Bướng bỉnh
← Ch.117 | Ch.119 → |
"A... thật thoải mái." cơ thể trần trụi của cô vùi vào chiếc giường lớn màu trắng, núm vú bị ngắt khiến cô kích thích, nhịn không được rên rỉ thở dốc.
Khi tần suất đi nghỉ ngơi chậm lại, số lần làm tình của Trần Nghiêu và Lâm Trưng ngày càng ít. Có đôi khi cô học ở ký túc xá đến rạng sáng, cơ thể mệt mỏi đến mức không đọc thêm được một chữ nào, nhưng khi nằm trên giường, đầu óc lại hưng phấn đến mức không tài nào ngủ được.
Cô không thể không nghĩ đến Lâm Trưng, nghĩ đến hương vị ngọt ngào khi hôn anh, nghĩ đến cảm giác an toàn vô cùng thỏa mãn khi được anh ôm, và nghĩ đến anh lúc chôn ở trước ngực mình mút vú như một đứa trẻ...
Trần Nghiêu thu mình vào trong chăn bông, toàn thân tê dại, bụng dưới bủn rủn, khi ngón tay chạm vào phía dưới, xuyên qua quần lót cũng cảm nhận được sự ướt át. Muốn cây gậy to và cứng của anh đút vào trong lỗ nhỏ, giúp cô giải tỏa cơn thèm khát.
Em rất nhớ anh.
Một số bạn cùng phòng vẫn chưa đi ngủ, nhỏ giọng trao đổi đề bài.
Trần Nghiêu cắn môi chịu đựng thở hổn dốc rên rỉ, lặng lẽ cởi quần lót, đặt khăn giấy xuống mông, ngón tay ấn vào âm đế, nhắm mắt lại tưởng tượng ngón tay mảnh khảnh của Lâm Trưng đang chạm vào mình. Một chút lại một chút, bụng dưới càng ngày càng xót, miệng huyệt càng ngày càng ẩm ướt.
Chỉ là bụng ngón tay của anh có chút thô ráp và chai sạn, lúc bị anh chơi đùa viên thịt nhỏ đặc biệt kích thích và sảng khoái, ngón tay của cô quá nhỏ và mềm mại.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tăng thêm sức lực.
Hơi thở nóng ẩm không thoát ra được lớp chăn kín mít, toàn thân nóng đến mức lỗ chân lông toàn thân mở ra, ngón tay chà qua chà lại âm đế sưng đỏ, ngón chân gắt gao co lại thành một đoàn, một dòng dâm dịch từ trong thân thể chảy ra.
Sau khi cao trào, Trần Nghiêu cơ hồ có thể ngủ đi trong vài giây, cô đã chịu đựng như vậy trong khoảng thời gian này khi không thể quan hệ với Lâm Trưng.
---
Sau khi dùng ngón tay giúp cô xuất ra, Lâm Trưng hôn lên gò má đỏ bừng của Trần Triều: "Ngủ một lát nhé? Buổi tối còn phải trở lại trường học."
"Không." Trần Nghiêu ôm lấy anh làm nũng, "Em rất nhớ anh trai, chúng ta hãy làm một lần đi..."
Làm sao anh lại không muốn cô được, nhưng cô thật sự cần được nghỉ ngơi.
"Nghiêu Nghiêu ngoan..."
Không đợi Lâm Trưng nói xong, Trần Nghiêu trực tiếp đẩy anh ra, nước mắt ào ạt chảy xuống: "Anh thấy em trở nên xấu xí nên không muốn làm chuyện này với em!"
Lâm Trưng kinh ngạc: "Cái gì?"
"Bởi vì em cắt tóc." Cô không chịu nhìn anh, khịt mũi bất bình, "Em trở nên khó coi, anh thích những cô gái để tóc dài đúng không... em biết có học muội xinh đẹp tỏ tình với anh......"
Ngoài việc học, tâm trí của Trần Nghiêu luôn hướng về Lâm Trưng, nhiều người để ý anh như vậy, thật dễ dàng để biết gần đây ai đang theo đuổi anh.
Trần Nghiêu nói xong, Lâm Trưng suy nghĩ hai lần mới hiểu được cô có ý tứ gì: "Làm sao có thể như vậy được? Đối với anh, em là cô gái xinh đẹp và tốt nhất, dù tóc dài hay tóc ngắn anh đều thương..." Lần đầu tiên anh nói những lời thẳng thắn buồn nôn như vậy, có chút không lưu loát.
Trần Nghiêu cụp mi, phồng miệng: "Nhưng anh không muốn làm với em, em muốn cùng anh..."
"Anh sợ em quá mệt mỏi." Anh ôm cô nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng nghĩ ngợi lung tung, được không?"
Cô không cảm kích chút nào, cố chấp túm quần anh kéo xuống: "Em không mệt, em có thể."
Cuối cùng, để chứng minh mình có sức khỏe tốt, Trần Nghiêu để anh nằm xuống, cô cưỡi lên giữa hai chân anh, đặt tay lên bụng dưới của anh, di chuyển eo và mông lên xuống.
Khoái lạc do ngón tay mang lại không là gì so với côn thịt thô nóng, còn chưa tiến vào lỗ nhỏ, chỉ cần đặt thịt mềm đè lên thân cây gậy nổi đầy gân xanh mà cọ xát, Trần Nghiêu đã hét lên đạt cao trào.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |