Điềm Điềm phải ăn của anh
← Ch.29 | Ch.31 → |
Mặt trời đã lặn, đường chân trời vẫn còn một chút ánh sáng màu vàng đỏ, len lỏi vào trong phòng khách sạn tạo nên vệt sáng lấp lánh trong đêm tối.
Bỗng có tiếng 'bang' đánh vỡ không gian yên lặng của cả căn phòng.
Đằng sau cánh cửa là một đôi nam nữ đang lảo đảo đi vào, người đàn ông đá chân đóng sầm cửa, ôm sát thiếu nữ vào lòng, dùng sức mà 𝐡ô●𝐧 lên môi cô. Người con gái cũng dính chặt vào anh, cố ngẩng đầu nhiệt liệt đón lấy nụ h*ô*𝖓 nó𝓃-🌀 ⓑ-ỏп-🌀.
Hai người môi lưỡi triền miên, phát ra những tiếng 〽️ú.𝖙 mát 🅓_â_Ⓜ️ mĩ.
Tôn Hoài Đường cắm thẻ phòng, toàn bộ đèn sáng lên. Anh vừa ⓗ●ô●ռ vừa đẩy Tôn Điềm Điềm vào trong, khi chỉ còn vài bước chân đến giường thì cả hai không cẩn thận bị vướng phải thảm sàn mà ngã xuống. Tôn Hoài Đường nhanh chóng che đầu cô, tay phải chống lên mặt đất để không đè xuống người bên dưới, tự trách nói: "Điềm Điềm có sao không? Có bị đau chỗ nào không? Anh xin lỗi, do anh..."
Tôn Điềm Điềm lắc đầu tỏ vẻ không đau. Trừ việc sau lưng có hơi ê ẩm, nhưng cô vẫn chịu được.
"Thật không?" Tôn Hoài Đường nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, nội tâm Tôn Điềm Điềm mềm nhũn, cô ôm lấy cổ anh, 𝖍ô●ⓝ hôn lên cánh môi, nhẹ giọng cười: "Không sao hết, anh Đường, bây giờ em chỉ muốn anh."
Tôn Hoài Đường thả lỏng, không nhịn được hô·ⓝ cô, tay phải trượt xuống bả vai, đi thẳng xuống kéo váy cô, tay còn lại nắm lên đầu v*, cảm giác Ⓜ️ề-ɱ ⓜạ-ⓘ truyền đến.
"Hửm? Điềm Điềm không mặc nội y sao?" Anh trầm giọng hỏi.
Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng nói: "Váy hở lưng, em chỉ xài miếng dán 𝐧-ℊự-ⓒ." Nói xong, cô chủ động tháo miếng dán xuống.
"Để anh." Tôn Hoài Đường ♓ô-ռ lên xương quai xanh cô, nhẹ nhàng kéo miếng dán 𝐧.ⓖ.ự.🌜 ra.
Nụ 𝒽ô-ⓝ 𝓃-ó-п-🌀 𝒷ỏn-g ngay lập tức rơi vào nhũ hoa, anh mở miệng ngậm lấy bầu vú bên trái, đầu lưỡi đánh vòng xung quanh trái anh đào, tay trái cũng không rảnh rỗi mà bắt lấy bầu п*🌀*ự*c còn lại dùng sức xoa bóp.
"Ưm... Bên kia cũng muốn 👢❗*ế*m..." Ngón tay Tôn Điềm Điềm vân vê trên đầu v*, bất mãn hừ hừ.
Tôn Hoài Đường nghe vậy liền nhả bên ⓝ𝖌.ự.𝖈 trái ra, quay sang chăm sóc nụ đào còn lại.
Hai bên đầu v* bị anh nắn bóp trở nên đỏ bừng, dựng thẳng trước mặt anh.
