kéo dài. Lúc tan ca, cô về sớm hơn một chút, đi thẳng tới tòa văn phòng tìm Tùng Dung. Không bao lâu sau, Tô Mạt gặp Tùng Dung và mấy người đồng nghiệp đi ra ngoài. Chị ta mặc bộ đồ công sở tinh tế, trái ngược bộ dạng ủ rũ của Tô Mạt. Tô Mạt cúi đầu, khách sáo chào hỏi một tiếng. Tùng Dung không đáp lại, thậm chí chẳng thèm nhìn Tô Mạt, chỉ tập trung trò chuyện với đồng nghiệp. Tô Mạt đành cất cao giọng: "Giám đốc Tùng!"
Lúc này Tùng Dung mới quay đầu, cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Tô Mạt mỉm cười: "Không biết chị có thời gian, tôi muốn mời chị ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn."
Tùng Dung tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương: "Cám ơn tôi? Cám ơn tôi gì chứ?"
Tô Mạt nói: "Cám ơn chị đã giới thiệu công việc cho tôi."
Tùng Dung tựa hồ bây giờ mới nhớ ra, chị ta nói thản nhiên: "Khỏi cần, loại công việc hạ đẳng như vậy, chỉ cần cô muốn là có thể vào làm. Tôi đâu tốn công sức gì. Hơn nữa tôi và cô cũng không thân quen."
Tô Mạt rơi vào tình huống khó xử.
Người xung quanh đều đưa mắt quan sát cô, thần sắc lộ vẻ hai năm rõ mười. Đến quản đốc của nhà kho cũng chạy tới xem trò vui. Tô Mạt đỏ mặt, định tiếp tục mở miệng nhưng Tùng Dung đã quay người bỏ đi.
Mọi người giải tán, quản đốc cười cười gật đầu với Tô Mạt, chậm rãi đi qua người cô.
Kể từ hôm đó, công việc của Tô Mạt ở nhà kho không dễ dàng. Đàn ông làm gì, cô cũng phải làm y như vậy, công việc nhẹ nhàng không đến lượt, không có sức lực còn bị người khác giễu cợt. Tô Mạt nổi tính quật cường, không chịu cúi đầu, ép bản thân thích nghi hoàn cảnh. Ngày này qua ngày khác, bàn tay cô trở nên thô ráp, sức lực tăng lên, giọng nói cũng to hơn. Cô còn học cách sử dụng cân ngàn tấn và lái xe nâng.
Tiểu Trần luôn nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thông cảm, thỉnh thoảng chạy đến giúp cô. Anh ta cũng bị đám công nhân chê cười nhưng vẫn không rút lui. Đối với Tô Mạt, tình bạn của anh ta như tia sáng lóe lên trong tăm tối.
Hai người dần dần ở bên nhau nhiều hơn, thường cùng nhau đi ăn cơm, giờ nghỉ trưa trò chuyện vui vẻ. Một ngày, Thanh Tuyền ở đầu kia điện thoại cất giọng lanh lảnh: "Mẹ ơi!". Tô Mạt cầm điện thoại, lắng nghe tiếng nói trong trẻo của con gái, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Trần ở bên cạnh cúi đầu ăn cơm. Đợi cô cúp máy, anh ta hỏi: "Cô có con thật sao? Bọn họ nói cô đã từng ly hôn, chuyện này có thật không?" Vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ.
Tô Mạt thản nhiên cười cười: "Tôi có con gái ba tuổi..."
Cô còn chưa dứt lời, người thanh niên đó đã cầm bát đứng dậy đi mất.
Trong nhà ăn, Tô Mạt nghe thấy mấy người đàn ông túm tụm vào một bàn cười đùa. Có người hỏi: "Tiểu Trần, sao trông anh buồn bực thế, anh không định theo đuổi cô ta nữa à?"
Người thanh niên có nụ cười như ánh mặt trời đó tuyên bố thẳng thừng: "Đôi giày rách ấy mà, chú thích thì cứ theo đuổi, tôi đây chẳng thèm."
Tô Mạt bị cô lập một cách triệt để.
