Truyện:Thế Thân Thượng Vị - Chương 43

Thế Thân Thượng Vị
Hiện có 44 chương (chưa hoàn)
Chương 43
Sói đói
0.00
(0 votes)


Chương (1-44 )

↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Bàn tay to lớn vỗ lên bờ 𝐦ô𝐧-ⓖ cong của cô gái, ý muốn bảo cô đứng lên.

Lan Tâm đỡ vai Thịnh Nghiêm Minh, chậm rãi bước xuống ghế.

Chỉ là hai chân cô đã sớm mềm nhũn, vô tình ngã vào giữa hai chân của người đàn ông.

"Tuệ Tuệ vẫn chưa ăn no sao?"

Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Lan Tâm không trả lời, chỉ nắm lấy bàn tay đang vươn ra của hắn rồi đứng dậy.

Thịnh Nghiêm Minh cũng đứng lên theo, giơ chân đá chiếc ghế da trị giá mấy chục ngàn tệ ra phía sau, tạo ra một khoảng trống.

Hắn tuỳ ý quét tài liệu ở trên bàn sang một bên, "Tuệ Tuệ cởi váy ra đi, sau đó xoay người nằm trên bàn cho tôi."

Lan Tâm nhẹ nhàng kéo khoá, váy ngủ lập tức rơi xuống đất, tiếp đó ngoan ngoãn xoay người chống tay lên bàn làm việc, lúc này cô đã rõ ý đồ của người đàn ông.

Thịnh Nghiêm Minh ném áo khoác tắm sang một bên, Lan Tâm lập tức cảm nhận được một nguồn nhiệt đang dán vào phía sau lưng mình.

Hai bàn tay to xuyên từ dưới nách vòng qua phía trước nắm lấy bầu 𝖓-🌀-ự-𝒸 đầy đặn, đôi gò bồng đào nháy mắt bị người đàn ông chà đạp thành đủ loại hình dạng.

"Ưm..." Lan Tâm гê.𝖓 𝖗.ỉ thành tiếng, cái cổ thiên nga vô thức ngẩng lên.

Thịnh Nghiêm Minh cúi đầu ngậm lấy vành tai mẫn cảm. Nếu đứng từ xa quan sát, tư thế hai người lúc này rất giống một cặp uyên ương đang ⓠ⛎-ấ-п q⛎ý-🌴 lấy nhau.

Một cây gậy lớn cực kỳ cứng rắn đang đặt trên 𝖒ô𝓃_🌀 cô.

"Tuệ Tuệ nâng Ⓜ️ôn●ⓖ lên đi." Người đàn ông dùng chất giọng trầm thấp ra lệnh.

"Dạ..." Tay Lan Tâm chống lên bàn, cả cơ thể hơi nhoài về phía trước, thoạt nhìn rất giống như đang chủ động đặt hai vú mình vào tay người đàn ông để hắn tuỳ ý thưởng thức.

Cặp Ⓜ️·ô𝖓·𝐠 mượt mà khẽ nhếch lên, tư thế này không khác gì một con chó cái đang động dục, bày ra nơi bí ẩn nhất trong cơ thể không chừa lại chút gì.

Người đàn ông rất vừa lòng với thái độ phối hợp của cô, bàn tay to vỗ vỗ ⓜ●ô●ռ●𝖌 đào trước mặt, ngón tay khẽ khảy lên hoa môi dính đầy mật dịch, sau đó tay trái đỡ côn thịt, tay phải bóp lấy eo nhỏ, bắt đầu động tác đưa đẩy.

"A... A Nghiêm vào rồi... Đầy quá..." Hoa huyệt của Lan Tâm lại một lần nữa bị côn thịt lấp đầy, cô nhịn không được ⓡê●n ⓡ●ỉ thành tiếng.

"Tuệ Tuệ chặt quá, đã thao vài lần rồi, cớ sao vẫn chặt như vậy hửm?" Thịnh Nghiêm Minh nói nhỏ bên tai cô.

Hơi thở 𝓃_ó_n_🌀 bỏ𝖓_𝖌 phả vào bên tai khiến cô thấy ngứa, hạ thể Lan Tâm bất giác k*ẹ*𝖕 🌜♓*ặ*🌴 lần nữa.

"Ha, đừng kẹp." Thịnh Nghiêm Minh trừng phạt vỗ lên môn.ⓖ cô, không ngờ làm vậy lại khiến huyệt nhỏ càng κ●ẹ●🅿️ 𝖈●♓ặ●𝐭 hơn.

"Tuệ Tuệ ngoan nào, thả lỏng đi, em sắp bẻ gãy tôi rồi." Tay to của người đàn ông di chuyển xuống dưới ѵ_⛎ố_𝖙 𝐯_e hạt đậu phía trước động hoa, một tay khác thì nắm lấy hai con thỏ nhỏ trước n·🌀ự·↪️ cô xoa nắn.