Bàn tay anh đưa xuống dưới cởi chiếc váy ra, đôi môi ⓝ·óռ·🌀 bỏⓝ·🌀 rời khỏi bầu 𝐧gự-↪️, lướt dần xuống dưới, 𝒽*ô*ռ lên xương sườn, rốn, bụng nhỏ...
Đột nhiên, ánh mắt anh tối lại, khàn giọng nói: "Điềm Điềm, ⓒở·ï 🍳⛎ầ·ռ áo cho anh."
Đầu óc Tôn Điềm Điềm hỗn loạn, bàn tay chống lên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tôn Hoài Đường, không rõ biểu cảm của anh.
Bỗng phát hiện quần áo của bản thân bị lột sạch, chỉ còn chiếc quần lót nhỏ, nhưng quần áo anh vẫn còn nguyên. Cô giận dỗi xốc áo anh lên, kéo quần xuống...
Không lâu sau, Tôn Hoài Đường hoàn toàn trần trụi, Tôn Điềm Điềm vừa lòng cười cười.
"Điềm Điềm ngoan quá." Ngón tay Tôn Hoài Đường nhéo vào đầu v* cô, cười động viên. Sau đó bỗng nghiêm giọng: "Bây giờ, Điềm Điềm phải ăn của anh."
"..." Hả? Tôn Điềm Điềm không kịp phản ứng.
Tôn Hoài Đường khẽ cắn vành tai cô, hơi thở 𝓃·ó𝐧·𝖌 🅱·ỏ·𝖓·g phà vào nói: "Em nói rồi mà, anh muốn làm gì cũng được."
Nói xong, anh nắm lấy tay nhỏ kéo đến thứ đang cương cứng bên dưới, giọng nói rầu rĩ: "Điềm Điềm nói không giữ lời sao? Hay là em gạt anh?"
Tôn Điềm Điềm nghe giọng nói khàn khàn 𝐠ợ.i 🌜.ả.m của anh, cự vật nóng hổi bên dưới thô to còn đang cọ vào người, những mạch đập trên thân gậy vui 💰*ư*ớ*ռ*ⓖ giật giật vài cái...
Như ma xui 🍳-ц-ỷ khiến, cô nuốt nuốt cổ họng khô khan của mình, hơi cúi người, khom lưng quỳ giữa hai chân anh, ngậm lấy phần đỉnh dương v*t.
"Ưm..." Quy đầu vừa chui vào khoang miệng ấm áp, Tôn Hoài Đường không chịu nổi thở dài một tiếng.
Tôn Điềm Điềm cố hết sức mở to miệng, quy đầu quá lớn, khiến khóe môi cô hơi đau, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Tôn Hoài Đường 𝖛⛎·ố·ⓣ ν·𝑒 gáy cô, khàn giọng nói: "Nhả ra một chút, dùng lưỡi l-𝐢ế-m."
Cô như được giải thoát, phun quy đầu to lớn ra ngoài, còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kì quái của anh thì lại thôi.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Cô lẩm bẩm trong lòng: Anh Đường 👢ℹ️ế●〽️ bên dưới mình nhiều lần rồi mà đây mới là lần thứ ba mình khẩu giao, với lại hình như mình làm anh không thoải mái. Quá tam ba bận, lần này...
Tôn Điềm Điềm cúi đầu đưa lưỡi ⓛ●ℹ️●ế●ⓜ lỗ sáo trên đỉnh, quét qua ⓣ*𝒾п*♓ 𝖉ị↪️*♓ đang rỉ ra ngoài.
Tôn Hoài Đường sung 𝖘-ư-ớ-𝖓-𝐠 kêu lên, thấy cô giật mình, lập tức cười nói: "Điềm Điềm làm tốt lắm, l*ⓘ*ế*ⓜ tiếp đi, vừa 🦵1.ế.〽️ vừa dùng tay loát."
Tôn Điềm Điềm an tâm làm theo, đầu lưỡi 𝐥ℹ️.ế.ⓜ trên quy đầu dọc từ đỉnh đi xuống, tay nhỏ cũng nắm lấy thân gậy mà hoạt động.
Tôn Hoài Đường nâng cổ lên, ✝️.h.ở ⓓố.🌜 nói: "Điềm Điềm ngậm nó đi... Cẩn thận răng..."
Tôn Điềm Điềm nghe lời, lần nữa mở to miệng ngậm lấy toàn bộ quy đầu, 𝖒ú*𝐭 vào phun ra như một cây kẹo que.
"Ừ... Đúng rồi, tiếp tục như vậy... Sờ ở phía dưới nữa."
Một tay cô loát động trên thân gậy, tay còn lại xoa bóp hai túi tinh, miệng không ngừng ngậm ⓜú·✝️...
Nóng quá, ngứa quá... Hai đùi 𝒸.ọ xá.ⓣ vào nhau nhằm giảm sự ngứa ngáy của hoa huy*t.
Trong phòng rộng lớn, cách mép giường không xa, Tôn Hoài Đường mở rộng hai chân ngồi bên trên, Tôn Điềm Điềm quỳ giữa chân anh, đầu nhỏ không ngừng lên xuống giữa háng...
Tôn Hoài Đường nhìn eo nhỏ của thiếu nữ hết lên rồi xuống, cặp Ⓜ️ôп_ⓖ trắng tròn trịa lắc qua lắc lại. Mắt anh đỏ bừng, lập tức ấn vào gáy cô để đẩy nhanh động tác ra vào của côn th*t, từng chút từng chút cọ qua yết hầu của cô khiến anh şư*ớ*п*ɢ muốn 𝖈hế-ⓣ. Bỗng âm thanh nghẹn ngào vang lên, Tôn Hoài Đường áy náy nói: "Điềm Điềm... Xin lỗi... Nhịn xuống một chút, sắp xong rồi..."
Một hồi lâu sau, Tôn Hoài Đường biết mình sắp bắn, vội vàng muốn đẩy Tôn Điềm Điềm ra, nhưng cô gái nhỏ nhất quyết không buông mà còn đè chặt lên đùi anh. Cuối cùng anh không nhịn được nữa, bắn toàn bộ vào miệng cô.
Κ_𝐡𝐨á_ⓘ 🌜ả_ⓜ b-ắ-ռ 🌴-ℹ️-ⓝ-𝖍 trôi qua, Tôn Hoài Đường mới dần phản ứng lại, vội vàng dò hỏi Tôn Điềm Điềm: "Điềm Điềm, sao em —-"
Tôn Điềm Điềm nuốt xuống ngụm 𝖙·1𝐧·𝒽 𝒹·ị🌜·ⓗ cuối cùng, chà chà môi.
Tôn Hoài Đường không thể tin được, đêm nay cô gái nhỏ ngang ngược mà đ●è 𝖑●ê●𝐧 𝐧●ɢ●ườ●❗ anh, nuốt hết toàn bộ tinh hoa mình bắn ra. Yết hầu anh lăn lộn, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Tôn Điềm Điềm thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của anh đang nhìn mình, khuôn mặt cô đỏ bừng, dựa vào người anh nói: "Thế nào? Anh Đường thoải mái không?"
Lần này, cô cố gắng quyết tâm muốn anh được thoải mái.
"Ừ, 𝖘ướⓝ.ⓖ lắm."
Không chỉ thoải mái, nhìn bộ dạng cô lúc này, anh dường như muốn điên rồi! côn th*t vừa bắn xong nhanh chóng kêu gào muốn tiếp tục.
Nghe được câu trả lời của anh, cô vui vẻ cười cười, sau đó dừng lại một chút, ngượng ngùng nói: "Anh Đường, em muốn anh."
Tôn Hoài Đường ngồi quỳ giữa hai chân cô gái nhỏ, tay phải đẩy nửa người cô về phía trước.
← Ch. 29 | Ch. 31 → |