Kể từ lúc tiểu Trần bày tỏ thái độ trước mặt mọi người, Ngưu mũi to không còn kiêng dè, thường xuyên bới móc gây chuyện với Tô Mạt. Một lần, Lão Lý không nhịn nổi, miễn cưỡng nói một câu: "Tiểu Ngưu, cậu cũng thật là, bây giờ là giờ làm việc, cậu đừng đùa giỡn nữa. Nếu bị đồn ra ngoài sẽ không hay, lãnh đạo biết được, chú cậu sẽ rất khó xử."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng, ra vẻ chăm chú làm việc. Nào ngờ nhân lúc không ai để ý, hắn nhổ một bãi đờm vào chân Tô Mạt.
Tô Mạt vốn ấm ức từ lâu nhưng cô luôn nhẫn nhịn. Bây giờ máu trên toàn thân phảng phất dồn về đại não, bùng phát trong giây lát. Cô đột ngột đứng bật dậy, động tác mạnh đến nỗi cái ghế cô đang ngồi đổ xuống đất. Mọi người đều dừng công việc, dồn ánh mắt về phía cô.
Tô Mạt cầm que hàn điện đang sử dụng chỉ thẳng vào mặt Ngưu mũi to, cất giọng run run: "Lau sạch."
Ngưu mũi to ngẩn người, nhưng hắn lập tức tiến lên hai bước, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thách thức.
Bàn tay cầm que hàn của Tô Mạt bắt đầu run rẩy. Tuy nhiên, cô vẫn nghiêm giọng: "Lau sạch."
Nhận ra sự biến đổi của Tô Mạt, Ngưu mũi to lập tức giơ tay, định nắm lấy cổ tay cô. Tô Mạt nghiến răng, đâm mạnh que hàn vào cánh tay Ngưu mũi to. Cô vốn là người hiền lành nên không dùng sức, nhưng Ngưu mũi to vẫn bị bỏng, hắn kêu lên một tiếng rồi nhảy tránh sang một bên.
Người bên cạnh tiến lại gần túm tay Tô Mạt. Cô lập tức giật lại, vung que hàn điện tứ phía, khiến những người xung quanh phải lùi lại phía sau vài bước. Tô Mạt cố gắng trấn tĩnh, cất cao giọng: "Tay họ Ngưu ức hiếp người khác không phải ngày một ngày hai, mất việc thì mất việc, tôi cũng phải phản ánh với cấp trên. Chúng ta là xã hội pháp trị, tôi không tin một công ty lớn như vậy lại không để ý đến thanh danh..."
Quản đốc vội vàng hạ giọng dàn hòa: "Đâu phải là chuyện to tát gì. Đồng nghiệp thân quen đùa giỡn ấy mà. Nó không giữ vệ sinh nhổ đờm lung tung, cô cũng làm nó bị bỏng, coi như huề nhau. Mọi người mau đi làm việc, sắp đến giờ nghỉ rồi, phải làm xong công việc đấy."
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tô Mạt xảy ra tranh chấp với cả đám đàn ông. Trong lòng cô không khỏi sợ hãi, đôi chân tựa hồ đứng không vững. Quản đốc dò xét thần sắc của cô, nhân lúc cô phân tâm, ông ta lập tức đoạt lại que hàn. Sau đó ông ta lại lớn tiếng, ra lệnh giải tán đám đông.
Lão Lý tiến lại gần, nói nhỏ: "Cháu hãy bỏ qua đi, cậu ta cũng bị thương rồi. Bây giờ mà gây lớn chuyện, cháu lại thành người chẳng có lý lẽ. Cháu là phụ nữ, một mình cháu không đấu lại bọn họ đâu."
Sống lưng Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cô chậm rãi ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ không thể ở lại nơi này. Nhưng cô không muốn quay về xưởng may của cậu, vì vậy cô tạm thời tiếp tục làm việc ở kho hàng đồng thời ra sức gửi đơn xin việc. Chỉ có điều, bây giờ cô rơi vào tình trạng "cao không tới thấp không thông", tìm công việc thích hợp đâu có dễ dàng.
Khoảng thời gian tiếp theo, Ngưu mũi to không còn kiếm cớ gây chuyện với Tô Mạt, Lão Lý cũng tự động giúp đỡ cô, những người công nhân khác tỏ ra khách sáo với cô, không còn bàn tán nói xấu cô như trước. Thậm chí có đồng nghiệp lân la tán gẫu với cô. Tô Mạt chẳng để ý đến bọn họ, chỉ tập trung làm tốt phận sự của mình, mong mỏi thời gian trôi càng nhanh càng tốt..