Lan Tâm kiên quyết không chịu thừa nhận vừa rồi mình mất khống chế, cô nghe lời hắn hít ra thở vào mấy hơi, cơ thể cũng chậm rãi thả lỏng.

Khoảnh khắc khi cô buông bỏ phòng bị, người đàn ông lập tức đ·â·〽️ quy đầu về phía trước, hơn phân nửa côn thịt vụt một cái chen vào bên trong huyệt nhỏ.

"Á... A Nghiêm!" Lan Tâm nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc vẻ mặt lúc này của cô ửng hồng, trong mắt tràn đầy xuân tình, bộ dáng chẳng có chút sát thương nào cả.

Bởi vì đã 🦵ê_𝖓 đỉ_𝐧_ⓗ một lần, tiểu huyệt cũng không còn quá gian nan như trước, đường đi ngập tràn nước sốt rất nhanh đã quen thuộc với việc bị vật lạ xâm lấn, vô thức phun ra nuốt vào cự vật.

"Hừ... Cái miệng bên trên của Tuệ Tuệ đang mắng tôi, còn cái miệng bên dưới thì đang ăn 𝖉ươп*𝐠 v*ậ*𝐭 của tôi."

Nam nhân thỏa mãn than thở ra tiếng.

Hắn giữ chặt eo nhỏ một bàn tay cũng có nắm hết của cô, cơ hông hữu lực bắt đầu đưa đẩy.

Bên trong thư phòng vang lên tiếng phụ nữ 𝓇ê_n г_ỉ và tiếng đàn ông ⓣ𝖍*ở 𝐝ố*ⓒ, còn có tiếng bạch bạch có quy luật phát ra khi hai cái túi căng phồng đánh vào xương mu theo động tác là*〽️ 𝖙*ì*n*♓ của bọn họ.

"Chơi em như vậy có làm em 💲ư_ớ_n_𝐠 không?" Bên tai truyền đến tiếng dò hỏi của hắn.

"Ưm... vào sâu quá, đâ●m tới rồi." Lan Tâm ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Thịnh Nghiêm Minh, dù không nhìn thấy mặt, nhưng lúc này hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đang trả lời giáo viên của cô.

Người đàn ông dừng lại, cúi đầu hỏi cô, "Đâ*𝐦 tới đâu cơ?"

Nói xong còn không quên chọc chọc quy đầu vào cửa tử cung.

"Là nơi này à? Muốn tôi đâ●Ⓜ️ ☑️à●𝖔 tử cung của Tuệ Tuệ hả?"

"Hửm?" Thịnh Nghiêm Minh trầm giọng nói, lúc này Lan Tâm không thể nhìn thấy hai mắt đã đỏ lên của hắn, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn.

"A ~ đừng đ*â*ⓜ nơi đó."

Người ông cầm lấy tay cô, đưa xuống nơi 🌀·𝐢𝖆·o 𝐡ợ·p của hai người, đụng vào thân gậy đang vùi mình trong mật huyệt.

"Làm sao bây giờ, Tuệ Tuệ? Vẫn chưa tiến vào hết đâu?"

Trong lòng Lan Tâm thầm mắng hắn đúng là tên đàn ông chó má, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ mờ mịt.

"A Nghiêm lại dài ra nữa sao? Rõ ràng lúc nãy đã 𝖈ắ·𝖒 ⓥà·ο hết rồi mà?"

"Ha ha." Thịnh Nghiêm Minh cười nhẹ ra tiếng, nhéo nhéo bầu vú mề.〽️ ɱạ.𝖎.

"Tuệ Tuệ đã chuẩn bị kỹ chưa?" Lời còn chưa dứt, hắn cũng mặc kệ phản ứng của cô ra sao, dùng hết sức lực đâ.〽️ mạnh về phía trước, quy đầu trực tiếp phá vỡ cửa tử cung, tiến vào nơi sâu nhất.

"A... sắp bị cắm xuyên." Tuy Lan Tâm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn bị 𝐤*í*𝖈*ⓗ ✞𝐡í*🌜*♓ đến nỗi chảy ra nước mắt sinh lý, chỉ có thể bất lực rê·п ⓡ·ỉ.

Đây là tình huống mà cô chưa từng trải nghiệm qua.

Lúc còn ở thanh lâu nhìn người khác tiếp khách, cô chưa từng nhìn thấy ai có ◗ươ𝖓.🌀 ✔️.ậ.т thô dài như vậy, cho nên cũng không biết "cung giao" là như thế nào.

Chương (1-44 )