Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 119

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 119
Nữ thượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Một tay cầm lấy 🅓·ư·ơⓝ·g 𝖛·ậ·ⓣ đang sưng tấy cực độ, tay kia mở ra hai cánh hoa nhỏ ư_ớ_т á_ⓣ giữa hai chân, Trần Nghiên cúi đầu nhìn gậy thịt to lớn đang tiến vào trong mình từng chút một, cảm giác vừa trướng vừa chặt lan tràn, ẩn đau làm cho cô mãi không thể ngồi xuống.

Lâm Trưng nằm trên gối nhìn động tác của cô, thời điểm ◗.ư.ơ.п.ⓖ v.ậ.𝐭 của anh hoàn toàn bị hút vào từng lớp da thịt ɱề.m ⓜ.ạ.𝖎, anh không khỏi thở ra một hơi.

"Ha... ưm... em... có phải em rất lợi hại không..." Trần Nghiên chậm rãi 𝓃𝐡*ấ*🅿️ ռ𝖍*ô ✞𝖍â*п ✞𝒽*ể, không quên xác nhận vấn đề mà anh đã nghi ngờ trước đó.

"Hừ." Thanh âm nặng nề, chăm chú nhìn cô, "Miệng lưỡi lợi hại nhất."

Âm hộ khát tình ngấu nghiến nuối nhả 𝒹●ươ●𝖓●🌀 ѵ●ậ●†, chỉ cần một chút cử động, sự tồn tại của ◗ươ𝖓●ɢ ѵ●ậ●т to lớn có thể khiến cô thét lên т♓·ở 𝒹ố·🌜.

Trần Nghiêu gầy nhưng hai bầu n_🌀_ự_↪️ khủng giống như ngâm nước, ngược lại bởi vì †●hâ●п т●♓●ể mảnh mai mà càng tôn lên đĩnh kiều no đủ.

Lần đầu tiên ở phía trên, Trần Nghiêu vừa kích động vừa hưng phấn, lắc lư †ⓗ.â.𝖓 †.ⓗ.ể qua lại tìm vị trí thoải mái nhất, hai luồng tuyết trắng với đầu vú đỏ tươi nhảy nhót không ngừng làm cho Lâm Trưng hoa mắt.

Anh vươn tay nắm lấy, dùng đầu ngón tay véo véo đầu vú rồi ngắt, Trần Nghiêu kêu càng lúc càng kiều mị, nước trong huyệt nhỏ chảy ra ngày càng nhiều, Lâm Trưng cảm giác như bộ phận sinh dục của mình đang ngâm trong dòng suối xuân ấm áp, thoải mái đến mức khiến anh thở dài 𝓇.ê.n г.ỉ.

Nhớ lại những video hướng dẫn mà cô đã xem, Trần Nghiêu cưỡi côn thịt trước mặt anh xuất ra hai lần, thích thú đến mức đến mức nước mắt đầy mặt.

Thứ trong cơ thể vẫn còn cứng, không có cách nào khiến Lâm Trưng ⓧ.υấ.🌴 ⓣ𝖎.𝓃.𝐡 trong thời gian ngắn như vậy, Trần Nghiêu ngồi trên người anh ổn định lại sức lực, cô vẫn ngậm nguyên cây như vậy, xoay người lại, tư thế đưa lưng về phía anh.

Lông mu đan xen vào nhau đã bị nước 🅓â●𝖒 của cô làm cho ướt nhẹp, lúc Trần Nghiên xoay người kéo theo có chút nhói nhói.

Cô hạ thấp người, chống tay xuống giường để nâng hông dễ dàng hơn. Cặp môn.ℊ tròn trịa trắng nõn 𝓃_𝒽ấ_p ռ_𝐡_ô lên xuống trước mặt anh, â.m ♓.ộ hồng hào ngậm chặt lấy 𝐝-ươռ-ℊ 𝐯ậ-𝐭 thô to phun ra nuối vào, rành mạch bày ra trước mặt anh.

K_í_↪️_𝖍 †h_í↪️_𝒽 thị giác khiến cơ thể căng chặt đến phát đau, não không còn chỗ cho những suy nghĩ khác, chỉ có hình ảnh 🅓_â_𝖒 mĩ sắc tình, κí-🌜-𝐡 🌴♓-íⓒ-h thật sâu vào thần kinh.

Để cảm nhận 🎋ⓗ𝖔·á·ï 𝒸ả·𝐦 do côn thịt to lớn mang lại, Ⓜ️ôп·🌀 nâng lên hạ xuống càng lúc càng nhanh, Trần Nghiêu mệt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ

Thật lớn, thật sâu, ... ◗*ư*ơ𝐧*𝐠 ✅ậ*т to lớn của Lâm Trưng đang c*ắ*Ⓜ️ ✔️*à*🅾️ trong mình, xuyên vào từng chỗ ngứa ngáy, sự nhớ nhung khắc sâu cuối cùng cũng được thỏa mãn, Trần Nghiêu nhắm mắt lại, †𝐡-ở h-ổ-𝖓 ♓ể-n nâng ⓜ-ôп-🌀 lên rồi ngồi xuống. Ⓜ·ôռ·g đánh vào bụng dưới săn chắc và cường tráng của anh phát ra tiếng bạch bạch.

"Mmmm... thật lớn, anh trai... sâu quá..." Bờ Ⓜ️.ô.𝐧.ⓖ căng mọng đàn hồi xao động như sóng, Trần Nghiêu hét lên rồi lại đạt đến cao trào, lập tức ăn hết cây gậy to lớn kia, ưỡn người ra sau, bờ 𝐦ô●𝓃●ɢ co rút.

Cô hoàn toàn không còn sức để cử động. Lâm Trưng đứng dậy quỳ gối phía sau Trần Nghiêu, hai tay ôm lấy eo cô chạy nước rút lần cuối cùng, tần suất nhanh đến mức không thể khống chế được.

Nước 𝐝â·ⓜ vừa mới phun ra đã tan thành từng mảnh, bọt trắng tung tóe khắp nơi, lỗ huyệt bị đâ●𝐦 đến ứ 𝐦*á*ц đỏ bừng nhưng vẫn gắt gao 🎋ẹ.🅿️ 𝒸.♓.ặ.ⓣ 𝒹_ư_ơ𝖓_ℊ ☑️ậ_✞, dùng sức 𝖒·ú·𝐭, như muốn hút hết t.❗ռ.ⓗ 𝒹ị.↪️.𝐡 của anh ra ăn sạch sẽ.

Khuôn mặt của Trần Nghiêu vùi trong ga trải giường, cổ họng khàn đến mức không thể 𝐩●♓á●† ⓡ●🅰️ â●𝖒 🌴♓𝖆𝖓●♓ quá lớn, chỉ có thể hư hư ha ha tùy ý Lâm Trưng đóng cọc vào ⓣhâ.ⓝ т.𝐡.ể

Lâu lắm rồi mới được 🦵à·m t·ì·𝐧·𝒽 thoải mái như vậy, Lâm Trưng ngẩng đầu nhắm mắt †h.ở 𝖉.ố.↪️, 🎋𝐡*ⓞ*á*𝖎 🌜ả*ɱ ngập đầu giống như dây leo quấn lấy t♓â●ⓝ ✞●𝒽●ể.

Lỗ huyệt lại co rút bất thường, dươⓝ·🌀 𝖛·ậ·† cắm xuống tận cùng, cuối cùng bắn vào hoa tâm.

Chương (1-132)