Buổi chiều có công ty hẹn phỏng vấn, Tô Mạt lo không hoàn thành công việc nên tranh thủ làm vào giờ nghỉ trưa. Sau khi kiểm kê hàng trong kho, Tô Mạt chuyển hàng đến giá để hàng ở gần cửa. Giá để hàng cao mấy mét, bên trên xếp đầy thùng giấy. Đầu bên kia có một người lén lút trèo lên cầu thang tới nơi cao đẩy thùng giấy ra bên ngoài. Khi thùng giấy sắp rơi xuống, người đó nhẹ chân nhẹ tay trốn mất.
Tô Mạt không hề phát giác. Cô cho rằng đây là cửa ra vào nhà kho, bên ngoài có nhiều công nhân đi lại, Ngưu mũi to chắc không dám làm càn. Tô Mạt đứng một chỗ, cúi đầu kiểm kê sản phẩm. Trong khi đó, thùng giấy ở bên trên mất thăng bằng rơi ụp xuống.
Tô Mạt giật mình, vô ý thức giơ tay lên đỡ. Một tiếng "rắc" vang lên, Tô Mạt có cảm giác đau đớn như kim châm muối xát, đầu óc cô choáng váng quay cuồng. Ngay lập tức có người chạy vào, xung quanh náo loạn.
Tay phải của Tô Mạt bị gãy xương. Cô lập tức được đưa đi bệnh viện, tốn mất mấy ngàn tiện viện phí. Tô Mạt về nhà nằm hai ngày, công ty im hơi bặt tiếng. Tô Mạt gọi điện thoại đến công ty, người quản đốc nghe máy, nói khéo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, dù sao bên chúng tôi cũng không thiếu người, chúng tôi đã thông báo với bộ phận tài vụ kết toán tiền lương của cô trong tháng này.
Tô Mạt giật mình, biết bản thân đã bị mất việc như ý nguyện của cô. Có điều hôm sau, cô lại nhận được thông báo yêu cầu bồi thường tổn thất hàng hóa của công ty, Tô Mạt tức đến mức nội thương. Cô không nhịn nổi, xuống giường thay bộ quần áo sạch sẽ, buộc chặt vải băng treo cánh tay, chuẩn bị đi công ty hỏi rõ tình hình.
Ông Chung và Chung Minh đều tức giận. Hai người bàn nhau cùng Tô Mạt đi công ty đòi công bằng. Đám công nhân ở nhà kho hoặc là im bặt do không liên quan đến bản thân, hoặc là đổ hết trách nhiệm cho Tô Mạt, chỉ trích cô không cẩn thận, khiến hàng hóa bị hỏng hóc.
Chung Minh vốn là người nóng tính. Cô không chịu nổi, đứng chắn trước Tô Mạt cất cao giọng cãi lộn, thậm chí suýt động thủ với đám đàn ông.
Một bên vô cùng ấm ức, một bên chứng cứ rành rành, hai bên co kéo, ầm ĩ đến tận phòng nhân sự. Người quản lý nhân sự nhắm một mắt mở một mắt đẩy hết trách nhiệm, đưa ra báo cáo điều tra, trên đều là chứng cứ bất lợi đối với Tô Mạt, trong khi đó không nhắc một chữ đến bồi thường tai nạn lao động.
Tô Mạt biết có người giở trò nhưng cô không đủ chứng cứ.
Ông cậu cũng hết cách, đề nghị đi tìm Tùng Dung, hy vọng vẫn còn cơ hội cứu vãn. Ông lo con gái mình nói chuyện không khéo dễ đắc tội người khác, liền dỗ Chung Minh về nhà trước. Tô Mạt và cậu tìm đến văn phòng Tùng Dung. Tùng Dung đang bận tối mắt tối mũi. Nhìn thấy Tô Mạt, chị ta cất giọng lạnh lùng: "Cô đến đây làm gì?"
Tô Mạt đáp: "Tôi đến để đòi công bằng cho bản thân."
Tùng Dung cười: "Tôi đâu có quản lý công việc của cô, cô tìm tôi có tác dụng gì chứ? Cô đừng tốn công vô ích, suốt ngày chạy đến ảnh hưởng đến công việc của người khác."
Nghe câu này, trong lòng Tô Mạt tràn ngập nỗi ấm ức, viền mắt cô đỏ hoe.
Ông Chung chỉ còn cách cất giọng mềm mỏng: "Quản lý Tùng, chúng tôi cũng biết cô bận, không nên đến làm phiền cô. Nhưng chúng tôi thực sự không có cách nào khác, cháu gái tôi phải nuôi gia đình..." Ông chưa nói hết câu đã bị Tô Mạt ngăn lại.
Tô Mạt cố gắng đè nén tâm trạng, nói rõ ràng từng từ một: "Quản lý Tùng, trước đây tôi làm thuê ở nhà chị, sau đó chị giới thiệu cho tôi công việc này, tôi luôn biết ơn chị. Tôi cảm thấy một người phụ nữ như chị quả thật không dễ dàng, chị vừa làm cha lại vừa làm mẹ, sự nghiệp vẫn xuất sắc như vậy. Có lúc, tôi thật sự coi chị là tấm gương đáng để học tập. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy con người chị..."
Tùng Dung liếc Tô Mạt: "Con người tôi làm sao?"
"Chị..." Tô Mạt chưa kịp nói hết câu, đằng sau có người gõ cửa, cô thư ký đi vào: "Quản lý, khách hàng đến rồi, Vương Tổng đang đợi chị ở văn phòng."
Tùng Dung "ờ" một tiếng, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay Vương tổng đến sớm thật đấy." Chị ta thu dọn tài liệu trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu: "Cô đi đi, chuyện này tôi không thể can thiệp. Lẽ nào cô không rõ nên tìm ai không nên tìm ai hay sao? Cô đã muốn gây ầm ĩ thì phải tìm đúng người." Tùng Dung kiểm tra tập tài liệu trên tay, nói nhỏ một câu: "Có những người sống mấy chục năm cũng vô ích, hễ có chuyện là gọi cả người nhà ra mặt, tưởng đây là nhà trẻ sao?"
Tô Mạt vẫn còn tức giận nên cô nhất thời không có phản ứng. Một lúc sau, cô mới hiểu ý Tùng Dung, lập tức quay người đi ra cửa. Ông Chung dù sao cũng là người từng trải, vội vàng cám ơn Tùng Dung rồi đi theo Tô Mạt ra ngoài. Tô Mạt hỏi cô thư ký một hồi, mới biết phòng hội nghị ở đâu.
Thời gian này, ông Chung tương đối vất vả với xưởng quần áo nên mặt mũi tiều tụy. Tô Mạt rất áy náy, mời cậu xuống dưới đại sảnh chờ cô, nói cô đi gặp ông chủ thương lượng, nếu không xong sẽ nhờ cậu giúp đỡ. Ông Chung hơi do dự, nhưng bắt gặp thái độ kiên quyết của cháu gái nên đành nghe theo.
Tô Mạt đi vào thang máy lên tầng tám. Cô quan sát bản thân qua bức tường bóng loáng như gương trong thang máy. Trước mặt cô là người phụ nữ mặc quần dài áo sơ mi cũ, tay treo lủng lẳng trước ngực, bộ dạng đờ đẫn vô hồn. Cô bắt đầu phân vân, lo lắng bị Tùng Dung chơi đểu. Nhưng cô lại nghĩ, Tùng Dung giúp cô hay không, chị ta cũng chẳng có ích lợi gì, lẽ nào chị ta động lòng trắc ẩn? Tô Mạt nhất thời không biết làm thế nào. Cô nghĩ đằng nào bây giờ cô cũng chẳng còn gì cả, cứ đánh cược một lần, biết đâu có thể được miễn khoản tiền bồi thường tổn thất hàng hóa, những việc khác tính sau.
Tô Mạt hít một hơi sâu, rời khỏi thang máy, đến trước cánh cửa gỗ lim màu tối mờ. Tầng này rất yên tĩnh, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Tô Mạt nhìn chằm chằm tay nắm cửa màu vàng lấp lánh một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí, gõ cửa "cộc... cộc" mấy tiếng.
Vài giây sau, bên trong có người mở miệng. Tô Mạt nghe có người nói hai tiếng "mời vào" với giọng điệu bình thản, cô bỗng hoảng loạn.
Giọng nói của người đàn ông ở trong phòng rất trẻ trung, lại có một vẻ chất phác, thu hút khó diễn tả.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |